Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền mất hứng.
"Ta không phải bởi vì trong nước canh có dương sâm nên mới tức giận như vậy! Ta rõ ràng là bởi vì ngươi!"
"Ta?" Thư Vô Khích cúi đầu, tựa hồ đang trầm tư.
Lộ Tiểu Thiền nhìn vào đôi mắt lạnh lùng thường ngày của hắn, bởi vì mi mắt buông xuống nên bộ dáng hiện ra càng thêm ôn hòa tao nhã, trong lòng Lộ Tiểu Thiền như bị một cái móng vuốt nhỏ cào qua.
"Chương Vô Thiên ở tại lầu hai, trò hay sắp bắt đầu rồi! Ngươi có theo ta đi lên hay không? Bằng không ta tự mình lên!"
Lộ Tiểu Thiền quay người muốn đi, nhưng trong lòng lại nghĩ, tự xem có gì hay, đương nhiên phải cùng Thư Vô Khích xem mới thú vị a!
Hơn nữa y không tin, Thư Vô Khích có thể bỏ mặc một mình y vào xem "một khắc xuân tiêu" của người khác!
Quả nhiên, Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp bước vào cửa chính, Thư Vô Khích đã ôm chầm lấy y, dễ dàng nhảy lên lầu hai.
Chân rơi xuống tựa vào trên lan can, không có một chút thanh âm, cũng không có một chút lay động.
Lộ Tiểu Thiền lén lút nở nụ cười xấu xa.
Trên tầng này, cơ hồ mỗi gian phòng đều đóng cửa sổ, nhưng vẫn không ngăn cản được tà âm bay ra.
Xuyên qua cửa sổ bằng giấy truyền đến tiếng hít thở và trêu đùa lẫn nhau, vành tai cùng tóc mai va chạm, không biết là hư tình giả ý, hay là thật sự tình ý triền miên, khiến Lộ Tiểu Thiền nhịn không được tiến đến một bên vai Thư Vô Khích, cọ cọ.
Cổ họng Thư Vô Khích căng thẳng, liếc mắt nhìn về phía Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền hướng về Thư Vô Khích làm một động tác chớ lên tiếng.
Thư Vô Khích mở miệng nói: "Bọn họ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy chúng ta."
Lộ Tiểu Thiền nghẹn họng, y sao có thể quên, tu vi Thư Vô Khích cao như vậy, thuật che mắt gì đó đủ để khiến người trong thiên hạ đều chẳng hay biết gì.
Lộ Tiểu Thiền trở nên càn rỡ, bước chân đi thẳng tới trước phòng nhỏ của Chương Vô Thiên.
Lúc này một tiểu quan thân mặc bạch y, làn da trắng nõn được quản sự Xuân Tiêu Các mang vào.
Lộ Tiểu Thiền thừa dịp cửa mở ra, cũng chuồn theo vào.
Y quay đầu lại, phát hiện Thư Vô Khích thế nhưng còn đứng ở nơi đó, nhanh chóng lôi kéo hắn một cái, đem hắn kéo vào trong.
Người bên trong thật sự đều không nhìn thấy y.
Chương Vô Thiên di chuyển chân, có chút thiếu kiên nhẫn, chân cũng lay động, Lộ Tiểu Thiền quan sát nội phủ của hắn, linh khí ít ỏi của hắn tụ lại thành một đốm lửa nhỏ.
Lộ Tiểu Thiền không nhịn được nói thầm: "Ta xem cái đầu heo này mới đúng là một thân nhiệt hỏa! So với ăn một thùng dương sâm còn tà ác hơn!"
Y đi tới trước mặt Chương Vô Thiên, khoa tay múa chân nửa ngày, nắm đấm đều sắp đập trúng lỗ mũi Chương Vô Thiên, nhưng hắn một chút phản ứng đều không có.
Sau khi bạch y tiểu quan kia tiến vào, quản sự liền hướng Chương Vô Thiên giới thiệu: "Vị này chính là Tô Tần mới tới của Xuân Tiêu Các chúng ta, ngài nhìn dáng người của hắn này, ngón tay của hắn vừa dài vừa trắng! Hắn am hiểu nhất chính là đánh đàn, không thì để Tô Tần đánh đàn giải buồn cho ngài!"
Lộ Tiểu Thiền còn thật sự tiến đến bên người Tô Tần, cúi đầu xem tay hắn, sau đó chậc chậc mà lắc đầu.
"Đôi tay này không dễ nhìn chút nào a!"
So với Vô Khích ca ca thì kém xa!
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, rùng mình một cái, ôm cánh tay quay đầu lại, phát hiện Thư Vô Khích hoàn toàn trầm mặt, giống như tượng băng.
Sống lưng hắn căng thẳng vô cùng, hai tay nắm thành đấm, mi mắt tựa hồ rũ xuống, giống như đang nhẫn nại cái gì đó.
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có chút sợ sệt, nuốt nước miếng. Ngẫm nghĩ, y mới không cần sợ Thư Vô Khích đâu à.
Chương Vô Thiên đem Tô Tần lôi đến trước mặt, nhìn trái, nhìn phải, vẫn là vô cùng không hài lòng.
Hắn dùng lực đẩy một cái, Tô Tần liền ngã xuống, thiếu chút nữa đụng vào Lộ Tiểu Thiền đang đứng một bên xem trò vui.
"Bộ dạng gió vừa thổi liền ngã, làm sao khiến bản quân tận hứng! Bản quân yêu thích dạng có tinh thần một chút! Nhìn thông minh lanh lợi lại mang chút ngây thơ! Các ngươi ở đây đều là loại phàm tục! Lại tìm không được một người ra hồn ra dáng bồi bản quân, bản quân liền một kiếm khoét sạch Xuân Tiêu Các của các ngươi!"
Lộ Tiểu Thiền ôm bụng ha ha cười phá lên, chỉ vào Chương Vô Thiên hỏi Thư Vô Khích: "Hắn có thể một kiếm khoét sạch Xuân Tiêu Các sao!"
Không nghĩ tới linh khí quanh thân Thư Vô Khích căng thẳng, đè nén, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Ngươi... Ngươi làm sao vậy..." Lộ Tiểu Thiền tiến lên, kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích.
"Hắn dám đối với ngươi lòng mang tà niệm."
Đây là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền nghe thấy Thư Vô Khích dùng thanh âm nghiến răng nghiến lợi để nói chuyện.
Linh khí quanh người hắn bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành vô số linh phong mạnh mẽ, đem Chương Vô Thiên biến thành tro bụi.
"Ngươi... Ngươi nói hắn không hài lòng kia... không hài lòng kia... là vì hắn muốn... muốn..." Lộ Tiểu Thiền chỉ chỉ chính mình.
Tiếp theo là một thiếu niên tên Vân Dật, có đôi mắt hạnh thập phần sáng ngời.
Quản sự vừa định giới thiệu, Chương Vô Thiên liền phất phất tay, biểu thị không cần quản sự phí lời.
"Ngươi, cười một cái cho bản tiên quân xem nào!"
Vân Dật gợi lên khóe môi, khóe mắt đuôi mày nhiễm phải một tầng mị hoặc.
Lộ Tiểu Thiền cũng nhịn không được mà vỗ tay: "Người này được a! Người này được a! Lúc không cười thì ngây thơ, lúc cười lên liền câu nhân!"
Ai ngờ tay Thư Vô Khích từ phía sau vươn tới, che đi đôi mắt Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo về phía sau một bước.
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới hiểu ra, câu nói "lúc cười lên liền câu nhân" kia của mình, khiến Thư Vô Khích tưởng lầm rằng Vân Dật câu mất hồn Lộ Tiểu Thiền!
Lộ Tiểu Thiền dùng cùi chỏ chọt chọt Thư Vô Khích ở phía sau: "Ý ta muốn nói, hắn câu mất linh hồn bé nhỏ của Chương Vô Thiên a!"
Ai ngờ trình thưởng thức của Chương Vô Thiên so với tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền càng có cảnh giới!
"Cười lên không đứng đắn! Bản quân nhìn chướng mắt!"
Vân Dật oan ức đến đôi mắt đều đỏ ửng, quản sự nhanh chóng nháy mắt, hắn chỉ đành quay người đi ra ngoài.
Chương Vô Thiên càng lúc càng không kiên nhẫn, đem toàn bộ cốc trà đều quăng ngã: "Không phải nói Xuân Tiêu Các của các ngươi là nơi nhiều tiểu quan xuất chúng nhất sao! Vậy mà kêu là khí chất?"
Lộ Tiểu Thiền hất hất cằm, nhỏ giọng hỏi: "Hắn muốn khí chất như thế nào a..."
"Như ngươi vậy." Thư Vô Khích trả lời.
Thanh âm kia giống như dùi băng nện xuống, lạnh đến khiến người run lẩy bẩy.
"Ta tốt xấu gì... cũng có chút tu vi... Đám tiểu quan này không tu chân, ngay cả nguyên đan cũng không có... Không có linh khí, làm sao có thể dễ nhìn như ta a..."
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân có chút tự luyến.
Lúc này, quản sự liền đưa đến một tiểu quan trắng nõn, tuy rằng mặc một thân vải thô áo tang, giống như là tạp dịch trong Xuân Tiêu Các, nhưng lúc nở nụ cười liền cảnh "xuân" vô hạn, còn không mang theo nịnh nọt.
Ánh mắt Chương Vô Thiên sáng lên, lập tức túm lấy người lôi lên giường, ngay cả màn giường cũng không kịp tháo xuống, xem ra hắn nhịn đã lâu.
Quản sự nhanh chóng lui ra ngoài, mà thiếu niên vải thô kia bị dọa sợ, hai mắt thẳng tắp, nhìn vào thập phần đáng thương.
Lộ Tiểu Thiền choáng váng... Y không biết tiểu quan kia có giống mình hay không, lại nghe thấy Chương Vô Thiên gầm nhẹ một tiếng: "Dám sử dụng kiếm trận đè bản quân! Bản quân cho ngươi vĩnh viễn không vươn mình lên được!"
Chương Vô Thiên hung ác vô cùng, tình cảnh trước mắt khiến Lộ Tiểu Thiền kinh hãi, lùi về phía sau nửa bước, bột phấn lam nhạt trên lưng Chương Vô Thiên loé lên ánh sáng.
Tiểu quan trên giường nhỏ sợ đến khóc thành tiếng xin tha, Chương Vô Thiên liền càng dùng sức đè xuống, Thư Vô Khích bắn ra một đạo linh quang, ngay lúc sắp sửa xuyên qua não của hắn, lại bị Lộ Tiểu Thiền ngăn cản.
Thư Vô Khích nâng mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền, đôi mắt thế nhưng tràn đầy tơ máu.
Hắn thật sự muốn giết Chương Vô Thiên.
"Chết rồi liền tiện nghi hắn. Đương nhiên phải để hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong." thần sắc Lộ Tiểu Thiền lạnh xuống.
Y khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm con heo này dám đối với y có ý nghĩ xằng bậy như vậy, khiến y muốn đem toàn bộ thức ăn trong bụng đều phun ra!
Vừa dứt lời, bột phấn trên người Chương Vô Thiên bỗng nhiên bốc cháy, hướng vào trong máu thịt của hắn mà lan tràn.
"A... A!" Chương Vô Thiên té ngã xuống giường, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
Hắn muốn nhìn ra phía sau lưng mình, bất đắc dĩ thân hình hắn lại to mọng cực kỳ, ngay cả xoay đầu nhìn bả vai của mình thôi cũng đã khó khăn.
"Cứu ta! Lấy nước lạnh đến... Mau!" Chương Vô Thiên gào thét.
Tiểu quan trên giường nhỏ té lăn xuống, nhanh chóng lấy chậu nước rửa mặt gần đó, giội lên lưng Chương Vô Thiên.
"Ào" một tiếng, Chương Vô Thiên cả người chật vật, thế nhưng bột phấn kia lại không tan biến đi chút nào, vết thương bị cắn xé càng lúc càng rõ ràng.
Chương Vô Thiên người đầy mồ hôi lạnh, ngay cả kêu cũng kêu không được, nằm trên mặt đất thoi thóp.
Lộ Tiểu Thiền đi tới, phát hiện bột phấn trên lưng hắn lưu xuống vết tích, sâu tận xương tủy, máu tươi mơ hồ...
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền chỉ muốn nhanh chóng chạy về Thái Lăng Các, đem Côn Ngô đánh cho nát bét!
Y còn nhớ lúc đó Côn Ngô đã nói với y thế này.
Côn Ngô nói: "Nhãi con, nếu Thư Vô Khích bắt nạt ngươi, ngươi liền đem bột phấn này tung lên người hắn."
Lộ Tiểu Thiền lúc đó còn không rõ: "Bột phấn này làm được gì a! Thư Vô Khích sao có thể bắt nạt ta a!"
Côn Ngô trả lời: "Bột phấn này không tầm thường, một khi động dục, sẽ chui vào trong da thịt, ngứa đến cào tâm nạo phổi!"
Nhìn tình huống hiện tại, cào tâm nạo phổi con bà hắn!
Nếu Lộ Tiểu Thiền thật sự đem chúng tung lên người Thư Vô Khích, còn không phải khiến bản thân đau lòng đến chết sao!
Chương Vô Thiên tiếp tục lăn lộn khắp mặt đất, trên lưng đã nóng đến tỏa ra mùi khét.
Mẹ ơi, cũng may là thử trước trên người đầu heo này!
Bằng không cho dù chỉ là một chút xíu rơi xuống sợi tóc của Thư Vô Khích thôi, Lộ Tiểu Thiền cũng sẽ đau lòng đến bốc khói a!
Lộ Tiểu Thiền nghe thấy tiếng Thư Vô Khích quay người rời đi, vội vàng đuổi theo.
Chương Vô Thiên đang đau nhức đến khó nhịn cùng tiểu quan kia đều không chú ý tới chuyện cửa không hiểu sao bị đẩy ra.
Tiếng bước chân của Thư Vô Khích rất nặng nề, tốc độ cũng nhanh, Lộ Tiểu Thiền biết hắn là giận thật!
"Vô Khích ca ca!" Lộ Tiểu Thiền đuổi theo, kéo lấy thắt lưng Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích đột nhiên xoay người lại, linh khí quanh thân mang theo khí áp lạnh lùng nghiêm nghị, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa đứng không vững.
Đôi mắt kia như sao băng giữa đêm giá rét, khiến Lộ Tiểu Thiền lạnh cóng đến sắp nứt ra.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn lùi về phía sau, đầu ngón tay vừa mới rời khỏi thắt lưng Thư Vô Khích, Thư Vô Khích đã một phát giữ lấy cổ tay y, dùng sức kéo về phía trước.
"Đây chính là thứ mà ngươi nửa đêm muốn chạy đi xem!"
Linh khí của hắn hóa thành gió lạnh, bao phủ toàn bộ hành lang uốn khúc, hất tung những người chạy đến phòng nhỏ của Chương Vô Thiên.
Cổ tay Lộ Tiểu Thiền bị kéo qua đỉnh đầu, xương cốt đều sắp bị đối phương bóp nát, y đau đến nỗi lông mày cùng mắt đều nhăn lại cùng một chỗ, cố gắng kiễng chân lên, bằng không cánh tay cũng phải trật khớp.
"Ta... Ta không ngờ tác dụng của bột phấn kia không phải khiến cho cơ thể ngứa ngáy! Mà là ác độc như vậy..."
Thư Vô Khích kéo tay Lộ Tiểu Thiền xuống, Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp thở ra một hơi, cánh tay lại trực tiếp bị vắt ra phía sau, so với túm lên đỉnh đầu càng đau hơn.
"Vô Khích ca ca ngươi làm gì a!"
Tối nay ăn nhiều canh huyết heo nấu với dương sâm, chính mình tâm phiền ý loạn phát hỏa là không đúng! Nhưng trước kia Thư Vô Khích cũng không sinh khí a, tại sao vừa đến Xuân Tiêu Các, hắn liền lên cơn giận dữ như vậy?
"Ngươi chính là muốn để ta xem Chương Vô Thiên làm sao đối với ngươi lòng mang tà niệm! Làm sao đem người tương tự với ngươi đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm?"
Thư Vô Khích tiến lên, Lộ Tiểu Thiền lùi về sau, mới lùi được ba bước, đã bị bàn tay Thư Vô Khích cứng rắn ấn giữ, Lộ Tiểu Thiền liền đâm thẳng vào trong lồng ngực của hắn.
Lần này, Lộ Tiểu Thiền thật sự đau.
Cổ tay đau, xương sống đau, ngực cũng đau.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân Thư Vô Khích phát hỏa.
"Cái kia... Cái tiểu quan kia lớn lên giống ta như vậy sao?"
Lộ Tiểu Thiền không biết dung mạo bản thân ra sao, hiện tại hối hận không nhìn tiểu quan kia thêm vài lần, coi như tự soi gương.
"Hắn kém xa ngươi vạn phần! Thế nhưng ta biết Chương Vô Thiên nghĩ cái gì!"
"Ngươi đâu có không biết liêm sỉ như hắn, làm sao ngươi biết hắn nghĩ cái gì..."
Lộ Tiểu Thiền ngay thẳng mà hỏi, cho rằng Thư Vô Khích thật sự không biết liêm sỉ là cái gì đâu?
"Làm sao ngươi biết ta không nghĩ tới? Có lẽ ta so với hắn càng không biết liêm sỉ ngàn lần vạn lần!"
Thư Vô Khích rất ít khi nói một câu dài như vậy. Nghiến răng nghiến lợi, khoét tận tâm thấu tận xương.
Thanh âm của hắn vẫn luôn mang theo hơi thở lạnh lẽo thấm tận xương cốt, chưa bao giờ giống thời khắc này, cho dù đè nén cũng nghe ra cảm xúc nóng nảy.
Biểu tình của Thư Vô Khích mang một loại điên cuồng lại khắc chế đến cùng cực, giống như Tà Vân gió thổi không lọt, dày nặng bao phủ.
Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc nhìn hắn, theo bản năng hỏi ra: "Ngươi càng muốn cái gì..."
Lộ Tiểu Thiền hoàn toàn không ngờ, Thư Vô Khích bỗng dưng đè xuống, Lộ Tiểu Thiền vốn là vô cùng hoài niệm xúc cảm khi môi hắn chạm vào y, nhưng hắn lại ngậm hôn lấy môi y, dùng khí thế bạo trướng cạy ra môi của y, không hề khắc chế mà tiến quân thần tốc, trong đầu Lộ Tiểu Thiền liền trống rỗng.
Y đã từng tưởng tượng qua vô số lần cảm giác khi Thư Vô Khích hôn y sẽ như thế nào.
Ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước.
Cường hãn lại mang theo bao dung mà bao trùm lấy đầu lưỡi của y.
Câu lấy tim y dẫn dắt y đáp lại.
... Nhưng đều không phải.
Đầu lưỡi của Thư Vô Khích đâm vào hàm trên của Lộ Tiểu Thiền, cơ hồ muốn đem đầu lưỡi của y hút ra máu.
Lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền bởi vì Thư Vô Khích ôm ấp mà run rẩy, đáy lòng thậm chí dâng lên sợ hãi bị phá hủy.
Đó là chấp niệm bị khắc chế đã lâu, giống như mãnh thú, Lộ Tiểu Thiền bất quá giật nhẹ một cái, Thư Vô Khích liền nhấn giữ sau gáy của y.
Mỗi một góc độ đều là liều chết dây dưa, giống như muốn dùng hết thảy phương thức để nắm giữ Lộ Tiểu Thiền.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại thích cảm giác của lần hôn trước.
Nhẹ một chút, chậm một chút... có được hay không?
Lộ Tiểu Thiền dùng hết linh lực muốn đẩy ra Thư Vô Khích, chỉ là muốn nói một câu mà thôi.
Nhưng động tác phản kháng này lại khiến cho cái ôm của Thư Vô Khích càng siết chặt hơn, ngay cả cường độ hôn môi cũng giống như muốn hút ra cả nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền.
Bước chân Lộ Tiểu Thiền phù phiếm, kiễng mũi chân, muốn làm đến nơi đến chốn nhưng bởi vì bị Thư Vô Khích giữ chặt, cằm bị cưỡng ép nâng đến độ cao của hắn.
Bước chân Thư Vô Khích hỗn loạn, bởi vì linh lực của Lộ Tiểu Thiền cố gắng đẩy hắn ra, hắn cứng rắn nhận lấy chấn động của linh khí, lùi về phía sau mấy bước, đập vào lan can uốn khúc trên lầu hai.
Linh khí đem vòng bảo hộ chấn nát, Thư Vô Khích khựng lại một chút, liền ôm Lộ Tiểu Thiền nhảy xuống.
Hắn vốn có thể thoải mái mà rơi xuống đất, nhưng hắn hoàn toàn cái gì cũng không quan tâm, chỉ dùng hết sức mà hôn y.
Khoan miệng Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích cuồng loạn không mệt mỏi.
Bên tai truyền đến một tiếng "Rầm", bọn họ đồng thời rơi vào hồ nước giữa đình viện, bọt nước bắn ra tung tóe.
Khách khứa bốn phía đều nhìn đến choáng váng, bởi vì chỉ thấy bọt nước bắn lên nhưng lại không thấy là cái gì rớt xuống.
Tiếng nước "Ùng ục ùng ục" vang lên, hoàn toàn nhấn chìm hai người.
Vô số hạt nước nhỏ vụn nhanh chóng xẹt qua trước mắt, phản chiếu ánh lửa rã rời của những ngọn đèn nơi Xuân Tiêu Các.
Đến khi lưng Thư Vô Khích chạm vào đáy hồ, Lộ Tiểu Thiền vẫn cứ nằm nhoài trên người hắn, trong đầu của y lúc này đã hoàn toàn trắng xoá.
Thư Vô Khích dùng một tay chống đỡ nửa thân trên dựa ngồi vào cạnh hồ.
Lộ Tiểu Thiền giãy dụa đứng dậy, nhấn giữ lồng ngực Thư Vô Khích duỗi thẳng lưng, đầu vừa thò ra khỏi mặt nước, y liền ho lên.
Chờ đến lúc y mở mắt ra nhìn Thư Vô Khích, y phát hiện hai tay của mình đang ôm lấy hai má Thư Vô Khích, cúi đầu liền vừa vặn nhìn thấy hắn.
Thư Vô Khích ngước đầu, nhìn Lộ Tiểu Thiền, linh khí phác hoạ ra mái tóc ướt đẫm của hắn, uốn lượn mà kề sát một bên trán, mắt cùng lông mi của hắn phỏng chừng là bị nước thấm ướt, trầm thấp mà rũ xuống, lọt vào trong mắt Lộ Tiểu Thiền, bảy phần thương tiếc, ba phần câu hồn.
Lộ Tiểu Thiền nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt Thư Vô Khích, hôn mấy cái, còn không thỏa mãn, đầu lưỡi lướt qua lướt lại dọc theo hàng mi của Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền..."
Thanh âm Thư Vô Khích như than lửa thiêu đốt bên trong băng tuyết lạnh giá, "Bang" một tiếng vang lên, chút lý trí cuối cùng của Lộ Tiểu Thiền cứ như vậy liền vỡ nát.
Y hôn lên đôi môi Thư Vô Khích, đầu lưỡi muốn như thế nào liền như thế ấy mà xằng bậy.
Mềm mại khéo léo, lại mang theo tùy hứng cùng nhuệ khí của thiếu niên lang, như kỵ binh lướt qua, nhìn không thấu rồi lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Thư Vô Khích ngước cằm, từ bị động lúc ban đầu, trở thành ôn nhu đáp lại. Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích mút hôn đến thất thần, cánh tay nguyên bản chống ở bên người Thư Vô Khích cũng mất khí lực, rơi trở về trong lồng ngực Thư Vô Khích.
Ôn nhu bao dung dần dần trở nên nôn nóng không thể thỏa mãn.
Lộ Tiểu Thiền có chút thở không nổi, chống đỡ bả vai Thư Vô Khích nghiêng mặt sang một bên, liền bị Thư Vô Khích cứng rắn kéo trở về, liều chết dây dưa.
Lộ Tiểu Thiền sắp bị hôn đến ngất đi, phát ra thanh âm nghẹn ngào.
Thư Vô Khích lúc này mới hơi thả lỏng, môi hai người vừa rời khỏi nửa phần, Lộ Tiểu Thiền rốt cuộc hớp được một ngụm khí, cả người đều mông lung.
Còn chưa khôi phục thần trí, Thư Vô Khích đã túm lấy y, mang theo khát vọng cùng hân hoan mong chờ đã lâu, lần thứ hai hôn tới.
Người xem náo nhiệt xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ có người rời đi tiếp tục hưởng lạc, nhưng cũng có người muốn biết vừa nãy là thứ gì rơi vào trong hồ, vì vậy vươn tay mò xuống nước.
"A —— " người kia hét to một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
"Nước là nóng! Là nóng!"
"Không thể nào! Ngươi xem tay ngươi vẫn lành lặn!" Có người không tin, cũng vươn tay thăm dò nước trong hồ, bị nóng đến thụt tay về.
"Thật sự là nóng!"
Người xung quanh nghị luận sôi nổi, Thư Vô Khích khôi phục một tia thanh minh từ trong náo động, hắn lập tức đẩy Lộ Tiểu Thiền ra khỏi lồng ngực.
Lộ Tiểu Thiền ngã ngồi xuống một bên, bò dậy, trong lòng thất vọng mất mác.
Mới vừa rồi còn cảm thấy hôn đến thở không nổi, hiện tại Thư Vô Khích lại trở nên cứng rắn.
Y quay mặt sang, liền nhìn thấy lồng ngực Thư Vô Khích co rút đến khó kìm chế, hắn nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, giống như đang ổn định hô hấp cùng khát cầu mãnh liệt của bản thân.
"Vô Khích ca ca..."
Lộ Tiểu Thiền vươn tay kéo kéo tay áo của hắn.
"Vừa nãy... phụ cốt y thiếu chút nữa tan chảy..." thanh âm Thư Vô Khích vẫn rất căng thẳng.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, cái cổ banh thành một đường cong, như thể Lộ Tiểu Thiền chỉ cần nhẹ nhàng khảy một cái sẽ lập tức gãy vỡ.
"Không... tan chảy đi..."
Chẳng trách vừa nãy có người nói nước rất nóng.
"Còn không có..."
Thư Vô Khích vừa dứt lời, Lộ Tiểu Thiền không thể đợi được nữa mà nhào tới.
"Không tan chảy thì để ta hôn thêm cái nữa!"
Lộ Tiểu Thiền thăm dò vào giữa môi Thư Vô Khích, dây dưa dẫn dụ, sống lưng Thư Vô Khích liền căng thẳng, lực độ ôm ấp đột nhiên tăng vọt, suýt chút nữa lấy mất mạng nhỏ của Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền yêu thích cảm giác nằm trong hồ nước, mặc dù y không biết Thư Vô Khích có thích hay không.
Bọn họ bị đủ loại thanh âm tầm hoan mua vui bên trong Xuân Tiêu Các vờn quanh, tầng tầng lớp lớp, như luân hồi vô tận. Đỉnh đầu là một mảng trời đêm, điểm xuyến mấy đốm sao nhỏ.
Thỉnh thoảng có người ôm nhau đi ngang qua, tình ý thật thật giả giả giữa bọn họ, giống như một cái kính vạn hoa.
Thư Vô Khích lại đẩy ra Lộ Tiểu Thiền, hắn vẫn cứ nhắm mắt, thanh âm giống như bị rượu mạnh đốt cháy đến hỏng cuống họng.
"Tiểu Thiền... Ta nhịn không được ở chỗ này..."
"Ở đây làm gì?" ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, xoay người lại, bộ dạng không kịp đợi mà kéo xuống thắt lưng Thư Vô Khích, kết quả bạc vụn cùng vàng lá bên trong thắt lưng đều ào ào rơi vào trong nước.
"Đừng nghịch."
Hai chữ mà thôi, hàm súc khắc chế, lại không giấu được tính xâm lược của hắn.
"Ta không có nghịch a! Vô Khích ca ca ngươi xem không khí hiện tại rất tốt, ngươi cũng muốn đi? Ngươi để cho ta tới a! Ta đảm bảo sẽ nhẹ nhàng! Tuyệt đối không làm ngươi đau!"
(editor: chời mợ, Tiểu Thiền tưởng ẻm là công ~)
Lộ Tiểu Thiền nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ tới thân thể cùng vòng eo tràn đầy sức lực của Thư Vô Khích, còn cả đôi chân dài mạnh mẽ, thật kích động a!
Thư Vô Khích chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lộ Tiểu Thiền một bên nóng lòng muốn thử, bỗng nhiên một hạt đậu vàng nhẹ nhàng bắt ra từ trong nước, vừa vặn rơi trúng mi tâm Lộ Tiểu Thiền.
"Ui da!" Lộ Tiểu Thiền khó hiểu mà nhìn Thư Vô Khích, "Ngươi đánh ta làm cái gì?"
Ngươi muốn hôn ta!
Nhưng hôn xong chẳng lẽ không cho làm?
"Trở về." Thư Vô Khích đứng dậy, trường sam ẩm ướt liền dính vào cơ thể hắn.
"Không trở về." Lộ Tiểu Thiền ngồi ở trong hồ, bất động.
"Ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này, đúng không?"
Thư Vô Khích hạ thấp tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy sống mũi quật cường của Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu đi không trả lời.
"Tiểu Thiền." thanh âm Thư Vô Khích vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
Mỗi khi hắn gọi tên y như thế, hàm ý chính là "ngoan ngoãn không nên hồ nháo".
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới nhỏ giọng hừ hừ: "Ta muốn ngươi hôn ta..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Lần trước lúc chúng ta cùng nhau nhìn đôi sư huynh muội Mạnh gia kia ở sau núi thân thiết, ngươi liền hôn ta. Ta chỉ nghĩ dẫn ngươi tới nơi này, để ngươi nhìn thấy nhiều người thân thiết như vậy, ngươi xem xong nhất định sẽ có phản ứng..."
Lộ Tiểu Thiền không nói tiếp, nói tiếp không chỉ mất mặt, chính mình cũng cảm thấy thật hoang đường.
Thư Vô Khích hạ thấp thân mình, lôi kéo cổ tay Lộ Tiểu Thiền, nâng y dậy từ trong hồ nước.
"Ta không cần nhìn những người kia, vẫn sẽ muốn hôn ngươi giống như vậy."
Thư Vô Khích trả lời khiến Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, trong lòng có vô số chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay ra ngoài.
"Thật sự?"
"Ừm."
Linh khí của Thư Vô Khích tiến vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, hướng bên ngoài cơ thể tuôn trào, trong nháy mắt khiến nước quanh người y bốc hơi toàn bộ.