Triển Chiêu chờ mọi người ở bên trong sảnh lớn, đúng hai tiếng sau, mới nhìn thấy Triệu Trinh vội vã từ bên ngoài chạy vào, “Đã tới chậm, xin lỗi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn a nhìn hắn, cười hỏi, “Cậu với đại ca không phải nháy nhau trước rồi à? Đều muộn a.”
Triệu Trinh sửng sốt, “Bọn họ cũng muộn sao?”
Đang nói chuyện, thì thấy Bạch Trì đứng một bên nhìn hắn, nhãn thần có chút cổ quái.
“Trì Trì?” Triệu Trinh quay đầu lại nhìn cậu.
“Sao lại lâu như vậy?” Bạch Trì hỏi, “Anh không phải đi thay quần áo sao? Y phục đâu?”
Triệu Trinh sửng sốt, nhìn nhìn người mình một chút, vẫn là áo sơmi quần jean, có chút bất đắc dĩ cười cười, “Ách… Anh đột nhiên phát hiện tây trang của thành phố S đều bị người mua hết mất tiêu.”
Mọi người có chút bất lực nhìn hắn, sắc mặt Bạch Trì càng xấu thêm.
Triển Chiêu ra hiệu bằng mắt với Bạch Ngọc Đường, hai người đang muốn chạy, nhưng Triệu Trinh lại nháy mắt liên tục, ý muốn bọn họ hỗ trợ.
Bạch Trì thấy được, liền hỏi, “Làm sao vậy? Mọi người có chuyện gì giấu em sao?”
“Không phải đâu! “Triệu Trinh vội vã lắc đầu, hắn cùng Bạch Trì một chỗ lâu như vậy, Bạch Trì đã dần dần bước ra khỏi cái bóng ma của một tiểu hài tử vô cùng tự ti trong quá khứ, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, biểu tình bị tổn thương hay có trước kia lại xuất hiện trên mặt làm Triệu Trinh thoáng cái bần thần.
Triển Chiêu thở dài, đưa tay ôm lấy vai Bạch Trì kéo cậu nhóc qua một bên, thấp giọng nói, “Trì Trì, nghĩ đi đâu vậy, Triệu Trinh gần đây đang chuẩn bị lễ vật cho em, muốn em bất ngờ đó.”
“A?”Bạch Trì sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu quay lưng lại Triệu Trinh, nói khẽ với Bạch Trì, “Cậu ta có nói vì biểu diễn mà vẫn luôn lơ là em, nên lần này muốn chuẩn bị một kế hoạch muốn em hài lòng, liền bắt bọn anh giúp cậu ta giấu diếm, để có thể tạo bất ngờ cho em.”
Nét thương tâm trên mặt Bạch Trì lập tức biến mất, trái lại có chút xấu hổ, là tự mình lòng dạ hẹp hòi rồi, luôn nghi thần nghi quỷ, còn nghĩ anh ấy có chuyện gì muốn giấu mình nữa chứ.
Liền gật đầu, đưa tay xoa xoa gáy cười cười, “Đúng nga, là em nghĩ nhiều rồi.”
Sau đó, Bạch Trì liền khôi phục lại thái độ bình thường, trở về, đưa tay vỗ vỗ áo sơ mi của Triệu Trinh, “Anh cứ mặc vậy mà tham gia bữa tiệc à, coi chừng Lý Dĩnh mắng anh đó.”
Triệu Trinh thấy cậu nhóc không tức giận, đâu thèm quản Lý Dĩnh kia có mắng chửi người hay không a, tâm cũng thả lỏng không ít.
Lúc này, quả nhiên thấy Lý Dĩnh hung thần ác sát liếc qua, dữ tợn trừng mắt với Triệu Trinh, thế nhưng đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tới chào hỏi Triệu Trinh, Bạch Trì cũng quay về vị trí theo dõi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng yên tâm chờ đợi, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhướn mày với Triển Chiêu ―― sao trễ vậy? Đại ca rốt cuộc muốn làm gì?
Đúng lúc này, chỉ thấy đèn đồng loạt bật sáng.
Sau đó, từ cánh cửa hông, Công Tôn lặng lẽ đi ra, hoà vào đoàn người, không khiến nhiều người chú ý lắm, đi tới bên cạnh Triển Chiêu.
“Sắc mặt sao xấu như vậy?” Triển Chiêu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Công Tôn, có chút lo lắng, anh ấy khẳng định là vì quá lo lắng cho anh hai rồi ….
