Ngày thường không phải chưa từng cảm thụ qua mưa rơi, bất kể là mưa to giàn giụa, hay là mưa phùn kéo dài, thế nhưng lần này Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy vô cùng huyền diệu, phảng phất như thính giác và xúc giác của mình đều được khuếch đại vô hạn, cho dù là một hạt mưa từ trời cao rơi xuống, cùng vô số bụi mù sượt qua người, đều tinh tế cực kỳ.
Chúng rơi vào trong bùn đất, chui vào trong khe hở, sau đó xông vào mầm rễ, khiến cho cuốn lá non mềm kia một lần nữa thấy ánh mặt trời, trổ sinh thành hoa lá, nở bung rực rỡ trong mưa.
"Ngươi cảm nhận được gì?" Côn Ngô hỏi.
"Nước...."
Côn Ngô xem như đã rõ: "Xem ra ngươi cùng nước, thật có duyên phận. Như vậy đối với nước, ngươi có cảm giác gì?"
"Nước... vô hình không trạng thái, nó rơi xuống đất, thì chính là hình dáng của đất. Nó rót vào chén, thì chính là hình dáng của chén."
"Còn gì nữa không?" Côn Ngô lộ ra một tia cười yếu ớt.
"Nếu nó bị hoa cỏ sinh linh hấp thu, thì chính là cỏ vươn dài hoa nở rộ. Nếu nó rời đi, thì chính là khô héo rụng rơi."
"Đúng vậy, mỗi một giọt nước chính là nguồn gốc của "mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá là một hưng vong"."
[nguyên văn là "nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất khô vinh", xem thêm chú thích ở chương .]
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, y phát hiện từ khi ăn chiếc lá hòe kia, thế giới này liền thay đổi.
Y nghe thấy được đủ loại âm thanh.
Mạch nước tuần hoàn qua lại bên trong thân cây hòe già vạn năm, Côn Ngô ở đối diện mỗi lần hít thở đều khiến bụi nước trong không gian lay động, ngay cả da thịt của y cũng cảm nhận được tầng tầng lớp lớp bụi nước mỏng manh đến vốn không thể đụng tới hay nhìn thấy được.
"Rất thú vị đúng không?" Côn Ngô cười nói.
"Ừm... Những thứ ta nghe được so với lúc trước càng thêm nhiều!"
"Như vậy ngươi có cảm thấy ồn ào không?" Côn Ngô lại hỏi.
"Không cảm thấy. Những âm thanh này nhẹ nhàng, giống như khúc nhạc."
"Tâm trí ngươi đơn thuần sạch sẽ, tiếng nước nghe được tự nhiên cũng thanh linh." Côn Ngô đứng dậy, "Canh giờ cũng không sai biệt lắm, ta đưa ngươi trở về. Ngươi chậm rãi lĩnh ngộ."
"Ta có thể nghe thấy những âm thanh này, vậy có phải là ta đã "Nhập Thế" hay không?"
"Cảnh giới "Nhập Thế" nào có đơn giản như vậy? Ta bất quá là mở cho ngươi cánh cửa, ngươi có thể đi được bao xa, liền phải xem chính ngươi."
Côn Ngô mang theo Lộ Tiểu Thiền, đi ra khỏi tĩnh thất.
Vòng vòng chuyển chuyển, rốt cục đem y đưa về tới nơi của Thư Vô Khích.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Côn Ngô, chính là Thư Vô Khích đang đốt hương.
Khói xanh lượn lờ, biến ảo thành hình dáng của một quyển điển tịch, phút chốc tiêu tán, phút chốc ngưng tụ.
"Ngươi vậy mà lại thật sự nghiên cứu y kinh của Thái Lăng Các chúng ta?" Côn Ngô cảm thấy rất thú vị.
"Ta sẽ tìm ra phương pháp chữa khỏi đôi mắt cho Tiểu Thiền." Thư Vô Khích trả lời.
Côn Ngô lạnh lùng gợi lên khóe môi: "Vậy ngươi chậm rãi tìm."
Thư Vô Khích ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống Lộ Tiểu Thiền ở phía sau Côn Ngô.
Hắn nắm chặt khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền cảm giác có một cỗ sức mạnh lôi đi chính mình, đem y kéo đến bên người Thư Vô Khích.
Côn Ngô hạ thấp thân mình, tới gần Thư Vô Khích, dùng thanh âm chỉ có Thư Vô Khích mới có thể nghe thấy để nói: "Tốt, nếu như ngươi thật sự có thể trị khỏi con mắt của y, ta liền tin tưởng ngươi sẽ không làm tổn thương y, cho phép ngươi dẫn y đi, tuyệt đối không ngăn trở!"
Con ngươi vốn lạnh lùng của Thư Vô Khích hiện lên một tia sáng, tiến vào trong đôi mắt Côn Ngô: "Một lời đã định."
Lộ Tiểu Thiền tiến tới: "Các ngươi xoay lưng lại với ta, là đang nói cái gì đó?"
"Nói xấu ngươi." Côn Ngô nhấn đầu Lộ Tiểu Thiền xuống.
Nhấn một cái chưa đủ, tóc Lộ Tiểu Thiền trước đây giống như củi khô, vậy mà giờ đã trở nên trơn mượt, Côn Ngô nhịn không được vuốt thêm cái nữa.
Ai ngờ một cỗ linh khí như lưỡi đao sắc nhọn lập tức phóng tới, xẹt ngang, cũng may Côn Ngô thu tay nhanh, không thôi liền đổ máu!
"Ai cho ngươi sờ y?" thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
Lộ Tiểu Thiền không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng qua là cảm thấy Côn Ngô cố ý nhấn đầu y bắt nạt y.
"Lão ăn mày! Ngươi tại sao lại bắt nạt ta!"
Côn Ngô bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: "Ngươi có chỗ dựa! Ngươi lớn nhất!"
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, trong lòng liền có chút đắc ý! Ôi chao, ôi chao, từ nay về sau lão ăn mày không thể bắt nạt y nữa rồi!
Côn Ngô đi tới cạnh cửa, xoay đầu lại: "Không thì, Tiểu Thiền vẫn nên đi theo ta đi, còn có những gian tĩnh thất khác."
"Không cần." Thư Vô Khích trực tiếp thay Lộ Tiểu Thiền trả lời.
"Ngươi..." Côn Ngô lắc đầu.
Sớm chiều ở chung như vậy, Lộ Tiểu Thiền gần ngay trước mắt, cùng lúc trước tiểu sư đệ ở tại Vô Ý Cảnh Thiên với Ương Thương có cái gì khác biệt đâu?
Không cẩn thận sẽ lau thương tẩu hỏa!
[lau súng cướp cò, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vì thời này không có súng nên để thương (cái thứ dài dài dùng để đâm nhau ấy, hiểu theo nghĩa trong sáng nha bà con).]
Côn Ngô từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Lộ Tiểu Thiền: "Tiểu Thiền, cái này ngươi nhận lấy, mỗi đêm dùng một viên."
"Đây là cái gì?" Lộ Tiểu Thiền mở ra miệng bình, ngửi một cái, sau đó lông mày lập tức nhíu lại, "Cái này không phải mùi vị của "Thiên Tống" sao!"
Côn Ngô ngẩn người: "Ngươi quả nhiên là mũi chó! Cái này mà cũng đoán ra được!"
"Ngươi cho ta ăn cái này làm gì! Đây là thanh tà hỏa! Ta không có loại tà hỏa kia! Không ăn!"
Lộ Tiểu Thiền đem bình nhỏ ném trở lại, ai ngờ Côn Ngô bắt lấy liền ném trở về.
"Ngươi tên nhãi con này thực không biết tốt xấu! Ngươi nếu không ăn, cẩn thận..."
Lúc này Thư Vô Khích lại lên tiếng: "Cho ta đi."
Côn Ngô lắc lắc tay: "Ngươi có ăn hay không, chuyện muốn xảy ra đều sẽ xảy ra! Ta đây là bảo mệnh cho Tiểu Thiền!"
"Bảo mệnh cái gì?" Lộ Tiểu Thiền càng hiếu kỳ hơn, "Lẽ nào ta còn có bệnh bất trị khác sao?"
"Ta sẽ cho y ăn." Thư Vô Khích hướng bàn tay lên, Côn Ngô vội vàng đem bình nhỏ kia đặt vào trong lòng bàn tay Thư Vô Khích.
Côn Ngô vừa đi, Thư Vô Khích liền nói với Lộ Tiểu Thiền: "Tay."
Lộ Tiểu Thiền xòe tay, cảm giác Thư Vô Khích đổ ra một viên thuốc nhỏ.
"Ăn."
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy thuốc này rất mất mặt, chỉ có hái hoa đạo tặc hoặc hạng người lòng đầy sắc niệm mới cần thiết thanh trừ tà hỏa, y ăn cái thứ này làm gì?
