Tâm Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt giống như bị nhéo, rồi bị lôi kéo, phảng phất như linh hồn đều muốn nứt ra.
"Tiểu Thiền, tại sao ngươi khóc?"
Đầu ngón tay Thư Vô Khích lướt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, mi tâm nhíu lại.
"Ta... Ta chỉ là đang nghĩ, thời điểm Lăng Nguyên Chân Quân tịch diệt, nhất định... nhất định rất muốn nhìn thấy Kiếm Tông một lần cuối."
Thư Vô Khích ôm Lộ Tiểu Thiền vào trong lòng, vỗ vỗ lưng y.
Mạc Thiên Thu thở dài một hơi: "Tu được ngàn năm vạn năm thì lại thế nào. Đối với hai vị tiên thánh mà nói, còn không bằng mấy chục năm thời gian "nguyện có được tâm người, bạc đầu không phân ly"."
"Cho nên, dưới mảng vực sâu này, chính là Ma đô của Tà thần Hỗn Độn?"
Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, chẳng trách nhìn thấy tà khí như có như không.
Nhưng tà khí này quá sâu, sợ là cả mấy vạn dặm, bằng không với tuệ nhãn của Lộ Tiểu Thiền, sao có thể nhìn đến không rõ ràng như vậy.
"Đúng thế. Nhưng vì ngăn cản không cho Tà linh bên trong Ma đô đi ra, vị Kiếm Tông Ương Thương đầu tiên đã phong ấn nó. Sau đó Tây Uyên Kiếm Tông xây dựng Trùng Loan Cung trên vách núi này, chính là vì trấn thủ lối vào Ma đô."
"Thì ra là như vậy." Lộ Tiểu Thiền gật gù.
Xem ra Tây Uyên là pháo đài phòng ngự tà chúng Ma đô a.
"Đi thôi, chúng ta đi vào."
Mạc Thiên Thu vung lên một vệt cười yếu ớt, mang theo đệ tử trong môn ngự kiếm tiến vào.
Lối vào Trùng Loan Cung là một mảng hư không, chỉ có tu vi đến cảnh giới nhất định, mới có thể xuyên qua vùng hư không này mà tiến vào.
Lộ Tiểu Thiền vốn đang lo lắng tu vi của mình không đủ, thế nhưng không nghĩ tới dễ như trở bàn tay liền xuyên qua.
Mạc Thiên Thu chỉ dẫn theo sáu tên đệ tử, trong đó bao gồm cả Lộ Tiểu Thiền và Thư Vô Khích, bọn họ đều thành công xuyên qua cánh cửa kia.
Bên trong Trùng Loan Cung xung quanh đều là vách đá, dọc theo vách đá có dòng nước nhỏ róc rách chảy xuống, đó chính là mạch nước của Tây Uyên.
Bên trong tòa cung điện này phảng phất hội tụ toàn bộ linh khí của Tây Uyên, ngay cả hơi nước cũng mang theo một tầng linh quang mỏng manh.
Giữa màn hơi nước lấp lánh ánh sáng, có thể nhìn thấy vô số bươm bướm uyển chuyển nhảy múa, cảnh tượng kia thực sự linh động kỳ diệu.
"Những con bươm bướm này là cái gì thế?"
Lộ Tiểu Thiền vươn ngón tay, một con bươm bướm xinh xắn rơi xuống đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền.
Chúng nó không có thực thể, là do linh khí ngưng hóa mà thành.
"Nhóc quê mùa, đây là tàn niệm kiếm ý của các đời Tây Uyên Kiếm Tông." Mạc Thiên Thu cười đáp.
"A?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao tàn niệm kiếm ý của các đời Kiếm Tông Vô Ý Cảnh Thiên là một Vô Ý Kiếm Hải to lớn như vậy. Còn Tây Uyên, lại là linh điệp a?"
"Bởi vì Kiếm Tông đầu tiên của Vô Ý Cảnh Thiên có vạn năm tu vi, tàn niệm kiếm ý to lớn, không cách nào ngưng hóa."
"Ồ..."
Lộ Tiểu Thiền âm thầm tính toán, như vậy xem ra, môn phái trong thiên hạ đều thành lập sau Vô Ý Cảnh Thiên.
Chỉ có Thái Lăng Các giống với Vô Ý Cảnh Thiên, bắt nguồn từ thượng cổ Hồng Hoang.
Môn phái của mình già đời như thế, Lộ Tiểu Thiền có chút đắc ý.
"Ngươi đang đắc ý cái gì? Ngươi bất quá chỉ là đồ tử đồ tôn của Lăng Nguyên Chân Quân, cũng không phải bản thân hắn." Mạc Thiên Thu liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong đầu Lộ Tiểu Thiền.
"Hứ, ngươi đây là đang ước ao đố kị với ta."
"Ha ha." Mạc Thiên Thu không thèm để ý y.
Lúc này, vị nữ chưởng môn từng âm thầm trào phúng Mạc Thiên Thu kia cũng xuyên qua cánh cửa hư không của Trùng Loan Cung, nàng vừa quay đầu lại, phát hiện vậy mà không có lấy một tên đệ tử lưu lại bên cạnh nàng.
Mạc Thiên Thu cười cười đi đến bên người nàng: "Dư chưởng môn, thực sự là vạn hạnh a."
"Vạn hạnh cái gì?" Dư chưởng môn xoay người lại, nhướng mày nhìn Mạc Thiên Thu.
"Môn hạ đệ tử của ngươi không có người nào có thể thông qua cánh cửa của Trùng Loan Cung, vậy nên không cần lo lắng bị ta câu mất hồn, cùng ta linh tu a."
Sắc mặt vị Dư chưởng môn kia cực kỳ khó coi.
"Thiên Thu Điện chủ, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi! Tây Uyên có thể không hoan nghênh ngươi! Thuần Ninh Quân nếu thấy ngươi, sợ rằng sẽ đem ngươi rút gân rút cốt!"
Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí quanh người nàng, liền biết nàng tức giận vô cùng.
Nhưng cái vị Thuần Ninh Quân kia lại là người nào?
"Ha ha ha, Thuần Ninh Quân cái đồ lẳng lơ kia nếu tới, ta liền hảo hảo khinh bạc một phen, miễn cho bị người xưng hô cái gì mà đăng đồ cái gì mà lãng tử hơn ngàn năm, hữu danh vô thực a."
Mạc Thiên Thu nở nụ cười, rõ ràng vô cùng không đứng đắn, nhưng cũng thập phần câu nhân, khiến cho người ta chán ghét không nổi.
Mặt Dư chưởng môn trong nháy mắt liền ửng đỏ: "Ngươi..."
"Hay là Dư chưởng môn ngoài mặt nghiêm túc đứng đắn, nhưng trong lòng lại tưởng nhớ bản quân?" Mạc Thiên Thu tiến lên một bước.
"Cút ngay!" Dư chưởng môn hất ra Mạc Thiên Thu, nhanh chân rời đi.
Xem ra cái vị Thuần Ninh Quân kia là nữ đệ tử Tây Uyên, từng cùng Mạc Thiên Thu có một quá khứ "sầu triền miên" a!
Lộ Tiểu Thiền không có ý tốt mà nhìn Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu đang muốn sử dụng chuôi kiếm gõ đầu Lộ Tiểu Thiền, Thư Vô Khích vẫn luôn trầm mặc lại giơ tay, che chắn trước đầu Lộ Tiểu Thiền, nâng lên chuôi kiếm của Mạc Thiên Thu.
Lộ Tiểu Thiền đắc ý, còn cố ý ngẩng đầu, đụng một cái vào mu bàn tay Thư Vô Khích.
"Lộ Tiểu Thiền, ngươi cũng chớ đắc ý a. Muốn nói trong đông đảo chúng Tiên môn, ai là kẻ háo sắc đến không sợ trời sợ đất nhất, trừ ngươi ra thì còn ai đây? Mưu ma chước quỷ đều lên tới tận trời a."
"Đa tạ, đa tạ, hì hì." Lộ Tiểu Thiền lại hỏi, "Thuần Ninh Quân đẹp không?"
"Không đẹp. Ngươi chưa nghe qua câu nói này sao? Kẻ xấu xí nhiều tác quái."
"Há, ngươi nhìn không lọt mắt nàng, nghĩa là nàng muốn cho không ngươi nhưng không thành..." Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút về vở kịch từng nghe qua trước đây, bắt đầu tự mình bịa chuyện xưa, "Liền mặt kệ người khác nói ngươi vô lễ đối với nàng! Nàng là đệ tử của Tây Uyên Cảnh Thiên, lại là nữ nhân, tất cả mọi người đều tin tưởng nàng, không tin ngươi! Có đúng hay không?"
Mạc Thiên Thu nhìn y, ngay cả nụ cười cũng từng chút từng chút một thu hồi.
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ý thức được, e rằng mình nói đúng rồi.
"Cái kia... không phải ngươi cũng nói, kẻ xấu xí nhiều tác quái sao..."
"Nếu như người trong thiên hạ đều nói Mạc Thiên Thu ta... tâm thuật bất chính, là nỗi sỉ nhục của danh môn chính đạo, thì nên làm gì?"
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn một chút, rồi lại nhìn Thư Vô Khích bên cạnh một chút.
"Ta cũng không biết nên làm gì a..." Lộ Tiểu Thiền quơ quơ tay.
Mạc Thiên Thu nở nụ cười, rũ xuống mắt.
"Nhưng ngươi nói "người trong thiên hạ" này khẳng định không bao gồm ta. Ngươi nên làm gì, ta tự nhiên không biết. Thế nhưng ta nên làm gì, thì ta biết a."
"Ồ? Ngươi nên làm gì?"
"Ta nên đánh cho đám người bắt nạt ngươi tơi bời hoa lá, quỳ xuống đất xin tha!"
Mạc Thiên Thu nghiêng mặt đi nở nụ cười: "Tây Uyên này, mỗi một người trong tối ngoài sáng đều không cảm thấy ta là người tốt lành gì. Ngươi có thể đánh bại toàn bộ bọn họ?"
Lộ Tiểu Thiền liền hì hì nở nụ cười: "Ta đánh không lại, còn có Vô Khích ca ca a! Bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, trọng khẩu thước kim mà bắt nạt ngươi! Vậy chúng ta cũng ỷ thế hiếp người, ôm chặt cái đùi lớn là Vô Khích ca ca đây!"
[miệng lưỡi thiên hạ có thể làm tan chảy cả kim loại.]
Mạc Thiên Thu nhìn Thư Vô Khích, lại nhìn Lộ Tiểu Thiền, thở dài.
"Ngọt ngấy a!"
Lộ Tiểu Thiền thấy Mạc Thiên Thu khôi phục bộ dáng tiêu sái thích ý ngày xưa, thở phào một hơi.
"Cánh cửa Trùng Loan Cung cũng thật thú vị." Lộ Tiểu Thiền cười nói, "Chưởng môn các phái tất nhiên sẽ mang theo môn hạ đệ tử tinh anh nhất đến đây. Chờ mọi người ngồi xuống, có thể so sánh lẫn nhau một lần, nhìn xem phía sau ai nhiều đệ tử hơn. Càng nhiều, chứng tỏ thực lực môn phái càng mạnh."
Mạc Thiên Thu quay đầu nở nụ cười: "Đúng vậy!"
Lộ Tiểu Thiền lại nói: "Ta quan sát thấy, chỉ có ngươi mang nhiều người tiến vào nhất. Lần này ngươi đắc ý đi?"
"Đúng vậy. Ta chính là thích cái loại cảm giác này, bọn họ đố kị ta đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể đánh bại ta."
"Đừng nói nữa, không thì cả ta cũng muốn đánh ngươi."
Đoàn người Thiên Thu Điện đi về phía trước, sắp tới phía cuối của vòng cung vách đá, trước mắt là một mảng rộng rãi sáng sủa.
Đứng chờ đón ở cuối con đường, chính là sư đệ của Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục, Pháp Ninh Chân Quân.
Pháp Ninh thoạt nhìn là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt khiêm cung văn nhã.
Mặc dù hắn là sư đệ Hạo Phục, nhưng lại không có được thiên phú như Hạo Phục, hơn hai mươi tuổi mới thắp sáng nguyên đan, bốn mươi hai tuổi mới đến cảnh giới "Nhập Thế", hơn một ngàn sáu trăm năm tu vi còn không bằng ba vị sư điệt của mình.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Hạo Phục bế quan, vị sư thúc như hắn lại không làm được chưởng kiếm.
Bất quá tư lịch vẫn còn đấy, thêm vào phong cách xử sự không đắc tội ai, các môn phái vẫn rất tôn trọng hắn.
"Thiên Thu Điện chủ đến, hoan nghênh hoan nghênh." Pháp Ninh Chân Quân liếc mắt nhìn ra phía sau Mạc Thiên Thu, như có thâm ý nở nụ cười, "Vẫn là Thiên Thu Điện chủ đối với danh lợi không thèm để ý, ngược lại vô tâm cắm liễu liễu thành rừng."
"Pháp Ninh Chân Quân cười chê rồi. Việc tu chân, xác thực do sư phụ dẫn vào cửa, nhưng tu hành thì phải xem cá nhân. Dưa hái xanh không ngọt."
Lộ Tiểu Thiền nghe vào tai như rơi vào giữa biển sương mù, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
"Đúng vậy a." Pháp Ninh Chân Quân gật đầu nói, "Các phái đều muốn bồi dưỡng tân tú, làm phong phú thực lực, thậm chí không tiếc đốt cháy giai đoạn. Nhưng lại không biết, tu chân vốn là vạn pháp thiên thành. Cưỡng cầu trái lại sinh sôi chấp niệm, khiến tu vi của môn hạ đệ tử bị hạn chế."
Nghe đến đây, Lộ Tiểu Thiền xem như hiểu rõ.
Những chưởng môn khác buộc đệ tử trong môn tiến bộ, nhưng lại là tu vi bị bức mà thành, làm sao so được với tu vi thuận theo tự nhiên.
Như thái độ của Mạc Thiên Thu "Các ngươi thích tu thì tu, không tu thì dẹp", trái lại khiến đệ tử Thiên Thu Điện như cỏ dại núi rừng, sinh trưởng dã man, so với mầm cây nhỏ mà các môn phái khác tỉ mỉ bồi dưỡng, liền cứng cỏi hơn nhiều.
Vào Trùng Loan Cung, chính là một hồi đại yến, vì các khách nhân đến đây quan chiến đón gió tẩy trần.
Chỗ ngồi của Mạc Thiên Thu, cách chủ vị đặc biệt xa.
"Xem ra ngươi thật sự không được Tây Uyên mong đợi tiếp đãi a." Lộ Tiểu Thiền nhích đầu tới hỏi.
Mạc Thiên Thu thờ ơ nói: "Thiên Thu Điện là kiếm môn dưới trướng Đông Khư, tới chỗ nào liền không được ưa thích chỗ đó."
Đúng vậy, Đông Khư Kiếm Tông bị Tà thần xâm chiếm thân thể rơi vào ma đạo, là nỗi sỉ nhục của Đông Khư.
"Hơn nữa Thuần Ninh Chân Quân, là sư muội của Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục." Mạc Thiên Thu lại bổ sung một câu.
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa tự làm mình sặc.
Sư muội của Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục, cho không ngươi nhưng ngươi lại không muốn? Chẳng trách Tây Uyên không ưa ngươi!
Đúng lúc này, không trung truyền đến tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo là tiếng chuông vang lên từ bốn phía, liên tiếp, hình thành nhạc khúc kéo dài không dứt.
"Có khách quý đến. Phỏng chừng ngươi cũng biết." Mạc Thiên Thu thấp giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy một vị cô nương mặc áo trắng, chậm rãi mà bước tới. Linh khí quanh thân nàng thuần hậu, yểu điệu thướt tha, mỗi một bước đi, đều mang theo vang vọng nhẹ nhàng. Dung mạo cùng Liên Nguyệt Nguyên Quân giống nhau như đúc.
Các vị khách mời đều dồn dập đứng dậy, hướng nàng hành lễ.
Đi theo phía sau nàng, chính là Dạ Lâm Sương.
"Nguyên lai nàng chính là Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên — Miểu Trần Nguyên Quân?" Lộ Tiểu Thiền thở dài nói.
Nàng đúng là nữ tử đẹp nhất mà Lộ Tiểu Thiền từng gặp qua.
Loại vẻ đẹp này, cũng không phải bởi vì ngũ quan của nàng ưu nhã, mà là nàng cho người ta cảm giác, giống như ráng chiều nơi chân trời, ấm áp rồi lại xa xôi.
Dạ Lâm Sương đi theo phía sau Miểu Trần Nguyên Quân thấp giọng nói: "Sư phụ, vị kia cũng tới."
Miểu Trần Nguyên Quân nhìn về phía cuối yến hội, khiêm cung cúi người mà hành lễ một cái.
Mọi người đều cảm thán Miểu Trần Nguyên Quân quả thật khiêm tốn, đối diện với những môn phái phụ thuộc như bọn họ mà cũng lễ độ như vậy, đều bắt chước dồn dập cúi đầu hướng nàng hành lễ.
Chỉ có Thư Vô Khích là đứng bất động, chỉ thoáng gật đầu.
Lộ Tiểu Thiền tự nhiên nhìn ra, Miểu Trần Nguyên Quân là cúi đầu đối với Thư Vô Khích.
Dù sao luận bối phận, Thư Vô Khích vẫn là tiền bối của Miểu Trần Nguyên Quân.
Tiếp theo ngồi vào vị trí, còn có Côn Ngô của Thái Lăng Các.
Đệ tử bên người Côn Ngô không nhiều, chỉ dẫn theo một mình Tử Kiều. Cũng không phải bởi vì Thái Lăng Các có ít đệ tử thông qua cửa cung, mà là Côn Ngô cảm thấy ở phương diện khoe khoang này, thực sự không ý nghĩa.
Lộ Tiểu Thiền cũng ngồi quỳ xuống, trước mặt y có một ít cơm canh, hình thức không thể nói là phong phú đẹp đẽ, nhưng tỉ mỉ nhìn lại rất tinh xảo. Hơn nữa vừa vặn là lượng cơm hai người ăn, không nhiều không ít, sẽ không lãng phí.
Thư Vô Khích an vị bên cạnh y, phía dưới bàn, tay hắn cầm lấy tay Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền biết, từ sau khi khóa Tiên Lăng bị Liên Nguyệt Nguyên Quân trộm đi, Thư Vô Khích vẫn rất lo lắng sẽ làm mất Lộ Tiểu Thiền.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy giống như có người đang nhìn mình.
Y nghiêng người sang, tầm mắt xuyên qua đông đảo khách mời, rốt cuộc tìm được cái người nhìn y kia.
Chính là trang chủ Lăng Niệm Ngô của Chấp Ngô Sơn Trang.
Hắn ngồi giữa đông đảo chưởng môn các phái, là người tao nhã tuấn mỹ nhất.
Lộ Tiểu Thiền nhớ lại ngày đó chính mình từ nóc trà lâu rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong lồng ngực hắn.
Lăng Niệm Ngô hẳn là người quen cũ của Ly Triệt Quân, nhưng mình lại không nhớ rõ quá khứ giữa bọn họ, có chút đáng tiếc.
Hơn nữa Chấp Ngô Sơn Trang địa vị không thấp, Lăng Niệm Ngô ngồi vào vị trí bên cạnh Côn Ngô.
Côn Ngô còn hướng Lăng Niệm Ngô nâng chén, xem ra hai người này rất quen thuộc.
Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng cúi đầu, sợ Côn Ngô nhận ra y.
Y chạy tới Trùng Loan Cung, với hiểu biết của Côn Ngô đối với y, nhất định có thể đoán ra y tới nơi này không phải để tham gia náo nhiệt. Nếu biết y tới lấy lõi cây "Địa Thính", phỏng chừng sẽ lập tức tức chết.
Lúc này, mọi người lần thứ hai đứng dậy, là chủ nhân muốn ngồi vào chỗ.
Chính là ba vị đệ tử nhập thất của Hạo Phục.
Chỗ ngồi của bọn họ ngay dưới chủ tọa, mặc dù là trung tâm, đối diện với khách mời từ khắp nơi, nhưng so với vị trí của Miểu Trần Nguyên Quân vẫn là thấp hơn một chút.
Xem ra bọn họ vẫn hết sức tôn trọng vị Nam Ly Kiếm Tông Miểu Trần Nguyên Quân này.
Một phen hàn huyên, đại ý chính là cảm tạ khách tới từ bát phương, bất kể là ai đảm nhiệm Tây Uyên chưởng kiếm, đều hi vọng các môn phái hết lòng giúp đỡ, linh tinh và lang tang.
Lộ Tiểu Thiền chỉ muốn bọn họ nhanh chóng nói xong, y đói bụng, muốn ăn cơm a!
Thư Vô Khích ngồi bên cạnh y cầm lên một trái cây tươi, ngón tay nhẹ nhàng xoa một cái, vỏ ngoài liền mở bung ra, hơn nữa một chút tiếng vang đều không có, đưa tới bên môi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền vui sướng rạo rực, có Vô Khích ca ca bên cạnh thật là tốt a!
A ô cắn một ngụm, tiện thể giở ý đồ xấu mà đụng một cái lên đầu ngón tay Thư Vô Khích.
Trái cây thật ngọt!
Thư Vô Khích giống như phi thường yêu thích việc đút Lộ Tiểu Thiền ăn, liên tục đem trái cây nhét vào trong miệng Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền ngậm vào rồi Thư Vô Khích lại không chịu buông tay.
Lộ Tiểu Thiền kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, Thư Vô Khích lại chọt chọt trái cây hướng vào trong miệng y.
Lộ Tiểu Thiền không vui, ngươi không buông tay, ta làm sao ăn a!
Nhưng Thư Vô Khích chính là không chịu buông tay, lại hướng vào bên trong chọt chọt.
Lộ Tiểu Thiền nhìn bộ dáng chăm chú của hắn, bỗng nhiên hiểu ra, nhanh chóng dùng đầu lưỡi đụng một cái lên đầu ngón tay Thư Vô Khích, cái tên này mới buông lỏng tay.
Nhìn Thư Vô Khích lại muốn bứt xuống trái cây, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng giữ lấy tay hắn.
Tiếp tục đút như thế, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy a!
Cũng may lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người ba vị đệ tử của Hạo Phục.
Mặc dù chỉ là nói mấy câu mà thôi, Lộ Tiểu Thiền vẫn cảm giác được giữa ba vị sư huynh đệ này không hòa thuận, ngôn từ đều chèn ép lẫn nhau.
Pháp Ninh Chân Quân hướng tất cả mọi người ở đây nói rõ quy tắc tuyển chọn Tây Uyên chưởng kiếm.
Ba cuộc hai thắng, so đấu kiếm trận.
Trong những kiếm môn của Tây Uyên Cảnh Thiên, nếu ai cảm thấy hứng thú đối với vị trí chưởng kiếm, cũng có thể lên Vấn Tiên Đài khiêu chiến.
Cái kiếm môn khác, nhận được chiến thiếp, cũng có thể tại Vấn Tiên Đài, dưới sự chứng kiến của chúng Tiên môn quyết định thư hùng.
Lộ Tiểu Thiền chống cằm, không nhịn được hỏi: "Rõ ràng là Tây Uyên tuyển chưởng kiếm, tại sao lại muốn trộn lẫn với chuyện luận bàn của những môn phái khác?"
Những quy tắc này, Lộ Tiểu Thiền biết Thư Vô Khích khẳng định không hiểu, hắn cũng chẳng thèm hiểu, vì thế y búng cái hột trái cây vừa ăn xong, không nghiêng không lệch trúng vào sau gáy Mạc Thiên Thu.
Mạc Thiên Thu dùng thuật bí âm nói ở bên tai Lộ Tiểu Thiền: "Da ngươi dày sao?"
Lộ Tiểu Thiền nhìn một chút trái phải trước sau, phát hiện những đệ tử Thiên Thu Điện khác đều không có phản ứng, giống như chỉ có mình y nghe thấy được.
Thuật bí âm này thật là thú vị!
Y híp mắt nhìn kỹ pháp môn vận chuyển linh khí của Mạc Thiên Thu, liền bắt chước học theo, cũng dùng thuật bí âm nói chuyện với Mạc Thiên Thu: "Nếu ngươi đã làm chưởng môn của ta, còn không mau truyền thụ giải thích nghi hoặc?"
Mạc Thiên Thu bưng lên chén trà, nhấp một ngụm.
"Tiên môn trong thiên hạ đông đảo, nhiều năm qua luôn có hiềm khích với nhau. Việc nhỏ không đủ để đưa ra, thế nhưng gặp phải đại sự, vẫn luôn không giải quyết được, hoặc là có người cảm thấy biện pháp giải quyết có chỗ không công bằng hợp lý, liền có thể tại những trường hợp công khai, dưới sự chứng kiến của mọi người, tranh tài giải quyết. Nếu hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, thắng thua đã định, sẽ không thể tiếp tục tranh cãi đấu đá trong âm thầm nữa."
"Cho nên, Vấn Tiên Đài chính là nơi để tranh chấp giữa các Tiên môn trần ai lạc định?"
"Đúng rồi, có thể hiểu như vậy."
Sau khi Pháp Ninh Chân Quân nói xong quy tắc tranh đấu ngày mai tại Vấn Tiên Đài, ba vị sư điệt của hắn liền nhấc lên chén rượu, bước xuống từng bàn chúc rượu, cảm kích quý khách từ xa mà đến.
Lộ Tiểu Thiền tỉ mỉ quan sát, phát hiện thời điểm bọn họ chúc rượu Miểu Trần Nguyên Quân, thái độ là cung kính nhất, lời nói cũng là ít nhất.
Miểu Trần Nguyên Quân dù sao bề ngoài cũng là người có tu vi cao nhất ở đây, tâm tính tu dưỡng cũng là cao nhất, biểu tình cũng giống như lão tăng nhập định, không hề lay động.
Nàng chỉ cần gật đầu, nhấp một ngụm rượu, ba người kia liền kính nhiều thêm một ngụm rượu cũng không dám.
Thời điểm bọn họ hướng Côn Ngô chúc rượu, lời nói rõ ràng nhiều hơn không ít.
Xem bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của Côn Ngô, phỏng chừng chính là hi vọng được Thái Lăng Các chống đỡ. Côn Ngô vốn là cái tên sợ phiền phức, loại tiệc rượu kết bè kết đảng này, hắn khẳng định ăn đến khổ sở, nhưng lại không thể không đến.
Tiếp theo là đến chỗ của Lăng Niệm Ngô.
Quả thật phải nói, ở đây nhiều người như vậy, ngoại trừ Miểu Trần Nguyên Quân, thì Lăng Niệm Ngô chính là người có phong độ hàm dưỡng nhất, bộ dáng bưng lên chén rượu cũng thật vui tai vui mắt.
Lăng Niệm Ngô đại khái là biết Lộ Tiểu Thiền đang nhìn hắn, thoáng nghiêng mặt sang, hướng về phía Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi.
Cười đến thật là đẹp mắt.
Bất quá đáng tiếc, ta đã có Vô Khích ca ca rồi nha!
Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh Lộ Tiểu Thiền đưa tay qua, vừa vặn che kín con mắt của y, đem y bẻ về phương hướng của chính mình.
Lộ Tiểu Thiền hì hì nở nụ cười, giơ chén hướng về Thư Vô Khích chúc rượu.
Mấy vị chưởng môn ngồi gần nhau nhiều ít đều sẽ chào hỏi lẫn nhau, nói đôi câu chuyện phiếm.
Nhưng Mạc Thiên Thu lại không giống vậy, hắn từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lười biếng, nghiêng người, một tay chống cằm, híp mắt câu được câu không mà uống rượu.
Ngồi đối diện hắn đúng lúc là chưởng môn Mộc Dương Phái, phía sau chưởng môn là một vị nữ đệ tử.
Vị nữ đệ tử kia nhìn dáng vẻ tựa say lại như không say của Mạc Thiên Thu, chẳng biết vì sao mặt đỏ bừng.
Giữa đông đảo các vị chưởng môn, chỉ có bộ dạng Mạc Thiên Thu là không đứng đắn nhất.
Thế nhưng cái vẻ phóng đãng bất kham như thế, lại dễ dàng ôm lấy linh hồn nhỏ bé của đám nữ đệ tử Tiên môn đàng hoàng trịnh trọng kia nhất.
Đang nói nói, Pháp Ninh Chân Quân đã dẫn ba người kia đi tới trước mặt Mạc Thiên Thu.
Thẩm Kiệt Quân cùng Thanh Hồng Quân hiển nhiên đều không đem Mạc Thiên Thu để vào trong mắt, tùy ý mời một chén rượu, liền xoay người rời đi.
Mạc Thiên Thu cũng không đem thái độ của bọn họ để vào trong mắt, ngay cả chén rượu cũng lười giơ lên.
Nhưng thái độ của Triệu Lan Quân lại bất đồng so với hai vị sư huynh của mình, ngược lại hắn rất trịnh trọng nâng lên chén rượu.
Mạc Thiên Thu vẫn là bộ dáng không xương sống kia mà ngẩng đầu, tùy ý nâng chén đụng một cái vào chén rượu của đối phương, rồi uống một hơi cạn sạch.
Triệu Lan Quân mở miệng nói: "Thiên Thu Điện chủ đến đây quan chiến, làm cho tại hạ khẩn trương."
"Triệu Lan Quân khẩn trương cái gì? Ta quan sát tu vi ba vị sư huynh đệ các ngươi, Triệu Lan Quân là người có khả năng bắt được vị trí chưởng kiếm nhất."
Triệu Lan Quân gật đầu nở nụ cười: "Điện chủ, tại hạ có thể ngồi lên vị trí chưởng kiếm hay không, ngoại trừ tu vi, vẫn còn cần chư vị ở đây nâng đỡ ủng hộ. Bằng không chỉ là chưởng kiếm hư danh, không người tin phục, thì có ích lợi gì đâu?"
Mạc Thiên Thu cũng không tiếp lời, chỉ cười cười.
Triệu Lan Quân lại nói: "Thiên Thu Điện chủ tính cách hào hiệp, đối với việc tranh giành vị trí chưởng kiếm hẳn cũng không có hứng thú gì. Tại hạ hiếu kỳ, điện chủ đến Tây Uyên, tột cùng là vì cái gì?"
Mạc Thiên Thu nâng cằm, nở nụ cười: "Tự nhiên là — có thù báo thù, có oan báo oan. Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, ta muốn khiến cừu gia kia của ta không đất dung thân, không còn lời nào để nói."
Triệu Lan Quân bộ dạng thì ra là như vậy, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy người này đã sớm đối với ý đồ đến đây của Mạc Thiên Thu hiểu biết phi thường rõ ràng.
"Vậy hy vọng Thiên Thu Điện chủ sớm được như nguyện."
Đợi Triệu Lan Quân rời đi xong, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được liền lên tiếng: "Cái tên Triệu Lan Quân này, thoạt nhìn hòa hòa khí khí, nói chuyện ung dung thong thả, cũng không có cảm giác mắt cao hơn đầu như hai vị sư huynh của hắn — nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy quái quái?"
"Bởi vì người khác đều nhìn không lọt mắt Mạc Thiên Thu ta, hắn cố tình đến tiếp chuyện, chính là ứng với câu, chồn chúc tết gà, không có lòng tốt."
Lộ Tiểu Thiền che miệng cười.
"Nguyên lai ngươi là gà con a, vậy con chồn kia hay là để ta tới làm đi! Không phải có câu "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài" sao!"
Mạc Thiên Thu lại cong lên khóe môi: "Chỉ chút tâm địa gian giảo này của ngươi, mà muốn làm chồn. Chỉ sợ đuôi ngươi chưa kịp nhếch lên, lông đã bị nhổ đến không còn."
Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Thư Vô Khích một cái, hắn thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, nhưng Lộ Tiểu Thiền mơ hồ cảm thấy hắn đối với chuyện mình muốn làm chồn có chút không hài lòng.