“Đội trưởng, đang lên lầu hai!” Mã Hán tắt bộ đàm, cầm ống nhòm trong tay lên.
“Triệu Hổ, bảo vệ cửa ra dưới lầu.” Bạch Ngọc Đường nói vào bộ đàm.
“Tới rồi!” Triệu Hổ cùng Trương Long đang đứng chặn ở cửa lớn.
“Lạc Thiên, đến tầng hầm chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Tới rồi!” Lạc Thiên cùng Bạch Trì một trái một phải phục bên thang máy.
“Lối ra lầu ba chúng tôi đã bảo vệ!” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên liếc nhìn nhau.
“Bọn tôi ở lầu bốn.” Vương Triều cùng Tương Bình nói.
“Tốt!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Mã Hán, “Tới đâu rồi?”
“Đội trưởng, ở cửa tầng năm!”
“Tôi lên cho!” Vương Triều nói.
“Không cần!” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn đến lầu năm rồi phải dừng lại thôi, có đi thang máy tiếp cũng là đi xuống!”
Đang nói chuyện, chợt nghe “đinh” một tiếng.
“Đội trưởng!” Tương Bình thấp giọng, “Vào thang máy rồi!”
“Đừng nóng vội.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Cái kia là bẫy rập!” Vừa nói, vừa ra lệnh cho Lạc Thiên cùng Bạch Trì, “Lạc Thiên Bạch Trì, chọn một cái thang máy, cho nó đi xuống!”
“Rõ!” Lạc Thiên cùng Bạch Trì nhìn nhau, quyết định chọn cái bên trái, liều mạng ấn -.
“Đinh” một tiếng, một cái thang máy kêu lên.
Không lâu sau, cửa mở ra.
“Đội trưởng?” Tương Bình hỏi.
“Được rồi!” Bạch Ngọc Đường nói, “Để Lạc Thiên bọn họ thủ dưới lầu, các cậu đừng nhúc nhích, còn lại để tôi!”
“Rõ!”
…
Cuối cùng, cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất hướng ra sân thượng.
Một người cẩn thận nhón chân đi ra, dáo dác nhìn một hồi, cẩn cẩn dực dực đi về phía sân thượng.
Bên ngoài sân thượng, không có một ai.
Người nọ nhìn thoáng qua, lặng lẽ chạy tới… Vừa đến cửa sân thượng, chợt cảm thấy sống lưng căng thẳng.
“A!”
“Định chạy đi đâu!”
“Chuột chết!”
“Mèo thối!”
Bạch Ngọc Đường cố định Triển Chiêu đang muốn trườn đi, nói với mọi người trong bộ đàm, “Bắt được rồi, thu quân!”
“Buông tay!” Triển Chiêu đẩy đẩy cánh tay Bạch Ngọc Đường, quay lại đầu biểu thị sự kháng nghị.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Buông tay để cậu chạy nữa à, bắt cậu tốn cả nửa giờ!”
Triển Chiêu vẻ mặt vô cùng phiền muộn.
Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu đừng hòng chạy, về thôi!”
“Bắt tôi về làm gì a? Tôi cũng đâu giúp được gì!” Triển Chiêu dỗi.
“Giúp không được gì thì cậu tự dọn dẹp đồ cậu bày ra đi!” Bạch Ngọc Đường nói, “Buổi sáng dọn phòng làm việc SCI, buổi chiều dọn nhà, buổi tối tắm cho Simba với Lỗ Ban, việc nào cũng không được trốn!”
Triển Chiêu tuy rằng bất mãn nhưng đã bị Bạch Ngọc Đường bắt sống tóm về phòng làm việc.
Sự tình là như thế này, hôm nay là ngày quốc tế lao động mùng một tháng năm, cũng là một kì nghỉ ngắn, tuy rằng chỉ có ba ngày, nhưng Triển Chiêu đã tỉ mỉ ngẫm kĩ nên tận hưởng thế nào rồi.
Ngày đầu tiên, ngủ, ăn thứ gì đó Bạch Ngọc Đường nấu!
Ngày thứ hai, đọc sách, nghe một bài diễn thuyết thú vị của một tiến sĩ tâm lý học!
Ngày thứ ba, tiếp tục ngủ, ăn gì đó, nghỉ ngơi dưỡng sức đợi ngày thứ tư đi làm.
Nhưng mà, tất cả nguyện vọng cùng kế hoạch tốt đẹp nhờ cuộc điện thoại sáng sớm nay cuả Bao Chửng mà phá sản.
“Sau lễ một tháng năm sẽ có vài đồng nghiệp trong cả nước muốn tới tham quan.” Bao Chửng ra lệnh cho Bạch Ngọc Đường, “Các cậu quay lại, thu dọn phòng làm việc sạch sẽ một chút cho tôi!” Lúc đó, Bao Chửng tựa hồ đang trong phòng làm việc SCI mà rít gào, một lời này, Bạch Ngọc Đường cảm thấy màng nhĩ mình đang kịch liệt rung động, bất quá nghĩ cũng phải, toàn bộ văn phòng SCI, ngoại trừ phòng làm việc của một người khiết phích nặng như anh còn chỉnh tề được một chút, thì những nơi khác căn bản chẳng khác nào đống rác!
Đặc biệt là phòng của Triển Chiêu, cơ bản không có chỗ để đặt chân vào, bày ra đầy sàn là từng chồng sách cùng tạp chí, còn có một đống báo cũ, lần trước Bạch Trì vào đây, không biết xoay ngang xoay dọc thế nào, liền bị chôn sống trong đó, nguyên đám bọn họ xông vào nửa ngày mới cứu được cậu nhóc ra.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là đánh thức Triển Chiêu dậy.
Triển Chiêu một trăm hai mươi phần trăm không tình nguyện, quấn chắc chăn vào người giả làm đà điểu.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường vốn có chút thương tiếc, đợt này cậu ta tương đối bận rộn, bởi vậy tối hôm qua định lôi nhau đi ngủ sớm, bất quá Triển Chiêu kéo theo cả đám mở tiệc dưới lầu, đến hừng đông ba giờ sáng mới chui vào ngủ, cho nên sáng nay không thể dậy là bình thường.
Bạch Ngọc Đường đã nghĩ, quên đi, cứ để Triển Chiêu ngủ vậy, mình mình quét dọn cũng xong, cho dù cậu ta dậy cũng chẳng làm được gì.
Chỉ là… Bạch Ngọc Đường vừa mở cửa phòng ngủ đi tới cầu thang … liền nhìn thấy Lisbon cùng Simba đang nằm ở đó, hai đứa vốn là sư tử trắng, giờ đã biến thành sư tử hoa.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn xuống lầu… Chỉ thấy hơn phân nửa người của SCI nằm ngổn ngang trên sô pha, trên sàn nhà ngập rác, đồ ăn thừa cùng đống chai lọ …
Bạch Ngọc Đường toàn thân nổi da gà, bước xuống … đột nhiên, “bẹp” một tiếng…
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân mình là một miếng bánh ga-tô nhão nhão …
Đại khái trầm mặc được khoảng nửa tiếng, thì Triển Chiêu ở trong ổ chăn nghe được tiếng gầm rống giận dữ chấn động sơn hà, “Mấy người đều dậy tổng vệ sinh cho tôi!”
Vì vậy, Triển Chiêu cũng bị Bạch Ngọc Đường giận chó đánh mèo từ trong chăn lôi ra bắt thay quần áo, rồi một đoàn xe rồng rắn kéo về cảnh cục, buổi sáng triệt để dọn dẹp phòng làm việc SCI, buổi chiều về quét dọn trong nhà, buổi tối tắm ình cùng đám thú cưng! Ngày hôm sau phải sạch sẽ gọn gang toàn bộ.
Tới SCI rồi, Triển Chiêu thấy phòng làm việc của mình một đống hỗn độn, sách bày ra đầy đất như Ngũ Hành trận, có chút lùi bước.
Anh tìm thời cơ lủi khỏi phòng, nấn ná trong toà nhà một lát, sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài tìm gì đó ăn, buổi chiều chạy về nhà mẹ ngủ một giấc, buổi tối tắm rửa xong rồi về, ai hỏi nói bị lạc đường.
Vì thế nên có màn rượt đuổi vừa rồi.
Triển Chiêu vốn đã chạy được rồi, bất quá đúng như Bạch Ngọc Đường nói, Triển Chiêu là chuyên gia nghiên cứu người khác, còn Bạch Ngọc Đường là chuyên gia nghiên cứu Triển Chiêu.
Con mèo này đã sử dụng hết mọi tuyệt chiêu, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt sống!
Về tới phòng làm việc SCI, Triển Chiêu đi vào phòng mình, ba phút sau, trong phòng lại xảy ra sự kiện sách đổ.
Triển Chiêu hảo tâm tiến vào hỗ trợ Bạch Trì đang bị chôn sống.
Cuối cùng…
Toàn bộ nhân lực SCI phải kéo vào bới sách, đem người cứu ra.
“Hô…” Triển Chiêu cuối cùng cũng được Bạch Ngọc Đường đào lên, liền giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó, Bạch Trì cũng được Triệu Trinh lôi ra, “Ngộp chết em.”
Triệu Trinh vội kéo Bạch Trì ra ngoài, “Chúng ta đừng ở đây nữa, qua chỗ khác làm, ở đây quá nguy hiểm!”
…
Triển Chiêu ngồi dưới đất nhăn mặt nhăn mũi.
Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía một chút, chỉ chỉ cái bàn, nói, “Tới đó!”
Triển Chiêu liền bò lên bàn làm việc ngồi.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại ra ngoài mua cơm, đồng thời, đặt thêm hai kệ sách cỡ đại.
Chờ mọi người ăn xong, bên kia cũng cử tới vài người đưa đến hai kệ sách lớn.
Bạch Ngọc Đường gọi Lạc Thiên và Liễu Thanh vào, trước tiên đem đống sách của Triển Chiêu xếp lên giá, mọi người vừa nhìn, bất lực lắc đầu… một ngọn núi.
Kệ sách được mang vào đặt sát tường, kể từ đó, toàn bộ gian phòng toàn kệ sách là kệ sách.
Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Tôi đọc tên sách, cậu nói xem để ở đâu nha.”
“Được.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, anh trí nhớ hảo, mỗi quyển sách ở đây đều xem qua, nên biết cách phân loại thế nào.
Bạch Ngọc Đường, Lạc Thiên cùng Liễu Thanh đều là kiểu người động tác nhanh phản ứng nhanh khí lực lớn nói ít nhưng có năng lực, bởi vậy dưới sự chỉ huy của Triển Chiêu làm việc rất hiệu quả.
Tầng dưới cùng thật sự rất thấp, xếp sách không hề dễ dàng, thế là Dương Dương đến góp vui cũng xông vào hỗ trợ, xếp thêm được rất một loạt sách vào.
Triển Chiêu đang bưng tách cà phê mặt dày ngồi trên bàn làm việc, ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, chính mình còn không được việc bằng Dương Dương … Trong nháy mắt bị đả kích không ít.
Phòng pháp y sát vách.
Công Tôn đứng bên bàn giải phẫu, cẩn thận mở ra một bộ đạo cụ.
Mã Hân đang ở bên cách lau chùi bộ cốc chia độ cùng ống nghiệm.
Nếu như đếm một chút, toàn bộ SCI, có được mấy người đặc biệt sạch sẽ sau, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn, Lạc Thiên, anh em nhà Mã Hán Mã Hân.
Nữ sinh dù sao cũng ngăn nắp sạch sẽ hơn, Mã Hân mỗi ngày đều thu dọn phòng pháp y.
Bất quá, nếu không có Mã Hân, phòng pháp y vẫn không nhiễm một hạt bụi, bởi vì có Công Tôn. Nói trắng ra nếu Ngọc Đường là hơi khiết phích chút chút, thì Công Tôn là một người đặc biệt đam mê chủ nghĩa hoàn mỹ.
Lạc thú lớn nhất của hắn là đem dao phẫu thuật sắp xếp chỉnh tề theo độ nguy hiểm cùng lực sát thương, từ đó có thể thu được một loại vui sướng đặc biệt.
Bạch Cẩm Đường đứng tựa ở cửa, khẽ nhíu mày, “Đủ sạch rồi, dọn gì nữa?”
Công Tôn cười tủm tỉm, “Có sạch nữa cũng có thể tìm ra chỗ không sạch nha.”
Bạch Cẩm Đường nhìn hắn một chút, bước tới gần, cúi đầu cười, “Em sợ về nhà sớm sẽ phải tắm cho Lisbon?”
Công Tôn không nói lời nào, chỉ chớp mắt mấy cái.
Bạch Cẩm Đường sáp lại gần hơn.
Mã Hân ở một bên, lập tức lấy ra chiếc camera tùy thân… tách tách!
Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường đồng loạt xoay mặt nhìn.
Mã Hân cười hì hì, “Em lén sưu tầm a, không truyền ra ngoài không truyền ra ngoài.”
Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, nói, “Chụp tiếp đi.”
“ok~!” Mã hân giơ camera lên.
Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường kéo qua, cúi đầu hôn …
Mã Hân ở một bên hạnh phúc “tách tách tách tách ~~ “
Chiến đấu cả một buổi, toàn bộ văn phòng SCI rực rỡ hẳn lên.
Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên với Liễu Thanh mệt chết ngã vào sô pha, Dương Dương cũng tựa vào lòng Lạc Thiên thở dốc.
Triển Chiêu có chút xấu hổ, chạy ra lấy bốn ly trà sữa mang vào, mỗi người một ly đưa cho bọn họ.
Bạch Ngọc Đường cầm ly trà sữa nháy nháy mắt với Triển Chiêu, rồi đá mắt sang Lạc Thiên bọn họ.
Triển Chiêu sờ sờ đầu, “Cảm ơn nha, mọi người khổ cực rồi …”
Mọi người nhìn nhau cười, sau đó, Bạch Cẩm Đường mời khách, ăn đến no nê, sau đó lại lái xe về nhà, tiếp tục tổng vệ sinh.
Dọn dẹp trong nhà càng loạn hơn.
Triển Chiêu không cần dọn sách, liền cầm chổi lông gà giúp quét trần nhà.
Lúc Bạch Ngọc Đường đem quần áo bẩn ném vào sọt bê từ trên lầu xuống, thì thấy Triển Chiêu ngửa mặt lên trần, nghiêm túc dùng chổi lông gà phủi bụi trên trần và trong góc tường.
Bạch Ngọc Đường chạy lại, đưa lên một cái kính mắt cùng một cái khẩu trang, đeo vào cho Triển Chiêu, rồi nói, “Phủi bụi lại há miệng thế a? Bụi ăn ngon không?”
Triển Chiêu nhìn anh, không nói lời nào.
Bạch Ngọc Đường cười cười, hỏi, “Mỏi tay chưa?”
Triển Chiêu lắc lắc tay, nhỏ giọng nói thầm, “Một chút, nhưng còn làm được, so với luyện súng dễ hơn.”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được bật cười, “Tôi giặt đồ xong sẽ qua giúp cậu.”
“Ừ.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tâm tình tốt, liền gật đầu, ngẫm lại thì, trong khoảng thời gian này Bạch Ngọc Đường đều bề bộn nhiều việc, nên trong nhà vốn không đặc biệt sạch sẽ. Với sự khiết phích của Bạch Ngọc Đường, nếu không phải thực sự quá mệt mỏi, phỏng chừng đã sớm quét dọn, kỳ thực sáng nay hẳn nên để Bạch Ngọc Đường ngủ nướng mới phải.
Triển Chiêu nghĩ tới đây, thấy có chút áy náy, bắt đầu đờ ra nghĩ cách.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không nói gì, giống như đang ngây ra, thì nghĩ rằng cậu ta chắc mệt rồi, mà ngẫm cũng phải, tối hôm qua ngủ muộn như vậy, con mèo này thân thể cũng không tốt, không chừng lại lăn ra ốm.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường vội chạy xuống lầu, nhanh chóng nhét hết đồ bẩn vào trong máy giặt, sau đó trở về phòng, cùng mọi người quét dọn.
Mọi người cùng nhau bận rộn nguyên mộ ngày… Rốt cục, đến giờ cơm tối, phòng khách đã được dọn dẹp xong.
Sau đó, mọi người mệt bở hơi tai nằm vật ra sô pha, cặp song sinh gọi điện đặt cơm ngoài.
Ăn cơm xong, các thành viên khác của SCI trở về nhà, mọi người trong biệt thự chạy đi tắm. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nắm đầu tiểu sư tử, Triệu Trinh cùng Bạch Trì lôi kéo Lisbon.
Bạch Cẩm Đường đem Lỗ Ban ú ná ú nần giao cho cặp song sinh, còn mình ôm Công Tôn đi tắm.
Cặp song sinh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ôm theo Lỗ Ban mười chín cân đi tắm, kỳ thực Lỗ Ban trước đó đã hai mươi cân, sau bị đả kích nhất định, đã bắt đầu giảm béo.
Sự tình là như vầy, lần trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ôm Lỗ Ban đến gặp một bác sỹ thú y, bác sỹ thú y này nhìn chằm chằm vào Lỗ Ban một lúc lâu, rồi nhấc nó lên, đặt xuống bàn làm việc trước mặt, cúi người trừng Lỗ Ban.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có chút tò mò nhìn vị bác sỹ kia.
Chợt nghe bác sỹ nọ mở miệng, “Mày là heo á? Mày nằm lẫn trong đám mèo làm gì?”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất ngờ mở to hai mắt, giật mình nhìn lại vị bác sỹ kia, chỉ thấy y khá văn nhã lịch sự, mặc một thân áo trắng, trông giông giống Công Tôn.