Thế nhưng Thư Vô Khích đã mở miệng, Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể làm theo, bằng không sẽ lại bị gõ tay.
Buổi tối, Lộ Tiểu Thiền ngủ trên giường nhỏ của Thư Vô Khích, mà Thư Vô Khích thì ngồi bên người Lộ Tiểu Thiền, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, khiến Lộ Tiểu Thiền không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
"Vô Khích ca ca, nếu như ta chăm chỉ tu luyện, lại ăn thêm đan dược, có phải là có thể nhìn thấy?"
Lộ Tiểu Thiền đang ủ trong chăn, nghiêng người, chỉ lộ ra một cái đầu. Y không buồn ngủ chút nào, coi như không nhìn thấy cũng mở hai mắt thật to mà nhìn về phía Thư Vô Khích.
"Ngươi chăm chỉ tu luyện, ta mới có thể mang ngươi đi."
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, trong gian tĩnh thất không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác, ngoại trừ tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Thư Vô Khích.
"Vô Khích ca ca."
"Làm sao vậy?"
"Hôm nay, Côn Ngô cho ta ăn một chiếc lá hòe, sau đó ta liền nghe thấy âm thanh của nước chảy bên trong cây hòe già, âm thanh bên trong lá cây, âm thanh bên trong đóa hoa. Côn Ngô nói, đây chính là giọt nước của "mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá là một hưng vong"."
Yên tĩnh như thế, Lộ Tiểu Thiền liền muốn cùng Thư Vô Khích nói chuyện, chỉ cần Thư Vô Khích mở miệng trả lời y, y liền có thể nghe thấy tiếng nước bên trong cơ thể của Thư Vô Khích, máu trong cơ thể hắn di chuyển chầm chậm mà thong dong, lại như ấp ủ vô tận chấp nhất, truy cầu vạn lần chết cũng khó lòng qua tới bờ bên kia.
"Ngươi không thích nghe những đạo lý này."
Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng rất có ý tứ. Giống như trong gian tĩnh thất này, không có âm thanh của dòng nước, không có âm thanh của hoa cỏ, không có âm thanh của sương mù, nhưng ta lại có thể nghe thấy âm thanh của ngươi."
"Âm thanh của ta, nó như thế nào?" Thư Vô Khích hỏi.
"Trên người ngươi, cũng có hoa nở cùng hưng vong."
"Êm tai sao?"
"Êm tai." Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, tỉ mỉ thưởng thức những thanh âm rất nhỏ trong cơ thể Thư Vô Khích.
Máu của Thư Vô Khích chảy qua ngón tay thon dài của hắn, chảy về phía đầu ngón tay, rồi như nước trà trong suốt rơi xuống chén.
Chảy qua cổ tay của hắn, lại như hoa nở trong ngày đông không người thưởng thức.
Chảy vào trái tim của hắn, bỗng nhiên hóa thành khí thế bàng bạc như mặt trời mọc, bao trùm núi non sông suối.
Chảy qua môi của hắn, thoáng chốc hóa thành mưa phùn quyến luyến, lặng yên không một tiếng động mà rơi xuống, rồi lại bất chợt không cam lòng mà cuồn cuộn hóa thành mưa rền gió dữ.
Đó đều là Lộ Tiểu Thiền nghe được từ trên người Thư Vô Khích, âm thanh êm tai nhất trên cõi đời này.
"Ngươi không sợ sao?"
"Tại sao phải sợ...." Lộ Tiểu Thiền không có một tia buồn ngủ, chỉ nhìn Thư Vô Khích, tưởng tượng ra bộ dáng của hắn, "Ngươi chính là "mỗi đóa hoa là một thế giới" của ta..."
"Nếu như lúc trước, ngươi cũng không sợ ta, thì tốt biết bao..."
Thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, nhưng cũng khàn khàn, trong đôi mắt vốn lãnh đạm nhiễm phải mưa đêm thâm trầm, nồng đậm đến mức giống như muốn thoát ly khỏi trói buộc.
"Nếu có thể mau mau nhìn thấy thì tốt rồi." Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ miệng, y chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, mơ một giấc mơ đẹp.
Ở trong mơ, nói không chừng có thể nhìn rõ mặt Thư Vô Khích.
"Ừm, ngươi lúc trước thích xem hoa nở hoa tàn, thanh sơn dạ vũ..."
"Những cái khác không nhìn thấy cũng không gấp. Nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi." Lộ Tiểu Thiền nhẹ nhàng kéo kéo khóa Tiên Lăng.
Thư Vô Khích ngẩn người tại chỗ.
"Vô Khích ca ca? Ngươi đang ngủ sao?" Lộ Tiểu Thiền nhỏ giọng, cẩn thận hỏi.
"Ta ở đây."
"À."
Ngay lúc Lộ Tiểu Thiền sắp ngủ, Thư Vô Khích lại hỏi: "Ngươi thật sự muốn nhìn thấy ta?"
"Nếu... nếu như có thể nhìn thấy ngươi, giảm thọ mười năm cũng không sao..."
Ngón tay Thư Vô Khích đặt bên cạnh mép chăn liền siết chặt.
Cũng không lâu lắm, liền nghe thấy tiếng hít thở kéo dài của Lộ Tiểu Thiền, y đã ngủ mất rồi.
Thư Vô Khích chầm chậm mà cúi thấp đầu, cẩn thận tránh đi sợi tóc rơi bên gối.
"Ta không muốn ngươi giảm thọ... nếu như ngươi muốn nhìn thấy, ta tất nhiên sẽ cho ngươi nhìn thấy."
Nửa đêm đã qua, Thư Vô Khích ngồi ngay ngắn ở bên chiếc bàn, trước mặt vẫn tỏa ra khói xanh, y đạo tàng kinh của Thái Lăng Các từng trang từng trang tản ra rồi tụ lại giữa làn sương khói, cuối cùng dừng lại ở một trang thư tịch rách nát.
Thư Vô Khích vươn ngón tay, nhắm mắt lại, đem linh khí rót vào trong đó, trang thư tịch rách nát chậm rãi khôi phục nguyên trạng.
Mà lúc này, thần hồn của Lộ Tiểu Thiền đã dạo chơi ra khỏi thân thể, trở về cái nơi thanh tịnh vắng vẻ trong mộng kia, y lại biến thành tiểu thiếu niên đeo chai chai lọ lọ khắp người.
Trước mặt tiểu thiếu niên là một bức tranh trống không — pháp khí có thể phản chiếu ra dục niệm "Hoa trong gương, trăng dưới nước".
Y ngồi xếp bằng trước bức tranh, một phen túm lấy nam tử áo trắng đang muốn đi qua phía sau lưng y.
"Ngươi không muốn xem một chút, dục niệm trong lòng ta có những gì sao?"
Tiểu thiếu niên híp mắt cười, một cái tay khác tháo xuống bình thuốc bên hông quơ quơ.
Y vốn cho rằng nam tử sẽ giống như những lần trước, phất tay áo bỏ đi, nhưng lần này bất đồng, hắn tùy ý nâng lên vạt áo của chính mình, ngồi ngay ngắn xuống bên cạnh tiểu thiếu niên.
"Ôi chao, thật không dễ dàng hấp dẫn được ngươi a! Ta phải suy nghĩ thật kỹ xem nên cho ngươi thấy cái gì!"
Tiểu thiếu niên chà xát tay, nhắm mắt lại ùng ục ùng ục uống vài ngụm "Rượu Chàng Tiên", uống tiên nhưỡng này rồi, liền che giấu không được dục niệm của bản thân.
Bỗng dưng, bình thuốc trong tay rơi xuống, tiểu thiếu niên ngã sấp mặt về phía trước, cứ như vậy mà ngủ.
Nam tử bên cạnh một tay đem y ôm vào lòng, một tay khác cầm lấy bình thuốc của y.
Nguyên bản trên bức tranh không hề có thứ gì, bỗng chốc lan tràn những đường nét thủy mặc nhàn nhạt, từ từ chuyển động biến ảo ra màu sắc rõ ràng.
Hòa quyện trong gió, nụ hoa vươn mình thức dậy, cánh hoa trong suốt mềm mại chậm rãi hướng về ánh nắng mà mở bung ra, giọt sương tô điểm trên cánh hoa, chập chờn một lúc, liền rơi xuống.
Ánh mắt nam tử như bị khóa lại, ngắm nhìn đóa hoa nở rộ bên trong khe đá từ lúc rực rỡ đến khi héo tàn, rồi tới suy vong.
Tiếp theo là dế đánh nhau, mèo nhỏ leo cây, rùa bơi lội... Sau đó là tới pháo hoa nơi phố chợ, bánh đường trong chảo dầu từ một khối nhỏ nở bung ra hóa thành một khối to vàng óng ánh, bánh nướng được gắp ra khỏi chảo dầu xì xì từ trong lò....
Nam tử chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào bức tranh.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, mây bay trên trời như sóng lớn cuộn trào, rơi xuống những tia nắng rạng rỡ của mặt trời, chiếu sáng núi non sông suối, khí thế bàng bạc.
Nam tử nhìn chằm chằm không chớp mắt, vẫn luôn nhìn.
Tiểu thiếu niên trong lồng ngực lầm bầm một tiếng, dụi dụi con mắt ngồi dậy.
"Ta vừa nãy có phải đã say ngất ngây? Trong bức tranh hiện ra cái gì vậy?"
Nam tử đem bình thuốc đưa cho y, nói: "Ngươi tiếp tục uống."
"Tại sao a? Ta không uống! Ngươi uống! Ngươi uống để cho ta xem một chút trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì!"
"Ngươi uống."
"Ta không uống!" Tiểu thiếu niên chống nạnh, nghiêng mặt đi.
Nam tử không nói, buông xuống bình thuốc muốn đứng dậy, tiểu thiếu niên nhanh chóng kéo hắn lại.
"Ta uống! Ta uống! Ngươi đừng đi!"
Nam tử ngồi trở xuống.
Tiểu thiếu niên quay mặt sang, nhếch miệng, híp mắt cười, ngửa đầu liền uống vào mấy ngụm, nghiêng đầu ngủ mất.
Bức tranh trống không một lần nữa kéo dài ra vô số đường nét uyển chuyển, phác họa ra từng bóng hình xinh đẹp, sau đó hóa thành hình ảnh kiều diễm.
Nam tử lắc lắc tiểu thiếu niên đang nghiêng đầu ngủ: "Cái này khó coi, nghĩ cái khác."
Hình ảnh đột nhiên lại thay đổi, biến thành ăn uống linh đình, bên trong nam nam nữ nữ tụ tập cùng một chỗ học đòi văn vẻ, uống rượu tìm niềm vui, thậm chí dựa vào nhau, vô cùng thân mật.
Tiểu thiếu niên lại bị lắc lắc.
"Này cũng khó coi, đổi đi." (editor: anh đang đổi kênh đó à ~)
Hình ảnh trong bức tranh biến thành giường, trên giường là hai thân thể đang điên loan đảo phượng... không thể miêu tả.
Nam tử vốn muốn tiếp tục lay động tiểu thiếu niên, nhưng thời điểm ngón tay sắp đụng vào y, lại như bị bỏng, lập tức thu về.
Lúc tiểu thiếu niên mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ngã sấp xuống đất, người bên cạnh sớm đã không thấy tăm hơi.
Tiểu thiếu niên lắc lắc cái cổ, hừ hừ kêu lên: "Ôi ôi! Tên quỷ đáng ghét kia đi cũng không đánh thức ta! Cả cái cổ đều bị trật rồi!"
Y đem bức tranh thu về, ôm lấy bình thuốc của mình, bước vào hành lang uốn khúc trong đêm đen vừa dài lại vừa sâu thẳm.
Tiểu thiếu niên nhìn quanh bốn phía, quay đầu lại phát hiện không còn ánh sáng, bắt đầu sợ hãi.
"Cứu mạng a! Đây là nơi nào a! Sao mà cái gì cũng không nhìn thấy a!"
Trống rỗng, ngoại trừ một mảng tối tăm, cái gì cũng không có.
Tiểu thiếu niên sợ đến nỗi nước mắt đều rơi xuống.
"Ngươi mau ra đây! Mang ta rời khỏi nơi này! Mang ta rời khỏi nơi này! Ta không muốn ở một mình!"
Ngay lúc ấy, bên tai Lộ Tiểu Thiền truyền đến thanh âm của Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền, tỉnh lại. Ngươi đang nằm mơ."
Khóa Tiên Lăng trên cổ tay y đột nhiên bị kéo mạnh, khiến y choàng tỉnh hoàn hồn.
"Tiểu Thiền, ngươi làm sao vậy?"
Cách chăn, Thư Vô Khích đem y bao lấy, bế lên, ôm thật chặt.
"Trong mơ ta thấy mình đi đến một nơi rất tối rất tối, sau đó ngươi cũng không thấy đâu."
"Sau này sẽ không tối nữa." Thư Vô Khích khẽ tựa vào bên tai Lộ Tiểu Thiền nói.
"Tại sao a?"
"Ta tìm được biện pháp giúp ngươi nhìn thấy."
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, nhìn về phía lư hương được đốt cháy trên bàn, khói xanh dừng lại ở một trang tàng kinh.
—— dùng ngàn năm tu vi tiến vào hồn, hướng về nghiệp hỏa, điểm nguyên đan, có thể khai mở tuệ nhãn, nhìn thấy vạn vật sinh linh.
"Thật sự?" Lộ Tiểu Thiền nâng mắt hỏi.
"Thật sự."
Ngón tay Thư Vô Khích cách chăn, điểm lên lưng Lộ Tiểu Thiền.
Bỗng chốc, linh khí của hắn quay cuồng, như thiên hà rơi thẳng xuống từ mây xanh, toàn bộ tiến vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy trong mạch máu của mình, như có thiên quân vạn mã lao tới, dời non lấp biển, đem y nhấn chìm hủy diệt.
Xương cốt y khanh khách vang vọng, nguyên đan trong lồng ngực chấn động như muốn nứt ra.
Y muốn chết!
Y muốn tan xương nát thịt!
Ngay giữa thời khắc ấy, bóng tối trước mắt tróc dần ra từng mảnh màu sắc ôn nhu, như những tia sáng nhỏ vụn, tiếp theo đó giữa hỗn độn bóng tối và ánh sáng xuất hiện một khe sáng rực rỡ, bỗng chốc nứt toác ra.
Cảm giác đau đớn như sắp tan vỡ biến mất, nguyên đan của y trở nên tràn đầy sung mãn, mà trước mắt y là một bóng hình.
Ánh sáng lưu ly xanh bạc phác họa ra đôi mắt thâm thúy mà ôn nhu, hóa thành da thịt đẹp mắt, hóa thành đôi môi khiến trái tim Tiểu Thiền đập như trống vỗ, hóa thành sống mũi như núi cao sông rộng không thể leo tới, tao nhã cùng lực độ không thể lẫn lộn.
Hắn so với ngàn vạn lần tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền... còn kinh diễm hơn, so với ngọn đèn trong đêm tối vắng vẻ càng khiến người ngóng trông, so với mây đùn ánh trăng càng thanh lệ, tất cả cử động của hắn đều rơi vào trong đôi mắt của Lộ Tiểu Thiền, lặng yên không tiếng động lẻn vào trong lòng y.
"Vô Khích ca ca... là ngươi sao?"
Lộ Tiểu Thiền vươn tay ra, muốn đụng vào gương mặt Thư Vô Khích, đối phương lại nghiêng mặt sang một bên tránh được.
"Là ta."
"Ta... ta nhìn thấy sao?"
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, tỉ mỉ mà nhìn bộ dáng người trước mặt rũ xuống hàng mi, so với bộ dáng mỹ nhân cúi đầu mà lão ăn mày miêu tả còn muốn động lòng người hơn ngàn lần vạn lần.
"Tiểu Thiền, ngươi đi tìm Côn Ngô để hắn nhìn xem."
"Ồ! Đúng rồi! Phải đến cho lão già lừa đảo kia nhìn, hắn còn dám tự xưng Các chủ Thái Lăng Các! Thế nhưng trị khỏi con mắt cho ta lại là ngươi!"
—–
[hậu trường của tác giả]
Dưa béo: Lúc trước đặt cược, có ai thắng không?
Tiểu Thiền là tâm can bảo bối của Vô Khích ca ca, con mắt của y đương nhiên chỉ có Vô Khích ca ca có thể chữa khỏi mà thôi ~
Tiểu Thiền: Ta không uống! Ngươi lấy Rượu Chàng Tiên cho ta làm cái gì!
Thư Vô Khích: Sau khi uống trong đầu nghĩ gì liền không giấu được, ta muốn xem.
Tiểu Thiền: Ngươi tu luyện ngàn năm vạn năm, đến thời hiện đại, trực tiếp xem phim là tốt rồi!
Thư Vô Khích: Ta chỉ muốn xem những cái trong đầu của ngươi.
Tiểu Thiền: Nhìn cái gì nha!
Thư Vô Khích: Xem trong đầu của ngươi thời điểm nào có ta.
Dưa béo: cuối cùng thì Tiểu Thiền cũng có thể nhìn thấy, nhưng phải thật xin lỗi với ngàn năm tu vi của Thư Vô Khích rồi!
Editor: mọi người có để ý tại sao đoạn cuối Thư Vô Khích lại kêu Tiểu Thiền đi tìm Côn Ngô không? Là vì hắn không muốn Tiểu Thiền nhìn thấy tình trạng của mình sau khi tiêu hao mất ngàn năm tu vi đó a ~