Thẩm Tùng Lam mới vừa nói xong lời này, quay đầu lại nhìn, Kiều Lộc đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, Thẩm Tùng Lam hạ tốc độ xe xuống, chầm chậm lái đi.
Kiều Lộc bị đánh thức bởi âm thanh chói tai bên ngoài.
Chờ cô tỉnh lại, phát hiện đã tới cửa tiểu khu, mà Thẩm Tùng Lam đang ngồi bên cạnh.
“Thực xin lỗi, em ngủ quên rồi.” Kiều Lộc xoa xoa đôi mắt ngượng ngùng xin lỗi.
Thẩm Tùng Lam mỉm cười: “Em ngủ trên xe của anh thì có gì phải xin lỗi.”
Kiều Lộc lo lắng hỏi: “Em ngủ lâu rồi phải không?”
Cô vội vàng lấy di động ra xem thời gian, Thẩm Tùng Lam bên cạnh nhẹ giọng trả lời một câu: “Đã được một tiếng rưỡi rồi.”
“Một tiếng rưỡi?” Kiều Lộc cả kinh, nhìn thời gian đã gần tới giừo, “Vậy sao anh không đánh thức em!”
“Nhìn em quá mệt mỏi, lại ngủ ngon như vậy, nên không đánh thức em dậy.” Thẩm Tùng Lam cười trả lời.
Kiều Lộc nhanh chóng cởi dây an toàn, “Em làm trễ thời gian đi làm của anh lâu như vậy, em về trước, anh mau chóng đi làm đi.”
Lúc Kiều Lộc chuẩn bị mở cửa xe, Thẩm Tùng Lam bắt lấy cổ tay cô, “Không việc gì, anh tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của công ty, không đi làm nửa ngày cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Kiều Lộc: “......”
Thật là quá hâm mộ......
Kiều Lộc vốn có chút lo lắng bây giờ liền an tâm, “Em trở vể ngủ, anh hiện tại chuẩn bị làm gif?”
Thẩm Tùng Lam cười như không cười nhìn cô: “Không mời anh lên nhà ngồi một chút sao?”
Hai mắt Kiều Lộc mở to, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc.
“Anh nói đùa thôi.” Thẩm Tùng Lam sờ sờ đầu tóc của Kiều Lộc, sau đó nói, “Em mệt như vậy, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.”
Kiều Lộc hoảng loạn gật gật đầu: “Em lên trước.”
Chờ cô đi vào, ở nơi Thẩm Tùng Lam không nhìn thấy, Kiều Lộc ôm chặt trái tim của mình đang đập loạn nhịp.
Lúc Thẩm Tùng Lam ôn nhu vuốt tóc cô, mặc kệ là ai cũng không cưỡng lại được a.
Ngủ đến buổi chiều, Kiều Lộc mới chậm rãi tỉnh lại.
Cô mở điện thoại ra xem tin nhắn, là của Thẩm Tùng Lam dặn dò cô đừng quên ăn cơm, cô nhắn lại một cái hình động đáp ứng.
Sau đó là tin nhắn của bạn tốt Bì Thanh Thanh.
Kiều Lộc quyết định lần này không trọng sắc khinh bạn, lát nữa sẽ ăn cùng Bì Thanh Thanh, rốt cuộc thì cô bây giờ đã thoát khỏi kiếp độc thân.
Tắt di động, Kiều Lộc tắm rửa một cái, thần sắc thanh sảng mà ra ngoài, cô có một việc trọng đại muốn làm.
Buổi tối, Bì Thanh Thanh tới tiệm cơm mà Kiều Lộc nói trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho cô, Kiều Lộc ôm theo một cuộn tranh đi tới.
“Trên đường kẹt xe, sao cậu còn chưa gọi món ăn?” Kiều Lộc ngồi xuống đối diện với Bì Thanh Thanh, sau đó hỏi.
Bì Thanh Thanh lắc đầu: “Không có, chờ cậu tới đấy.”
Kiều Lộc lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, chọn món ăn xong Bì Thanh Thanh mới hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên nhớ tới tớ mà mời ăn vậy?”
“Nói cho cậu một tin tức tốt......” Kiều Lộc cong môi nói.
