Rung Động Vô Thời Hạn

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tùng Lam, còn được gọi là Bản Lam Căn, cây thẳng đứng, màu xanh luc, vị đắng, tính hàn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc nhìn thấy tên của Thẩm Tùng Lam trên mạng, tên ban đầu của anh là tên của một vị thuốc trung y, nghe nói đó là tên của một vị bác sĩ cổ truyền của Trung Quốc.

Lúc ấy, cô âm thầm đem một đoạn này nhớ kĩ, cho dù nó không có tác dụng gì.

Vô số lúc học bài vào ban đêm, lúc cảm thấy vất vả, Kiều Lộc lại đọc nhẩm tên của anh, một lần lại một lần như vậy, giống như cả người được tiếp thêm sức lực.

Cô cảm thấy Thẩm Tùng Lam là cái tên đẹp nhất trên thế giới, không gì sánh nổi.

Vụng trộm thời gian rảnh viết tên của anh trên vở ghi chú, trên giấy nháp cũng viết, những việc làm biểu hiện tâm tư của thiếu nữ, Kiều Lộc đều đã làm qua.

Thư tình cũng viết không ít lá, nhưng lại không có dũng khí để đưa, để ở nhà lại sợ ba mẹ phát hiện. Thế nên mỗi lần viết xong, do dự mà đem xé, tiêu huỷ chứng cứ.

Kiều Lộc không phải chưa từng nghĩ tới sau khi thi đại học sẽ thổ lộ, kết quả lại bị kế hoạch chuyển nhà làm đảo loạn, cô vốn tưởng rằng mình cùng Thẩm Tùng Lam không có duyên phận, nào ngờ lại có thể một lần nữa gặp lại nhau.

Giống như cô cũng không biết rằng ngày ấy, Thẩm Tùng Lam cũng thích mình.

Hai người ngồi trên ghế dài, Thẩm Tùng Lam lật xem vở bài tập của Kiều Lộc, khẽ thở dài một tiếng: “Anh không nghĩ tới em vẫn giữ cuốn vở bài tập này.”

“Nếu không có nó, em không phải vĩnh viễn đều không phát hiện được sao?” Kiều Lộc hơi mỉm cười, cô cũng không phát hiện được tâm tư của Thẩm Tùng Lam.

Thẩm Tùng Lam lại nhìn tạp chí, “Cuốn tạp chí này anh còn chưa xem qua, không ngờ tới em sẽ mua trên mạng.”

Kiều Lộc nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải anh muốn em đi tìm hiểu quá khứ của anh sao, em đã làm theo.”

“Là anh nói, anh cho rằng em ít nhất còn phải mấy tháng nữa mới có thể phát hiện.” Thẩm Tùng Lam đã sớm đem manh mối cất giấu tốt, chỉ chờ Kiều Lộc chậm rãi đào lên, không nghĩ lại nhanh tới như vậy.

Kiều Lộc đột nhiên nhớ tới một việc, “Em nhớ rõ mùa đông năm ấy lúc cao trung, em vừa vặn bị cảm, thuốc ở trên bàn......”

Thẩm Tùng Lam sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng trả lời: “Là anh.”

Trong lòng Kiều Lộc rung động, một lúc sau cũng không nói nên lời, bình tĩnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới nói: “Em lúc đó ở trong lớp hỏi một vòng, nhưng lại không hỏi anh.” Bởi vì cô theo bản năng mà phủ nhận đáp án này.

“Nhưng lúc ấy anh khẩn trương chờ đợi em tới hỏi anh, thậm chí ở trong lòng suy nghĩ câu trả lời, kết quả em lại không tới.” Thẩm Tùng Lam nhìn Kiều Lộc, trong đôi mắt hàm chứa bất đắc dĩ.

Kiều Lộc hơi hơi rũ mắt, có chút ngượng ngùng, “Em chỉ cảm thấy không có khả năng là anh, bởi vì chúng ta còn chưa từng nói chuyện qua. Em còn nhớ rõ lần đó thật vất vả lấy hết can đảm tới tìm anh hỏi bài tập, kết quả anh trực tiếp rời đi.”

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam hơi đảo một chút, sự bình tĩnh ngày thường tại lúc ấy biến thành hoảng loạn, “Lúc ấy anh quá hoảng, không biết nên làm thế nào, cho nên chạy đi.” Sau đó vào ban đêm anh vô số lần oán hận chính mình quá mức nhát gan, thật sự không giống anh ngày thường.

Anh chỉ cần gặp Kiều Lộc, sự bình tĩnh đều trở nên vô dụng.

Kiều Lộc mở to hai mắt, có chút không thể tin tưởng mà nhìn anh: “Anh thế nhưng sẽ chạy trốn?”

Nói xong, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một thiếu niên lạnh lùng chật vật rời khỏi phòng học.

Ngay sau đó, cô liền hết sức vui mừng mà nở nụ cười.

Nhưng ngay tại lúc này Kiều Lộc liền bị Thẩm Tùng Lam ôm vào trong lòng, tiếng cười cũng tại một giây này đột nhiên im bặt, cả người không dám động, chỉ nghe được âm thanh trầm ấm của Thẩm Tùng Lam bên tai: “Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại ôm em, vì giờ khắc này anh đã đợi rất nhiều năm.”

Trong nháy mắt, pháo hoa trong đầu Kiều Lộc nổ bùm bùm.

Tay Thẩm Tùng Lam không ngừng siết chặt, giống như sợ Kiều Lộc sẽ lại một lần nữa biến mất không thấy đâu, trong lòng ngực tràn đầy cảm giác mĩ mãn.

“Cho nên, em tiếp nhận lời thổ lộ trễ nhiều năm như vậy sao?” Thẩm Tùng Lam nhẹ giọng hỏi, âm thanh có chút cẩn thận dè dặt, tựa hồ có thể nghe được sự khẩn trương.

Cằm của Kiều Lộc đặt nhẹ nhàng trên bờ vai anh, cánh tay cũng chậm rãi đưa lên vòng lấy eo của Thẩm Tùng Lam, cười đến vui vẻ: “Ừ, em tiếp nhận.”

Kiều Lộc vẫn còn dư âm sau cái ôm vừa rồi, bất tri bất giác đã ngồi ở trong xe của Thẩm Tùng Lam.

Cô nghe thấy âm thanh khởi động xe, vội vàng phục hồi tinh thần lại hỏi: “Không phải hôm nay anh còn phải làm việc sao?”

Cô vừa rồi tìm anh xác thật là nóng vội, bây giờ lời cần nói đã nói, không cần vội vàng như vậy.

Thẩm Tùng Lam nhìn Kiều Lộc cười cười: “Em ở ngay bên cạnh, anh làm gì còn tâm trạng làm việc.”

Gương mặt Kiều Lộc đột nhiên nóng lên, cô vội vàng mở cửa sổ xe, điều chỉnh hô hấp: “Trong xe có chút nóng.”

Bỗng dưng, thân mình Thẩm Tùng Lam nghiêng về phía trước, cả người đến gần cô, khoảng cách giữa hai người trở nên cực gần, Kiều Lộc cứng người lại căn bản không dám động.

Cô ngừng thở, ở khoảng cách này cô thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Thẩm Tùng Lam.

Anh hơi cong môi cười, vươn tay tới bên cạnh dây an toàn, sau đó cài lại cho cô, “Sợ tới mức dây an toàn cũng đã quên cài rồi sao?”

Thân mình Kiều Lộc tựa trên ghế, không dám động chút nào, nhưng vẫn mạnh miệng: “Em chỉ quên thôi.”

“Mặt em rất đỏ.” Đôi mắt Thẩm Tùng Lam nổi lên tia hứng thú, mặc dù đã cài dây an toàn, anh vẫn duy trì tư thế không đổi.

Kiều Lộc nghiêng đầu tận lực không nhìn anh: “Anh cách em quá gần, cho nên mới như vậy.”

Đáy mắt Thẩm Tùng Lam xẹt qua ý cười, “Bất quá, bộ dáng đỏ mặt của em rất đẹp.”

Nghe vậy, Kiều Lộc đột nhiên ngoái đầu nhiên lại, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn hình ảnh của mình hiện lên trong mắt anh, cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người.

“Anh rất muốn hôn em một cái, nhưng hiện tại thời cơ không thích hợp.” Thẩm Tùng Lam nhìn người đi đường qua lại cách đó không xa, sau đó chậm rãi ngồi trở lại chỗ của mình.

Tim Kiều Lộc nhảy loạn không ngừng, lời nói của Thẩm Tùng Lam đánh thẳng vào tim cô, trong lòng cô cũng không biết là chờ mong càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Thẳng đến khi xe dừng lại, cảm xúc của Kiều Lộc vẫn còn chưa bình thường trở lại.

“Tới nơi rồi.”

Tiếng của Thẩm Tùng Lam vang lên bên tai, Kiều Lộc mới ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, Thẩm Tùng Lam thế nhưng lại đưa cô tới công viên trò chơi.

“Sao anh lại đưa em tới đây?” Vẻ mặt Kiều Lộc kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam từ ngoài cửa sổ chuyển sang trên người Kiều Lộc, “Lúc học cao trung đã muốn cùng nhau tới đây với em, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.”

Khi đó mấy người bạn đều từng khoe qua với anh, mang bạn gái tới công viên trò chơi có bao nhiêu thú vị, anh thậm chí đã từng mua vé, chỉ là vẫn chưa từng đưa cho cô.

Trong lòng Kiều Lộc nao nao, cũng nhớ tới lúc cao trung cùng bạn cùng bạn đi công viên trò chơi chơi, lúc ấy bạn cùng bàn còn nói qua nếu có bạn trai nhất định sẽ cùng nhau tới đây, mà cô cũng tưởng tượng qua cảnh tượng mình cùng Thẩm Tùng Lam tới đây.

Chỉ là không nghĩ tới cảnh tượng trong mơ hôm nay sẽ trở thành sự thật.

Thẩm Tùng Lam tìm vị trí đậu xe, hai người liền cùng nhau xuống xe.

Hôm nay không phải cuối tuần, người tới nơi này cũng không nhiều. Cho dù như vậy, Thẩm Tùng Lam mặc một thân tây trang trong đám người có chút đặc biệt, không biết còn tưởng rằng tới công viên trò chơi để giám sát công việc.

“Anh mặc như này có chút không thích hợp.” Kiều Lộc nói một câu, cô vừa rồi thấy vài người đánh giá Thẩm Tùng Lam, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là xem mặt.

Thẩm Tùng Lam thoáng cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngay sau đó lại nhìn con phố đối diện công viên trò chơi, nơi đó vừa lúc có không ít các cửa hàng quần áo, “Vậy trước tiên đi mua quần áo thay thế đi.”

Đi vào một cửa hàng bán quần áo nam, nhân viên cửa hàng thấy Thẩm Tùng Lam hai mắt liền toả sáng, ngay sau đó liền ân cần hỏi thăm: “Xin hỏi soái ca muốn xem quần áo gì?”

Thẩm Tùng Lam ngược lại quay đầu nhìn Kiều Lộc: “Em giúp anh chọn đi.”

Kiều Lộc kinh ngạc nhìn anh: “Em?”

“Bạn gái giúp bạn trai mua quần áo không phải rất bình thường sao?” Thẩm Tùng Lam cười nhẹ nói.

Kiều Lộc lúc này mới phản ứng lại, hai vành tai ửng đỏ gật đầu: “Được, được.”

“Hai người muốn chọn quần áo kiểu như thế nào, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều.” Nhân viên cửa hàng mang hai người đến trước các giá treo đồ.

Cô suy nghĩ một chút, nhìn Thẩm Tùng Lam từ trên xuống dưới, cơ hồ muốn mua tất cả, ngay sau đó liền nghiêm túc chọn lựa quần áo, mà Thẩm Tùng Lam cứ như vậy đi theo phía sau cô.

Kiều Lộc hỏi số đo của Thẩm Tùng Lam, sau đó chọn cho anh một cái áo thun cùng quần jean để nhân viên đi lấy theo số đo của anh.

Đã lâu không mặc như vậy, khi Thẩm Tùng Lam thấy quần áo Kiều Lộc chọn cho anh cũng sửng sốt một chút, “Em xác định muốn anh mặc như vậy?”

Kiều Lộc gật gật đầu: “Em tìm thêm cho anh một cái áo khoác.” Trong trí nhớ của cô, trước kia Thẩm Tùng Lam thường xuyên mặc như thế này, đột nhiên, cô muốn nhìn lại.

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cong môi, sau đó cởi áo khoác tay trang đưa cho Kiều Lộc: “Được, anh đi thử xem.”

Kiều Lộc ôm áo khoác tây trang của Thẩm Tùng Lam, tiếp tục tìm áo khoác cho anh, cuối cùng chọn một cái áo khoác màu xanh nhạt.

Chờ Thẩm Tùng Lam mặc quần áo xong đi ra, Kiều Lộc liền đưa áo khoác qua, Thẩm Tùng Lam không nói hai lời mặc lên.

Nhìn chính mình trong gương, tuy rằng Thẩm Tùng Lam năm nay tuổi, mặc quần áo vào cũng có chút giống với sinh viên, vẫn là bộ dạng thiếu niên thanh thoát trong trí nhớ, trang phục như vậy tựa như thêm vài phần trẻ trung.

“Rất thích hợp a, nhưng mà giày không hợp.” Kiều Lộc nhìn chằm chằm đôi giày da của Thẩm Tùng Lam nói.

Thẩm Tùng Lam nhướng mày: “Nếu em thấy hợp, vậy thì mua bộ này đi, đợi lát nữa qua tiệm giày mua một đôi khác.”

Nhân viên cửa hàng bên cạnh cảm thấy chính mình vừa được ăn một bát cẩu lương......

Mua một đôi giày thể thao màu trắng, Thẩm Tùng Lam đem tây trang và giày da bỏ vào trong xe.

Anh đã mua vé ở công viên trò chơi, sau đó cười hướng Kiều Lộc vươn tay: “Đi thôi, bạn gái của anh.”

Hai bạn đã bắt đầu mối quan hệ chính thức nên mình cũng đổi cách xưng hô cho phù hợp nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio