Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sau khi nhận được thẻ Tuổi Thọ, ông cụ Tưởng cảm thấy mình không cần phẫu thuật bèn chẳng còn có ý định tiếp tục ở lại bệnh viện ngây ngốc. Ông để Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông thu dọn đồ đạc và rời đi.
Loại bệnh nhân cấp bậc này muốn rời đi, đương nhiên bệnh viện nào có dám cản.
Lúc này nhà họ Tưởng đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt khôn cùng. Để tranh giành di sản, mấy bên đang tiến hành một cuộc tranh cãi gay gắt, nếu không phải là luật sư của họ ở đây ngăn chặn, ắt chuyện này đã sớm tăng lên thành xung đột thể chất.
“Cô có mặt mũi gì tranh giành những thứ này? Ai mà không biết ông cụ vô cùng truyền thống, con trai trưởng mới có tư cách kế thừa gia nghiệp. Chồng tôi là con trai cả của ông ta, đồ đạc nên thuộc về anh ấy hết!”
“Chị mắc cười quá, con trai trưởng đã chết còn chị cũng mang theo con tái giá từ lâu. Lúc trước liều sống liều chết muốn đứa con, mỗi tháng cầm nhiều tiền trợ cấp nuôi dưỡng như vậy còn chưa đủ, giờ chồng phá sản là muốn mang theo đứa con trở về đạt của nả ngay à? Chị xem mình xứng không?”
“Tôi không xứng chứ cô xứng chắc? Lúc trước khi cô ôm chú Ba trốn đi là đã bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ. Chả phải khí phách lắm à, muốn tình yêu không cần bánh mì, sao bây giờ chạy về tranh giành của cải?”
“...”
Mấy bên luật sư thực hiện nhiệm vụ của họ, trên mặt chẳng thể hiện có gì không ổn. Có điều thỉnh thoảng họ nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự vi diệu nơi đáy mắt lẫn nhau. Bọn họ đã xem hết marketing dàn dựng ân oán nhà họ Tưởng, không ai coi là thật, ai mà ngờ đâu đó là sự thật kia chứ.
Ông Tưởng có hai cậu con trai và một cô con gái, con trai cả qua đời ngoài ý muốn để lại người vợ chọn tái hôn với mối tình đầu. Vì không muốn tách khỏi con mà bà ta khăng khăng đưa con đi tha hương làm ông cụ phải gửi một khoản tiền trợ cấp mỗi tháng cho đến khi đứa bé tuổi mới thôi.
Vào ngày con trai thứ hai tổ chức hôn lễ với đối tượng đã có hôn ước từ nhỏ, ông ta trốn đi với cô bé Lọ Lem của mình đầy đột nhiên không hề báo trước. Ông ta để lại cô dâu vô tội một mình đối mặt với khách mời tại hiện trường, đặt ông cụ Tưởng và bạn bè nhiều năm vào chỗ lúng túng. Cuối cùng ông cụ Tưởng đuổi thẳng cổ ông ta ra khỏi nhà.
Cũng chỉ có đứa con gái thứ ba là tương đối có tương lai, có điều bà lại có mâu thuẫn khó hòa giải với ông cụ Tưởng, không muốn kế thừa đồ đạc của ông nên cũng chẳng ở đây.
Nói cách khác, những cái gọi là người nhà họ Tưởng ở hiện trường trên thực tế lại chẳng sống trong trang viên này từ đầu. Chẳng qua dường như ai cũng muốn nó, thế nên ngay sau khi tin tức ông cụ vào bệnh viện truyền đến, họ chạy tới đây vô cùng ăn ý. Cũng bởi người giúp việc trong trang viên cảm thấy ông cụ Tưởng không chống đỡ nổi lần này và chỉ cần chia được tài sản thì đám người này sẽ biến thành bọn nhà giàu dẫu cho hiện giờ nghèo túng, người giúp việc không dám gây hấn mà đành cho bọn họ vào.
Không biết ông Tưởng đứng ở cửa từ khi nào. Ông lạnh lùng nhìn họ tranh tới tranh lui tiền của mình mãi đến khi có người giúp việc nhìn thấy rồi sợ hãi kêu lên. Lúc này, bọn họ mới nhao nhao quay đầu nhìn sang.
“!”
“Bố ơi, bố ơi, làm sao bố ra ngoài rồi?” Người đã từng là con dâu trưởng lập tức đứng dậy, “Không phải nói sáng mai bố sẽ làm phẫu thuật sao?”
Ông cụ Tưởng dẫn theo hai anh em Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông đi vào, bảo: “Không cần đụng gì, tôi rất tốt.”
“Có, có phải bác sĩ nói thế không?” Biểu hiện của tất cả mọi người cứng đơ, không thể kiểm soát nổi.
“Cũng không phải, không chỉ ngày mai tôi không chết mà sang năm cũng không chết, năm sau cũng không nốt.” Ông cụ Tưởng nói từ tốn, ánh mắt đảo qua mọi người sắc bén giống như đại bàng tạo cảm giác áp bức, khiến lòng người cũng như nội tạng run lẩy bẩy.
“Đi ra ngoài.” Ông kêu.
“Bố, có một mình bố làm con không yên tâm. Để Tiểu Vận ở lại với bố đi, nó lo cho bố lắm.” Người từng là con dâu đẩy người thanh niên phía sau tới.
Ông cụ Tưởng cũng không thèm liếc mắt nhìn đứa cháu trai này một cái, ánh mắt ông lãnh đạm, lại nói một câu: “Đi ra ngoài.”
Lần này những người giúp việc trong phòng rốt cuộc đã phục hồi tinh thần, họ đi lên tiễn đám người ra ngoài như ong vỡ tổ.
“Bố, sao bố có thể như vậy. Bố tình nguyện để lại của nả cho hai thằng nhóc không ai biết là ai mà chẳng muốn cho con trai một xu?” Người đàn ông đã từng là cậu Ba nhà họ Tưởng một thời chẳng còn hơi thở tự phụ như trước. Ông ta ở cùng cô bé Lọ Lem bị củi gạo dầu muối ngày ngày mài mòn hơi thở quen sống trong tơ lụa, giờ đây ánh mắt ông ta hèn mọn, tràn đầy khát vọng tiền bạc, “Thả tao ra, Tưởng Dĩ Đông, mày là cái thá gì? Tao mới là người nhà họ Tưởng, còn tụi bây cùng lắm là hai cái đầu chó do nhà họ Tưởng nuôi thôi!”
Tưởng Dĩ Đông ném người ra ngoài, cười lạnh: “Lúc trước anh chọn tình yêu đích thực không cần người nhà không thèm tiền thối của nhà họ Tưởng, khí phách lúc ấy đâu rồi? Nếu anh kiên trì, tôi sẽ nhìn anh nhiều hơn một chút.”
“Tao nhổ vào! Tao kiên trì để cho hai đứa bọn bây ẵm của hời à? Tao nói cho mày biết, mày nghĩ hay lắm. Cho dù lão già đầu óc hồ đồ kia đưa hết của cải cho chúng mày, chúng tao sẽ thưa kiện để lấy lại!”
“Bố ơi, đây là cháu trai của bố, trên người nó chảy dòng máu con trai cả của bố đó!”
Người phụ nữ vẫn còn gào thét, Tưởng Dĩ Đông nói thêm: “Cô này, giọng nói của cô mà lớn hơn nữa là gào cho chim trên trời rơi xuống hết. Năm đó chính cô muốn dẫn đứa con đi, năm không để nó quay lại gặp ông cụ một cái, sợ đứa nhỏ bị cướp đi. Giờ đây đừng trông mong ông cụ có tình cảm gì với nó, thẻ tình cảm này cô vẫn nên ra ít đi thì hơn.”
“Đến phiên mày đến dạy tao làm việc? Cáo mượn oai hùm!”
“Chờ ông cụ chết rồi, tụi bây tính là cái thá gì chứ!”
Một nhóm người hùng hổ rời đi, thất vọng và thấy xúi quẩy hiện rõ ràng trên mặt của họ.
“Chắc là hồi quang phản chiếu rồi?”
“Chắc chắn, bác sĩ nói rằng lão đó bị suy nội tạng nặng, có phẫu thuật cũng không hữu ích. Không chết trên bàn phẫu thuật thì khả năng sống sót cũng kéo dài tới ngày thôi.”
“Thế thì tốt…”
Bên ngoài dần dần im lặng, ông cụ ngồi trong phòng khách, bàn tay đặt trên cây nạng bấu rất chặt. Ông gấp gáp chờ người giúp việc rời đi, đoạn, lấy di động của mình ra.
Mang theo kính sợ và tâm tình khẩn trương, ông bấm mở dịch vụ khách hàng của shop có hình giọt nước.
[Xin chào, tôi muốn mua Hộp Bí Ẩn.]
Ding dong!
[Đặt hàng trực tiếp là được rồi đấy.]
[Tốt tốt.]
Ông thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước đây không thể tìm thấy cửa hàng nên ông còn tưởng mình sẽ không nhận được sự quan tâm.
Ông ngay lập tức mua Hộp Bí Ẩn cao cấp mà chẳng chờ nổi, lần đặt hàng đầu tiên đã lấy hộp.
“Không biết khi nào nó sẽ đến.” Nghĩ có thể mất một vài ngày để nhận được một gói hàng, lòng ông như có lửa đốt.
Tưởng Dĩ Đông vừa định vào nhà thì chuyển phát nhanh rơi xuống từ trên trời, vừa vặn nện trước người anh ta.
Tưởng Dĩ Đông nhìn gói hàng rơi vũng vàng xuống đất trước chân, ngay cả nả đạn cũng chẳng như thế, thì luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng từ trước đến nay anh ta không thích động não, chỉ cho rằng cục đồ này có thể do người giúp việc dọn dẹp trên lầu làm rơi. Anh ta cúi người cầm lấy rồi đi vào.
Gói hàng nhẹ quá đi, không phải là một hộp rỗng chứ? Tưởng Dĩ Đông vừa đi vừa xem phiếu chuyển phát nhanh, “Chuyển phát nhanh này...”
Bước chân anh ta chợt khựng lại, “của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh?”
Ông cụ Tưởng vừa lúc nhìn sang, nghe vậy bèn lập tức bước nhanh như bay tới rồi đoạt lấy xem. Quả nhiên người gửi hàng là cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.
Phải, đúng vậy, sinh linh không tưởng nổi mở cửa tiệm thì sao lại gửi đồ theo cách thông thường?
“Nhanh, dao.”
Tưởng Dĩ Thu lập tức đưa một con dao gọt hoa quả qua.
Ông cụ Tưởng tự mình mở hộp, hộp đen bên trong vừa lộ ra đã làm hô hấp ba người chậm hẳn lại giống như bị lực lượng thần bí bắt lấy. Họ cẩn thận mở hộp ra.
thẻ phát sáng bay ra khỏi hộp và rơi xuống trước mặt ông cụ. Ông mở to đôi mắt mình nhìn vào thẻ trước mắt mà toàn thân cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng ngừng. Cho dù ông là một người có kiến thức sâu rộng là thế, đây vẫn là một cảnh kỳ diệu chân thực mà ông chưa bao giờ thấy trước đây trong cuộc đời.
Ding dong!
Một tiếng tin nhắn từ di động với cảm giác tồn tại mạnh mẽ bất thường nhắc nhở đã khiến ông bừng tỉnh.
Ông nhìn xuống.
[Vui lòng lật thẻ của anh.]
Giống như có một dòng điện truyền vào từ lòng bàn chân của ông, nó lan rộng đến toàn thân. Da đầu của ông Tưởng hơi tê dại.
Ông đưa tay ra lật thẻ đầu tiên.
Thẻ bài xoay chuyển, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài sạch sẽ và sáng long lanh với hoa văn và chữ viết bí ẩn.
Ding dong!
[Chúc mừng anh rút ra được một mặt [Gương Hiển Thị Tuổi Thọ], sử dụng gương này là có thể nhìn trộm tuổi thọ của con người.]
Thẻ hóa thành một tấm gương và rơi vào tay ông Tưởng. Gương thoạt trông như một chiếc gương trang điểm bình thường với một tay cầm. Mặt gương sạch sẽ phản chiếu cổ áo của ông, nhưng chờ cho đến khi ông di chuyển gương lên một chút để nhìn vào khuôn mặt của mình, ông chẳng thể soi khuôn mặt của mình trên đó. Vẫn chưa kịp cảm thấy kỳ lạ, ông đã bị kch thích bởi con số hiển thị trên gương.
“ ngày.”
Con số này là số ngày ông có thể sống. Ông đã sử dụng thẻ Tuổi Thọ Một Tháng, nói cách khác, từ đầu ông chỉ có một ngày tuổi thọ và ngày mai ông sẽ chết trên bàn mổ thật!
Nghĩ đến vẻ mặt của những người kia trong nhà mình cách đây không lâu, nghĩ đến ngày mai mình thật sự giúp chúng đạt được như ý nguyện, ông cảm thấy vô cùng may mắn. Giao dịch với Lương Kiệt chẳng lỗ dẫu chỉ là một chút, ức nhân dân tệ lại nhận được một thẻ Tuổi Thọ đã để cho ông biết trên thế giới này còn có sinh linh tồn tại vượt xa nhân loại, hơn nữa ông còn có sức đuổi theo, đúng là không lỗ chút nào!
Đưa Gương Hiển Thị Tuổi Thọ cho anh em sinh đôi, ông ngay lập tức lật thẻ bài thứ hai.
Lật thẻ bài thứ hai.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút ra một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.]
Thẻ Tuổi Thọ thứ hai rơi vào cơ thể, sự nóng bỏng làm người ta mê muội xuất hiện, mọi ngóc ngách trên cơ thể ông lại được thứ gì đó không biết, có vẻ như đầy chất dinh dưỡng, rửa sạch một lần. Hơi thở thông thoáng hơn, trái tim đập mạnh hơn, cảm giác nặng nề và mệt mỏi của cơ thể lại ít hơn…
Ông vui sướng hít thở sâu đôi lần, đoạn, nhìn vào thẻ còn lại với ánh sáng trong mắt càng thêm phần rực rỡ. Ông không chờ nổi nữa mà lật các thẻ còn lại.
Nhưng mà về sau, rốt cuộc ông không còn rút được thẻ tuổi thọ được nữa.
Ông mở Hộp Bí Ẩn thứ hai. Hộp Bí Ẩn thứ ba... Hộp Bí Ẩn thứ .
Ông nhấc điện thoại lên, đặt hàng một lần nữa, chốt đơn Hộp Bí Ẩn cao cấp, đôi mắt vô tình đã bịt kín một lớp máu đỏ.
Thẻ Tuổi Thọ... Ông muốn có thêm thẻ Tuổi Thọ, hai tháng thì sao mà đủ? Kể từ khi ông có thể sống thêm một tháng, ông muốn sống thêm năm, năm, năm, năm! Mãi mãi! Lòng tham của con người là không bao giờ kết thúc!
...
Triều Hề cuối cùng cũng bật máy, quả nhiên điện thoại di động đã nhồi nhét đầy tin nhắn cuộc gọi của người đại diện. Hành vi vô trách nhiệm của hắn hiển nhiên sẽ gây thêm lắm rắc rối cho nhiều người, sau khi người hâm mộ biết chuyện cũng sẽ rất thất vọng. Trong nháy mắt đó trong lòng hắn dâng lên một cảm giác áy náy nồng đậm, khó chịu khôn cùng, hậm hực tột đỉnh, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, nhanh như đến mức nó cứ như là ảo giác.
Công việc, người hâm mộ, có cái gì mà quan trọng. Nguyệt Nguyệt mới là quan trọng nhất.
Hắn đang nghĩ thì điện thoại của người đại diện lại đến một lần nữa. Hắn tình tĩnh bắt máy và không lo lắng người đại diện sẽ nói hắn thế nào.
Người đại diện lại dùng một giọng điệu may mắn bảo: “May là cậu không đi ghi hình chương trình ở thành phố M, đúng là tâm linh quá. Tiêu Tuấn chết rồi, một người quay phim cũng chết!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Triều Hề ngạc nhiên.
“Nghe nói là lúc quay chương trình xong thì ăn xiên nướng rồi té ngã, cái xâu đồ xuyên qua cổ họng; người quay phim nọ thì không biết, tin tức bị bịt rồi. Hot search mới đi lên chưa được một phút đã bị kéo đi.”
“Tiêu Tuấn làm việc nhiều năm như vậy cũng tích lũy được không ít fan, đột nhiên xảy ra chuyện này, chắc chắn fan sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Tổ tiết mục không dám đối mặt với công chúng cũng là chuyện bình thường.”
“Không phải là tổ chương trình kéo hot search đi,” Người đại diện cho hay trong thần bí, chuyện này nghe có vẻ hơi mờ ám, đến nỗi làm cho anh ta chẳng kịp nói chuyện của hắn và Tần Lãm Nguyệt, “Tôi nghe nói là cấp trên ra lệnh kéo nó đi, tất cả video đăng lên bị xóa hết.”
Thật sự là quá kỳ quái, theo lý thuyết thì chuyện này hẳn là ngoài ý muốn, cho dù không phải là ngoài ý muốn thì do tổ chương trình thiết lập trò chơi có vấn đề. Người bị công chúng mắng chửi đòi lời giải thích cũng là tổ chương trình, không liên quan gì đến bất kỳ bộ phận nào, vì sao Chính phủ lại nhúng tay vào rồi lại gỡ bỏ video hot search?
Chương : Không còn người sống ()
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sau khi nhận được thẻ Tuổi Thọ, ông cụ Tưởng cảm thấy mình không cần phẫu thuật bèn chẳng còn có ý định tiếp tục ở lại bệnh viện ngây ngốc. Ông để Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông thu dọn đồ đạc và rời đi.
Loại bệnh nhân cấp bậc này muốn rời đi, đương nhiên bệnh viện nào có dám cản.
Lúc này nhà họ Tưởng đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt khôn cùng. Để tranh giành di sản, mấy bên đang tiến hành một cuộc tranh cãi gay gắt, nếu không phải là luật sư của họ ở đây ngăn chặn, ắt chuyện này đã sớm tăng lên thành xung đột thể chất.
“Cô có mặt mũi gì tranh giành những thứ này? Ai mà không biết ông cụ vô cùng truyền thống, con trai trưởng mới có tư cách kế thừa gia nghiệp. Chồng tôi là con trai cả của ông ta, đồ đạc nên thuộc về anh ấy hết!”
“Chị mắc cười quá, con trai trưởng đã chết còn chị cũng mang theo con tái giá từ lâu. Lúc trước liều sống liều chết muốn đứa con, mỗi tháng cầm nhiều tiền trợ cấp nuôi dưỡng như vậy còn chưa đủ, giờ chồng phá sản là muốn mang theo đứa con trở về đạt của nả ngay à? Chị xem mình xứng không?”
“Tôi không xứng chứ cô xứng chắc? Lúc trước khi cô ôm chú Ba trốn đi là đã bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ. Chả phải khí phách lắm à, muốn tình yêu không cần bánh mì, sao bây giờ chạy về tranh giành của cải?”
“...”
Mấy bên luật sư thực hiện nhiệm vụ của họ, trên mặt chẳng thể hiện có gì không ổn. Có điều thỉnh thoảng họ nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự vi diệu nơi đáy mắt lẫn nhau. Bọn họ đã xem hết marketing dàn dựng ân oán nhà họ Tưởng, không ai coi là thật, ai mà ngờ đâu đó là sự thật kia chứ.
Ông Tưởng có hai cậu con trai và một cô con gái, con trai cả qua đời ngoài ý muốn để lại người vợ chọn tái hôn với mối tình đầu. Vì không muốn tách khỏi con mà bà ta khăng khăng đưa con đi tha hương làm ông cụ phải gửi một khoản tiền trợ cấp mỗi tháng cho đến khi đứa bé tuổi mới thôi.
Vào ngày con trai thứ hai tổ chức hôn lễ với đối tượng đã có hôn ước từ nhỏ, ông ta trốn đi với cô bé Lọ Lem của mình đầy đột nhiên không hề báo trước. Ông ta để lại cô dâu vô tội một mình đối mặt với khách mời tại hiện trường, đặt ông cụ Tưởng và bạn bè nhiều năm vào chỗ lúng túng. Cuối cùng ông cụ Tưởng đuổi thẳng cổ ông ta ra khỏi nhà.
Cũng chỉ có đứa con gái thứ ba là tương đối có tương lai, có điều bà lại có mâu thuẫn khó hòa giải với ông cụ Tưởng, không muốn kế thừa đồ đạc của ông nên cũng chẳng ở đây.
Nói cách khác, những cái gọi là người nhà họ Tưởng ở hiện trường trên thực tế lại chẳng sống trong trang viên này từ đầu. Chẳng qua dường như ai cũng muốn nó, thế nên ngay sau khi tin tức ông cụ vào bệnh viện truyền đến, họ chạy tới đây vô cùng ăn ý. Cũng bởi người giúp việc trong trang viên cảm thấy ông cụ Tưởng không chống đỡ nổi lần này và chỉ cần chia được tài sản thì đám người này sẽ biến thành bọn nhà giàu dẫu cho hiện giờ nghèo túng, người giúp việc không dám gây hấn mà đành cho bọn họ vào.
Không biết ông Tưởng đứng ở cửa từ khi nào. Ông lạnh lùng nhìn họ tranh tới tranh lui tiền của mình mãi đến khi có người giúp việc nhìn thấy rồi sợ hãi kêu lên. Lúc này, bọn họ mới nhao nhao quay đầu nhìn sang.
“!”
“Bố ơi, bố ơi, làm sao bố ra ngoài rồi?” Người đã từng là con dâu trưởng lập tức đứng dậy, “Không phải nói sáng mai bố sẽ làm phẫu thuật sao?”
Ông cụ Tưởng dẫn theo hai anh em Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông đi vào, bảo: “Không cần đụng gì, tôi rất tốt.”
“Có, có phải bác sĩ nói thế không?” Biểu hiện của tất cả mọi người cứng đơ, không thể kiểm soát nổi.
“Cũng không phải, không chỉ ngày mai tôi không chết mà sang năm cũng không chết, năm sau cũng không nốt.” Ông cụ Tưởng nói từ tốn, ánh mắt đảo qua mọi người sắc bén giống như đại bàng tạo cảm giác áp bức, khiến lòng người cũng như nội tạng run lẩy bẩy.
“Đi ra ngoài.” Ông kêu.
“Bố, có một mình bố làm con không yên tâm. Để Tiểu Vận ở lại với bố đi, nó lo cho bố lắm.” Người từng là con dâu đẩy người thanh niên phía sau tới.
Ông cụ Tưởng cũng không thèm liếc mắt nhìn đứa cháu trai này một cái, ánh mắt ông lãnh đạm, lại nói một câu: “Đi ra ngoài.”
Lần này những người giúp việc trong phòng rốt cuộc đã phục hồi tinh thần, họ đi lên tiễn đám người ra ngoài như ong vỡ tổ.
“Bố, sao bố có thể như vậy. Bố tình nguyện để lại của nả cho hai thằng nhóc không ai biết là ai mà chẳng muốn cho con trai một xu?” Người đàn ông đã từng là cậu Ba nhà họ Tưởng một thời chẳng còn hơi thở tự phụ như trước. Ông ta ở cùng cô bé Lọ Lem bị củi gạo dầu muối ngày ngày mài mòn hơi thở quen sống trong tơ lụa, giờ đây ánh mắt ông ta hèn mọn, tràn đầy khát vọng tiền bạc, “Thả tao ra, Tưởng Dĩ Đông, mày là cái thá gì? Tao mới là người nhà họ Tưởng, còn tụi bây cùng lắm là hai cái đầu chó do nhà họ Tưởng nuôi thôi!”
Tưởng Dĩ Đông ném người ra ngoài, cười lạnh: “Lúc trước anh chọn tình yêu đích thực không cần người nhà không thèm tiền thối của nhà họ Tưởng, khí phách lúc ấy đâu rồi? Nếu anh kiên trì, tôi sẽ nhìn anh nhiều hơn một chút.”
“Tao nhổ vào! Tao kiên trì để cho hai đứa bọn bây ẵm của hời à? Tao nói cho mày biết, mày nghĩ hay lắm. Cho dù lão già đầu óc hồ đồ kia đưa hết của cải cho chúng mày, chúng tao sẽ thưa kiện để lấy lại!”
“Bố ơi, đây là cháu trai của bố, trên người nó chảy dòng máu con trai cả của bố đó!”
Người phụ nữ vẫn còn gào thét, Tưởng Dĩ Đông nói thêm: “Cô này, giọng nói của cô mà lớn hơn nữa là gào cho chim trên trời rơi xuống hết. Năm đó chính cô muốn dẫn đứa con đi, năm không để nó quay lại gặp ông cụ một cái, sợ đứa nhỏ bị cướp đi. Giờ đây đừng trông mong ông cụ có tình cảm gì với nó, thẻ tình cảm này cô vẫn nên ra ít đi thì hơn.”
“Đến phiên mày đến dạy tao làm việc? Cáo mượn oai hùm!”
“Chờ ông cụ chết rồi, tụi bây tính là cái thá gì chứ!”
Một nhóm người hùng hổ rời đi, thất vọng và thấy xúi quẩy hiện rõ ràng trên mặt của họ.
“Chắc là hồi quang phản chiếu rồi?”
“Chắc chắn, bác sĩ nói rằng lão đó bị suy nội tạng nặng, có phẫu thuật cũng không hữu ích. Không chết trên bàn phẫu thuật thì khả năng sống sót cũng kéo dài tới ngày thôi.”
“Thế thì tốt…”
Bên ngoài dần dần im lặng, ông cụ ngồi trong phòng khách, bàn tay đặt trên cây nạng bấu rất chặt. Ông gấp gáp chờ người giúp việc rời đi, đoạn, lấy di động của mình ra.
Mang theo kính sợ và tâm tình khẩn trương, ông bấm mở dịch vụ khách hàng của shop có hình giọt nước.
[Xin chào, tôi muốn mua Hộp Bí Ẩn.]
Ding dong!
[Đặt hàng trực tiếp là được rồi đấy.]
[Tốt tốt.]
Ông thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước đây không thể tìm thấy cửa hàng nên ông còn tưởng mình sẽ không nhận được sự quan tâm.
Ông ngay lập tức mua Hộp Bí Ẩn cao cấp mà chẳng chờ nổi, lần đặt hàng đầu tiên đã lấy hộp.
“Không biết khi nào nó sẽ đến.” Nghĩ có thể mất một vài ngày để nhận được một gói hàng, lòng ông như có lửa đốt.
Tưởng Dĩ Đông vừa định vào nhà thì chuyển phát nhanh rơi xuống từ trên trời, vừa vặn nện trước người anh ta.
Tưởng Dĩ Đông nhìn gói hàng rơi vũng vàng xuống đất trước chân, ngay cả nả đạn cũng chẳng như thế, thì luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng từ trước đến nay anh ta không thích động não, chỉ cho rằng cục đồ này có thể do người giúp việc dọn dẹp trên lầu làm rơi. Anh ta cúi người cầm lấy rồi đi vào.
Gói hàng nhẹ quá đi, không phải là một hộp rỗng chứ? Tưởng Dĩ Đông vừa đi vừa xem phiếu chuyển phát nhanh, “Chuyển phát nhanh này...”
Bước chân anh ta chợt khựng lại, “của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh?”
Ông cụ Tưởng vừa lúc nhìn sang, nghe vậy bèn lập tức bước nhanh như bay tới rồi đoạt lấy xem. Quả nhiên người gửi hàng là cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.
Phải, đúng vậy, sinh linh không tưởng nổi mở cửa tiệm thì sao lại gửi đồ theo cách thông thường?
“Nhanh, dao.”
Tưởng Dĩ Thu lập tức đưa một con dao gọt hoa quả qua.
Ông cụ Tưởng tự mình mở hộp, hộp đen bên trong vừa lộ ra đã làm hô hấp ba người chậm hẳn lại giống như bị lực lượng thần bí bắt lấy. Họ cẩn thận mở hộp ra.
thẻ phát sáng bay ra khỏi hộp và rơi xuống trước mặt ông cụ. Ông mở to đôi mắt mình nhìn vào thẻ trước mắt mà toàn thân cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng ngừng. Cho dù ông là một người có kiến thức sâu rộng là thế, đây vẫn là một cảnh kỳ diệu chân thực mà ông chưa bao giờ thấy trước đây trong cuộc đời.
Ding dong!
Một tiếng tin nhắn từ di động với cảm giác tồn tại mạnh mẽ bất thường nhắc nhở đã khiến ông bừng tỉnh.
Ông nhìn xuống.
[Vui lòng lật thẻ của anh.]
Giống như có một dòng điện truyền vào từ lòng bàn chân của ông, nó lan rộng đến toàn thân. Da đầu của ông Tưởng hơi tê dại.
Ông đưa tay ra lật thẻ đầu tiên.
Thẻ bài xoay chuyển, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài sạch sẽ và sáng long lanh với hoa văn và chữ viết bí ẩn.
Ding dong!
[Chúc mừng anh rút ra được một mặt [Gương Hiển Thị Tuổi Thọ], sử dụng gương này là có thể nhìn trộm tuổi thọ của con người.]
Thẻ hóa thành một tấm gương và rơi vào tay ông Tưởng. Gương thoạt trông như một chiếc gương trang điểm bình thường với một tay cầm. Mặt gương sạch sẽ phản chiếu cổ áo của ông, nhưng chờ cho đến khi ông di chuyển gương lên một chút để nhìn vào khuôn mặt của mình, ông chẳng thể soi khuôn mặt của mình trên đó. Vẫn chưa kịp cảm thấy kỳ lạ, ông đã bị kch thích bởi con số hiển thị trên gương.
“ ngày.”
Con số này là số ngày ông có thể sống. Ông đã sử dụng thẻ Tuổi Thọ Một Tháng, nói cách khác, từ đầu ông chỉ có một ngày tuổi thọ và ngày mai ông sẽ chết trên bàn mổ thật!
Nghĩ đến vẻ mặt của những người kia trong nhà mình cách đây không lâu, nghĩ đến ngày mai mình thật sự giúp chúng đạt được như ý nguyện, ông cảm thấy vô cùng may mắn. Giao dịch với Lương Kiệt chẳng lỗ dẫu chỉ là một chút, ức nhân dân tệ lại nhận được một thẻ Tuổi Thọ đã để cho ông biết trên thế giới này còn có sinh linh tồn tại vượt xa nhân loại, hơn nữa ông còn có sức đuổi theo, đúng là không lỗ chút nào!
Đưa Gương Hiển Thị Tuổi Thọ cho anh em sinh đôi, ông ngay lập tức lật thẻ bài thứ hai.
Lật thẻ bài thứ hai.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút ra một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.]
Thẻ Tuổi Thọ thứ hai rơi vào cơ thể, sự nóng bỏng làm người ta mê muội xuất hiện, mọi ngóc ngách trên cơ thể ông lại được thứ gì đó không biết, có vẻ như đầy chất dinh dưỡng, rửa sạch một lần. Hơi thở thông thoáng hơn, trái tim đập mạnh hơn, cảm giác nặng nề và mệt mỏi của cơ thể lại ít hơn…
Ông vui sướng hít thở sâu đôi lần, đoạn, nhìn vào thẻ còn lại với ánh sáng trong mắt càng thêm phần rực rỡ. Ông không chờ nổi nữa mà lật các thẻ còn lại.
Nhưng mà về sau, rốt cuộc ông không còn rút được thẻ tuổi thọ được nữa.
Ông mở Hộp Bí Ẩn thứ hai. Hộp Bí Ẩn thứ ba... Hộp Bí Ẩn thứ .
Ông nhấc điện thoại lên, đặt hàng một lần nữa, chốt đơn Hộp Bí Ẩn cao cấp, đôi mắt vô tình đã bịt kín một lớp máu đỏ.
Thẻ Tuổi Thọ... Ông muốn có thêm thẻ Tuổi Thọ, hai tháng thì sao mà đủ? Kể từ khi ông có thể sống thêm một tháng, ông muốn sống thêm năm, năm, năm, năm! Mãi mãi! Lòng tham của con người là không bao giờ kết thúc!
...
Triều Hề cuối cùng cũng bật máy, quả nhiên điện thoại di động đã nhồi nhét đầy tin nhắn cuộc gọi của người đại diện. Hành vi vô trách nhiệm của hắn hiển nhiên sẽ gây thêm lắm rắc rối cho nhiều người, sau khi người hâm mộ biết chuyện cũng sẽ rất thất vọng. Trong nháy mắt đó trong lòng hắn dâng lên một cảm giác áy náy nồng đậm, khó chịu khôn cùng, hậm hực tột đỉnh, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, nhanh như đến mức nó cứ như là ảo giác.
Công việc, người hâm mộ, có cái gì mà quan trọng. Nguyệt Nguyệt mới là quan trọng nhất.
Hắn đang nghĩ thì điện thoại của người đại diện lại đến một lần nữa. Hắn tình tĩnh bắt máy và không lo lắng người đại diện sẽ nói hắn thế nào.
Người đại diện lại dùng một giọng điệu may mắn bảo: “May là cậu không đi ghi hình chương trình ở thành phố M, đúng là tâm linh quá. Tiêu Tuấn chết rồi, một người quay phim cũng chết!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Triều Hề ngạc nhiên.
“Nghe nói là lúc quay chương trình xong thì ăn xiên nướng rồi té ngã, cái xâu đồ xuyên qua cổ họng; người quay phim nọ thì không biết, tin tức bị bịt rồi. Hot search mới đi lên chưa được một phút đã bị kéo đi.”
“Tiêu Tuấn làm việc nhiều năm như vậy cũng tích lũy được không ít fan, đột nhiên xảy ra chuyện này, chắc chắn fan sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Tổ tiết mục không dám đối mặt với công chúng cũng là chuyện bình thường.”
“Không phải là tổ chương trình kéo hot search đi,” Người đại diện cho hay trong thần bí, chuyện này nghe có vẻ hơi mờ ám, đến nỗi làm cho anh ta chẳng kịp nói chuyện của hắn và Tần Lãm Nguyệt, “Tôi nghe nói là cấp trên ra lệnh kéo nó đi, tất cả video đăng lên bị xóa hết.”
Thật sự là quá kỳ quái, theo lý thuyết thì chuyện này hẳn là ngoài ý muốn, cho dù không phải là ngoài ý muốn thì do tổ chương trình thiết lập trò chơi có vấn đề. Người bị công chúng mắng chửi đòi lời giải thích cũng là tổ chương trình, không liên quan gì đến bất kỳ bộ phận nào, vì sao Chính phủ lại nhúng tay vào rồi lại gỡ bỏ video hot search?
- -----oOo------