Nhà Tưởng Minh Vũ trống lắm, tông chủ đạo là đen, trắng, xám.
Lúc này đây tôi đang nằm cùng hắn trên giường, đương nhiên là hai đứa đều mặc quần áo rồi. Tôi ăn vạ mãi người ta mới chịu tìm cho tôi một bộ đồ ở nhà thoải mái để mặc đi ngủ đấy.
Tôi quay sang nhìn Tưởng Minh Vũ, chọt chọt lên tay hắn rồi rủ rỉ: “Tưởng Minh Vũ.”
“Hửm?” Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, đáp lại cho có.
“Anh có đang thích ai không?”
Hắn mở mắt, hàng lông mi che khuất ánh nhìn: “Không.”
“Ò, vậy anh thích con trai hay con gái?” Tôi thì thầm hỏi.
“Trai gái đều không thích.” Hắn đáp nhanh rồi cụp mắt lại như thể không muốn trò chuyện cùng tôi nữa.
“Ò.” Tôi cũng không đổi tướng nằm, cứ thế mặt đối mặt với Tưởng Minh Vũ rồi thiếp đi.
Tưởng Minh Vũ mơ một giấc mộng về bố mẹ mình. Đêm mưa hôm ấy, mẹ cứ vừa ôm hắn vừa khóc rưng rức bảo ba không cần chúng ta nữa rồi. Tưởng Minh Vũ bé xíu xiu cũng òa khóc theo rồi hỏi: “Mẹ ơi vì sao ba không cần chúng ta nữa? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà, mẹ nói với ba đi, sau này con không đòi xem hoạt hình nữa đâu. Mẹ bảo ba quay về với nhà mình đi.”
Rồi mẹ cũng nhanh chóng có gia đình mới, khi ấy Tưởng Minh Vũ mới hiểu, người thật sự bị bỏ rơi chỉ có mình hắn mà thôi.
Cả bà ngoài và ông ngoại đều ghét bỏ Tưởng Minh Vũ, đổ lỗi rằng hắn chính là nguyên nhân khiến con gái cưng của họ bỏ học, sinh con cho người ta. Có vẻ đây là lỗi của hắn thật, nếu hắn không đến thế giới này, bố và mẹ chắc đã sống một cuộc đời khác.
Còn cuộc đời của hắn là thứ mà chẳng ai chờ mong.
Tưởng Minh Vũ ghét bị bỏ rơi và cũng ghét tất cả những mối quan hệ không bền vững. Thế nên hắn ghét cả Lý Tưởng, ai bảo cậu lại tự tiện xông vào cuộc sống của hắn chứ. Chỉ vì hắn đẹp mã mà Lý Tưởng cam tâm tình nguyện chịu đựng sự lạnh nhạt của hắn. Mối quan hệ của hai người mỏng manh như lớp tơ nhện sắp đứt gãy.
Lỡ như một ngày nào đó Lý Tưởng cụt hứng, không còn thấy cảm giác mới lạ khi theo đuổi hắn nữa thì chắc cậu cũng sẽ đột nhiên biến mất như lúc ban đầu tìm đến thôi.
Và khi ấy hắn lại trở thành người bị bỏ rơi.
Nửa đêm tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng thở dốc của Tưởng Minh Vũ, tôi bật dậy vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, người trong lòng dần chìm lại vào giấc ngủ. Nương theo ánh trăng, tôi thấy khóe mắt hắn đang ngấn lệ.
Hôm sau tỉnh dậy tôi vờ như đêm qua chưa xảy ra chuyện gì rồi chui vào bếp chiên một quả trứng hơi xí xọn cho Tưởng Minh Vũ. Tưởng Minh Vũ chê ra mặt nhưng vẫn ăn không sót miếng nào.
Cơm nước xong xuôi tôi chuẩn bị ra về. Sắp tới vẫn còn tiết học, lần này đi chơi được ăn hải sản và ngắm biển thì cũng coi như thỏa nguyện rồi, chưa kể còn được ngủ chung với anh đẹp trai một đêm. Quá hời!
Bầu trời hôm nay trong xanh, có mây trắng vờn quanh, thời tiết cũng rất đẹp. Tôi leo lên chiếc mô tô của Tưởng Minh Vũ lần nữa. Hắn chở tôi đến bến xe, đúng lúc này mẹ tôi gọi video đến hỏi tôi đang làm gì đó.
“Con đang đi du lịch mẹ ơi.”
“Úi, thế cái cậu đẹp trai đứng bên cạnh con là ai đấy?”
Tôi lia mắt nhìn Tưởng Minh Vũ đang cầm mũ bảo hiểm, bỗng nổi hứng trêu: “Xe ôm thôi ạ.”
“Xe mới chả ôm, lại là anh chồng nào của con chứ gì?”
Từ hôm về lại trường học, Tưởng Minh Vũ đã quăng cục bơ hai ngày liền cho tôi rồi. Tôi đã cố giải thích cho hắn hiểu tôi không phải là kẻ bạ ai cũng nhận làm chồng dù chính tôi cũng thấy lí lẽ chẳng có sức thuyết phục mấy.
Tiêu Hàng treo chiếc móc khóa vỏ sò tôi mua cho cậu ta lên balo, ai có dè mới có một ngày đã rớt mất tiêu. Tiêu Hàng dán thông báo tìm kiếm lên bảng tin của trường nhưng vẫn không tìm lại được.
Thời gian dần trôi, kỳ nghỉ hè của sinh viên năm thứ hai đã tới. Bạn nghĩ tôi sẽ vui vẻ lắm chứ gì? Không hề, ai mà vui vẻ nổi khi phải học lái xe trong cái mùa này hả?
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, tôi lết xác đến trung tâm dạy lái xe thương yêu gặp người thầy kính mến đang ngồi nhấp trà dưới bóng cây, trông thấy tôi thầy Vương cười rõ là tươi.
“Ô dổ ôi, lại đến thi tiếp rồi.”