Dịch: Dii
5.
Thẩm Diên Tri dẫn tôi tới một cửa hàng,cửa hàng nằm trong một biệt thự riêng biệt.
Chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ, phản chiếu những chiếc váy cưới được bày trên ma-nơ-canh.
Tôi không có tâm trạng xem, cũng không có tâm trạng để chọn.
Cứ để cho Thẩm Diên Tri và nhà thiết kế chọn cho tôi rồi chỉnh sửa lại. Để trợ lý lấy thước dây đo kích thước cơ thể của tôi. Sân sau của cửa hàng này là một khu vườn nhỏ, tôi thích chỗ đó hơn.
Thế là lúc bọn họ nói chuyện, tôi bèn nhấc váy đi tới hồ bơi nhỏ đằng sau cửa hàng.
Có một cánh cửa phía sau khu vườn nhỏ, dường như sau khi đi qua đó có thể dẫn đến con đường tự do vô hạn.
Thực ra, tôi đã nghĩ về việc bỏ trốn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi tôi lấy hết can đảm để chạy trốn, tôi thất thần nhận ra mình không còn nơi nào để đi cả.
Mẹ tôi rất muốn tôi kết hôn với Thẩm Diên Tri, bà đã nắm lấy tay tôi bảo tôi đừng bỏ trốn nữa.
Tôi ngồi bên cái ao nhỏ cho đến khi Thẩm Diên Tri nói xong đến tìm tôi, "Đang nghĩ gì vậy?"
Nhiều lần Thẩm Diên Tri như thế này, cao cao tại thượng. Vì vậy, tôi cho anh xem cánh tay của tôi. Có một vết đỏ nhỏ trên cổ tay.
Là một vết thương hình tròn, bền ngoài lồi lên một lớp sẹo, "Anh xem, đầu thuốc của anh làm bỏng đấy."
Ý tôi là, ở trường trung học, một ngày nọ, anh tâm trạng không tốt đã kéo tôi vào góc tường đặt tàn thuốc ở đó. Đau lắm, rất đau, đau đến mức quên mất sau đó anh đã làm gì.
Người đàn ông nhìn xuống tôi sững người một lúc, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi. Ngay cả khi tôi không muốn thừa nhận, khuôn mặt của Thẩm Diên Tri thực sự rất hoàn hảo. Hoàn hảo tới mức như thể được tạo ra từ bàn tay của những nhà điêu khắc nổi tiếng nhất của Hy Lạp cổ đại.
Nếu anh nhìn ai đó bằng đôi mắt dịu dàng, bất cứ ai cũng sẽ chết chìm trong đó. Nếu không sao Kinh Thánh phương Tây lại nói ma quỷ có bộ mặt khuynh động lòng người nhất.
Ánh sáng của chiếc bật lửa nhấp nháy, anh châm một điếu thuốc trước mặt tôi. Tôi bất giác run lên, sợ tàn thuốc lại rơi vào cánh tay mình. Nhưng giây tiếp theo, anh ấn nhẹ tàn thuốc lên cổ tay anh, giống như vị trí của tôi.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, "Dễ chịu chút nào chưa Khanh Khanh?"
"....."
Tôi cụp mắt xuống, tro bay ra ngoài, vết thương mới đặc biệt chói mắt.
Anh bất ngờ đưa tay ra kéo tôi vào lòng, "Khanh Khanh, nổi khổ đau của em có thể để anh gánh vác một phần là tốt rồi."
Đom đóm ngày hè dần bay khỏi hồ, tôi nhìn ánh sáng đang dần tản đi.
"Thẩm Diên Tri, rõ ràng anh biết, những khổ đau mà anh nói đều là anh ba cho."
thể người đàn ông đông cứng lại một lúc, rồi anh vuốt tóc tôi từng chút một, "Vậy anh chuộc tội có được không em?"
"..."
Sáng nay sau khi Thẩm Diên Tri đi, tôi ném ly sữa vào TV như thường lệ.
Lúc này, người hầu thường hâm nóng một ly sữa khác đưa cho tôi.
Nhưng hôm nay, tôi không muốn uống.
Thật ra trước đây tôi thích uống sữa nhất, lúc còn đi học, mẹ tôi cũng thường bắt tôi mang bình sữa đến trường vào buổi sáng.
Nhưng một hôm nào đó, khi tới lớp, Thẩm Diên Tri đã ngồi vào bàn phía trước tôi. Khi đó anh khá cao, nghiêng người, bóng tối có thể ôm chặt lấy tôi.
Tôi nghe thấy có người nào đó cười trào phúng, sau đó có người nói, tìm chút thú vui đi, Thẩm đại thiếu gia.
Thế là anh cười với tôi, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi đưa chai sữa trong tay mình cho anh.
Lúc mở nắp chai, hương sữa chưa gì đã xộc vào khoang mũi tôi.
Chất lỏng màu trắng đó đã đổ từ trên đầu tôi xuống.
Chóp mũi, xương quai xanh, bâu áo, váy. Hình như chỗ nào cũng có mùi đó, trừ mình ra thì ai cũng cười.
"Ê, nhìn dáng vẻ của cậu ta bây giờ kìa, còn quyến rũ ai được nữa?"
"Tôi phục cậu thật đó, Thẩm thiếu gia à, cậu cũng đủ ác đó."
Má tôi đột nhiên bị ngón tay cái xoa xoa, Thẩm Diên Tri ngồi trước mặt tôi, chống cằm.
Cằm bị anh véo, anh nhìn tôi hồi lâu.
Chế nhạo một tiếng, "Xấu quá."
"..."
Cho nên, bây giờ tôi ghét nhất là sữa bò. Nhưng mà thứ tôi ghét nhất là Thẩm Diên Tri.
Người đưa sữa cho tôi gần như quỳ gối trước mặt tôi khi tôi làm đổ ly sữa thứ hai trong ngày.
"Tiểu thư... cô uống đi mà..."
Tôi ngoái cổ lại, nói tôi không cần, ánh mắt sau cùng còn nhìn về chỗ điện thoại đặt bên ghế sô pha. Tôi trèo qua ấn vào nút nhấn, cái điện chỉ có thể gọi cho một sô duy nhất. Chỉ là, lần này người nhận máy là giọng một người đàn ông, không phải giọng của Thẩm Diên Tri.
"Tần tiểu thư?"
Ồ, là trợ lý đặc biệt của Thẩm Diên Tri, người này luôn là người lái xe.
"Tôi tìm Thẩm Diên Tri."
"Ngài ấy đang họp, Tần tiểu thư..."
"Vậy tôi tới đó."
Tôi không đợi bên kia nói hết thì cúp máy.
Ra vào biệt thự này rất nghiêm ngặt, có bảo vệ ở cửa, tôi nói với nhân viên bảo vệ tôi đang muốn đến công ty của Thẩm Diên Tri.
Đây có lẽ là.... Lợi ích của việc kết hôn với Thẩm Diên Tri.
Không ai ngăn cản tôi, tất cả các đường lên tầng cao nhất không bị cản trở. Chỉ khi tôi định xông vào phòng họp, trợ lý đặc biệt của anh mới ngăn tôi lại, "Tần tiểu thư, cô có thể đợi ở phòng chờ bên cạnh."
Tôi phấn chấn hẳn lên mở cửa phòng hội nghị ra
7
Có lúc, tôi không biết bản thân đến cùng là muốn làm gì.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý bóng ma muốn níu kéo ai đó chịu tội thay. Hoặc có lẽ là muốn làm lớn một lần, muốn để bản thân chẳng có giá trị gì. Như thế thì, tôi không cần phải để ý, kiểu người như tôi, có phải dù tồn tại cũng sẽ không có khả năng được giải thoát không.
Phòng họp về cơ bản chỉ toàn những người trung niên cao tuổi. Đến nỗi Thẩm Diên Tri người đang ngồi ở ghế chủ trì, trông có vẻ hơi lạc lõng trong đám người này. Mọi người đang nhìn tôi, bốn mươi cặp mắt.
Không biết có phải máy lạnh chạy quá thấp không, tôi trong chốc lát lại bắt đầu run lên.
Đột nhiên được người ôm vào lòng. Điều này khiến tôi lần đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Thẩm Diên Tri, lạnh mỏng mà tàn nhẫn, giống như con người anh vậy.
"Em đến khi nào vậy? Hửm?"
Vừa rồi hình như anh đang dạy bảo cấp dưới, đúng là lật mặt nhanh quá.
Chuyện này sẽ chỉ xảy ra với tôi thôi, âm thanh dịu dàng cẩn thận.
......
Cuộc họp bị gián đoạn vì sự đột nhập của tôi. Khi tôi định thần lại thì đã bị anh bế vào văn phòng rồi. Văn phòng của anh rất lớn, ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy những dãy nhà cao tầng phía dưới.
Đứng ở trên cao mà nhìn xuống, có vẻ như số phận người đi đường vội vã bên dưới đã nằm trong tay. hình như có thể không dùng chút sức lực nào ép chết một con kiến, như tôi chẳng hạn. Tôi bị anh ném trên giường trong phòng bên cạnh văn phòng của anh.
Người đàn ông nghiêng người dậy, dùng một tay mở nút thắt cà vạt, chiếc cà vạt vải sa tanh rơi trên ngón tay anh. Tôi hình như biết rồi, là tôi làm gián đoạn cuộc họp của anh, nên anh cuối cùng đã tức giận rồi.
Thật ra, anh cũng không có cưng chiều tôi như vậy.
"Hôm nay nhớ anh quá à?"