Công Tôn lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều hướng về phía sân khấu nhỏ phía trước, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường một mình xuất hiện, ưu nhã thong dong bước ra, mọi người ở đây, vô luận đang có tính toán gì, trong lòng đều hiểu rõ, Bạch Cẩm Đường hoàn toàn không có việc gì, thậm chí ngay cả một chút dấu hiệu thụ thương cũng không có, khác xa tin đồn bên ngoài nào là, bị thương rất nặng, hay là đã bị đâm chết, đang mời một thế thân để chống đỡ.
Bạch Cẩm Đường bước đến trung tâm sân khấu thì dừng lại, nhìn nhìn mọi người bên dưới một chút, công văn diễn thuyết Đại Đinh Tiểu Đinh trước đó đã chuẩn bị rất tốt, anh cũng dựa vào ảnh chụp nhận ra một số người, trong lòng hiểu rõ, diễn viên của đêm nay là Triệu Trinh, công tác chia làm ba bước, thứ nhất là nói chuyện, thứ hai là yết bài, thứ ba là ký hợp đồng.
Bạch Cẩm Đường trước tiên thuận miệng nói vài lời dạo đầu, anh từ trước đến nay vẫn ít nói, bởi vậy chỉ qua loa vài câu, cũng không ai để ý. Sau đó, Bạch Cẩm Đường xoay người, đưa tay bóc một lớp lụa đỏ trên tấm bảng lớn, để lộ ra hình ảnh của tập đoàn Bạch thị.
Mọi người vỗ tay, cuối cùng, Bạch Cẩm Đường giới thiệu Triệu Trinh với mọi người, đồng thời cử hành một nghi thức ký ước ngắn gọn.
Triệu Trinh bước lên, đi ký ước lại mang tay không, một nữ phục vụ cầm bút định đưa đến cho thì không biết từ lúc nào đã lọt vào tay Triệu Trinh, mọi người thấy vậy cười vang vui vẻ, toàn bộ nghi thức ký ước tiến hành rất thuận lợi.
Cuối cùng là màn biểu diễn của ngôi sao hàng đầu do Bạch Cẩm Đường thành lập trước đây, chính là ban nhạc của Tề Nhạc, bữa tiệc cũng đã bắt đầu, chúng nhân vật nổi tiếng bắt đầu đi đây đó giao lưu, vui đùa.
Mọi người trong SCI thần kinh lúc nào cũng căng cứng, luôn luôn chú ý đến tình huống xung quanh, nhưng ngoài dự liệu chính là, không có bất cứ thứ gì phát sinh.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu một chút, tựa hồ có chút thất vọng.
Triển Chiêu cũng không biết làm sao, chính lúc này, anh đột nhiên trông thấy một người…
Triển Chiêu kêu Bạch Ngọc Đường qua, hỏi, “Người kia là ai a?”
Bạch Ngọc Đường theo hướng tay của Triển Chiêu nhìn qua, thì thấy đó là một người đàn ông áo da màu đen, vóc người phi thường phi thường gầy, tóc lại dài, còn đeo theo một cặp kính đen, đường nét trên mặt nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái mũi rất cao, nhìn qua hẳn cũng không xấu xí, nước da trắng xanh, môi hơi tím, thoạt nhìn như là một ca sĩ dòng Visual Kei không chính thống.
“Phỏng chừng là một nghệ sĩ nào đó a?”Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Làm sao vậy?”
“Hắn từ lúc vào đây đều nhìn chằm chằm vào Trinh.” Lúc này, Bạch Trì đi tới phía sau, thấp giọng nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày, quả nhiên quan tâm hay không khác xa nhau nha, đụng phải chuyện của Triệu Trinh, Bạch Trì dĩ nhiên lại nhạy cảm vô cùng!
Bạch Ngọc Đường cũng chú ý nhìn lại một chút, phát hiện quả nhiên có chuyện, lúc này, biễu diễn của Tề Nhạc đã kết thúc, thay vào đó là diễn tấu của một nghệ sĩ dương cầm, mọi người ai khiêu vũ tiếp tục khiêu vũ, ai ăn thì cứ ăn, Đại Đinh Tiểu Đinh bận rộn đi loanh quanh bắt chuyện.
Tề Nhạc Trần Giai Di đều ở chỗ này, hai người lặng lẽ đi tới bên cạnh Triệu Hổ cùng Mã Hán, nhỏ giọng nói chuyện.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Không sợ bị truyền thông thấy sao?”