Sau đó, bác sỹ kia đẩy đẩy gọng kính, lại nhìn Lỗ Ban, rồi tiếp tục mở miệng, “Mày cũng dám vác mặt đi nói mày là mèo! Mày quả thật là bại hoại của loài mèo! Mày không sợ mấy con chuột sẽ chế nhạo mày sao? Mày không có nàng mèo yêu dấu nào đúng không …”
Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn được thưởng thức hàng loạt lời lẽ cay nghiệt nhất từ trước tới nay để miệt thị một con mèo.
Lỗ Ban ban đầu còn ngồi ngốc ở đó, sau rồi không biết có phải mũi bị nhiễm lạnh rồi không, nó cảm thấy đã bị đám mây đen trên đầu vị bác sĩ kia ụp vào người, toàn thân bắt đầu ủ rũ uể oải, sau đó chậm rãi lui thành một đống, khi vị bác sĩ kia cao giọng nói nó đời này nhất định sẽ bị nàng mèo mà nó thầm mến vứt bỏ, ụch ịch sống cô độc cả đời rồi vì béo phì mà chết đi … Lỗ Ban đột nhiên vừa oa oa khóc lớn, vừa lao vào lòng Triển Chiêu, tựa hồ đã chịu đả kích không nhỏ, đem đầu rúc vào dưới tay Triển Chiêu, hai tai cụp xuống, có vẻ vô cùng thương tâm.
Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ trong kinh hãi tỉnh lại, mờ mịt nhìn bác sỹ thú y kia.
Bác sỹ thú y chỉnh chỉnh áo một chút, nhẹ nhàng nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Cái này gọi là liệu pháp bi thương!” Nói xong, xoay người đi vào trong, không quên quăng lại một câu, “Nếu nó thật sự không giảm béo, dẫn nó đi thiến đi!”
“Meo meo meo meo!” Lỗ Ban ra sức cọ Triển Chiêu, như là muốn nói —— không mà, không mà, không muốn làm thái giám đâu, còn muốn lấy Lilya cơ!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, quên không nói cho Lỗ Ban biết, Lilya trước đây hình như vì vấn đề sức khoẻ nên đã đi phẫu thuật triệt sản, bất quá mấy ngày hôm trước nó tựa hồ lại xuất hiện một ít dấu hiệu động dục, có người nói ngày xưa làm chưa có kĩ, không biết Lỗ Ban có thực sự may mắn như vậy không.
Quả nhiên, lúc trở về Lỗ Ban bắt đầu khống chế sức ăn, một tuần đã giảm được một cân, cứ theo tình hình này, chỉ hai ba tháng sau, Lỗ Ban chắc chắn có thể khôi phục lại trạng thái ngọc thụ lâm phong …
Chờ mọi người tắm rửa xong đi ra, tiểu sư tử cùng Lisbon lắc lắc bộ lông thơm tho trắng tinh, nằm rạp trên mặt đất bắt đầu ngủ.
Triển Chiêu xoa tóc trở lại phòng, thì thấy Bạch Ngọc Đường mệt đến mức vừa ngã xuống giường đã ngủ say.
Triển Chiêu đắp lại chăn cho anh, rồi cầm máy sấy lên, chạy qua giúp người ta sấp tóc.
Bạch Ngọc Đường muốn mở mắt, Triển Chiêu liền vỗ vỗ anh, nói, “Cậu ngủ đi, tôi sấy cho cậu.”
Bạch Ngọc Đường đã quá mệt mỏi, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Triển Chiêu vươn năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Ngọc Đường, dùng máy sấy thổi một lát đã khô, trên mặt cũng khẽ lộ ra ý cười.
Chờ tóc khô, Triển Chiêu buông máy sấy ra, chui vào trong chăn, lăn qua hôn khẽ một cái lên trán Bạch Ngọc Đường, “Ngủ ngon, Quốc Tế Lao Động vui vẻ, lão thử.”
…
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu đang mơ mơ màng màng, thì nghe từ trong WC truyền ra một tiếng kêu to, “Miêu Nhi!”
Triển Chiêu giật mình tỉnh dậy, Bạch Ngọc Đường lao tới nhéo anh, “Cậu làm gì tóc tôi rồi?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ngây ngô nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy bộ đầu cậu ta xoắn lại rất mắc cười …
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, tối hôm qua chắc tại nằm sấy, nên tóc bị ép hết sang một bên, lại vừa quăn vừa chỉa …
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường hung hăng nhéo Triển Chiêu.
“Làm gì?” Triển Chiêu ôm gối đầu, thề sống chết bảo hộ quyền được ngủ của mình.
Bạch Ngọc Đường híp mắt, “Tôi đi gội cho thẳng, cậu giúp tôi sấy lại!”
Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, bữa tiệc ngủ nướng của ngày thứ hai lại ngâm nước nóng rồi.