Thiếu một con người ko có nghĩa Trái Đất ngừng quay, ko có nghĩa sự tuần hoàn nhừng hoạt động.
Ko có cậu ta, mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn bình thường.
Ko một ai trên đời này đủ sức ảnh hưởng để cả thế giới dừng lại cả.
Nhưng vẫn có người có thể đủ sức ảnh hưởng để một ai đó ko thể từ chối lời đề nghị của những người khác. Và người đó thì có thể là bất kì ai.
Như cậu ta cũng là một trường hợp.
-Tại sao luôn là tôi phải mang đồ cho cậu chứ?
Vân My vừa đi vừa lẩm bẩm thề. Lần thứ hai cô ấy rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng mà biết cậu ta ở đâu chứ?
Xuống phòng y tế cũng ko có.
Một người hay thích sự lặng lẽ như Hà Vân My những lúc tâm trạng ko được tốt hoặc đơn giản là muốn thư thái tinh thần thường ra sân vận động, nhưng với một kẻ như Hoàng Nam Nam thì ko bao giờ có khả năng đó. Nghĩ là thế, tuy nhiên cô ấy vẫn muốn thử những điều ko thể.
Thoáng nhìn khắp nơi, ko thấy ai cả.
Định bỏ về mặc xác cậu ta ở đâu thì ở, dẫu sao cậu ta cũng chẳng cần đến tập sách mà làm gì, giờ ko còn chủ tịch hội học sinh cho cậu ta nữa, cậu ta cũng chẳng học đâu.
Nhưng rồi cô ấy lại thấy thấp thoáng một đôi giày thể thao ở xa xa lòi ra từ một chiếc ghế.
Trường ngoài cậu ta ra ko ai có hứng thú với việc nằm nghỉ mát mất thì giờ như thế (tan giờ tất cả đều về nhà hoặc tự học trên lớp, dân Chuyên mà). Còn với Hà Vân My thì cổ chỉ ngồi chứ ko nằm.
Và thế là cô ấy quyết định tiến về phía chiếc ghế phía xa xa đó.
Cậu ta đang nhắm mắt chứ ko ngủ, ko ngủ nổi với tâm trạng đang hỗn độn.
Vân My đứng đó và nhìn cậu ta.
Có cảm giác bất ổn, cậu ta liền mở mắt ra nhìn.
Hình ảnh một cô gái tóc dài buông xoã nhẹ nhàng xuất hiện trong đôi mắt như một thiên thần (tuy nhiên thiên thần này kiêu căg vô cùng, gương mặt đẹp ko một chút biểu cảm nào cả) nhưng lại chẳng hề làm cậu ta giật mình mà chỉ lên tiếng thản nhiên.
-Gì thế?
Vân My giơ chiếc balô của cậu ta ra.
-Là bạn cùng lớp nên tôi mới làm thế.
Bạn cùng lớp? Ý gì thế?
Cậu ta đỡ lấy chiếc balô của mình rồi ngồi dậy.
Vân My cũng quay người bỏ đi.
-Giờ thì cậu vui lắm đúng ko?
Ko bước tiếp và quay lại nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn như hồi đầu mới gặp, mà nói đúng ra thì phần trường hợp cô ấy đều có vẻ mặt vô cảm như thế, chỉ có trường hợp là vẻ mặt khi bị cậu ta chọc tức, và trường hợp khi nhắc đến vấn đề gia đình.
-Cố tình ko hiểu tôi đang nói gì sao?
-Đúng thế, tôi đang vui lắm, vui đến chết đi được.
Cậu ta hơi khó chịu.
-Nhưng…vui về cái gì?
-Cái gì?
Đúng là Hà Vân My sắc sảo ngày xưa.
-Cậu đang muốn chế nhạo tôi đấy hả?
-Vui vì ko phải cần đến sức của mình mà vẫn đánh bại được đối thủ, vui vì thứ mình muốn vẫn còn chưa có được sao?
Im lặng.
-Cậu biết chỉ cần đánh lộn thì trường này sẽ kỉ luật đúng ko?
-Biết thì sao?
-Là cậu cố tình ko ngăn cản tôi lại?
-Đó là việc của cậu, ko liên quan đến tôi, tôi bị kéo vô đã là ko tốt cho tôi rồi.
Một câu nói vô trách nhiệm và đầy tính ích kỉ.
Dạo này cậu ta ít đề phòng Hà Vân My hơn thì phải nên giờ bị nói móc mới thấy khó chịu như thế.
-Vả lại…nếu tôi ngăn cản…cậu sẽ dừng việc đánh nhau sao?
Đúng thế, cậu ta ko bao giờ nghe lời người khác nhất là việc can ngăn ko nên đánh lộn hay gây chuyện, nhất định là ko.
Vì biết tính cách cậu ta như thế nên mới ko ngăn cản sao? Chứ ko phải vì cô ấy luôn vô tình với mọi thứ, dù có người hi sinh vì mình cũng ko bận tâm?
-Dẫu sao thì tôi và cậu cũng ko còn muốn rắc rối gì với nhau nữa, giờ có thể kết thúc tất cả được rồi, nếu cậu là chủ tịch học sinh tôi vẫn sẽ giữ lời làm bất kể việc gì cậu yêu cầu và chấp nhận mình thua cuộc.
Câu nói mang đầy sự chán nản và bất lực với bản thân.
-OK.
Cô ấy quay lưng bước đi. Nhưng rồi lại dừng lại.
-Còn gì nữa? >_