“Yên tâm.”
Lúc này, phía sau có tiếng một cô gái vang đến, “Truyền thông hôm nay tới đây chỉ để ca tụng thôi, không ai dám loạn viết gì đâu, dù sao cũng là địa bàn của Bạch đại ca a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thì thấy phía sau là một nữ sinh mặc một chiếc áo sơ mi sọc đỏ thắt caravat cùng chiếc quần soóc … là tay trống trong đoàn của Tề Nhạc, cô bé này hiện tại nay cũng rất nổi tiếng … thiếu nữ bất lương năm đó, Trần Du.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trên dưới nhìn cô gái này một chút, đều giật mình, đây là con gái tuổi mười tám sao? Nữ sinh này bọn họ vốn không có ấn tượng quá sâu, năm đó hình như uống thuốc vào rồi làm càn làm loạn … Nhưng lúc đó cô bé vì muốn cứu Tề Nhạc thiếu chút nữa ngay cả tính mạng cũng không cần, làm ai cũng nhớ rõ đó là một cô bé tốt, rất xem trọng tình bạn. Hôm nay, Trần Du, Tề Nhạc, Trần Giai Di, Mã Hân, bốn nữ sinh này thế nhưng lại là hảo tỷ muội. Nghe nói ngày đó Mã Hân vì chuyện của Lạc Thiên không thoải mái, nên đã bực bội rất lâu, ngày hôm sau Lạc Thiên liền bị ba cô bé kia cuồng oanh lạm tạc, ngay cả Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng gặp liên luỵ.
“Sao lại nhìn em như thế?” Trần Du nhướn mày, còn có chút xấu hổ.
Triển Chiêu bật cười, “Trần Du, trống đánh rất hay nha.”
Trần Du nhướn nhướn mày, tay khẽ vỗ vào chiếc trống trước bụng, cười nói, “Loại trống quý giá nhất trên thế giới đó, Bạch đại ca ra tay rất hào phóng!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhướn mày ―― quả nhiên!
“Các anh nhìn gì á?” Trần Du vừa gặm một miếng bánh nướng, vừa nói, “Vừa nãy mới đến cô nhi viện thăm đám nhóc ranh, đói chết mất, còn phải cố bắt chúng ăn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hai nha đầu này đã trải qua nhiều lần sinh tử, điều trị thuốc, đuổi học, bị bài xích, tới bây giờ lại trở thành thần tượng được vạn chúng hâm mộ, cùng với đó là tài sản sung túc … sóng gió nhiều như vậy làm hai người chín chắn hơn rất nhiều, bốn cô gái này đối với công việc từ thiện cũng rất quyết tâm, đã liên thủ mở một cô nhi viện, mỗi ngày lúc rảnh rỗi đều bận bịu ở trong đó, bởi vậy hình tượng của hai cô gái trong lòng công chúng đều khá xuất sắc.
“À, Trần Du nè, có chuyện muốn hỏi em.” Triển Chiêu nói, rồi nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh kia, hỏi, “Hắn là ai a?”
Trần Du nhìn thoáng qua, cười, “Nga, là một vũ sư, tên là Viên Lâm, nghe qua chưa? Điệu u linh vũ á?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, trong đầu đều nhớ đến bài báo hôm nọ, liền gật đầu nói, “Nga… Hoá ra là hắn a.”
“Phải.”Trần Du gật đầu.
“Hắn là người nước nào?” Triển Chiêu lại nhìn thoáng qua, hỏi tiếp.
“Quốc tịch Pháp a, về phần có phải người Trung Quốc không em không rõ lắm, kiểu tướng mạo này nhìn rất khó phân biệt a.”
“Hắn có nổi tiếng không?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng được.” Trần Du cầm một ly nước ngọt uống một ngụm, rồi nói tiếp, “Nói thế nào nhỉ, khí chất hơi u ám, ở Châu Âu tìm một câu lạc bộ nào đó mở đầu trào lưu này còn có thể, chứ ở đây chỉ mê hoặc được một lượng người rất nhỏ, những thứ huyền ảo mơ hồ này không thích hợp với Châu Á, u linh vũ của hắn vô cùng chấn động đó, nhưng mà khen chê không giống nhau, thậm chí vài nhà tâm lý học còn nói bên trong điệu múa của hắn có một ám chỉ nào đó, sẽ làm xác suất trẻ vị thành niên tự tử tăng lên, bởi vậy rất nhiều bậc cha mẹ không để con họ đến xem vũ kịch của hắn, còn đối với người trưởng thành, lực hấp dẫn của hắn nhỏ đi rất nhiều.”