Mái tóc dài lòa xòa giữa luống được anh cầm lên đan vào giữa kẽ tay.
Tôi lặng lẽ nhìn anh, "Thẩm Diên Tri, phòng làm việc của anh có sữa không?"
Anh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tôi lại hỏi một câu như vậy. Phòng nghỉ ngơi này là của riêng anh, nó nối liền với phòng làm việc của anh. Những chiếc áo sơ mi và bộ quần áo rải rác trên giường đều là của anh.
Một lúc sau, anh ấy lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra đưa cho tôi.
"Trong nhà... hết rồi sao?"
Anh còn chưa nói xong tôi trực tiếp lấy hộp sữa, mở nắp hộp đổ lên đầu người đàn ông trước mặt. Trên thực tế, anh chỉ ngây người trong giây lát. Thật ra anh có thể tránh được. Nhưng anh vẫn để tôi đổ cả hộp sữa lên đầu, bất động.
Tôi ngước lên nhìn anh, chết tiệt, vậy mà, mặt anh trông vẫn rất đẹp.
"Thẩm Diên Tri, trước đây anh cũng đem sữa đổ từ đầu tôi xuống như vậy đó."
Tôi nói từ chữ từng chữ với anh.
......
Có lẽ, không ai có thể làm cho anh xấu hổ như thế này. Sữa lướt qua lông mày, anh lau má mình, nhưng cuối cùng, anh chỉ cười.
Có lẽ, lúc anh lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa khác tôi vẫn chưa biết anh muốn làm gì. Nhưng khi anh mở nắp sữa ra, tôi khẽ mở mắt nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra.
Chất lỏng vừa ra khỏi tủ lạnh lạnh đến mức tôi rùng mình không hiểu lý do gì khi anh ấy đổ sữa lên đầu tôi, tôi tự nhiên rùng mình không rõ lí do.
Chất lỏng chảy xuống cằm và vào cổ áo.
Hóa ra sữa lạnh sẽ không có cảm giác giống như trong trí nhớ.
...
Tôi đã từng nghe bà dì dọn dẹp nhà lén tán gẫu nói tôi là đồ mất trí, hôn nhân tốt như vậy mà không kết.
Thẩm Diên Tri ở trước mặt, rõ ràng còn điên hơn tôi.
Nói chung là tôi ngơ ngác rõ lâu.
Anh đổ xong ly sữa, còn có tâm trạng đưa tay vén tóc trên trán tôi.
"Bây giờ em cũng giống như anh rồi."
Tôi ném anh đi.
"Khanh Khanh, rõ ràng em biết làm anh tức giận thì không hay, phải không nào?"
Anh chỉ bóp cằm tôi, tôi đã không thể cử động rồi.
Nói thật, tôi không phải rất sợ anh. Tôi chỉ không muốn anh tức giận, cảm giác này rất lạ.
Có lẽ là do tôi ghét cái hậu quả đó, hoặc là anh đã từng để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi.
Tôi được anh ôm vào nhà tắm.
Hơi sương mù mịt khiến tôi không thể nào nhìn rõ đường nét của người trước mắt, ánh sáng khiến tôi chói mắt.
"Thẩm Diên Tri,7 năm rồi, sao anh vẫn trở về tìm tôi?"
Tôi hỏi anh đến khản cả giọng, tôi cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa. Đối với câu hỏi này, câu trả lời của anh luôn là sự im lặng.
8
Tôi được anh đặt trên giường.
Anh thậm chí còn cẩn thận nhét chăn bông cho tôi.
Thật ra mấy ngày nay tôi ngủ không ngon lắm.
Hình như tôi đã quên mất lần đầu tiên mình được ngủ ngon là chuyện của bao nhiêu lâu về trước rồi.
Ai đó đã thay đệm khi chúng tôi vào phòng tắm, không có mùi của Thẩm Diên Tri nữa.
Tôi thực sự chìm vào giấc ngủ nhanh hơn bao giờ hết.
Giấc mơ linh tinh lẻ tẻ, khung cảnh trường trung học như một làn sóng thủy triều mà tới.
Cuối cùng, đang trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện bên cạnh mình.
"Ê, anh có biết người phụ nữ vừa nãy xông vào phòng họp là ai không?
"Tần tiểu thư, vợ tương lai của Thẩm tổng."
"Hả? Nhưng cô ta thật sự không hề có chút giáo dưỡng nào hết."
"Thẩm tổng luôn cưng chiều cô ấy..."
"Tại sao chứ? Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy bà chủ tương lai này...."
"Nghe nói, tôi chỉ là nghe nói thôi nhé, cô ấy đã được tìm về một mấy tuần trước."
"Bởi vì, cô ấy và tình đầu của Thẩm tổng trông rất giống nhau."
"Thẩm tổng không có được vị tình đầu kia nên đành chọn thứ phẩm."