Cô còn chưa nói xong, Bì Thanh Thanh giành trước trả lời: “Cậu ngủ với Thẩm Tùng Lam rồi?”
“......” Kiều Lộc cạn lời, “Cậu suy nghĩ cái gì vậy, tớ cùng anh ấy ở bên nhau!”
Bì Thanh Thanh vỗ tay: “Oa, chúc mừng a chúc mừng.”
Kiều Lộc nhăn nhăn mũi, đối với phản ứng không vừa lòng của Bì Thanh Thanh, “Một chút thành ý cũng không có.”
Bì Thanh Thanh dùng ánh mắt chế nhạo nhìn cô: “Thành ý tớ có, tặng cho cậu một hộp ‘ba con sâu’ chúc phúc thế nào?
Kiều Lộc giật giật khoé môi, không thể nhịn được nói: “Lăn chỗ khác.”
Bì Thanh Thanh rung đùi đắc ý cười: “Hiệu suất này của cậu cũng thật là, sau nhiều năm cuối cùng cũng mỹ mãn theo đuổi được nam thần.”
Kiều Lộc cười mỉm, ngẩng đầu nói: “Cái gì mà tớ theo đuổi, rõ ràng là anh ấy theo đuổi tớ. Trộm nói cho cậu, anh ấy từ lúc cao trung đã thích tớ.”
Bì Thanh Thanh đang uống trà, thiếu chút nữa liền phun ra, kinh ngạc nhìn: “Cái gì? Nói như vậy mối tình đầu của anh ta chính là cậu?”
“Không sai.” Kiều Lộc đắc ý dạt dào cười nói.
Bì Thanh Thanh rất kinh ngạc, ngay sau đó cảm thán một câu: “Hai người cũng thật là, thích nhau nhiều năm như vậy, cũng đều không bỏ lỡ nhau. Quan trọng nhất là, cả hai đều không tỏ tình, đỉnh!”
Kiều Lộc tự động xem nhẹ câu nói sau của Bì Thanh Thanh, vì câu phía trước mà vui vẻ.
Đồ ăn đem lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Kiều Lộc lo lắng cuộn tranh sẽ bị làm bẩn, cầm lấy đặt ở bên cạnh.
Bì Thanh Thanh liếc liếc mắt một cái, hỏi: “Tớ vừa rồi đã muốn hỏi, đây là cái gì vậy?”
“Cái này a.” Kiều Lộc híp mắt cười đến vui vẻ, “Tớ đặc biệt tìm người viết bằng bút lông, treo ở phòng ngủ.”
Bì Thanh Thanh ăn một miếng, lực chú ý bị hấp dẫn, “Viết cái gì a?”
Kiều Lộc cởi bỏ dây cột bên ngoài, sau đó thật cẩn thận mà mở ra cho Bì Thanh Thanh xem, “Đây là lúc trước Thẩm Tùng Lam viết cho tớ.”
“Lẫn nhau đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời gian.” Bì Thanh Thanh nhìn chữ viết trên giấy đọc lên, sau đó cau mày hỏi, “Cái này có ý nghĩa gì?”
“Đây là thơ của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, ý nghĩa đại khái là cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, có thể nhanh chóng gả cho tình lang.”
Bì Thanh Thanh miệng há thành chữ O, “Thẩm Tùng Lam này cũng thật có ý tứ a, chiêu này mà cũng nghĩ ra được.”
“Chỉ là lúc đó, anh ấy dùng tay trái viết, tớ cũng không quá để ý, cho nên bỏ lỡ nhau.” Kiều Lộc thở dài, có chút tiếc nuối nói.
Bì Thanh Thanh cười hì hì nói: “Thẩm Tùng Lam từ rất lâu đã biết cách nói chuyện với con gái a, lần sau tớ cũng đi tìm người thử xem phương pháp thổ lộ văn nghệ này.”
Kiều Lộc trẹo chọc cười: “Cậu xác định là muốn nói?”
“Haizz, cũng không phải mỗi người đàn ông đều giống như Thẩm Tùng Lam nhà cậu, nói ra cũng không hiểu.” Bì Thanh Thanh tán đồng gật gật đầu.
Kiều Lộc thu hồi lại cuộn tranh, sau đó che mặt nói: “Anh ấy thật sự rất biết cách nói chuyện, tớ phát hiện ở trước mặt anh ấy ba giây là có thể tước vũ khí đầu hàng, tim đập loạn xạ.”
Bì Thanh Thanh tấm tắc lắc đầu: “Tớ cảm thấy cậu hẳn là nên học tập một chút cách nói chuyện của anh ta.”
“Anh ấy hôm nay đưa tớ về nhà, nói muốn đi lên ngồi một chút, tớ thiếu chút nữa đã đồng ý rồi, tự chủ trước mặt anh ấy chính là không có tác dụng.” Kiều Lộc xoa xoa mặt nói.
Bì Thanh Thanh ý vị thâm thường mà nhìn cô: “Cậu như thế nào biết tự chủ của Thẩm Tùng Lam rất mạnh vậy.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùn nhau ra khỏi quán, Bì Thanh Thanh nói Kiều Lộc đứng chờ một lát, liền vào siêu thị bên cạnh.
Thấy cô ấy rất lâu mới quay trở lại, Kiều Lộc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu mua cái gì mà đi lâu như vậy.”
Bì Thanh Thanh giống như hiến vật quý hiếm, hướng Kiều Lộc lắc lắc đồ vật trong tay, “Tặng cho cậu lễ vật.”
Kiều Lộc vừa cầm trên tay liền thấy, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, nếu không phải ven đường có người đi lại, cô thậm chí muốn trực tiếp vứt bỏ, bởi vì Bì Thanh Thanh mua chính là một hộp ‘ba con sâu’......
“Cậu thế nhưng thật sự đi mua loại đồ vật này!” Kiều Lộc cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Bì Thanh Thanh.
Bì Thanh Thanh vỗ vỗ mu bàn tay cô, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cầm, bạn tốt chúc phúc cho cậu.”
“Tớ không cần!” Kiều Lộc nhét lại vào tay của Bì Thanh Thanh, nhưng vài lần cũng không được.
“Nếu cậu còn làm như vậy, đồ bên trong rơi ra, người bên cạnh sẽ nhìn thấy a.” Bì Thanh Thanh cảnh cáo một tiếng.
Hai tai Kiều Lộc đỏ bừng, không thèm nhìn trực tiếp bỏ vào túi xách.
“Bì Thanh Thanh, cậu chờ đó!”
Bì Thanh Thanh lại đụng đụng bả vai Kiều Lộc, sau đó ánh mắt ái muội nói: “Cậu vừa lúc thử một chút tự chủ của Thẩm Tùng Lam.”
“......” Thật sự là ma quỷ mà......
Kiều Lôc cùng Bì Thanh Thanh tách ra ở trạm xe buýt, cô ở cùng Bì Thanh Thanh thêm một lát, cô sợ trong đầu hiện lên một số hình ảnh không thể nhìn.
Sau khi về đến nhà, Kiều Lộc đầu tiên tìm một chỗ thích hợp để treo hai câu thơ lên.
Đến nổi hộp đồ kia trong túi xách cũng không để ý tới nữa.
Việc cô yêu đương rốt cuộc cũng không giấu được những người khác trong bệnh viện, buổi sáng hôm Thẩm Tùng Lam đương cô đi làm, động tác thân mật bị đồng nghiệp thấy được, sau đó nháy mắt, toàn bộ bệnh viện đều biết.
Một bảo mẫu chăm trẻ trong lúc Kiều Lộc đi thăm phòng đáng tiếc nói: “Bác sĩ Kiều có bạn trai a, tôi còn định đem con trai của họ hàng giới thiệu cho cô đấy.”
Kiều Lộc nhìn bà cười cười, “Anh ấy sẽ gặp được người tốt hơn.”
Khi chủ nhiệm nhìn thấy cô, cũng cười mỉm nói một câu: “Bác sĩ Kiều yêu đương a, xem ra những bác sĩ nam ở khoa Nhi đều phải từ bỏ tâm tình rồi.”
Kiều Lộc vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Chủ nhiệm lại nói đùa.”
Ứng phó xong với mọi người, Kiều Lộc đau đầu thừa dịp nghỉ ngơi ra ngoài hít thở không khí.
Chỉ thấy cách đó không xa Chu Hoài Thời đi tới, Kiều Lộc phát ra một tiếng cười khổ: “Học trưởng, anh cũng không phải tới để trêu chọc em đi.”
