Thân phận Dạ Lâm Sương, Mạnh Viễn Đạo biết.
Đây chính là chưởng kiếm của Nam Ly Cảnh Thiên a!
Mà Dạ Lâm Sương tôn xưng Thư Vô Khích là tiền bối, như vậy thân phận Thư Vô Khích càng thêm quý trọng, Thư Vô Khích vừa nãy châm trà cho Lộ Tiểu Thiền, Mạnh Viễn Đạo càng thêm e ngại Lộ Tiểu Thiền.
"Tiên tôn... Là.. Là thế này...." Mạnh Viễn Đạo lắp bắp mở miệng.
Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, không được a, y vừa mới lấy cho mình một cái tiên hào "Lãn Mộng", đã có người không gọi y là "Tiên đồng" nữa, trực tiếp thành "Tiên tôn" luôn rồi!
"Ngày đó Trần Hoàn Động chủ đến đây náo loạn một hồi...."
Lộ Tiểu Thiền lập tức giơ tay cản lại hắn: "Ngươi đánh không lại Trần Hoàn Động chủ, từ Bồng Nguyên Sơn cho tới Mạnh gia đều bị hạ Tử Ấn! Tiểu thiếp của ngươi có thai, trên mặt bị chân khí của Trần Hoàn Động chủ để lại vết sẹo, chuyện này ta đều biết rồi! Sau đó thì sao? Đám Tà linh kia từ nơi nào tới?"
"Lời mở đầu" của Lộ Tiểu Thiền nửa phân mặt mũi cũng không lưu lại cho Mạnh Viễn Đạo, mặt hắn đỏ tới mang tai, chỉ có thể tiếp tục nói.
"Khang thị mỗi ngày đều vì vết thương trên mặt mà nháo loạn, trong lòng ta cũng lo lắng Trần Hoàn Động chủ bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại báo thù, vì vậy Thanh điểu đưa thư, thỉnh Nam Ly Cảnh Thiên phái người đến đây điều giải. Không nghĩ tới mới ngày thứ hai, đã có một vị tiên quân của Nam Ly Cảnh Thiên đến!"
Ngón tay cầm cốc trà của Dạ Lâm Sương căng thẳng, Lộ Tiểu Thiền liền hiểu rõ vị "tiên quân" kia là "Liên Nguyệt Nguyên Quân" đã nhập ma.
"Tiên quân nói có biện pháp vừa có thể chữa khỏi mặt của Khang thị, lại có thể nâng cao tu vi của ta, miễn cho Trần Hoàn Động chủ quá kiêu ngạo..."
"Há, biện pháp kia chính là kêu ngươi đem toàn bộ xử nữ tại Bồng Nguyên Sơn đều bắt về Mạnh gia! Cắt cổ tay của các nàng, rút máu của các nàng! Sau đó dùng Luyện Hồn Đỉnh luyện hóa oán hận của các nàng?"
"Không không không! Khang thị cả ngày khủng hoảng sợ hãi, lại lo lắng không giữ nổi mặt, không giữ nổi mạng, nên bị Tà linh nhập thể. Đám thiếu nữ chết đi kia, đều là nàng... đều là nàng sau khi bị Tà linh khống chế làm ra! Nàng dùng cái đỉnh vị tiên quân kia tặng, không biết luyện thứ gì, còn nuốt vào! Nghĩ tới, hài tử chưa ra đời của ta nhất định là ăn đan dược luyện từ Luyện Hồn Đỉnh mới xảy ra vấn đề!"
Mạnh Viễn Đạo lập tức bắt đầu chối.
"Vậy còn ngươi?" Lộ Tiểu Thiền nhấc cằm.
"Ta... Ta dưới sự chỉ đạo của vị tiên quân kia, liền nhập... nhập ma... Bản thân ta còn không khống chế được chính mình, chuyện gì xảy ra sau đó, ta cũng không rõ ràng lắm...." Mạnh Viễn Đạo than thở khóc lóc, bộ dạng bản thân là người bị hại, oan ức như bó cải thìa. (editor: hiểu chết liền ~)
Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí vẩn đục quanh người hắn liền cảm thấy chướng mắt, không hứng thú tiếp tục nghe, trực tiếp phất tay một cái.
"Cút cút cút! Nhìn thấy ngươi, ta liền muốn phun ra toàn bộ đồ vừa mới ăn!"
Mạnh Viễn Đạo lập tức bò lăn mà rời khỏi.
Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích bên cạnh, lại liếc nhìn Dạ Lâm Sương ngồi xa hơn, bọn họ tựa hồ đối với những điều Mạnh Viễn Đạo nói đã sớm hiểu rõ.
"Cố sự này thật không thú vị. Chỉ đáng thương những cô nương đã chết đi kia. Vậy nên Vô Khích ca ca, Tà linh nơi này cũng không phải chờ chúng ta ở trên đường, đụng phải chúng ta hoàn toàn là trùng hợp?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo Thư Vô Khích.
"Ừm, đúng vậy. Chỉ là đụng phải chúng ta, bèn thử xem có thể cướp đoạt nguyên đan của ngươi hay không, chúng nó không cam lòng." Thư Vô Khích trả lời.
"Cho nên nơi này vốn dĩ không có Ma quân? Ta còn tưởng rằng sẽ gặp được cỡ như Lục Lệ, sau đó xem Vô Khích ca ca luyện hóa nó! Người khởi xướng nơi này đều là vị Liên Nguyệt Nguyên Quân kia?"
"Đúng vậy." Thư Vô Khích gật đầu.
Dạ Lâm Sương vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đứng dậy, rõ ràng vẫn một thân ngạo cốt, lại hướng Lộ Tiểu Thiền cúi đầu hành lễ.
"Tại hạ thay Liên Nguyệt Nguyên Quân hướng hai vị bồi tội. Nam Ly Cảnh Thiên chúng ta chắc chắn sẽ đem Liên Nguyệt Nguyên Quân trở về..."
Còn không đợi Dạ Lâm Sương nói xong, Lộ Tiểu Thiền đã khoát khoát tay: "Không sao cả! Không sao cả! Liên Nguyệt Nguyên Quân nhập ma, mới làm ra những việc này. Cũng không phải ngươi làm!"
Dạ Lâm Sương nhắm hai mắt lại, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được dưới lớp linh quang chập trùng quanh thân hắn là nỗi bi thương cùng không thể bỏ.
Thật kỳ quái, rõ ràng Liên Nguyệt Nguyên Quân kia đem Dạ Lâm Sương vây ở bên trong Luyện Hồn Đỉnh, đây không phải là bắt nạt hắn sao?
Tại sao sau khi bị thiệt thòi, Dạ Lâm Sương lại không ghi hận Liên Nguyệt Nguyên Quân chút nào?
"Ta quan sát linh khí của Liên Nguyệt Nguyên Quân, trong trẻo thuần tịnh, nhưng lại bám vào từng tia từng tia tà khí, ta cảm thấy hắn không phải cam nguyện rơi vào ma đạo! Nhất định có thể cứu vãn! Chờ loại trừ được tâm ma, khẳng định vẫn là một trang hảo hán!"
Lộ Tiểu Thiền cũng không biết làm sao an ủi Dạ Lâm Sương, y cảm giác được Dạ Lâm Sương không hy vọng nghe thấy bất luận kẻ nào nói Liên Nguyệt Nguyên Quân không tốt.
"Đa tạ."
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền vẫn rất muốn biết, Liên Nguyệt Nguyên Quân làm sao rơi vào ma đạo?
Thư Vô Khích nghiêng mặt sang bên cạnh nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi có mệt không, đêm qua cơ hồ không ngủ."
"Không mệt! Không mệt! Ta không buồn ngủ chút nào!" Lộ Tiểu Thiền xoa xoa bụng, "Ăn thật nhiều, căng chết ta rồi."
Thư Vô Khích thay Lộ Tiểu Thiền lau đi mấy hạt mè còn dính bên khóe miệng: "Vậy ngươi ra ngoài đi dạo một lát, cho tiêu cơm đi."
Nói xong, hắn đưa tay áp lên trên bụng Lộ Tiểu Thiền, dùng chân khí xoay chuyển một vòng quanh nội phủ của y, Lộ Tiểu Thiền lập tức không cảm thấy căng cứng khó chịu nữa.
"Các ngươi lại có chuyện bí mật muốn nói, vậy ta đi đây! Hừ!"
Lộ Tiểu Thiền đi ra ngoài, nghĩ thầm cả Bồng Nguyên Sơn này đều đã bị Tà linh đục khoét đến trăm ngàn lỗ thủng, còn có cái gì hay để nhìn a!
Dạ Lâm Sương nhìn về phía Thư Vô Khích, nói: "Kiếm Tông, y chính là... chính là Ly Triệt Quân?"
Thư Vô Khích không trả lời hắn.
Dạ Lâm Sương hiểu rõ: "Đã như vậy, thì không thể để y một thân một mình ở bên ngoài. Tà chúng Ma đô đối với nguyên đan của y mơ ước đã lâu..."
Thư Vô Khích giơ lên cổ tay, khóa Tiên Lăng mơ hồ hiện ra đường nét, Dạ Lâm Sương thế mới biết vô luận Lộ Tiểu Thiền đi nơi nào, đều ở dưới sự che chở của Thư Vô Khích.
"Lâm Sương Quân, ngươi có biết gì về đứa trẻ mà Liên Nguyệt Nguyên Quân mang đi không?"
"Nếu như vãn bối đoán không sai, đây hẳn là Ma đô vì Tà thần Hỗn Độn thai nghén thân thể. Thân thể bình thường, cho dù là Đông Khư Kiếm Tông năm xưa bị xâm thể, cũng không phải vật chí tà, Tà thần Hỗn Độn có dùng, cũng không vừa lòng."
"Cho nên ma chúng mới dùng oán hận của thiếu nữ luyện hóa thành đan dược, để Khang thị ăn vào. Thai nhi trong bụng Khang thị hấp thu tà niệm mà thành hình người, tự nhiên cùng thân thể bình thường bất đồng."
"Xem ra tà chúng Ma đô muốn thả nguyên linh của Hỗn Độn ra, Kiếm Tông, ngài có phải nên sớm ngày trở về Vô Ý Cảnh Thiên?" Dạ Lâm Sương hỏi.
"Kiếm của ta còn nằm trong Giải Kiếm Thạch, trông coi Vô Ý Cảnh Thiên. Không cần lo lắng."
"Lúc nãy Kiếm Tông nói có vấn đề muốn hỏi ta, không biết là vấn đề gì?"
Dạ Lâm Sương nhìn Thư Vô Khích, từ lúc Lộ Tiểu Thiền rời đi, vẻ mặt của hắn liền không còn bất kỳ gợn sóng nào.
Không giống với Nam Ly Cảnh Thiên Kiếm Tông Miểu Trần vô dục vô cầu, Miểu Trần có tâm thương xót, lòng ôm thương sinh, thế nhưng Thư Vô Khích lại không hề có thứ gì.
Vô ngã, vô tha.
[nguyên văn: 无我,无他. — không có bản thân, không có tha nhân.]
"Liên Nguyệt Nguyên Quân tại bên trong Luyện Hồn Đỉnh, không chỉ vây khốn nguyên thần của ngươi... Ngươi có hận hắn không?" Thư Vô Khích hỏi.
"Không hận." Dạ Lâm Sương trả lời.
"Nhưng ta nghe người khác nói, nếu như không phải người trong lòng, đó chính là vô cùng nhục nhã." Thư Vô Khích nhìn về phía Dạ Lâm Sương.
Dạ Lâm Sương đột nhiên nhớ tới, hơn một ngàn ba trăm năm trước, hắn đi theo sư tôn lên Vô Ý Cảnh Thiên.
Lúc ấy Miểu Trần còn chưa phải Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, mà là sư phụ của Miểu Trần cùng Liên Nguyệt — Chu Hoa Thượng Tôn.
Chu Hoa Thượng Tôn bái phỏng Vô Ý Cảnh Thiên cũng không phải vì thương nghị làm thế nào chống lại Tà thần Hỗn Độn, mà là được Thái Lăng Các thỉnh cầu, đến điều đình tranh chấp giữa hai bên.
Nguyên nhân tranh chấp, chính là Kiếm Tông Ương Thương giam cầm sư đệ Ly Triệt của Côn Ngô.
Mọi người đều nói, Ương Thương là người không có tâm, hắn không có thất tình lục dục, thậm chí ngay cả lòng thương xót cũng không có.
Một người như vậy không thể nổi giận, năm đó Ly Triệt bất quá chỉ mới hơn sáu trăm năm tu vi, làm sao có khả năng mạo phạm Ương Thương?
Ương Thương trốn tránh không gặp Chu Hoa Thượng Tôn, Chu Hoa Thượng Tôn liền chờ ở đó, mãi đến tận khi Ly Triệt Quân tự mình trốn thoát.
Lần bỏ trốn này, chính là trốn ra đại sự.
Ương Thương chưa bao giờ rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên vậy mà lại một đường đuổi tới tận Thái Lăng Các, không tìm thấy người, ngay cả tính mạng Côn Ngô thiếu chút nữa cũng mất.
Vừa lúc đó, Đông Khư Kiếm Tông bị Tà thần Hỗn Độn xâm thể nhân cơ hội chạy lên Vô Ý Cảnh Thiên, muốn từ trong Giải Kiếm Thạch lấy đi Vô Khích kiếm, Vô Ý Kiếm Hải lung lay muốn đổ, tiên thủ các phái đuổi theo đến, ngăn cản Đông Khư Kiếm Tông.
Côn Ngô nói với Ương Thương — nếu như Vô Ý Kiếm Hải rơi xuống thế gian, như vậy Ly Triệt cũng sẽ theo thương sinh thần hồn câu diệt.
Ương Thương lúc này mới trở về Vô Ý Cảnh Thiên, tham dự trận chiến Tiên Ma kia.
Nhìn vào cái vấn đề mà hiện tại Thư Vô Khích hỏi mình, Dạ Lâm Sương đã có thể đoán được năm đó Kiếm Tông Ương Thương hẳn là đối với Ly Triệt Quân cầu mà không được.
Nếu như chấp niệm không tan, Kiếm Tông nhập ma, thiên hạ sẽ bị xâm chiếm.
Dạ Lâm Sương đáp: "Kiếm Tông, ngài hẳn nên đổi một vấn đề khác tới hỏi vãn bối."
"Vấn đề gì?"
"Ly Triệt Quân chịu xả thân vì nghĩa, rốt cuộc là vì thương sinh, hay là chỉ vì một người."
Thư Vô Khích không nói lời nào.
Dạ Lâm Sương xoay người, nhìn không trung sáng sủa, mở miệng: "Ta không hận hắn. Ta ở bên trong Luyện Hồn Đỉnh hỏi hắn — Sư thúc, ngươi đọa thân ma đạo, là bởi vì cái gì?"
"Liên Nguyệt Nguyên Quân trả lời thế nào?"
"Hắn không trả lời. Nhưng ta thật sự muốn biết đáp án. Cho nên vấn đề trong lòng Kiếm Tông, hỏi vãn bối cũng vô dụng. Ngài nên đi hỏi vị Lãn Mộng tiên quân kia."
Lúc này trong miệng Lộ Tiểu Thiền đang ngậm một cành cỏ đuôi chó khô héo, cùng Mạnh Ninh Sinh ngồi xổm ở dưới một thân cây.
"Này, Mạnh Ninh Sinh! Ngươi biết Liên Nguyệt Nguyên Quân không?"
Lộ Tiểu Thiền cắn cắn răng, cỏ đuôi chó liền hất hất lên, vừa vặn quét qua mặt Mạnh Ninh Sinh.
Mạnh Ninh Sinh hắt hơi một cái, Lộ Tiểu Thiền ghét bỏ mà nhích nhích sang một bên.
"Trong Huyền môn, có ai không biết Liên Nguyệt Nguyên Quân a!"
"Vậy ngươi nói nhanh lên! Ta muốn biết!"
"Liên Nguyệt Nguyên Quân cùng Kiếm Tông đương nhiệm của Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân là một cặp song sinh. Bọn họ ngoại trừ nam nữ bất đồng, hình dáng bên ngoài liền giống nhau như đúc, thế nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Miểu Trần Nguyên Quân trầm ổn rộng lượng, Liên Nguyệt Nguyên Quân có chút phóng đãng, phàm là dưới trướng Nam Ly Cảnh Thiên đều dung mạo xuất chúng, trên căn bản đều cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân có chút như vầy...."
"Ta biết, không phải nhân duyên sương sớm, thì cũng là cộng hưởng mây mưa đó mà!"
Lộ Tiểu Thiền vừa nói chuyện, nhánh cỏ đuôi chó vừa lay động, Mạnh Ninh Sinh không ngừng tránh né, mới vừa rời đi, Lộ Tiểu Thiền hừ một tiếng, hắn liền dịch trở về.
"Cái vị Liên Nguyệt Nguyên Quân kia chỉ là thoạt nhìn phóng đãng mà thôi, nội tâm rất thuần khiết." Lộ Tiểu Thiền bỏ thêm một câu.
"Làm sao ngươi biết?"
"Nhìn linh khí của hắn liền biết. Ôi chao... Nói với ngươi việc này cũng không ích gì, ngươi không có tuệ nhãn không nhìn thấy được linh khí của hắn."
Lộ Tiểu Thiền ra hiệu cho Mạnh Ninh Sinh kể tiếp cố sự.
"Nhưng bất kể nói thế nào, tu vi của Liên Nguyệt Nguyên Quân cũng rất cao, năm đó đêm trước đại chiến Tiên Ma, nơi đầu tiên Tà thần Hỗn Độn lẻn vào cũng không phải Đông Khư Cảnh Thiên, mà là Nam Ly Cảnh Thiên! Lúc đó Kiếm Tông Chu Hoa Thượng Tôn thiếu chút nữa bị trộm đi nguyên đan, Tà thần Hỗn Độn chạy trốn khỏi Nam Ly Cảnh Thiên, Liên Nguyệt Nguyên Quân ngự kiếm đuổi theo hắn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày! Ngươi ngẫm lại xem, có thể đuổi theo Hỗn Độn chạy trốn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn là người bình thường sao?"
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, chẳng trách kiếm của Liên Nguyệt Nguyên Quân có thể đỡ được Thư Vô Khích, người này thật là lợi hại a!
"Sau đó thì sao? Ngươi nói chuyện đừng thở gấp, một lần nói cho xong có được hay không?" Lộ Tiểu Thiền muốn đánh Mạnh Ninh Sinh.
"Sau đó Liên Nguyệt Nguyên Quân trở về Nam Ly Cảnh Thiên, liền nhập ma. Có người nói trong quá trình hắn truy đuổi Tà thần Hỗn Độn bị dụ ra tà dục, cũng có người nói trong bảy bảy bốn mươi chín ngày kia hắn bị nghiệp hỏa của Tà thần Hỗn Độn tổn thương nguyên thần... Loại lời đồn nào cũng có, không biết cái nào thật, cái nào giả!"
"Vậy Lâm Sương Quân thì sao? Lâm Sương Quân cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân có quan hệ thế nào?"
"Tất nhiên là sư thúc chất rồi..."
"Chỉ như vậy?"
Lộ Tiểu Thiền không tin. Nếu như chỉ là sư thúc chất bình thường, tại sao Liên Nguyệt Nguyên Quân đặc biệt muốn đem Dạ Lâm Sương giam vào Luyện Hồn Đỉnh.
Còn khiến Dạ Lâm Sương vẫn sống mà đi ra, với tu vi cùng ngộ tính của Dạ Lâm Sương, một ngày nào đó nói không chừng có thể cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân trở thành kẻ địch a.
Mạnh Ninh Sinh ho khan một tiếng, Lộ Tiểu Thiền vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Dạ Lâm Sương đeo kiếm đứng ở sau lưng y.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền không có ý định ngậm miệng, vẫn bảo trì tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu lên hỏi: "Cũng bởi vì Liên Nguyệt Nguyên Quân còn coi ngươi là sư điệt, cho nên lần này không muốn tính mạng ngươi? Ta cũng không tin kẻ nhập ma, còn có thể niệm tình xưa nghĩa cũ."
Dạ Lâm Sương quỳ một đầu gối xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền, đáp: "Liên Nguyệt sư thúc rốt cuộc có phải bởi vì tình đồng môn mà không giết ta hay không, ta không biết. Nhưng nếu hắn muốn mạng của ta, thì lấy đi cũng không hề gì."
"Tại sao? Ngươi kính trọng hắn như vậy?"
"Ta sinh ra ở nơi Bắc Minh cực hàn, lúc nhỏ thiếu chút nữa trở thành tế phẩm của Tà thần Hỗn Độn. Ta nghĩ bản thân nhất định sẽ mất đi nguyên thần, nhưng không ngờ rằng cực quang bao phủ bầu trời được dẫn vào kiếm trận, Tà linh trói buộc ta đều bị luyện hóa. Cả đời này của ta chưa từng thấy qua cực quang yêu mỹ như vậy. Sau đó có người nói với ta, cái vị mượn cực quang vào trận kia chính là chưởng kiếm Liên Nguyệt Nguyên Quân của Nam Ly Cảnh Thiên."
Lộ Tiểu Thiền ngây ngẩn cả người.
Cho nên người kế thừa ban đầu của Chu Hoa Thượng Tôn đáng lý phải là Liên Nguyệt Nguyên Quân?
Nếu như không phải ngày đó hắn truy đuổi Hỗn Độn rồi nhập ma, e rằng Kiếm Tông hiện tại của Nam Ly Cảnh Thiên chính là Liên Nguyệt, mà không phải Miểu Trần?
Lộ Tiểu Thiền có thể tưởng tượng ra tại nơi đất trời tràn ngập băng tuyết ấy, trong đêm tối thăm thẳm, bộ dáng Dạ Lâm Sương ngửa mặt nhìn cực quang.
"Suốt một trăm năm, ta đều đợi ở nơi đó, từ Bắc Minh... ngóng nhìn về Nam Ly."
Cho nên, dù Liên Nguyệt Nguyên Quân đọa thân ma đạo, bị thiên hạ phỉ nhổ, Dạ Lâm Sương cũng vĩnh viễn sẽ chờ đợi hắn.
Giống như hắn từng ở Bắc Minh một trăm năm trong đêm giá lạnh, ngóng nhìn về Nam Ly.
"Hắn sẽ trở về." Lộ Tiểu Thiền nói.
"Cảm tạ." Dạ Lâm Sương đứng dậy, "Tại hạ muốn cáo từ Lãn Mộng Quân."
"Ngươi phải trở về Nam Ly Cảnh Thiên phục mệnh sao?"
"Ừm. Sau này còn gặp lại."
Dứt lời, Dạ Lâm Sương liền ngự kiếm mà đi, tiêu sái như gió, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Mà Thư Vô Khích vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn, tùy ý hoàng hôn ngả về tây.
Lộ Tiểu Thiền sau khi tống biệt Dạ Lâm Sương, liền lắc lư bên trong Bồng Nguyên Sơn, lắc lư một hồi liền đến phía sau núi, kết quả bởi vì mắt mù, y liền lạc mất phương hướng.
Nghĩ đến Thư Vô Khích đem y đẩy ra ngoài, không biết cùng Dạ Lâm Sương lặng lẽ nói cái gì, Lộ Tiểu Thiền liền thật khó chịu, cố ý dựa vào một khối núi đá, bứt cỏ khô bên cạnh, đan dế giải buồn.
Y không kéo khóa Tiên Lăng, y chính là muốn đợi Thư Vô Khích tới tìm y.
Cũng không lâu lắm, trời dần tối, đúng lúc này Lộ Tiểu Thiền nghe thấy thanh âm sột soạt, không phải sâu, cũng không phải chuột.
Đó là cái gì?
Giống như tiếng tim đập của hai người.
Lộ Tiểu Thiền chậm rãi xoay người lại, từ núi đá bên cạnh thò đầu ra, thì ra là một nam một nữ.
Nữ, Lộ Tiểu Thiền không quen biết, linh quang mỏng manh, hẳn là vẫn chưa kết đan.
Nam... Hình như là cái tên nhị sư đệ của Mạnh gia kia?
Bọn họ đây là muốn làm gì?
Hai người ôm nhau, nam nhân giống như muốn cởi ra cổ áo của nữ nhân.
"Sư huynh... Không được... Nơi này tối đen như mực... Vạn nhất có tà ám lui tới thì sao?"
"Sẽ không! Ngươi yên tâm đi! Ra tay diệt trừ tà ma chính là chưởng kiếm của Nam Ly Cảnh Thiên! So với sư phụ chúng ta lợi hại gấp trăm lần! Mau để sư huynh ta hôn nhẹ nào! Đoạn thời gian này bị Tà linh dằn vặt nín nhịn hồi lâu, còn không nhanh chóng để ta ôm một cái!"
"Sư huynh, chuyện này nếu như bị Tứ sư tỷ biết, nàng khẳng định quất chết ta!"
"Cái bà nương kia, cùng một dạng với Đại phu nhân, ngày ngày chỉ biết hung dữ quát mắng! Ngày ngày đều quở trách ta vô dụng! Ngươi chờ, ngày mai ta liền nói với sư phụ, cũng cưới ngươi về, vừa vặn tức chết nàng!"
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa "Ợ" ra tiếng, nguyên lai chính thê trong nhà hung mãnh, không dám làm việc ở trong phòng, bèn chạy tới phía sau núi lén gặp tình nhân a!
Cái tên này cũng thật chẳng ra gì, chỉ muốn bản thân thoải mái, phía sau núi hoang vắng như vậy, ngươi xứng đáng với vị sư muội này sao?
Tên kia quá vội vã, Lộ Tiểu Thiền đều không kịp nhìn hắn.
Sư muội của hắn hẳn là thật tâm yêu thích hắn, không chê việc không có danh phận, cùng hắn quấn lấy nhau, thân khó rời khó bỏ.
"Núi hoang rừng khô... Cũng là một loại thú vui hoang dã hay sao?"
Lộ Tiểu Thiền liếm liếm môi, đầu lại duỗi dài ra không ít.
Ai ngờ, khóa Tiên Lăng trên cổ tay căng thẳng, đem y kéo một cái về phía sau, y liền bị người ôm vào trong ngực.
Vừa ngước mắt, Lộ Tiểu Thiền liền nhìn thấy sắc mặt lãnh túc của Thư Vô Khích.
"Ta mở tuệ nhãn cho ngươi, không phải để ngươi xem những thứ này."
Thanh âm hắn trầm thấp, tay đặt trên eo Lộ Tiểu Thiền giống như muốn bẻ gãy xương của y.
Tim Lộ Tiểu Thiền đột nhiên chìm xuống.
Ai ôi, không xong rồi không xong rồi!
Nhưng lập tức nghĩ tới, trong lòng Thư Vô Khích theo lý hẳn là không có khái niệm "phi lễ chớ nhìn", lễ pháp đối với hắn mà nói căn bản không có ý nghĩa.
Nhìn liền nhìn, hắn tức giận cái gì a?
À há — Lộ Tiểu Thiền đột nhiên hiểu ra, chắc là bởi vì mình tự xem đến vui vẻ vô cùng, không có chia sẻ với hắn đi?
Cũng may hai người kia quá vong tình, không có nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích.
Ngón trỏ của Lộ Tiểu Thiền đặt giữa môi, làm một cử chỉ im lặng, sau đó kéo kéo Thư Vô Khích hạ thấp người xuống.
Không nghĩ tới Thư Vô Khích một chút cũng không chịu theo, không nhúc nhích.
Hắn cứ đứng nghênh ngang như thế, là chờ bị hai người kia phát hiện hay sao?
Lộ Tiểu Thiền trợn tròn đôi mắt, càng thêm dùng sức mà túm, Thư Vô Khích rốt cục hạ thấp người xuống.
Hắn một tay chống trên tảng đá, tay kia bị Lộ Tiểu Thiền nắm lấy, vừa vặn từ phía sau ôm trọn Lộ Tiểu Thiền.
Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền kề sát trên gò má Thư Vô Khích, y xem đến nghiêm túc nghe đến tỉ mỉ, vành tai còn giật giật, vai Thư Vô Khích căng thẳng, Lộ Tiểu Thiền tiến đến bên tai hắn, lặng lẽ nói: "Đây cũng là muôn hình vạn trạng của nhân gian a, nhìn xem... nhìn xem...."
Hơi thở của y phả vào lỗ tai cùng cổ Thư Vô Khích, cái tay vốn bị Lộ Tiểu Thiền nắm lại kia liền trở ngược giữ lấy eo của y.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy nóng lên một cách khó hiểu, y kéo kéo cổ áo của mình, sau đó còn nói: "Hắn sao lại muốn cắn nàng? Ôi chao! Như vậy rất đau đi? Đối với thân thể không tốt đi?"
"Tiểu Thiền, bọn họ không nghe thấy tiếng ngươi nói."
Ý là không cần nhỏ tiếng như vậy, hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà nói!
"Cái gì? Ngươi lại dùng tiên pháp gì? Sau này phải dạy cho ta!" Lộ Tiểu Thiền trưng ra biểu tình "Ca ca tốt", mu bàn tay hướng về phía sau vỗ vỗ Thư Vô Khích.
"Ngươi không thích chuyện này." Thư Vô Khích nói.
"Cái gì? Ta không thích? Làm sao có khả năng.... Tuy rằng ta chưa cảm thụ qua, nhưng mà trước đây tại Lộc Thục Trấn, tiểu nhị ca từng nói với ta — là nam nhân thì đều yêu thích!"
"Ngươi sẽ khóc." Thư Vô Khích lại nói.
Bên trong thanh âm lạnh lẽo của hắn mang theo một tia khàn khàn, giống như có lửa đang thiêu đốt trong cổ họng, thiêu đốt đến đau đớn.
"Ngươi mới khóc ấy." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười xấu xa nói, "Ta sao lại quên mất, Vô Khích ca ca ngươi cũng là nam nhân. Tiểu nhị ca nói "Là nam nhân thì đều yêu thích", vậy ngươi có thích hay không a?"
"Ta thích. Nhưng ngươi không thích."
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện, từ đầu đến cuối Thư Vô Khích đều không có nhìn về phía hai người kia, mà là nhìn y.
"Ngươi... Làm sao ngươi biết ta không thích!" Lộ Tiểu Thiền dùng cùi chỏ đụng đụng Thư Vô Khích một chút, nhưng bản thân vẫn bị Thư Vô Khích vững vàng ôm lấy, hơn nữa càng ôm càng chặt.
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên xem không vào nữa, toàn bộ cảm giác đều là hô hấp của Thư Vô Khích, lực độ hắn ôm lấy mình, có phải hắn vẫn đang nhìn mình hay không?
"Tiểu Thiền, bọn họ đều đi rồi, ngươi còn nhìn cái gì?" thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
Bên trong thanh âm lạnh lẽo kia mang theo nhiệt độ như muốn thiêu cháy toàn bộ máu trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền hiện tại mới phát giác, đôi sư huynh muội phía trước đã sớm xong việc, mà bản thân mình thì nằm nhoài trên mặt sau núi đá hồi lâu, theo đạo lý chân đã sớm tê rần, nhưng y phát hiện chính mình căn bản không tốn sức.
Bởi vì cánh tay Thư Vô Khích vẫn luôn vòng qua eo của y, nâng đỡ trọng lượng cơ thể y.
"Ta... Ta còn đang ở trong dư vị!" Lộ Tiểu Thiền đẩy Thư Vô Khích một cái, nhưng đẩy không đi.
"Chúng ta trở về thôi. Ta đã kêu Mạnh gia chuẩn bị nước nóng tắm rửa cho ngươi."
"Sao ngươi không nói sớm!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng đứng dậy, tùy tiện nhanh chân hướng về một phía.
Thư Vô Khích đem y lôi trở về.
"Không phải bên đó."
"Sao ngươi không nói sớm!"
Hừ! Lúc nãy ta lạc đường ngươi có thể không biết sao? Qua lâu như vậy mới tới tìm ta!
Thư Vô Khích lôi kéo y, Lộ Tiểu Thiền cúi đầu mà đi.
Y nghĩ tới tay Thư Vô Khích đang lôi kéo tay mình, lúc trước thời điểm mới vừa mở tuệ nhãn, y luôn thích nhìn chằm chằm nghiên cứu tay Thư Vô Khích. Hiện tại tâm niệm dao động, Lộ Tiểu Thiền nhịn không được lấy ngón tay cọ cọ lên mu bàn tay Thư Vô Khích.
Ừm, xúc cảm thật tốt.