Dịch giả: Tiểu Băng
Vì chuyện lúng túng này, cả Cảnh Trừng và Nhạn tổng đều chìm vào im lặng.
Sau đó, Cảnh Trừng cố lấy hết dũng khí, mặt dày mày dạn chủ động phát yêu cầu tới Nhạn tổng.
[Hệ thống] Bạn đã gửi lời mời trở thành phu nhân của người chơi Nhạn Lăng.
Tim Cảnh Trừng đập thình thịch. Nhạn tổng sẽ không giống cô, bỏ lỡ thời gian xác nhận của hệ thống chứ.
May mà, rất nhanh đã có đáp lại.
[Hệ thống] Thiên nhai nơi nào thiếu cỏ thơm, hà tất lưu luyến một nhành hoa. Hiệp sĩ Nhạn Lăng đã có người trong lòng, mong nữ hiệp đi tìm phu quân khác.
Cảnh Trừng sững sờ. Hở? Sao Nhạn tổng lại không đồng ý? Có phải anh ấn nhầm nút hay không?
Lại thấy nhảy ra một khung nhắc nhở nữa.
[Hệ thống] Người chơi Nhạn Lăng xin trở thành phu quân của bạn.
[Nhạn Lăng]: Loại chuyện này nên để cho đàn ông làm.
Cảnh Trừng e thẹn, cười hì hì chọn đồng ý.
[Hệ thống] Bạn đã trở thành phu nhân của Nhạn Lăng. Từ lúc này sẽ thông cáo cho cả giang hồ, cùng Nhạn Lăng tình định tam sinh, nguyện sánh đôi đến chân trời góc bể, yêu nhau mãi mãi!
Hây, thành công rồi!
Nhạn tổng lập tức gọi ra một vật cưỡi phi hành thời thượng, mời Cảnh Trừng cùng cưỡi.
Cảnh Trừng khó hiểu, leo lên đại bằng, gõ hai chữ: Đi đâu?
[Nhạn Lăng ]: Đi tới cây Tam Sinh lãnh danh hiệu.
Cây Tam Sinh nằm ở một đầu rất xa xôi trên đại lục này. Nơi đó đêm dài, quanh năm đều có cực quang, dường như cũng mang ý nghĩa con đường mưa cầu tình yêu gian khổ dài dằng dặc.
Con đại bằng này có hình thể khổng lồ, khi giương cánh là gần như che phủ bầu trời, bọn họ đón gió bay lên trên, xuyên lên đến mây xanh. Cảnh Trừng cảm thấy con chim này dù có chở cả bang chúng của họ cũng vẫn dư dả có thừa, hèn gì cả server chỉ có mấy con, chứ nếu mà có nhiều quá, chắc người chơi sẽ quanh năm khỏi nhìn thấy ánh mặt trời luôn mất.
Bay ra khỏi hồ Vọng Nguyệt, trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Liên Hoa, Mười Bốn, đám bộ phận cơ thể trong bang hội… đều xếp thành hai hàng dài tiễn đưa hai người.
Cô cúi xuống nhìn kỹ, mới phát hiện dưới mặt đất phủ đầy pháo hoa tỏa ánh sáng lung linh, kéo dài dọc theo con phố, nhìn không thấy cuối.
Bọn họ bay qua nửa cái bản đồ, nhìn thấy pháo hoa trải dài từ thành Trường An phi thường náo nhiệt cho đến Nhạn Môn Quan cách xa vạn dặm. Ngay cả những nơi quanh năm hiu quạnh, đổ tuyết đóng băng cũng phảng phất xuân về hoa nở.
Cảnh Trừng cảm động.
Từ sau khi đi làm, cô không còn nhiều thời gian ngâm mình trong Tiêu Dao Đại Lục nữa. Nhạn tổng vì cô mà chuẩn bị những thứ này, vậy mà cô lại chẳng hề biết chút nào.
Một cái pháo hoa tốn đến mấy chục đồng, lần này đã bắn ít nhất cũng hơn mấy trăm ngàn cái, Nhạn tổng thực sự là ra tay hào phóng.
Cảnh Trừng tính toán xong, càng cảm thấy mắc nợ Nhạn tổng, bèn đánh chữ: Kỳ thực không cần làm long trọng như vậy.
[Nhạn Lăng]: Em là phu nhân của anh, đương nhiên đáng có hôn lễ long trọng như thế.
Cảnh Trừng nóng mặt, không nói nữa, yên tĩnh hưởng thụ cảnh đẹp.
Không bao lâu sau, họ đã đến chỗ cần đến, cây Tam Sinh.
Cây đại thụ già cỗi này đã ghi lại biết thiên tình sử của biết bao người chơi, trường sinh bất lão, sừng sững ở đây, thần thánh không thể mạo phạm.
Nhạn tổng dựa theo thiết lập của trò chơi, bỏ ra sáu mươi vạn vàng, đồng tâm tỏa có khắc tên hai người được khóa trên cây, coi như chính thức kết làm phu thê.
Giữa màn hình của Cảnh Trừng bắn ra một cái khung.
[Hệ thống] Bạn thu được danh hiệu
Cảnh Trừng nhận lấy danh hiệu xong thì cất đi, ngại ngùng mắc cỡ không dám mang lên.
Cô nhìn Nhạn tổng, trên đầu kiếm khách áo trắng như tuyết đã mang một dòng danh hiệu .
Cảnh Trừng cảm thấy ấm áp.
Bảy chữ kia làm cô thấy rất là hạnh phúc.
Đúng ha, may mắn trở thành chỗ dựa của nhau trong trò chơi, đây cũng là một chuyện đáng để khoe khoang, có cái gì mà phải xấu hổ. Cô lập tức thoải mái lấy danh hiệu kia ra gắn lên đầu mình.
Hai người không ai nói lời nào, chỉ tựa vào nhau đứng dưới tàng cây Tam Sinh. Nhìn xa xa, bóng dáng hai người cũng thật là một đôi thần tiên quyến lữ.
Cảnh Trừng nhìn chàng trai cao lớn mặc đồ cổ trang bên cạnh, thầm nghĩ: Cảm ơn anh, Nhạn tổng.
Cảm ơn anh đã để cho cô gặp được một người ưu tú như anh. Mỗi một hơi thở, mỗi một giọng nói, thậm chí mỗi một cử chỉ của anh đều cuốn cô vào một tình yêu to lớn.
Không có bất kì sự u ám hay tổn thương nào, chỉ có một tình cảm trong sáng và thuần túy.
Được nếm trải một tình yêu như vậy, cô thật may mắn.
Chiều hôm sau, Cảnh Trừng đang chuẩn bị rời nhà thì Đàm Dật đúng hạn gọi điện tới.
- Anh sắp tới rồi, năm phút nữa em xuống lầu nhé.
- Dạ vâng.
Cảnh Trừng hỏi:
- Tí nữa tới thẳng nhà bố mẹ anh ạ?
- Không, bà ngoại bảo Trung thu về với ông bà ăn cơm chiều, ba mẹ anh đã đi trước rồi.
- A?
Cảnh Trừng giật mình.
- Không phải nói là đi gặp bố mẹ anh sao?
- Ừ, tới nhà bà ngoại, gặp bố mẹ.
Đàm Dật đầy vẻ câu trước câu sau chẳng hề tréo cẳng nhau chút nào.
Vậy chẳng phải là gặp cả trưởng bối của trưởng bối hay sao? Cảnh Trừng cau mày lo lắng:
- Đột ngột như vậy, làm em áp lực quá...
Đàm Dật thong thả xoay bánh lái, quẹo vào khu chung cư.
- Đột ngột lắm à? Chẳng phải từ đầu anh đã bảo có cơ hội thì mời em tới nhà bà ngoại ăn hay sao?
Anh lại dùng thái độ bình thản thoải mái mà đùa chơi chữ với cô nữa rồi TAT...
Cảnh Trừng chợt nhận ra vấn đề:
- A, em chỉ chuẩn bị lễ gặp mặt với bố mẹ anh thôi, bà ngoại thì làm sao bây giờ?"
- Không sao, không cần khách sáo như vậy, nhà anh không quá để ý cái này đâu.
- Không được, không được, phải chuẩn bị chứ, cái này là lễ nghĩa!
Đàm Dật đột ngột chuyển đề tài.
- Hôm nay tô son phải không?
Bây giờ cứ nghe tới mấy từ này, Cảnh Trừng lại phản xạ mà đỏ mặt.
Cô không đoán được ý đồ của Đàm Dật, đành ấp úng đáp:
- Tô rồi ạ.
Đàm Dật không nói gì.
Cảnh Trừng lại nhỏ giọng bổ sung.
- Em có mang theo khăn tay...
Đàm Dật nhẹ giọng cười.
Tiếng cười khe khẽ ấy như bàn tay gãi vào trái tim Cảnh Trừng.
Cô mơ màng một hồi mới nhớ ra mình vừa quên mất vụ lễ gặp mặt, mà xe của Đàm Dật đã chạy tới dưới nhà cô rồi.
- Xuống đi, phu nhân của anh.
Cảnh Trừng đi ra cửa, nụ cười tươi tắn vẫn nở trên môi.
Mẹ cô khó hiểu nhìn chăm chú theo dáng vẻ lâng lâng bay bổng của con gái, không hiểu nổi chỉ là đi dự buổi họp mặt bạn bè, sao lại cầm theo hai hộp tổ yến?
Thực sự càng ngày càng không theo kịp tư duy của thanh niên ngày nay nữa.
Đối với Nhạn tổng, từ rung động đến động lòng.
Từ một tình cảm bé nhỏ dần dần lên men thành một tình yêu sâu sắc, Cảnh Trừng rất hạnh phúc được hưởng thụ cả quá trình tuyệt vời đó.
Đối với tương lai, cô không hề có chút nghi ngờ và dao động. Dù cô với anh có lúc sẽ phát sinh vấn đề, nhưng ngoài sinh lão bệnh tử, chỉ cần họ luôn ở bên nhau, vấn đề kia sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết.
Nói cách khác, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cùng nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời.
Dù chưa từng có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng đối với anh, cô không có cái gì tiếc nuối cả.
Chỉ trong nháy mắt, Cảnh Trừng đã có một quyết định.
Chờ Trung thu này xong trở về, cô sẽ kể chuyện của mình với Nhạn tổng cho ba mẹ.
Dù ba mẹ có vui mừng hay phản đối, thì đó cũng là chuyện sau này. Hiện giờ cô chỉ cần quý trọng từng giây phút được ở cùng anh thôi.
Cảnh Trừng đi ra, dưới trời chiều, bóng người quen thuộc kia đang đợi cô.
Trong ánh tà dương ngập tràn, những bóng cây đang lay động cũng giống như vết rung động trong tim cô vậy.
Hết.
-----oooo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.