Ánh mắt Chu Hoài Thời trầm xuống, nhìn Kiều Lộc đến mức da đầu có chút tê dại.
Qua một hoài lâu, anh mới mở miệng: “Đối phương là Thẩm Tùng Lam?”
Kiều Lộc khẽ gật đầu: “Là anh ấy. Bởi vì mới ở bên nhau chưa lâu, cho nên em cũng không nghĩ sẽ nói cho người khác, không biết sẽ bị truyền ra ngoài......”
“Ngay cả anh cũng không nói sao?” Biểu tình Chu Hoài Thời có chút chua xót.
Kiều Lộc rũ mắt: “Thực xin lỗi......”
Cô vì chính mình hai ngày nay hoàn toàn không nghĩ tới Chu Hoài Thời mà xin lỗi, học trưởng đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Chu Hoài Thời đáy lòng chua xót, sau đó giọng nói mất mát nhè nhẹ: “Nói cho Thẩm Tùng Lam, nếu không đối xử tốt với em, anh sẽ mang em đi.”
Kiều Lộc trong lòng nhảy lộp bộp, nhìn Chu Hoài Thời, cảm thấy lời này có chỗ nào đó không thích hợp.
“Kiều Lộc, rốt cuộc anh vẫn là tới muộn một bước.”
Chờ Chu Hoài Thời rời đi, Kiều Lộc còn lâm vào khủng hoảng, tâm tình thật lâu cũng không cách nào bình phục.
Chuyện Chu Hoài Thời thích cô, cô hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì ấn tượng của học trưởng với cô luôn nghiêm khắc, thế cho nên tới nay trở thành kính trọng như anh trai, có đôi khi thậm chí cảm thấy anh ấy càng giống như giáo viên của mình.
Kiều Lộc ổn định cảm xúc, cô xoa xoa thái dương, vốn tưởng rằng ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới còn chịu nhiều kinh hách.
Dưới loại tình huống này, cô cũng không biết về sau nên đối mặt với Chu Hoài Thời như thế nào.
Buổi tối tan tầm, Kiều Lộc ra ngoài ngồi lên xe của Thẩm Tùng Lam.
“Toàn bệnh viện đều biết chúng ta đang yêu đương, hôm nay đã bị hỏi không biết bao nhiêu lần.” Kiều Lộc vừa lên xe liền nói.
Thẩm Tùng Lam lại vui vẻ mà cong khoé miệng, “Như vậy rất tốt.”
Kiều Lộc còn tốn thật nhiều thời gian tiêu hoá chuyện của Chu Hoài Thời, thế cho nên hiện tại rối rắm không biết có nên nói cho Thẩm Tùng Lam hay không.
Lúc cô đang bối rối, Thẩm Tùng Lam đã khởi động xe.
Ở siêu thị, hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn, lại quay trở về trong xe.
Kiều Lộc có chút hưng phấn nói: “Lại có thể ăn cơm anh làm.”
Thẩm Tùng Lam chuẩn bị lái xe, nghe Kiều Lộc nói vậy, cũng cười nói: “Nếu em thích, mỗi ngày có thể tới nhà anh ăn cơm, chỉ cần anh có thời gian rảnh.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt Kiều Lộc quét trên người Thẩm Tùng Lam, sau đó phát hiện mu bàn tay anh có chút bẩn, “Đây chắc là dính lúc mua đồ ăn đi, em lấy giấy cho anh lau.”
Thẩm Tùng Lam nhìn thoáng qua, “Không sao, trở về rửa là được.”
“Không có việc gì, rất nhanh thôi.” Kiều Lộc nhanh chóng mở túi xách ra, lục tìm khăn giấy ở bên trong.
Bởi vì túi xách đặt trên đùi, miệng túi mở ra rất lớn, Kiều Lộc lại vội vàng tìm đồ, làm đồ vật bên trong rơi xuống dưới.
Cô còn chưa kịp nhặt, Thẩm Tùng Lam đã nhanh hơn đem đồ kia nhặt lên.
Khi Kiều Lộc nhìn thấy đồ vật Thẩm Tùng Lam cầm trong tay, thiếu chút nữa cả người liền xỉu......
“Em không phải, em không có......”