Bầu không khí trong đại sảnh yến tiệc bởi vì Cố Tri Niên xuất hiện mà yên tĩnh chưa tới mười giây. Sau khi đánh giá xong ngôi sao điện ảnh mới ra mắt đã nổi tiếng này, những người này lại dời tầm mắt, tiếp tục hàn huyên tiếp câu chuyện vừa rồi.
Cố Tri Niên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu nhìn Phương Cầm bên cạnh: "Chị Cầm, em —"
"Tri Niên!" Vấn đề của Cố Tri Niên còn chưa nói ra, phía sau cậu đã truyền đến tiếng gọi tên mình. Cố Tri Niên quay đầu nhìn lại, phát hiện là Lý Hi Vân mà cậu quen biết vào ngày thử vai Hạ Lan Phục.
Thanh niên thanh tú bước nhanh tới bên cạnh Cố Tri Niên, vô cùng chân thành lấy lòng Cố Tri Niên: "Cuối cùng cũng gặp lại cậu!"
Cố Tri Niên cũng cười: "Hi Vân, đã lâu không gặp!"
Trong mắt Lý Hi Vân mang theo vui mừng: "Cậu vẫn còn nhớ tôi!"
"Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn bè mà." Trước đó ấn tượng của Cố Tri Niên với Lý Hi Vân không tệ, chỉ riêng ngày thử vai Lý Hi Vân không tiếc lời giúp đỡ, Cố Tri Niên cũng không thể quên Lý Hi Vân. Chỉ là dù bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc, nhưng sau khi Cố Tri Niên thử vai thành công thì nhiều chuyện xảy ra, hai người cũng không liên lạc nữa.
Lý Hi Vân gật đầu: "Tôi đã xem《 Ngộ Tiên 》ba lần! Tôi rất thích vai diễn Hạ Lan Phục cậu, cực kỳ thích!"
Cố Tri Niên muốn xoa xoa đầu Lý Hi Vân, nhưng lại không thích hợp làm ở nơi công cộng, trong lòng Cố Tri Niên còn có một cảnh báo đỏ "Thận trọng từ lời nói cho đến hành động". Cậu cười lộ ra hàm răng trắng noãn: "Cảm ơn Hi Vân đã thích, tôi có thể nhận được vai này, cũng nhờ ngày đó cậu để lại số của mình cho tôi."
Lý Hi Vân xấu hổ gãi đầu: "Cái đó vốn dĩ là lấy cho cậu, ha ha —"
Phương Cầm ở bên cạnh nghe cuối cùng cũng nhận ra mối liên hệ giữa hai người, cô chủ động bưng cho hai người hai ly nước trái cây tươi: "Vừa uống vừa nói chuyện đi."
Cố Tri Niên cười nói một câu "Cảm ơn chị Cầm", Lý Hi Vân cũng nhìn về phía Phương Cầm, môi run rẩy: "Phương, cô, Phương Phương —"
"Tôi là Phương Cầm, người đại diện của Tri Niên." Phương Cầm ấm áp cười với Lý Hi Vân — cô đã thấy qua rất nhiều người trong giới giải trí, ánh mắt nhìn người cũng vô cùng gay gắt, kiểu đơn thuần đáng yêu như Lý Hi Vân, Phương Cầm nhìn cũng cảm thấy rất vừa mắt.
Có lẽ là danh tiếng của Phương Cầm quá mức vang dội, Lý Hi Vân sững sờ hơn nửa ngày mới chớp mắt nhìn: "Phương, (*) cô Phương, xin chào! Tôi tên là Lý Hi Vân! Là sinh viên năm tư của Học viện Điện ảnh Kinh Thành!"
(*) 女士: nữ sĩ - Phương nữ sĩ: Mình tra thì thấy có thể dịch thành cô, bà, phu nhân, quý cô, quý bà,...kiểu xưng hô lịch sự trong ngoại giao. Trường hợp này mình để "cô" cho ngắn gọn, không cần quá trang trọng như quý cô, quý bà. Tương tự xưng hô của Cố Tri Niên với Hoắc Kỳ. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Phương Cầm hơi kinh ngạc một chút: "Cậu còn đang đi học?"
"Sắp tốt nghiệp rồi!" Lý Hi Vân thành thật giải thích. Phương Cầm nhếch môi: "Vậy cậu phải cố lên, tôi hy vọng sau này Tri Niên có thể đóng phim do cậu đạo diễn."
"!" Sự khích lệ của của Phương Cầm đối với Lý Hi Vân là một vinh dự lớn, người đã xem Cố Tri Niên như là thần tượng của mình, hắn gật đầu chắc chắn: "Tôi sẽ cố gắng!"
Cố Tri Niên và Phương Cầm đều cảm thấy thích thú trước ánh mắt chân thành và thẳng thắn của Lý Hi Vân, ba người trò chuyện trong bầu không khí thoải mái một lúc, cho đến khi nữ chủ nhân Hoắc Kỳ tổ chức yến tiệc xuất hiện phía sau Cố Tri Niên: "Hạ Lan Phục."
Cố Tri Niên đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đánh giá của một người phụ nữ với nét mặt thanh tú và lộng lẫy: "Hoắc, Hoắc ảnh hậu!"
Vẻ đẹp của Hoắc Kỳ khác với vẻ đẹp không tranh sự đời của Lâm Kim Điệp, ngũ quan của cô thiên về yêu diễm, khí chất càng giống yêu tinh câu hồn đoạt phách người ta. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ngoại hình của Cố Tri Niên có nét tương tự với Hoắc Kỳ, nhưng Cố Tri Niên tuổi còn trẻ, khí chất cũng chưa mạnh mẽ tuyệt đối như Hoắc Kỳ.
Hoắc mỹ nhân nhếch đôi môi đỏ tươi mê người: "Hạ Lan Phục trong ấn tượng của tôi, sẽ không lộ ra vẻ mặt này."
Đối mặt với sự trêu chọc của ảnh hậu, Cố Tri Niên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng hình như Hoắc Kỳ rất thích Cố Tri Niên, cô vươn tay về phía Cố Tri Niên: "Cảm ơn cậu đã tới dự yến tiệc của tôi, rất vui được gặp cậu, Cố Tri Niên."
Cố Tri Niên cắn môi, đưa tay nhanh chóng bắt tay với Hoắc Kỳ: "Được Hoắc ảnh hậu mời là vinh hạnh của tôi."
"Vậy sao? Vậy tối nay khiêu vũ với tôi đi." Hoắc Kỳ thẳng thắn yêu cầu.
Cố Tri Niên gật đầu: "Không thành vấn đề."
Hoắc Kỳ lớn hơn Cố Tri Niên bảy tám tuổi, ra mắt là một ngôi sao nhí và hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, hiếm khi chủ động mời người khác khiêu vũ, hơn nữa người này lại là Cố Tri Niên vừa mới có chút danh tiếng.
Trong hội trường có rất nhiều người thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này — vốn Cố Tri Niên đã luôn thu hút sự chú ý, bây giờ nữ chủ nhân đang đứng bên cạnh Cố Tri Niên, cảnh tượng hai người đứng cạnh nhau có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Nội tâm Cố Tri Niên có chút hoảng loạn, nhưng cậu luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Phương Cầm để tự tin hơn một chút, kìm nén sự lo lắng của mình để trò chuyện với Hoắc Kỳ một lúc.
"Tôi nóng lòng muốn khiêu vũ với cậu lắm rồi" Hoắc Kỳ thản nhiên nói, nói xong cô búng tay. Người chủ trì buổi tiệc hiểu ý, tuyên bố khiêu vũ bắt đầu.
Cố Tri Niên không tiếp xúc nhiều với khiêu vũ, sau khi ngại ngùng nói một tiếng "Xin chỉ giáo nhiều hơn", cúi người xuống mời Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhếch môi nhận lời mời của Cố Tri Niên, hai người khiêu vũ theo tiếng nhạc trong đại sảnh.
Cố Tri Niên vẫn duy trì phong thái lịch thiệp, tay đặt lên eo của Hoắc Kỳ nhưng không thật sự chạm vào da. Hoắc Kỳ lại cố tình ghé sát Cố Tri Niên trêu đùa một chút: "Có muốn xào CP với ảnh hậu không?"
Cố Tri Niên có nghe qua khá nhiều scandal của Hoắc Kỳ, nói cuộc sống đời tư của Hoắc Kỳ hỗn loạn, nói Hoắc Kỳ nhìn thấy người trẻ tuổi xinh đẹp sẽ chủ động tiếp cận, bất kể là AO, hay nam nữ.
Tin đồn còn nói có nhiều tiểu thịt tươi bị Hoắc Kỳ làm hại. Nhưng Cố Tri Niên cũng là người từng tổn thương bởi những tin đồn, cho nên cậu không tin.
Mà hiện tại, Hoắc Kỳ đại ảnh hậu người có danh tiếng phân thành hai cực, đã hỏi một vấn đề khiến người ta phải mơ màng suy nghĩ. Cố Tri Niên dừng bước khiêu vũ: "Hoắc ảnh hậu."
"Uh huh?" Ánh mắt xinh đẹp quyến rũ của Hoắc Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Cố Tri Niên, giống như muốn đem bốn chữ "cố ý quyến rũ" viết lên mặt.
Cố Tri Niên không buông cánh tay đang khoác trên vai Hoắc Kỳ: "Tôi không biết cô Hoắc tiếp cận tôi vì mục đích gì, nhưng tôi không muốn lợi dụng cô."
Biểu hiện trên mặt Hoắc Kỳ xuất hiện vết nứt ngắn ngủi vô cùng yếu ớt: "Làm sao cậu biết không phải là tôi lợi dụng cậu?"
"Khoảng cách giữa tôi và Hoắc ảnh hậu không chỉ là tuổi tác." Cố Tri Niên thản nhiên nói: "Có thể kết nối với cô Hoắc, người được lợi cuối cùng nhất định là tôi."
Ánh mắt Hoắc Kỳ hoàn toàn thay đổi. Tay cô đặt trên vai Cố Tri Niên dùng lực hơn: "Sao trong mắt cậu tôi lại trở thành người làm từ thiện rồi? Trông tôi tốt bụng lắm sao?"
"Hiện tại tôi đánh giá cô Hoắc tốt hay không tốt đều không đúng, nhưng tôi không quen nghe theo ý của người khác. Cho dù cô Hoắc có suy nghĩ thế nào, tôi cũng không hy vọng cô Hoắc bị tổn thương ở đây."
Lời nói của Cố Tri Niên quá mức chân thành, ánh mắt cũng thẳng thắn: "Nếu có thể, tôi hy vọng tương lai của tôi và cô Hoắc đều sẽ tốt đẹp, theo cách chính xác nhất."
Hoắc Kỳ dùng cặp mắt yêu tinh quyến rũ kia nhìn chằm chằm Cố Tri Niên, như là muốn nhìn thấu nội tâm Cố Tri Niên. Cố Tri Niên nhìn Hoắc Kỳ không chút nhượng bộ, sự lo lắng và ngại ngùng mà cậu cảm thấy khi lần đầu gặp mặt đã biến mất.
Trước khi khúc giao hưởng tiếp theo vang lên, Hoắc Kỳ đột nhiên nghiêng đầu hôn lên má Cố Tri Niên một cái, động tác nhanh đến mức Cố Tri Niên cũng không kịp phản ứng. Sau khi khôi phục tinh thần, Cố Tri Niên trợn tròn mắt: "Hoắc ảnh hậu!"
"Nếu gặp cậu sớm hơn, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu một cách quyết liệt." Hoắc Kỳ nói, trong mắt mang theo nụ cười thành công: "Nhưng hiện tại cũng không sao, tôi vô cùng thích cậu, rất vui được làm bạn với cậu, Cố Tri Niên."
Hoắc Kỳ nói xong liên buông Cố Tri Niên ra, xoay người rời khỏi hiện trường mà không quay đầu lại.
Cố Tri Niên nhìn theo bóng lưng của Hoắc Kỳ, một lúc sau cúi đầu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng — Quả nhiên Hoắc Kỳ cũng không đến nỗi hỗn loạn như lời đồn.
Phương Cầm vừa rời đi không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Cố Tri Niên, lấy ra một cái khăn ướt: "Lau mặt đi, nếu không chị lo lắng tối nay em sẽ không giải thích được với Triệu tiên sinh."
Lời nói của Phương Cầm khiến Cố Tri Niên đột nhiên ngẩng đầu lên — thiếu chút nữa cậu đã quên chuyện Triệu Duy Trinh nói vào buổi sáng! Omega nhận lấy khăn lau lau, cũng không quan tâm là đã lau sạch hay chưa: "Chị Cầm, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"A —" Phương Cầm bình tĩnh liếc nhìn vết son chưa lau sạch trên mặt Cố Tri Niên: "Sắp tám giờ rồi, có phải em nên quay về rồi?"
"Em, bây giờ em có thể đi không?" Cố Tri Niên lo lắng hỏi. Câu trả lời của Phương Cầm là trực tiếp dẫn Cố Tri Niên đi ra cửa: "Đương nhiên có thể, Hoắc Kỳ mời em tới, là muốn gặp em một lần mà thôi, em đi đi!"
Cố Tri Niên không còn cách nào khác là phải bước nhanh theo Phương Cầm rời khỏi hội trường, thậm chí còn chưa kịp chào Lý Hi Vân.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc, Cố Tri Niên lấy điện thoại ra thì nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của ông Triệu. Cố Tri Niên ngồi ở ghế lái phụ gọi lại: "Ông hai, xin lỗi, vừa rồi cháu đang làm việc!"
Triệu lão gia liếc mắt cửa thư phòng đang đóng chặt, cố ý nói thật to: "Niên Niên à! Công việc bận rộn như vậy sao? Đã ăn tối chưa?"
Cố Tri Niên luôn cảm thấy giọng điệu của ông Triệu rất kỳ lạ, Cố Tri Niên đuối lý nên xem đây như là đang phàn nàn tức giận của ông. Vì thế giọng điệu của cậu càng thêm chân thành hơn: "Xin lỗi ông nội, không phải cháu cố ý không nhận điện thoại của ông, hiện tại cháu đang trên đường về nhà, ông chờ cháu một chút nhé?"
"Được rồi — cũng không phải là chuyện gì to tát, trên đường cẩn thận! Ông bảo quản gia làm cho cháu chút đồ ăn!" Ông nói xong liền cúp điện thoại, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Triệu Duy Trinh đang đứng ở cửa thư phòng.
Trên gương mặt cháu trai đỉnh cấp Alpha không có biểu tình gì: "Sao ông còn chưa ngủ?"
Ông Triệu đang định cười nhạo đứa cháu trai độc ác của mình: "Yô? Không biết là ai mới sáng sớm chạy đến chỗ ông, luôn miệng nói nhớ ông nội, đưa ông nội đến thăm nhà, kết quả đến rồi thì đem ông nội gạt sang một bên, bây giờ biết vợ sắp về, thì vội vàng đuổi ông nội đi ngủ?"
"Triệu Duy Trinh à Triệu Duy Trinh, cháu là đứa cháu khốn kiếp."
Cháu trai khốn kiếp Triệu Duy Trinh có lẽ là người thừa kế chân chính sự vô liêm sỉ da mặt dày của Triệu lão gia, bây giờ nghe ông nội ruột tố cáo mình như vậy, biểu tình cũng không có gì thay đổi: "Cháu chỉ đề nghị ông đến nhà làm khách, ông đừng hiểu nhầm ý định của cháu."
"Ông nhổ vào —" Ông Triệu vẻ mặt trịnh trọng giơ quải trượng trong tay lên: "Cháu dám nói hôm nay cháu vội vàng đi tìm ông là không phải vì để cho ông giúp cháu gọi vợ về nhà?"
"Không phải." Triệu Duy Trinh thần sắc nghiêm túc nói: "Cháu chỉ là lo lắng ông không gặp được cháu dâu bảo bối của ông, lại nói bọn cháu có gia đình là quên hết người lớn."
Ông Triệu không nói tiếp nữa mà vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ám chỉ Triệu Duy Trinh đến ngồi lại gần mình: "Cháu cái tên Alpha này sao lại lúng túng như vậy?"
"Thích người ta thì cứ thoải mái nói ra, lỡ như Niên Niên cũng thích cháu thì sao?"
Triệu Duy Trinh ngồi bên cạnh Triệu lão gia, miệng phản bác: "Ai nói cháu thích cậu ấy, cháu không thích kiểu omega thích ra ngoài xuất đầu lộ diện."
Ông Triệu dùng ánh mắt "Cháu đúng là hết thuốc chữa" nhìn Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh trưởng thành dưới tầm mắt của ông Triệu, ông Triệu biết rõ hơn ai hết cháu trai nhà ông là kẻ sĩ diện.
Con cháu tự có phúc của con cháu, tốt xấu gì hiện tại Triệu Duy Trinh cũng đã thành công kết hôn Cố Tri Niên, hai người thổ lộ tâm ý trong mắt ông cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ông vẫn nên bớt lo lắng thì hơn.
Tất cả sự rộng lượng của ông Triệu đều biến mất không còn sót lại một chút gì sau khi nhìn thấy vết son trên mặt Cố Tri Niên.
Hết chương 55.