Rượu Anh Đào

chương 66: phần thưởng cho hành vi thiếu đạo đức từ đỉnh cấp alpha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết tin Triệu Duy Trinh đến thăm, ông Hạ chống gậy ra tận cửa đón. Ông cụ nhìn Triệu Duy Trinh từ đầu đến chân, sau đó gật đầu: "Tiểu Triệu, nhiêu năm không gặp, lại cao lên như vậy!"

Triệu gia cách Hạ gia khá xa, suốt bao năm qua cũng không có giao tình gì. Ông Hạ biết rõ Triệu Duy Trinh không phải rảnh rỗi mà đến đây, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra thân thiện khiến người khác không bắt bẻ được.

Nhìn ông cụ tỏ vẻ nhiệt tình, sắc mặt Triệu Duy Trinh không thay đổi: "Lâu rồi không gặp, ông Hạ, sức khỏe thế nào ạ?"

"Haiz—không khỏe bằng ông Triệu! Cố gắng duy trì thôi!" Ông Hạ vẫy tay nói, vỗ vai Triệu Duy Trinh như thân thiết lắm: "Sóng sau mạnh hơn sóng trước nhiều quá!"

Triệu Duy Trinh mím môi không nói nhiều: "Thực ra hôm nay cháu đến là muốn nhờ ông Hạ làm chủ cho cháu và vợ cháu."

Nụ cười trên mặt ông cụ cứng lại trong thoáng chốc: "Làm chủ cái gì? Tiểu Triệu bị ức hiếp gì à?"

Triệu Duy Trinh không trả lời, chỉ quay lại nhìn chiếc xe phía sau mình và nói lớn: "Mời nhị thiếu gia Hạ gia xuống xe."

Sau khi Alpha nói xong, cửa xe phía sau liền được mở ra từ bên trong. Một beta cao lớn đeo kính râm cường tráng bước xuống trước, khẽ gật đầu với Triệu Duy Trinh, rồi "mời" Hạ Lê xuống.

Hạ Lê ngày hôm qua suýt bị Triệu Duy Trinh đánh chết, hôm nay lại trong cơn đau đớn kịch liệt từ bàn tay bị đánh thức trong căn hầm ẩm ướt, lúc này trông rất thê thảm, không còn vẻ gì của một công tử phong lưu.

"Ủa? Đứa nhỏ này sao lại bị thương thế này?" giọng nói ông Hạ run rẩy, chân bước loạng choạng về phía Hạ Lê. Triệu Duy Trinh đi bên cạnh ông Hạ, vừa đi vừa nói: "Ông Hạ, là cháu làm đấy."

Thân thể ông Hạ lảo đảo, suýt ngã nếu không có Triệu Duy Trinh nhanh tay đỡ lấy. Ông quay đầu nhìn Triệu Duy Trinh với ánh mắt ngờ vực: "Triệu, Tiểu Triệu, chuyện này là thế nào?"

Triệu Duy Trinh quay đầu nhìn Hạ Lê với ánh mắt đầy hận thù: "Cháu vừa nói rồi, cháu muốn ông Hạ làm chủ cho cháu là vì chuyện này."

"Năm ngoái cháu kết hôn với omega của Cố gia, ông Hạ cũng biết chuyện này rồi. Từ trước đến nay, Triệu gia và Hạ gia nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cháu không ngờ, nhị thiếu gia Hạ gia lại lợi dụng lúc cháu đi công tác, lừa vợ cháu đến nơi ăn chơi trác táng, còn định hạ thuốc cưỡng bức cậu ấy."

Ông Hạ giật mình, mắt mở to: "Sao có thể? Chắc chắn có hiểu lầm gì đó không? Tiểu Lê tuy rằng..."

"Hạ lão gia." Triệu Duy Trinh đổi cách xưng hô, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: "Ngài cũng là alpha, bảo vệ omega của mình là bản năng của mỗi alpha. Cháu không thể lấy chuyện này ra đùa được."

Ông Hạ nhìn Triệu Duy Trinh với vẻ mặt đau khổ, quay đầu nhìn cháu trai mình, hiểu rõ mục đích của Triệu Duy Trinh – người này đã đánh Hạ Lê như thế, nhưng vẫn chưa thấy hả giận, còn muốn ép ông Hạ tự tay xử lý việc này.

Triệu Duy Trinh lạnh lùng nhìn ông Hạ: "Nếu hôm qua cháu đến muộn một chút, hôm nay ngài phải đối mặt không chỉ có mỗi chuyện cháu đến phàn nàn thay cho vợ mình đâu. Hạ lão gia, ngài hãy suy nghĩ kỹ."

Ông Hạ vỗ đùi mình than thở: "Nghiệp chướng—Tiểu Lê được đón về nhà từ năm mười lăm tuổi, ba và anh nó lại bận rộn không quan tâm, nên nó mới hư hỏng như vậy. Nhưng, nhưng dù sao cũng không đến mức hồ đồ như thế chứ."

Triệu Duy Trinh không nói gì, thể hiện thái độ kiên quyết của mình.

Thấy Triệu Duy Trinh kiên quyết không nhân nhượng, ông Hạ càng khổ sở. Sau một lúc lâu, ông cụ mới khó nhọc hỏi: "Tiểu Triệu, cháu muốn gì?"

"Là một alpha, nếu không kiểm soát được tin tức tố của mình, chi bằng cắt tuyến thể đi, ngài nghĩ sao, ông Hạ?"

Triệu Duy Trinh nói thẳng như đâm vào tim ông Hạ – Hạ gia có rất ít con cháu, đại thiếu gia Hạ gia tuy rằng có năng lực nhưng chỉ là beta. Đó cũng là lý do Hạ Lê được đón về nhà. Tất cả kỳ vọng đều đặt lên Hạ Lê, bây giờ Triệu Duy Trinh lại muốn cắt bỏ tuyến thể alpha duy nhất của Hạ gia.

Ông Hạ run rẩy môi, mắt gần như rưng rưng: "Như vậy... không ổn đâu, Tiểu Triệu..."

"Là ngài hỏi cháu muốn gì." Triệu Duy Trinh nhìn Ông Hạ với ánh mắt sắc bén: "Hoặc là ngài có cách gì tốt hơn sao?"

Ông Hạ và Triệu Duy Trinh im lặng đối mặt một lúc lâu, cuối cùng quay lưng lại: "Hạ gia bây giờ không chỉ do một mình ông già này làm chủ, Tiểu Triệu, cháu dứt khoát tìm ba và anh của Tiểu Lê mà giải quyết đi."

"Ồ?" Triệu Duy Trinh cười khẩy: "Nếu Hạ lão gia đã nói vậy, cháu sẽ đưa nhị thiếu gia đến công ty Hạ gia ngay bây giờ để hỏi một chút?" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

"..." Không cần nói đến việc Hạ Lê có chịu nổi sự giày vò hay không, đại thiếu gia Hạ gia sĩ diện như vậy, nếu biết em trai mình làm chuyện đáng xấu hổ này sẽ mất mặt thế nào? Nói không chừng khiến nửa cái mạng còn lại của Hạ Lê biến mất luôn.

Thấy Triệu Duy Trinh thực sự định đi, ông Hạ vội quay lại: "Tiểu Triệu! Đừng làm thế! Cháu muốn bồi thường gì, hay đứa nhỏ Cố gia muốn bồi thường gì, cứ tính lên ông già này. Cháu hãy rộng lượng tha cho Tiểu Lê một lần."

Triệu Duy Trinh không quay đầu lại: "Hạ lão gia, vợ cháu không thiếu tiền, cháu càng không thiếu."

Ông Hạ gần như rơi nước mắt: "Nó chạm vào đứa nhỏ Cố gia bằng tay nào?"

Triệu Duy Trinh cuối cùng cũng dừng lại: "Hai tay."

"..." Ông Hạ tức giận đến mức cao huyết áp: "Thỏa thuận một chút đi, Tiểu Triệu, thực sự căng thẳng thế này đối với cả hai bên đều không tốt."

Triệu Duy Trinh nghe ông Hạ nài nỉ một lúc, cuối cùng quay lại: "Được rồi."

"Vì ông Hạ đã thành tâm như vậy, cháu sẽ cho ông một cơ hội lựa chọn." Triệu Duy Trinh nói, ngẩng đầu: "Cháu nghe nói, đại thiếu gia Hạ gia đang phát triển một dự án khai thác năng lượng ở Xích Châu."

"Kinh thành này quá nhỏ, người qua kẻ lại, cháu và vợ không muốn gặp lại nhị thiếu gia Hạ gia nữa."

"..." Ông Hạ mấp máy môi mãi không nói được chữ "Được" – Triệu Duy Trinh có khác gì Diêm Vương đâu?

"Hạ lão gia, ngài nghĩ sao?" Triệu Duy Trinh hỏi lại, giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

"Duy Trinh à, Duy Trinh..."

"Cháu đã rất nhân từ rồi." Triệu Duy Trinh quay đi: "Cháu sẽ tặng ngài thêm một ân tình nữa. Khi cậu ấy đến Xích Châu, cháu sẽ tự phái người tiếp đón, dẫn đường cho cậu ấy."

Nói xong, Triệu Duy Trinh lên xe, không ngoái lại nhìn mà rời khỏi Hạ gia.

Triệu Duy Trinh đã nghĩ nhiều cách để trả thù Hạ Lê. Nhưng suy đi tính lại, anh thấy không gì bằng việc trực tiếp tìm đến Hạ gia – anh vốn không phải người tốt lành gì. Nếu Hạ Lê dám lợi dụng thế lực của Hạ gia để làm những chuyện này, thì Hạ gia vốn luôn cho gã quyền thế và tiền bạc cũng nên chịu một cái giá tương ứng.

Đối với những người khác đã gây hại cho Cố Tri Niên, Triệu Duy Trinh cũng sẽ không buông tha cho bất cứ ai.

Cố Tri Niên chưa biết Triệu Duy Trinh đã làm gì ở phía sau. Khi cậu tỉnh dậy, xung quanh hoàn toàn tối tăm, yên tĩnh. Cố Tri Niên vô thức sờ chỗ bên cạnh, lạnh lẽo – Triệu Duy Trinh đã rời đi từ lâu.

Cậu cuộn mình trong chăn, cảm nhận cơ thể mình được bao bọc bởi tin tức tố của Triệu Duy Trinh, ấm áp và dễ chịu, nhưng trong lòng Cố Tri Niên lại cảm thấy trống vắng.

Cố Tri Niên chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ bị Triệu Duy Trinh đánh dấu hoàn toàn vì lý do ngớ ngẩn này. Cậu từng tưởng tượng ngày nào đó Triệu Duy Trinh sẽ yêu cậu như cậu yêu Triệu Duy Trinh, đến lúc đó, cậu sẽ chủ động mời Triệu Duy Trinh đánh dấu cậu, và Triệu Duy Trinh sẽ làm vậy vì tình yêu.

Nhưng Hạ Lê đã phá vỡ tất cả những ảo tưởng đó. Triệu Duy Trinh đánh dấu cậu chỉ để cứu cậu. Có lẽ Triệu Duy Trinh nói đúng – Cố Tri Niên đúng là một tên phiền toái không hơn không kém. Ngoài việc gây rắc rối, cậu chẳng làm được gì.

Cố Tri Niên hít một hơi, cảm thấy sóng mũi hơi cay, nằm mềm oặt trên giường không muốn dậy. Nhưng cảm giác đói bụng lại rất khó chịu, nên cuối cùng, Cố Tri Niên vẫn đi chân trần vào phòng tắm.

Mọi việc xảy ra hôm qua hiện ra rõ mồn một trong đầu cậu. Cố Tri Niên nhìn vào quần áo vẫn còn nằm trên sàn nhà tắm, đỏ mặt nhặt chúng lên và bỏ vào sọt đựng đồ bẩn.

Khi cậu tắm xong và ra ngoài, phát hiện có một cuộc gọi từ Trương Lâm. Nghĩ lại, cậu và Trương Lâm đã lâu không liên lạc. Cố Tri Niên nhận cuộc gọi, vừa gọi tên Trương Lâm, thì nghe thấy giọng Trương Lâm lo lắng trong điện thoại:

"Tri Niên, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không báo sớm cho tôi? Cậu ổn không? Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu có tiện không—" Trương Lâm nói đến nửa câu thì đột ngột dừng lại.

Cố Tri Niên thậm chí không kịp nói là có tiện hay không, Trương Lâm đã cúp máy.

"..." Nghĩ một hồi, Cố Tri Niên vẫn nhanh chóng xuống lầu.

Ngoài cửa, Trương Lâm ngắt điện thoại vì đã gặp Triệu Duy Trinh.

Alpha cao lớn đứng cạnh xe, gõ cửa kính xe. Trương Lâm xuống xe, chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Trương Lâm."

Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng lần trước, vì sự cố của Cố Tri Niên mà họ đã có một cuộc tranh cãi không vui. Lần này, Triệu Duy Trinh không từ chối khi thấy tay Trương Lâm đưa ra.

Hai tay alpha tạm thời nắm lấy nhau, sau khi buông ra, Triệu Duy Trinh hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Có chuyện gì?"

Trương Lâm hiểu tại sao ba mình luôn khen ngợi Triệu Duy Trinh – chỉ cần khí chất và dáng vẻ này, khi bình tĩnh bình thường đã tràn đầy khí phách của bá vương. Dù không có tin tức tố, Trương Lâm cũng cảm thấy một chút áp lực.

Alpha gạt đi cảm giác muốn bỏ chạy, nhún vai: "Mấy ngày trước tôi đi leo núi ở Tuyết Thành, giờ về mới biết chuyện của Tri Niên gặp chuyện, nên muốn đến thăm cậu ấy."

Triệu Duy Trinh khẽ gật đầu: "Tôi sẽ giúp cậu ấy giải quyết." Không cần cậu giả vờ tốt bụng.

Trương Lâm có vẻ nhận ra sự thù địch của Triệu Duy Trinh, hắn hơi cười khổ: "Này – không đến mức như vậy chứ? Tôi và Tri Niên chỉ là bạn bè thuần túy, đã giúp đỡ nhau trong năm năm ở nước ngoài."

"..." Triệu Duy Trinh cảm thấy alpha cười híp mắt này là cố tình như vậy. Bề ngoài là để rõ ràng phủi sạch mối quan hệ với Cố Tri Niên, thực ra là khoe khoang về thời gian năm năm bên nhau của họ.

Triệu Duy Trinh, vốn đã cảm thấy tâm trạng kém, nghiến răng: "Tôi cũng thấy không đến mức như vậy—"

"Dù sao tôi và vợ tôi là hôn ước từ nhỏ, tình cảm không phải là thứ năm năm vặt vãnh của các người có thể so sánh."

"..."

Hết chương 66.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio