Thấy Cổ Dư Hoa điên điên khùng khùng, Bạch Ngọc Đường vội kêu Triệu Hổ lấp cái miệng hắn lại, sau đó còng tay, tìm một bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho hắn. Án tử từ đầu tới giờ, thật vất vả mới bắt được một người sống… Không thể một hồi sau lại mạc danh kỳ diệu mà chết!
Nhưng mà tinh thần của Cổ Dư Hoa dường như vẫn bị một thứ gì đó bất ổn vây khốn bên trong.
“Miêu Nhi, hắn có phải bị bệnh nan y nào đó không?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi Triển Chiên.
Triển Chiên cũng cau mày, “Tới phòng làm việc của hắn xem chút đã, xong rồi tính!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, để Triệu Hổ bọn họ đưa Cổ Dư Hoa đi trước, sau đó cùng Triển Chiên tới phòng làm việc trong phòng khám của Cổ Dư Hoa.
Trong phòng làm việc, Mã Hân đang chăm chú nhìn con vật kỳ quái kia, Mã Hân nói, “Em vừa gọi điện thoại cho Công Tôn, anh ấy nói nửa phút nữa lập tức có mặt, kích động đến độ nói năng lộn xộn luôn!”
Mã Hân còn chưa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng tắt máy xe, sau đó, cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã … Có người đang xông thẳng lên đây.
“Ở đâu?” Công Tôn như phá cửa mà vào.
Mọi người bất lực nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ con thú đi bằng mũi đang bị trói cứng một bên.
Công Tôn đi tới, mở to hai mắt cùng con thú nhỏ đối mặt, mọi người thấy hắn cứ như đang được chiêm ngưỡng kỳ quan thứ tám của thế giới, đều há mồm mục trừng khẩu ngốc, rồi cảm khái… Công Tôn dĩ nhiên cũng có biểu tình như vậy.
Lúc này, Bạch Cẩm Đường cũng từ từ tiến vào.
Anh vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên điện thoại reo lên, Công Tôn sau khi nghe xong cứ như phát điên, vừa bật dậy mặc quần áo vừa kéo anh rời giường, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ, “Đi mau a, đi mau a…”
Bạch Cẩm Đường quen biết Công Tôn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của hắn, quá khả ái a.
“Chính cái thứ xấu xí này làm em hưng phấn thành vậy?” Bạch Cẩm Đường cau mày tới gần.
“Thứ này là thật, hay đã qua phẫu thuật thế?” Triển Chiên hỏi Công Tôn, “Tuy rằng tôi tin tưởng có người ngoài hành tinh, a không phải, người ngoài hành tinh khẳng định có tồn tại, bất quá thoạt nhìn không giống hàng thật a.”
“Tôi phải bắt về làm kiểm nghiệm mới biết được, thế nhưng thoạt nhìn không giống giả, nếu như là mũi ghép, thì không có khả năng vận dụng linh hoạt như vậy.” Công Tôn nói, “Kích thước nhỏ thế này, rất có thể là bị đột biến gien, hoặc là được chế tạo ra, hoặc là tế bào phôi thai gặp môi trường ô nhiễm nên phát triển dị dạng … Nói chung phát hiện này quá kinh người.”
“Chỉ có một con này, tồn tại ngẫu nhiên sao?” Triển Chiên hỏi.
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Nếu như có thể phát hiện ra số lượng lớn, vậy còn kinh người hơn nữa.”
Nói xong, hắn kéo thùng dụng cụ tới, lấy ra một cái lồng sắt, đem con thú đi bằng mũi bị trói cứng ngắc kia thả vào, rồi cùng Mã Hân và Mã Hán về SCI trước.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiên còn có Lạc Thiên, Bạch Trì đi kiểm tra phòng khám bệnh, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên kiểm tra xung quanh phòng khám, tìm kiếm đầu mối.
“Hắn từ đâu làm được thứ này nhỉ?” Triển Chiên lấy cuộn băng trong radio ra, tỉ mỉ kiểm tra, “Đoạn nhạc này rất khó làm, chi phí để hoàn thành hẳn là cũng phi thường cao, hắn… hình như sao chép từ một bản gốc nào đó.”
“Trong máy tính của hắn có bản ghi chép về bệnh nhân.” Tương Bình ở một bên đang kiểm tra máy tính của Cổ Dư Hoa, “Những kẻ tình nghi đã chết trước kia đều có trong danh sách của hắn.”
“Nói cách khác, bọn họ không phải là bệnh nhân, mà đều là những người có liên quan? Đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Rất có khả năng.” Triển Chiên gật đầu, rồi mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một lá cờ đỏ chót được gấp vuông vức, mở ra, ngoắc Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, nhìn xem.”
Bạch Ngọc Đường đứng xa xa nhìn thấy, lạnh lùng cười, “Cờ phát xít đó à, đại danh đỉnh đỉnh mà giờ mới thấy tận mắt.”
“Oa…” Tương Bình cũng ngó qua, “Tôi lần đầu tiên thấy thứ này đó… Nói chứ thấy tận mắt đúng là có chút sởn gai ốc nha, bình thường thấy trên phim phóng sự này nọ cũng không có loại cảm giác này a.”
Triển Chiên gật đầu, “Đây là sự đáng sợ trong ám ảnh tâm lý … Những tin tức chúng ta tiếp thu từ bé sẽ ở trong đầu chúng ta hình thành nên một kho thông tin, làm cơ sở ọi phán đoán của chúng ta, nói cho chúng ta biết cái gì là đúng cái gì là sai. Tỷ như thượng đế, Phật tổ, Bồ Tát đều từ bi mạnh mẽ, có thể làm cho dựa mỗi khi chúng ta gặp khó khăn thử thách. Mà ma quỷ, yêu quái các loại lại là độc ác cường bạo, có thể uy hiếp chúng ta. Đơn giản bởi vì một bên cho chúng ta sự sống, còn một bên ép chúng ta vào đường chết … Con người đối với cái chết vốn sợ hãi, cùng với những thông tin tích luỹ được, làm chúng ta vô thức rời xa khỏi phát xít. Bởi vậy, khi gặp được chân thực, cảm giác được thứ vốn cách xa ta hàng vạn dặm, dĩ nhiên lại có tồn tại bên cạnh chúng ta… nên sẽ gặp phải cảm giác sởn gai ốc như vậy.”
“Đúng nga.” Bạch Trì gật đầu, “Thì ra là cái dạng này, vừa nhìn thấy, tóc gáy đều dựng cả lên.”
“Nghe phong thanh mà không có hình ảnh thực tế để kích thích.” Triển Chiên nói, “Ví như nghe kể về một cuộc đại tàn sát cùng tận mắt chứng kiến người khác táng thân trong biển máu, là hai khái niệm khác nhau.”
Bạch Trì gật đầu, thở dài, “Những tổ chức kinh khủng như vậy, vì sao còn muốn gia nhập a?”
“Nói đơn giản ra, là bởi vì muốn truy cầu sức mạnh.” Triển Chiên vừa lật xem bút ký cùng ghi chép bệnh án mà Cổ Dư Hoa lưu lại, vừa nói, “Mỗi người đối mặt với cái chết đều e ngại, bởi vậy cái chết là sự uy hiếp tốt nhất đối với con người. Ở Trung Hoa cổ đại, trong chiến tranh các tướng lĩnh bình thường đều chặt đầu quân của kẻ thù treo lên ngựa của mình, đó là phương pháp uy hiếp tốt nhất. Những bộ lạc nguyên thủy, cũng sẽ dùng xương đầu của địch nhân để làm trang sức phẩm… Anh có thể khống chế được sinh tử của người khác, biểu thị anh giỏi hơn người khác, anh sẽ cảm nhận được cảm giác thoả mãn do quyền lực và năng lực mang đến. Xã hội ngày nay, bởi vì sự phổ biến của giáo dục, số dân lại đông đúc, cộng thêm có một số người có tài năng bẩm sinh nhưng phải chịu cảnh bất bình đẳng nên vẫn là một cá nhân bình thường như bao người bình thường khác. Mà con người vốn có ham muốn được thể hiện bản thân, một ngày nào đó ý thức được mình chỉ là người bình thường, sẽ càng nảy sinh ham muốn được thể hiện, được toả sáng, muốn mình không còn tầm thường nữa … Bởi vậy muốn có được năng lực. Lãng mạn một chút, thì chỉ cần gửi gắm cho tâm hồn là đạt được, tỷ như nằm mơ, huyễn tưởng, chơi game, viết sách, vân vân. Mà hiện thực một chút thì chia làm hai loại, một loại là thông qua con đường đứng đắn, chính là cố gắng đề bạt chính mình mà không gây tổn hại đến người khác, tỷ như học tập, rèn luyện vân vân, chỉ cần làm chính mình trở nên ưu việt hơn người bình thường đã đủ thoả mãn rồi. Mà một loại khác thì thông có con đường bất chính … Trong đó bạo lực là một cách rất phổ biến. Anh có sức mạnh hơn người bình thường, có năng lực cướp đoạt sinh mệnh của người khác, người khác tự nhiên sẽ e ngại anh. Những người như vậy tập trung lại với nhau, sẽ trở thành một tổ chức bạo lực, cũng chính là hình thức ban đầu của phần tử khủng bố.”
Bạch Trì có chút bất đắc dĩ gật đầu, “Không biết vì sao, mỗi lần nghe anh trôi chảy phân tích về con người, hoặc về tư duy nhân loại, lại cảm thấy con người là một loài sinh vật vừa khó coi vừa tàn nhẫn.”
“Sinh vật đều là như vậy.” Triển Chiên cười cười vỗ vỗ cậu, nói, “Em phải nghĩ thế này nè Trì Trì, trong mười người bên cạnh em, có bao nhiêu người tốt, bao nhiêu người xấu, bao nhiêu người đáng tin, bao nhiêu người đáng để học tập … Sau đó có thể suy rộng ra, tỷ như trong mười người có chín người tốt, như vậy toàn thế giới có % là người tốt… Thế giới đẹp biết bao nhiêu a!”
“Vậy… nếu em chỉ nhìn đến những phạm nhân bị em bắt thì sao?” Bạch Trì nói, “Mười tên, thì cả mười là biến thái.”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được bật cười.
“Chậc chậc.” Triển Chiên giơ ngón trỏ lên khẽ lắc, có chút giảo hoạt nói, “Bởi vậy, việc chọn nhóm người rất quan trọng, một người mạnh mẽ sẽ không chọn để ý, mà lựa chọn phớt lờ!”
Bạch Trì nghe xong vùng xung quanh lông mày đều nhăn lại, sờ đầu nói, “Thật sâu xa nga, anh nói đơn giản một chút đi.”
“Lời con mèo này nói phiên dịch thành tiếng Trung chính là.” Bạch Ngọc Đường ở một bên bổ sung, “Em lạc quan một chút nhân sinh sẽ rất mỹ hảo, bi quan một chút điểm thì chẳng còn thiết sống nữa, hiểu rõ hiện thực rất quan trọng, nhưng tự mình cũng nên huyễn hoặc chính mình một chút.”
“Nga…” Bạch Trì gật đầu, “Rất có đạo lý a!”
Triển Chiên quay đầu lại mở mắt trừng Bạch Ngọc Đường —— cướp danh tiếng của tôi?!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lắc đầu, tiếp tục kiểm tra ngăn kéo…
“Miêu Nhi!”
Triển Chiên đang xem xét lá cờ, chợt nghe Bạch Ngọc Đường gọi.
“Sao thế?” Triển Chiên đi qua nhìn.
“Xem nè.” Bạch Ngọc Đường túm lấy tay cầm của ngăn kéo cuối cùng mở ra, thế nhưng kéo thế nào cũng không được, đã bị khoá.
“Khoá rồi?” Triển Chiên hỏi.
“Ừ, chìa khóa ở đâu nhỉ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bạch Trì cũng nhìn sang, “Chắc phải gọi người của khoa giám định mang máy dò kim loại tới, chứ gian phòng lớn như vậy tìm thế nào?”
Bạch Ngọc Đường giơ ngón trỏ đặt lên môi —— suỵt, vừa ra hiệu bảo Bạch Trì nhìn Triển Chiên.
