Trong phòng khách của căn nhà tân hôn, Cố Tri Niên được Triệu Duy Trinh ôm vào lòng, cánh tay duỗi ra trước mặt bác sĩ mà Triệu Duy Trinh mời đến. Chiếc kim tiêm mảnh đâm vào mạch máu của Cố Tri Niên, cảm giác đau nhói khiến Cố Tri Niên rùng mình, Triệu Duy Trinh liền ôm chặt Cố Tri Niên hơn.
Máu đỏ tươi từ cơ thể Cố Tri Niên chuyển vào ống tiêm, bác sĩ riêng bình tĩnh làm công tác cầm máu cho Cố Tri Niên: "Tôi sẽ về và làm kiểm tra cho thiếu phu nhân."
Triệu Duy Trinh giúp Cố Tri Niên ấn vào mạch máu: "Làm kiểm tra toàn diện chút."
Bác sĩ gật đầu: "Tôi hiểu. Đúng rồi, gần đây hai người có quan hệ thường xuyên không?"
Cố Tri Niên mặt đỏ lên, cúi đầu xuống. Triệu Duy Trinh thì rất thản nhiên: "Không thường xuyên lắm."
"Thế thì tốt, mức độ tin tức tố của thiếu phu nhân và thiếu gia khác nhau, nếu quá thường xuyên, dù thiếu phu nhân không có thai thì khả năng chịu đựng tin tức tố của thiếu phu nhân cũng sẽ không tốt."
"Được, tôi biết rồi." Nói xong, Triệu Duy Trinh đứng lên, đích thân tiễn bác sĩ đã dọn dẹp xong dụng cụ ra ngoài. Trên đường đến ga-ra, Triệu Duy Trinh hỏi bác sĩ: "Trước đây Niên Niên bị cưỡng ép phân hóa, gần đây còn bị kích thích bởi tin tức tố của alpha khác, phiền bác sĩ kiểm tra kỹ càng cho cậu ấy, tôi không chỉ muốn biết cậu ấy có thai không, mà còn muốn biết tình trạng sức khỏe của cậu ấy."
Bác sĩ đẩy kính vàng trên mũi: "Tôi hiểu rồi, lát nữa sẽ dùng mẫu máu để làm kiểm tra toàn diện cho thiếu phu nhân."
Triệu Duy Trinh vỗ vai bác sĩ: "Cảm ơn."
"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi thiếu gia." Bác sĩ nhoẻn miệng: "Nếu thiếu phu nhân xác nhận có thai, tôi cần thông báo cho lão gia không?"
Triệu Duy Trinh im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía cửa nhà: "Cậu ấy hiện tại chưa muốn có con."
Bác sĩ hiểu ý: "Được, vậy thì đến lúc đó tùy theo ý của thiếu gia."
"À mà—" Triệu Duy Trinh chợt nhớ ra điều gì đó: "Nếu tôi muốn làm phẫu thuật triệt sản, cần chuẩn bị gì trước không?"
Trong mắt bác sĩ hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Thiếu gia, cậu đây là—"
Biểu cảm của Triệu Duy Trinh lạnh lùng: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Bác sĩ làm sao mà tin được, ông thở dài: "Thiếu gia, một khi đã làm triệt sản, khả năng khôi phục khả năng sinh sản gần như bằng không. Đừng trách tôi lắm lời, tôi nghĩ dù là lão gia hay thiếu phu nhân đều không muốn cậu làm điều đó."
Triệu Duy Trinh hạ mắt xuống: "Nhưng tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Niên Niên quá yếu đuối, sinh con đối với cậu ấy là một cực hình."
Dù là một beta, nhưng bác sĩ phần nào hiểu được lo lắng của Triệu Duy Trinh. Ông không khuyên Triệu Duy Trinh kiềm chế dục vọng sinh sản, bởi vì không có alpha nào khi đối diện với người mình yêu lại có thể kiềm chế bản năng chiếm hữu.
Bác sĩ suy nghĩ một lát: "Thật ra có một phương án có thể thử."
"Hả?" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
"Trước đây tôi đã tham gia một hội thảo ở nước ngoài, tại đó có học giả nói rằng họ đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp alpha tự kiểm soát hoạt tính của t*ng trùng. Nguyên lý hoạt động hơi giống thuốc ức chế, nhưng nó không ngăn chặn ham muốn của người dùng thuốc."
Triệu Duy Trinh hiểu ý của bác sĩ: "Có nguy hiểm không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Hiện tại chưa được chính thức công bố, nhưng đã được nhắc đến, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, yếu tố nguy hiểm sẽ được kiểm soát tối thiểu."
"Được, cảm ơn, tôi mong chờ loại thuốc này ra mắt." Triệu Duy Trinh cảm ơn bác sĩ và đích thân tiễn ông lên xe rời đi.
Khi alpha trở về nhà, liền bắt gặp Cố Tri Niên đang lê dép chuẩn bị ra ngoài. Triệu Duy Trinh nhướn mày: "Đi đâu đấy?"
Cố Tri Niên nhanh chóng bước đến bên Triệu Duy Trinh, kiễng chân hôn lên má anh một cái: "Mãi không thấy anh về, em định ra ngoài tìm anh."
"Trước đây sao không biết em dính người như vậy?" Triệu Duy Trinh nói thế, nhưng trong lòng lại rất thích. Anh ôm eo Cố Tri Niên, dẫn cậu ngồi lại sofa: "Ông gọi điện cho anh, hỏi em có muốn về nhà tổ chức sinh nhật không."
"Muốn một chút, lại không muốn một chút." Cố Tri Niên tháo dép, đặt chân lên đùi Triệu Duy Trinh: "Nghĩ đến quà sinh nhật đầu tiên của mình lại là bị rút một ống máu, thì cảm thấy sinh nhật này không cần cũng được."
Triệu Duy Trinh cười khẽ, giả vờ không hiểu ý Cố Tri Niên đang muốn quà sinh nhật: "Vậy trước đây khi ở nước ngoài, sinh nhật em đã làm gì?"
Cố Tri Niên đạp đạp vào đùi Triệu Duy Trinh: "Chẳng phải anh luôn cử người theo dõi em sao? Anh không biết à?"
"Tất nhiên là anh biết, mỗi năm đều đi chơi với alpha họ Trương đó, chạy đông chạy tây, chỉ là không biết chạy về nước để mừng sinh nhật với anh, có phải không?"
Cố Tri Niên lè lưỡi với giọng điệu chua chát của Triệu Duy Trinh: "Anh cũng đâu có qua nước ngoài tìm em— thế mà cũng trách em, lúc đó em vẫn còn giận anh đấy!"
"Giận anh cái gì?"
"Giận anh lúc em ở trong phòng cách ly, không lần nào đến thăm em." Cố Tri Niên thẳng thắn nói. Triệu Duy Trinh ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi quyết định không tiết lộ sự thật mất mặt: "Được rồi, được rồi, đồ nhỏ mọn, chuyện nhỏ như vậy mà giận suốt năm năm, hết thuốc chữa rồi!"
"Em chính là đồ nhỏ mọn, anh cắn em đi?"
Mắt alpha tối lại: "Cắn em?"
"..." Cố Tri Niên hiểu rõ Triệu Duy Trinh, nghe giọng điệu này là biết ngay anh nghĩ đến chuyện gì, bèn đưa tay nhéo má Triệu Duy Trinh: "Anh dừng lại ngay, không nghe bác sĩ nói chuyện đó không nên làm quá thường xuyên à?"
Triệu Duy Trinh đè Cố Tri Niên xuống sofa, cắn vào má cậu một cái: "Anh nói là cắn cái này, em đang nghĩ gì vậy? Bị liếm nghiện rồi à?"
"Đồ khốn nạn!"
Triệu Duy Trinh không phản bác: "Cố Thủy Thủy, anh hỏi em một vấn đề."
Cố Tri Niên chớp chớp mắt, quên cả giận vì cách gọi của Triệu Duy Trinh: "Vấn đề gì?"
"Năm năm qua, có lần nào em động lòng với thằng nhóc họ Trương kia không?"
Cố Tri Niên im lặng, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Cậu cắn môi, trông như muốn nói lại thôi, Triệu Duy Trinh đương nhiên coi phản ứng của Cố Tri Niên là ngầm thừa nhận.
Alpha nhất thời cảm thấy tức giận trong lòng, ghen tuông và chua xót tràn ngập trong đầu, khiến anh nghiến răng ken két, mặt mày xanh xao. Triệu Duy Trinh còn chưa kịp phát tác, giây tiếp theo, Cố Tri Niên đã kéo cổ anh cười ha hả, tiếng cười trong trẻo vô cùng.
"Em cười cái gì?" Triệu Duy Trinh nhéo má Cố Tri Niên.
Cố Tri Niên vẫn cười, cho đến khi đuôi mắt xinh đẹp của cậu thấm đẫm nước mắt. "Không được cười, Cố Thủy Thủy." Triệu Duy Trinh cố ý quát lớn, nhưng ngón tay lại chạm lên mắt Cố Tri Niên, lau đi những giọt nước mắt vui vẻ đó.
Cố Tri Niên cuối cùng cũng ngừng lại một chút, khi mở miệng lại vẫn còn tiếng cười: "Nếu em thật sự động lòng, em còn có thể về nước kết hôn với anh sao?"
"?" Triệu Duy Trinh không hài lòng với câu trả lời này.
Cố Tri Niên dùng mũi chân cọ vào cẳng chân Triệu Duy Trinh: "Là do anh suy nghĩ hẹp hòi quá đó, Triệu "nhát gan"?"
"Có phải em muốn bị dạy dỗ?" Triệu Duy Trinh đe dọa hỏi. Cố Tri Niên chẳng sợ gì, ngẩng đầu hôn lên môi Triệu Duy Trinh một cái: "Mặc dù anh ghen trông rất dễ thương, nhưng em và Trương Lâm là bạn bè chân chính. Hơn nữa, ai đó đã nói với Trương Lâm thế nào nhỉ?"
Cố Tri Niên hắng giọng, bắt chước giọng điệu lạnh lùng và châm chọc của Triệu Duy Trinh: "Tôi và vợ tôi là hôn ước từ nhỏ, tình cảm không phải là thứ năm năm vặt vãnh của các người có thể so sánh."
"Có đúng vậy không?"
Triệu Duy Trinh nhớ lại, đúng là câu nói lần trước anh gặp Trương Lâm. Tên nhóc Cố Tri Niên này, lại nghe lỏm được, còn nhớ từng chữ, chắc chắn là vui mừng không ít! Alpha bị vạch trần liền tức giận: "Được lắm, Cố Thủy Thủy, dám nghe trộm!"
Cố Tri Niên làm mặt quỷ với Triệu Duy Trinh: "Triệu "nhát gan" không dám tỏ tình trước mặt vợ, lại đi tuyên bố chủ quyền trước mặt bạn vợ, mất mặt muốn chết."
Triệu "nhát gan" cúi xuống chặn môi Cố Tri Niên, không để Cố Tri Niên có cơ hội kiêu ngạo đắc ý nữa.
Hết chương 77.
Hổnghiểu sao gọi bé nó là Cố Thủy Thủy luôn =))))