Sau một hồi ngủ li bì,do lạnh nên tôi choàng tỉnh thì thấy tên Thất Lục đang nằm bất động trên sàn,cơ thể lạnh buốt...
Tôi hoảng hồn khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dù gì thì hắn đã vì tôi mà nhường áo khoác cho tôi đỡ lạnh, hắn tuy đã kiếm được vài tờ báo cũ đặt trên ghế nhưng không khoác cho mình mà còn đắp cho tôi nữa chứ! Nếu...nếu hắn có mệnh hệ gì thì tôi sẽ ân hận cả đời mất! Huhu
-Hức hức... đồ ngốc này anh sao lại ngốc nghếch như vậy chứ! Anh làm ơn tỉnh lại đi mà, nếu...nếu anh tỉnh dậy tôi sẽ làm bất kì thứ gì vì anh!Huhu
-Có thật là cô sẽ làm bất cứ thứ gì vì tôi không đó? Hắn cười nhếch mép
-A...nãy giờ anh giả bộ sao!?!
-Chỉ là tôi thấy chán quá nên chọc cô tí cho vui thôi mà!
-Hức, đồ đáng ghét!
------------Tôi ôm chầm lấy tên ngu ngốc đáng yêu Thất Lục-----------
-Ê! Này cô đang làm gì vậy? Hắn đỏ mặt nói
-Anh lạnh quá! Tôi chỉ đang giúp anh ấm hơn thôi!
"Ừm" Hắn chỉ nói đơn giản vậy thôi