Bạch Trì giương mắt, chỉ thấy Triển Chiên vuốt cằm, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Anh bước tới gần chiếc ghế xoay mà Cổ Dư Hoa vẫn ngồi làm việc, đặt mông lên, sau đó bắt đầu xoay trái xoay phải, nhìn bốn vách tường quanh căn phòng.
Cuối cùng, Triển Chiên ngừng lại, anh đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế xoay cỡ đại này, nhìn một hồi, đưa tay nhấc tấm đệm ghế lên, vỗ vỗ vài cái, rồi trở mình tìm kiếm.
Tìm lại tìm, rồi thấy Triển Chiên nhướn mày, phát hiện ra một chỗ chỉ khâu bị sút.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy, vươn tay từ trong ống đựng bút rút ra một con dao rọc giấy, Triển Chiên nhẹ nhàng cắt tấm đệm ra… Quả nhiên, bên trong lớp bọt biển, có một cái chìa khóa nho nhỏ.
Bạch Ngọc Đường lấy ra, nhét vào ổ khoá của ngăn cuối cùng, vừa xoay … cách một tiếng, mở ra.
“Quá thần kỳ!” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên từ bên ngoài đi vào vừa lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình tìm kiếm chìa khoá của Triển Chiên, đều cảm thấy bất khả tư nghị.
Bạch Trì nói thầm, “Hình như không phải lần đầu tiên nha, anh luôn tìm ra đồ vật này nọ như thế này, nhưng vì sao luôn không biết đồ của mình ở đâu?”
Triển Chiên nheo mắt, vươn móng vuốt ra, bóp quai hàm của Bạch Trì.
“Ai nha…” Bạch Trì bị nhéo đau, vội vã né ra, xoa xoa mặt.
“Tiến sĩ anh sao tìm ra được thế?” Liễu Thanh hiếu kỳ hỏi.
Triển Chiên suy nghĩ một chút, nói, “Ừm… Tìm thứ gì đó, mù quáng mà tìm là phản khoa học, hay nhất chính là phỏng theo tính tình của đương sự.”
Mọi người bày ra bộ dáng khiêm tốn thụ giáo mở to hai mắt nhìn.
“Đầu tiên, phân cấp thứ muốn tìm, là rất quan trọng, quan trọng vừa, hay không quá quan trọng.
Thứ không quá quan trọng nhưng có giá trị bảo mật gì đó, chúng ta thường để ở ngăn tủ, tủ sắt các loại… những nơi có khoá.
Thứ quan trọng vừa phải, căn bản không thể để người khác phát hiện, người thông minh sẽ để chúng ở nơi mà mọi người không cách nào tìm kiếm được, tỷ như, trên giá sách, kẹp ở một quyển sách nào đó trong mấy trăm quyển.
Mà thứ rất quan trọng, giống nhau ở chỗ đều liên quan đến tính mệnh của bản thân và gia đình, bởi vậy ngoại trừ phải bí mật ra, còn phải tương đối gần, bản thân lúc nào cũng có thể bảo vệ nó… Như vậy mang đến cảm giác tương đối an toàn.
Trong phòng này, thứ cùng chủ nhân tiếp xúc nhiều nhất… hẳn chính là —— cái đệm này.” Triển Chiên lắc lắc cái đệm trong tay, “Cái đệm này hình thức có chút tiện dụng, cũng rất nhỏ gọn, chính là… tùy thời có thể mang theo. Trên ghế có thể làm đệm, lên xe có thể để dựa lưng, thời gian nó ở cùng Cổ Dư Hoa càng dài, hiềm nghi lại càng lớn.”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, đều thấy quá bất khả tư nghị.
“Miêu Nhi.” Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã mở ngăn kéo ra, cười cười nói với Triển Chiên, “Xem ra… thực sự là thứ rất quan trọng.”
Triển Chiên cùng mọi người cúi đầu nhìn… thì thấy bên trong ngăn kéo, có một lượng lớn ——đĩa DVD, trên từng mặt đĩa, đều có ký hiệu đen tuyền vẽ bằng bút, là ký hiệu của phát xít.