“Như vậy a.” Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Đúng rồi, em với Triệu Trinh có quen biết không?”
“Có!” Trần Du cười tủm tỉm, “Anh ấy là thần tượng của em!”
Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Hắn với Triệu Trinh có quen biết không?”
Trần Du ngẩn người, “Viên Lâm hẳn là mới tới đây a … Hắn còn không có ký hợp đồng với Bạch thị mà.”
“Không ký hợp đồng?”Triển Chiêu sửng sốt, “Vậy sao hắn vào được?”
“Có lẽ là mang theo thư mời đến a, hoặc là được một nhân vật nổi tiếng nào đó đưa đến … Nói chung trước đây hắn rất muốn ký hợp đồng với Bạch thị, Bạch đại ca hình như không đồng ý.”
“Nga…”Triển Chiêu sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị, Triển Chiêu cũng bắt đầu nghe ngóng xung quanh tin tức của giới giải trí.
“Đối với Viên Lâm kia hiếu kỳ a?”Lúc này, Lý Dĩnh đi tới.
“Cô biết hắn sao”? Triển Chiêu hỏi.
“Ha hả, có biết nhưng chưa nói chuyện lần nào, bất quá chỉ là kính nhi viễn chi mà thôi, người này quá dũng cảm a!” Lý Dĩnh có chút bất lực lắc đầu.
kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không dám gần gũi
“Sao nói thế?” Triển Chiêu hỏi.
“Lúc tôi chưa làm việc với Bạch đại ca, cũng chưa hợp tác với Trinh, mà đang làm ột công ty quản lí ở Pháp, vừa vặn, hắn được một người bạn của tôi quản lí cho. Bên Mỹ có một chuyện gia tâm lý học, tên là Richard Bob Dayton …”
“Nga…”Triển Chiêu đột nhiên gật đầu, “Ông ấy rất có uy tín trong giới tâm lý học.”
“Uy tín?”Bạch Ngọc Đường nhìn anh.
“Ừ, công trình nghiên cứu tâm lý ám chỉ ông ấy đạt được thành tựu rất cao, cũng là chuyên gia phân tích hành vi, những đại án bên Mỹ, đều có ông ấy tham gia.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút nói, “Nga … Chính là cái người lần trước gửi một cuốn sách bản gốc dày cộm tới cho cậu, còn ký lên trên đó cái gì mà “tặng cho thiên tài mà tôi tôn kính nhất” đó hả?”
“Ừ.” Triển Chiêu cảm thấy mỹ mãn cười hì hì, “Cho nên mới nói, được thiên tài khen là thiên tài là chuyện sảng khoái nhất trên thế giới đó.”
“Ha ha.” Trần Du vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười có hơi lớn một chút, khiến vài người chú ý, Viên Lâm kia cũng nhìn về phía bọn họ, Trần Du liền quay qua vỗ vỗ vai Lý Dĩnh, cứ như là Lý Dĩnh mới là người vừa phá ra cười, sau đó xoay người đến chỗ Tề Nhạc.
“Nha đầu kia thật láu lỉnh.”Lý Dĩnh tán thán, “Tôi đang muốn nói với Bạch đại ca, để tôi hợp tác với con bé cùng Tề Nhạc.”
“Một Triệu Trinh thôi chưa đủ để cô bận rộn hả?” Bạch Ngọc Đường bật cười.
“Thế đấy.” Lý Dĩnh lắc đầu, giương mắt, liền thấy Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường đứng bên cạnh một chiếc bình Hy Lạp, bên trong còn có nước suối đang phun lên, hai người ưu nhã cầm cái ly, Công Tôn đờ ra, Bạch Cẩm Đường nhìn hắn, thỉnh thoảng lại nói vài câu, Công Tôn sẽ đáp lại bằng một cái liếc sắc lẻm, rồi Bạch Cẩm Đường cũng đáp lại bằng một nụ cười ám muội.
“Đáng ghét a…”Lý Dĩnh cọ cọ ly rượu, “Xung quanh bọn họ bắn đầy tim hồng rồi kìa!”
“Cô còn chưa nói xong a.” Triển Chiêu hỏi cô, “Giáo sư Richard thế nào?”
“U linh vũ kịch của Viên Lâm lúc mới ra đời rất oanh động a, mọi người đều thấy đó là một siêu sao, thế nhưng những nghi vấn đối với vũ đạo của hắn vẫn tồn tại, bởi vì vũ kịch của hắn, người trưởng thành căn bản không có cách nào để tiếp thu, nhưng đám trẻ con, đặc biệt mấy đứa dưới mười bốn tuổi tâm lí còn chưa đủ vững vàng, nhất là mấy thằng nhóc ngỗ nghịch đều đặc biệt thích xem. Giáo sư Richard hình như có lần vô tình nhìn thấy đoạn băng ghi hình vũ kịch của hắn. Ngày đó hắn đến Mĩ biểu diễn, giáo sư lập tức đi xem… Sau khi xem xong liền phát biểu cấp tốc với giới truyền thông, rằng bên trong u linh vũ này, có một lượng lớn tin tức ám chỉ, đồng thời liệt ra hàng loạt những số liệu nghiên cứu có liên quan, chứng minh rằng những thanh thiếu niên khi đã xem vũ kịch này rồi, tỉ lệ tự sát sẽ tăng cao! Bởi vì trong vũ kịch này, vô luận là âm nhạc, hay động tác vũ đạo, đều mang đến một loại tâm lý ám chỉ làm cho người ta bi quan chán đời, bạo lực, thậm chí phí hoài bản thân mình.” Lý Dĩnh nói một hơi dài, rồi nuốt nước bọt.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu như muốn hỏi ―― Miêu Nhi, tin được không?
Triển Chiêu gật đầu, “Giáo sư Richard là uy tín trong số những người uy tín, hơn nữa tính tình hiền lành nhân ái, là một vị trưởng giả từ ái, chuyện không có căn cứ ông ấy sẽ không làm.”
“Nghe nói giới an ninh Mĩ rất tôn trọng thành quả nghiên cứu của vị giáo sư này, vì vậy lập tức ngừng mọi hoạt động biểu diễn của Viên Lâm.” Lý Dĩnh thở dài, “Nhà tài trợ cũng rút lại không tài trợ nữa, Viên Lâm đang phải đối mặt với tội gây nguy hại thanh niên thiếu.”
“Vậy sau đó hắn đã bỏ đi?” Triển Chiêu đang nghĩ đến chuyện gọi điện cho giáo sư Richard hỏi tình hình cụ thể, nếu có tư liệu nghiên cứu, hay nhất là xin được một phần.
“Sau đó hắn đã nã súng bắn chết giáo sư Richard.” Lý Dĩnh nhướn mày.
“A?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, Triển Chiêu nóng nảy, “Giáo sư thế nào rồi?”
“Bắn trật, giáo sư không có việc gì. Vì vậy hắn lại phải đối mặt với tội mưu sát có chủ đích.” Lý Dĩnh nói, “Thế nhưng hắn lại thỉnh được một luật sư không tồi, chứng minh được hắn có bệnh tâm thần, vì thế chỉ bị trục xuất, chán nản trở về Châu Âu, hành vi của hắn làm công ty quản lí tổn thất không nhỏ, vì vậy công ty cùng hắn huỷ bỏ hợp đồng. Tôi cũng vì chuyện này, cảm thấy tương lai của công ty nay không ổn liền chạy đến Bạch thị … Chuyện của hắn tôi chỉ biết đến thế thôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, đều nghĩ, người này thế nhưng chính là một đầu mối.
______________
Visual Kei:
Chữ “Kei” trong Visual Kei là một từ tiếng Nhật để chỉ “loại”, “kiểu” hay “phong cách”.
“Visual” ["vi∫uəl] là một tính từ tiếng Anh nghĩa là “(thuộc) thị giác, (thuộc) sự nhìn, dùng ắt nhìn”.
“Visual Kei” có nghĩa là “Chủ nghĩa hình ảnh”, nghĩa là một phong cách thiên về phục vụ mắt nhìn, nổi bật từ ngoại hình.
Thường được viết tắt là “VK”, Visual Kei thường bị đánh đồng với “JRock” – nghĩa là tất cả nền nhạc Rock của Nhật. Nhưng việc đánh đồng đấy cũng có cái lí của nó Visual Kei hay Visual Rock là một dòng nhạc rock Nhật Bản. “Visual bands” đơn giản là những nhóm nhạc mang phong cách “Visual Kei”. Và đó chính là sự đặc biệt của Visual Kei – Visual Kei là một phong cách, và phong cách ấy bao gồm cả thời trang lẫn âm nhạc. Thời trang và âm nhạc Visual kei gắn liền với nhau một cách bền chặt và không thể tách rời.