Xin chào các bạn, tôi là (…) giáo viên chủ nhiệm của lớp B, lớp có cậu học sinh đã trình ca khúc vừa rồi.
Tất cả ầm ĩ lên bàn tán.
Còn cậu ta thì như điên lên.
Sao cái bà cô này lại rỗi hơi rảnh chuyện như thế chứ?
Giáo viên trẻ đó luôn tự khoe trước mình là hoa khôi của trường, là đội trưởng đội cổ vũ và mới đây thôi lại còn tham gia cả chương trình phát thanh thường nhật của trường.
Hết chịu nổi mà. =_=
Các bạn thấy thế nào chứ tôi thì thực chất thấy rất là ấn tượng và còn thấy rất tự hào vì có một người học sinh tài năng như thế. Đó là một học sinh rất có quyết tâm, tuy là cháu ngài chủ tịch nhưng luôn muốn có mọi thứ bằng chính sức của mình mà ko dựa vào thân thế bản thân mà có.
Ôi trời, cái gì đây???
Chắc các bạn thấy rất tò mò tại sao ngày hôm nay chúng tôi lại làm thế này.
-Đúng, rất – chi – là – tò – mò.
Cậu ta nghiến răng nói từng từ một như muốn ăn tươi nuốt sống bà cô chủ nhiệm của mình.
Sự thật bà cô này làm trò gì thế ko biết? Ko có một chút khi phách nào của người giữ trọng trách chủ nhiệm một trong ba lớp học tốt nhất trường.
Nghĩ sao mà ngài chủ tịch lại đồng ý cho bà cô ấy chủ nhiệm B nhỉ?
Hôm nay là một ngày rất trọng đại, ngày giúp khoảng cách giữa các trường trở nên ngắn hơn và thắt chắt hơn mối quan hệ giữa mọi người với nhau.
Chúng tôi muốn để các bạn trường bên thấy được rằng trường Chuyên của chúng tôi ko chỉ có quan trọng việc học tập, ko chỉ đơn giản là những con mọt sách cứng nhắc. Mà ngược lại, chúng tôi là những con mọt tràn đầy nghệ thuật và những tài năng.
Chính vì thế mọi người hãy quên đi khoảng cách về học vấn và trình độ giữa các trường, cùng nhau bình đẳng thi đấu như những đối thủ bình thường chung đẳng cấp và địa vị.
-Thế ra đây là luận điểm của bà cô già sao? Thế thì lôi tôi vô làm gì hả? Làm dẫn chứng à? >””