Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau Tưởng Minh Vũ về lại Thanh Đảo, tôi cưỡi con chiến mã của bố đưa hắn ra bến xe. Đang vào hè tháng bảy, sáu giờ sáng trời vẫn khá là mát mẻ, các bác đứng tuổi thư thả đi dạo, thi thoảng hai đứa tôi còn bắt gặp một em cún mới vừa tỉnh giấc.
Chiếc xe điện này đã cũ lắm rồi, đầu xe to kềnh, đúng là chẳng được tích sự gì. May mà sáng sớm trên đường cũng vắng vẻ, tôi và Tưởng Minh Vũ lắc lư trên con xe, cùng nhau trải qua một ngày hè đáng nhớ.
Lúc chia tay vẻ mặt Tưởng Minh Vũ trông rõ là mất mát, ngó thấy không ai để ý, tôi lặng lẽ nắm tay hắn rồi buông ra thật nhanh. Tưởng Minh Vũ vẫn chưa phản ứng kịp, ngón tay hắn vô thức co lại nhưng bàn tay tôi đã vụt mất.
“Ăn kem không?” Tôi hỏi
“Không ăn.” Hắn từ chối.
“Thế em ăn một mình.” Tôi ghé cửa tiệm gần đấy mua kem, ai kia bảo không ăn nhưng vẫn tò tò đi theo.
Tôi mua một cây kem vị chanh, lớp kem vàng tươi tỏa hơi lạnh trăng trắng, ngon ơi là ngon. Tôi vừa ăn vừa cười thỏa mãn.
Bến xe bắt đầu soát vé, hành khách đứng lên lục tục xếp hàng.
“Đi nào.” Tôi cười với Tưởng Minh Vũ.
“Ừa.” Nói là vậy nhưng hắn vẫn đứng im như thể còn điều chưa ngỏ.
“Anh không nỡ rời xa em đúng không?” Tôi hỏi.
“Không nỡ xa cô Trương.” Hắn đáp.
“Không nỡ xa em nữa nhỉ?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Không nỡ xa đầu bếp Lý.” Hắn nói.
“Thế có nỡ xa em không?” Tôi vẫn lì lợm hỏi.
“Em phiền thật đó, Lý Tưởng.”
Nhác thấy hắn sắp phải đi, tôi mỉm cười níu tay hắn lại kéo ra khỏi hàng, trốn ở một góc nhỏ.
“Không nỡ xa em cũng đành phải chịu thôi.” Tôi nhìn hắn không rời mắt, “Không nỡ rời xa thì hôn chút nhé.” Nói xong tôi nhanh chóng chụt một cái.
Ầy, môi Tưởng Minh Vũ mềm thật.
“Anh nhanh lên, không là trễ xe bây giờ.” Tôi xấu hổ, đẩy vai hắn.
Hắn đờ người ra như bị ma nhập, hai mắt cứ nhìn tôi đăm đăm, tôi thấy sờ sợ nên định quay đi. Thế nhưng Tưởng Minh Vũ lại đẩy lui tôi vào bờ tường, cú va chạm khiến tôi hơi đau. Tưởng Minh Vũ thế này lạ lẫm quá.
“Anh sao thế, giận em hả? Em xin…” Tôi còn chưa nói nốt câu xin lỗi, đôi bàn tay ai kia đã chạm vào gương mặt tôi, hắn cúi đầu trao nụ hôn.
Đầu óc tôi như ù đi. Trời má, tôi bị cưỡng hôn!
Giây phút ngồi trên xe, đầu lưỡi Tưởng Minh Vũ như tê dại. Nhịp tim hắn dồn dập, tâm trạng hưng phấn chẳng khác gì khi còn bé cất công sưu tầm đủ các tấm thẻ, lồng ngực căng đầy sự kích động như có chú chim muốn sổ lồng ngay lập tức.
Hắn gửi tin nhắn cho Lý Tưởng: “Em mua kem giả rồi.”
Em bé Vàng vui vẻ: Gì cơ?
JMY: Vị chanh sao lại ngọt như thế được.
Hắn định đổi tên hiển thị cho Lý Tưởng là Em bé Vàng của tôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hơi gai người nên đành đổi sang cái khác.
Bé Tưởng: Anh sến quá à.
JMY: Ừa.
Bé Tưởng: Anh biết ý nghĩa của việc hôn nhau không?
JMY: Biết chứ.
Bé Tưởng: Anh thích em hả?
JMY: Thích.
Bé Tưởng: Thật á? Em không tin đâu.
JMY: Lần sau gặp mặt anh lại nói cho nghe.
Bé Tưởng: Thế phải mời em ăn cua, hàu, tôm đấy nhá.
Tưởng Minh Vũ bật cười, hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó nên mở wechat lên nhắn tin cho cô Trương. Đêm qua hai người lén lút thêm wechat sau lưng Lý Tưởng.
JMY: Dì ơi con thích em Tưởng.
Gửi thanh xuân:
Gửi thanh xuân:
Gửi thanh xuân: Ban nãy Tưởng nó vừa về là chạy biến vào phòng luôn, dì hỏi sao thế thì nó bảo bị chó cắn.
Gửi thanh xuân: Dì tin mới lạ đấy, có ai bị chó cắn mà hớn ha hớn hở như nó không?
Gửi thanh xuân: Này cu Tưởng, dì hỏi khí không phải chứ chẳng lẽ con chó đấy là con hả?