S. A

chương 19: chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả hai đang ở trong một tư thế ko được tốt đẹp lắm trong mắt người khác.

-Cậu đang làm gì thế hả?

Ngược với thái độ bàng hoàng của cậu ta thì cô ấy lại có thái độ…bàng quan. -___-

-Ko thấy sao? Đang lấy chiếc khăn của cậu đấy.

Cậu ta lập tức đẩy cô ấy ra.

-Cậu mới điên à? Lấy nó làm gì?

-Đem đi bán đấu giá.

-Gì???

-Cậu nghĩ tôi sẽ làm thế à? Nghĩ lại coi cái khăn của cậu có gì đáng giá mà tôi phải lấy?

-Thế khi ko lấy làm gì?

Cô ấy ko nói gì mà quay lên phía người ngồi đằng trước.

Giờ mới để ý cả hai đang ngồi trong một chiếc xe, có lẽ là taxi.

-Chú có nước ko cho con xin một chút.

Tài xế lấy trong ngăn kéo một chai nước và đưa cho cô ấy.

-Cảm ơn chú.

Rồi cô ấy lại quay sang phía Nam Nam đang ko hiểu đầu cua tai nheo là gì.

-Ko muốn tôi tháo nó thì tự mình tháo đưa đây đi.

-Tháo gì?

-Cái khăn của cậu ấy? Cậu bị thiểu năng sao ko hiểu?

-Cậu định làm gì với nó?

-Mau lên.

-Ko.

-Nhanh lên!!!

-Ko đấy làm gì nhau nào.

Mà cậu ta ko hiểu tại sao mình lại ở đây với Hà Vân My.

Đang tính thắc mắc thì cô ấy dúi vô người cậu ta chai nước.

-Dúng nó mà làm sạch vết thương đi.

Hình như cậu ta đã hiểu ra vấn đề.

-Cậu định nói tôi lấy chiếc khăn của mình và cái chai nước này làm sạch vết thương?

-…

-Vớ vẩn!

Cậu ta vứt chai nước một góc và quay đi.

“Tự nhiên lại nhảy vô giấc mơ của người ta, đúng là con mèo đáng ghét, ngay cả ngủ cũng ko yên được với cậu.”

-Vết thương mà nhiễm trùng viêm da thì đừng có kêu.

-Kệ tôi, đấy là việc của tôi. Dạo này cậu rảnh quá ha, thích lo chuyện bao đồng.

-Tùy cậu thôi, chỉ là tôi đi qua thấy cậu nằm chết dẫm giữa đường, là người quen nên giúp đỡ, tôi lại quên mất là kẻ như cậu có sự biết ơn như thế nào.

Rồi cả hai ko nói gì nữa.

Cậu ta chợt suy nghĩ linh tinh.

-Viêm da…có sao ko?

-Chẳng khác gì bị tạt acid.

-What???

Cậu ta nhảy dựng lên.

-Kinh vậy ấy hả?

Thái độ của cậu ta kinh hoàng lắm.

Hình như cổ hơi quá rồi. ^-^

-Sao? Thấy rồi à?

-Sợ…sợ gì chứ?

My My bỗng nhiên ghé sát lại mặt của cậu ta và nhìn chằm chằm.

-Gì thế?

-Ko cần viêm da, chỉ cần chăm sóc ko hẳn hoi cũng đi đời cái gương mặt bóng bẩy của cậu rồi.

“Ý đang khen tôi đẹp trai đó hả?”

“Nhìn cái mặt chẳng khác nào thằng nhóc lên .”

+_+

-Giờ thì có để yên ko hả?

Ko nói gì.

-Hả?

Cô ấy gắt lên.

Cố tình ko hiểu im lặng nghĩa là gì.

-Làm gì tuỳ cậu. >_”__”_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio