S.C.I. Mê Án Tập

quyển 11 chương 18: dường như đã từng quen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Phàm ở trong phòng Công Tôn đến tận trưa, sau khi huyên thuyên một hồi thì thoải mái hơn rất nhiều, nói xong lời cuối cùng, Công Tôn có chút mệt rã rời, Dương Phàm nhìn hắn, hỏi, “Anh có … đề nghị gì không?”

Công Tôn thở dài, “Cậu thương hắn muốn chết, tôi còn có thể đề nghị gì nữa a?”

Dương Phàm chẳng hiểu gì cả.

“Trực tiếp tỏ tình đánh bất tỉnh rồi lôi đi kết hôn đi.” Công Tôn ngáp một cái, “Đều là đàn ông phải nhẫn cái gì a? Cậu muốn súng không? Tôi đi mượn về cho.”

Dương Phàm bất đắc dĩ, “Tôi… chắc đánh không lại hắn đâu.”

Công Tôn nhướn nhướn, “Vậy đánh thuốc hắn!”

“Ít giỡn đi.”Dương Phàm liếc Công Tôn, “Anh đã dùng qua chiêu này?”

Công Tôn nheo mắt, “Lão tử không làm hắn cũng động dục mỗi ngày!”

Dương Phàm nghe xong phì cười, lại nhìn Công Tôn, hỏi, “Tâm tình anh hình như không tốt?”

Công Tôn ngồi xuống, khẽ cắn môi, “Ông nội nó, bày đặt diễn phim Hàn!”

“A?”Dương Phàm chẳng hiểu gì cả, sau đó, lại biến thành Công Tôn đem Dương Phàm thành thùng rác để trút nỗi lòng, Dương Phàm khiếp sợ, “Thực sự mất trí nhớ a?”

Công Tôn bĩu môi, “Đúng vậy!”

“Tôi trước đây ở khoa não, từng gặp qua người bị mất ký ức ngắn hạn, việc khôi phục lại rất phiền phức.” Dương Phàm nói, “Bất quá, tiến sĩ Triển kia không phải rất am hiểu tâm lý ám thị sao?”

Công Tôn gật đầu, hỏi, “Cậu muốn nói là, để cậu ấy thôi miên hoặc ám thị để hắn nhớ ra a?”

“Tụ huyết thôi, chờ máu tan ra thì tốt rồi.” Dương Phàm nói, “Bất quá vẫn có thể dùng ám thị, tôi trước đây đã gặp người dùng qua.”

“Ở trong nước còn có bác sĩ khác biết dùng thuật thôi miên sao?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Tôi thấy hắn chính là một người Trung Quốc.”Dương Phàm nói, “Tuổi còn khá trẻ, bất quá đó là chuyện thật lâu trước kia “

Công Tôn nhíu mày, không hiểu sao, chợt nghĩ tới một người, liền lắc lắc đầu…

Lúc này, Bạch Cẩm Đường tiến vào, hỏi Công Tôn, “Có đói bụng không? Ăn một chút gì không?”

Dương Phàm giương mắt liếc Cẩm Đường, vừa nãy vội vội vàng vàng nên hơi lật đật, không nhìn kỹ, lúc này vừa nhìn, không hiểu sao cảm thấy có chút quen mắt, y khẽ nhíu mày, cúi đầu bắt đầu cân nhắc.

Bạch Cẩm Đường đi vào, theo cánh cửa anh mở ra, Lisbon cùng Lilya cũng lủi vào … nhảy lên giường, meo meo meo meo cọ vào Công Tôn.

“Hạ sốt?” Bạch cẩm đường đi qua sờ sờ trán Công Tôn, phát hiện đã khôi phục bình thường, Công Tôn nói muốn tắm, Bạch Cẩm Đường tựa hồ không đồng ý, Dương Phàm nói, “Pha chút nước nóng tắm không thành vấn đề … Đúng rồi.”

Nói đến đây, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Đường, hỏi, “Ba anh có phải là cảnh sát không a? Họ Bạch.”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, Công Tôn cũng ngẩn người, đảo mắt nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “tôi nhớ hình như còn có chú Triển.”..

“Cậu nói cái gì?”Công Tôn thấy có chút cổ quái, hỏi Dương Phàm.

“Nga… Ba tôi trước đây là bác sĩ khoa não của một bệnh viện a, nhà tôi ba đời đều làm y.”Dương Phàm nói, “Tôi khi còn bé vẫn đến bệnh viện chơi. Tôi nhớ khi đó có một học sinh không lớn hơn tôi nhiều lắm, họ Bạch, nằm trong phòng cách ly, hắn bị thương ở đầu, sau đó nói bị mất trí nhớ.” Nói rồi, xoay mặt nhìn Công Tôn, “Vừa rồi tôi đã nói đó, trước đây có một người có thể dùng thôi miên đem kí ức người khác trở về, bị đánh thức chính là đứa trẻ kia.”

Bạch Cẩm Đường sững sờ tại chỗ, Công Tôn thì trợn tròn mắt, hỏi, “Đứa bé kia sao lại bị mất trí nhớ?” Miệng hỏi nhưng đầu ngập tràn nghi vấn: Bạch Cẩm Đường không phải do trúng đạn mới bị mất trí nhớ sao? Thế nào lại biến thành mất một phần thôi? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Dương Phàm có chút bất đắc dĩ cười cười, “Tôi cảm thấy hơi giống thôi, khi đó còn rất nhỏ, nói không chừng là tôi nhớ lầm a.”

“Cha cậu có khoẻ không?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

Dương Phàm lắc đầu, “Ông ấy đã mất vài năm rồi.”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, có chút buồn bực.

Công Tôn ở bên anh khá lâu rồi, đương nhiên lý giải được biến hoá trong biểu cảm của anh, đưa tay kéo kéo anh để anh đừng nóng vội, rồi hỏi Dương Phàm, “Chú Triển mà cậu nói kia, có phải rất giống Triển Chiêu không?”

Dương Phàm suy nghĩ một chút, “Ôi chao? Anh nói thế mới nhớ nha, đúng vậy… hai người bọn họ tướng mạo rất giống, thế nhưng khí chất không giống lắm.”

“Là thế nào?”Công Tôn hỏi.

“Chú Triển rất đẹp, là kiểu người lạnh như băng, cảm giác rất hung dữ, nhưng ở cùng chú Bạch lại tương đối hoà thuận, bất quá làm tâm lý học có phải đều khó tiếp cận không a? Cái người thôi miên kia, khí chất so với tiến sĩ Triển có chút giống, nhưng y nhìn biếng nhác hơn một chút, tiến sĩ Triển nhìn khoẻ mạnh hơn, bất quá tôi nhớ được không nhiều lắm.”

“Nếu như não bộ không bị thương, có thể thôi miên để lấy một phần kí ức đi.” Bạch Cẩm Đường xoa xoa hai mắt, trầm giọng nói, “Hai lão gia tử này, vẫn luôn gạt anh.”

Công Tôn nhìn anh một chút, hỏi, “Vậy anh định làm gì bây giờ?”

“Thôi miên anh ấy!”

Giọng nói là từ ngoài cửa truyền đến, Triển Chiêu không biết lúc nào đã trở về, đẩy cửa bước vào, phía sau, Tần Âu cũng theo vào, xem ra vừa thăm dò hiện trường trở về.

“Lại có án tử hả?”Công Tôn hỏi.

“Aii, đừng nói nữa, một lời khó nói hết.” Bạch Ngọc Đường cũng đi đến, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Dương Phàm vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người.

“Anh ấy khi còn bé có nhìn thấy anh hai.” Triển Chiêu quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Đường, “Trong bệnh viện!”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Đúng khoảng thời gian đó?”

“Ừ!”Triển Chiêu đi qua lấy ghế ngồi xuống đối diện Dương Phàm, hỏi, “Đem những thứ anh còn nhớ kể lại toàn bộ cho tôi nghe!”

“Nga…” Dương Phàm lại đem đoạn hồi ức ngắn ngủi về sự tình năm đó kể ra.

Triển Chiêu nhíu mày, “Không thích hợp, ký ức rõ ràng đã gián đoạn.”

Dương Phàm chẳng hiểu gì cả, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Người thôi miên kia, có từng nói chuyện với anh không?”

“Có.”Dương Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hắn hỏi tên của tôi, còn nói với tôi mấy câu.”

“Nói cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Nói đó là một bí mật, đừng kể với người khác, sau đó…” Nói đến đây, Dương Phàm đưa tay, khẽ đặt lên môi, “Suỵt …”

Động tác vừa chấm dứt, y đột nhiên chau mày, rồi té xuống ngất xỉu …

“Dương Phàm!” Tần Âu vội chạy tới đỡ được y, Triển Chiêu cũng nhíu mày, đến gần quan sát, Công Tôn đưa tay bắt mạch cho y, nói, “Thân thể không có gì không bình thường!”

“Là ám thị từ năm đó!” Triển Chiêu nói, “Triệu Tước vì muốn hắn giữ bí mật, đã xóa một phần ký ức của hắn.”

“Có thể khôi phục không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không chắc.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Triệu Tước làm thì tốt nhất là để ông ấy giải trừ, tôi làm sợ hắn bị rối loạn kí ức.”

“Vậy giờ cậu ấy không có việc gì chứ?”Tần Âu rất lo lắng.

“Yên tâm đi.”Triển Chiêu nói với hắn, “Anh ôm hắn đi nghỉ đi.”

Tần Âu thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Dương Phàm, cùng Tiểu Đinh đang đứng ở cửa đi ra ngoài, tới gian phòng sát vách.

Mọi người ở trong phòng đều nói không nên lời, năm đó đến tột cùng đã cất dấu bí mật gì a?

“Dương Phàm vừa nói ba cậu ta có thói quen ghi nhật ký.” Công Tôn nói, “Hơn nữa ba cậu ta đã qua đời.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, tới sát vách, nhẹ nhàng gõ cửa, Tần Âu mở cửa ra, Triển Chiêu nói … “Tôi muốn xem nhật ký của ba Dương Phàm.”

Tần Âu rất hiểu lí lẽ, hắn lập tức nhờ cặp song sinh chiếu cố Dương Phàm, sau đó lái xe, đưa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến nhà Dương Phàm.

Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, hỏi hắn, “Có chìa khóa luôn?”

“Ừ.”Tần Âu gật đầu, “Thỉnh thoảng tôi có tới nhà cậu ấy.”

Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bày ra ánh mắt hoài nghi, hắn vội giải thích, “Tôi đến để nấu cơm cho cậu ấy, sau đó giặt quần áo… Dương Phàm không hề có chút năng lực tự gánh vác sinh hoạt gì cả.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ánh mắt càng thêm không tín nhiệm, Tần Âu không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói gì nữa.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu hình như rất hưng phấn, lúc nãy vừa thấy hiện trường của u linh hung thủ, không phải rất uể oải sao?”

Triển Chiêu nói, “Đúng vậy … Chuyện tình năm đó đã rất lâu rồi không có được chút đầu mối nào a!”

Rất nhanh, xe đã tới dưới khu nhà của Dương Phàm, Dương Phàm ở trong một toà nhà cao tầng nhỏ, phỏng chừng bởi vì làm y gặp thời, sinh hoạt rất đầy đủ, phòng ở rất tuyệt.

Tần Âu đưa theo mọi người lên lầu mở cửa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước vào trong, gian phòng bố trí rất lịch sự tao nhã nhẹ nhàng khoan khoái, rất phù hợp với ấn tượng về Dương Phàm.

“Đồ vật này nọ của ba ba cậu ta đều để ở trên gác.”

Tần Âu đưa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên gác, chỉ thấy ở sát vách phòng ngủ có một không gian nhỏ hẹp. Tần Âu đi vào, đẩy vài cái rương ra, nói, “Những thứ này đều do Dương Phàm thu dọn, là di vật của ba ba cậu ấy.”

Triển Chiêu ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm.

Bạch Ngọc Đường cùng Tần Âu không giúp được gì, Tần Âu liền xoay người xuống dưới pha trà.

Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu khiêng chiếc rương xuống lầu, để cậu ấy ngồi trên sô pha chọn lựa, vừa tham quan chỗ ở của Dương Phàm, vừa cùng Tần Âu nói chuyện phiếm.

“Trong quá trình điều trị, anh đều ở nơi này?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Phải.” Tần Âu gật đầu, đưa cho Bạch Ngọc Đường một ly trà.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy uống một ngụm, nhướn nhướn mày, đều không phải là hồng trà hay trà lúa mạch, nhưng uống rất được.

Tần Âu đặt xuống trước mặt Triển Chiêu đang bận rộn một ly trà, rồi nói với Bạch Ngọc Đường, “Nơi này có ảnh chụp của Lương Nhạn năm đó.”

“Thật không?”Triển Chiêu rốt cục cũng ngẩng đầu lên.

Tần Âu lấy ra một quyển album, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Đây này, toàn bộ là đều là ảnh chụp của cậu ta, từ nhỏ đến lớn.”

Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, hỏi, “Vì sao lại ở chỗ anh?”

Tần Âu nhún nhún vai, “Trước khi cậu ta chết, đã sớm viết di thư, nói thứ này gửi đến cho tôi, tôi vẫn giữ đến giờ.”

“Cậu ta muốn anh nhớ cậu ta cả đời a.”Triển Chiêu thở dài, đưa tay lật từng tờ album, “Có thể có người dạy cậu ta làm bom ở đây không nhỉ?”

“Rất có thể.”Tần Âu cười cười, “Thật ra tôi vẫn chưa từng xem qua.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua ảnh chụp của Lương Nhạn khi còn bé, khẽ nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, “Một đứa nhóc có biến thái hay không hình như có thể nhận ra từ nhỏ phải không, cậu xem con mắt của cậu ta rất cổ quái?”

Triển Chiêu nhận lấy ảnh chụp nhìn một chút, cười nói, “Không phải là cổ quái, mà là oán độc.”

“Oán độc?” Tần Âu không giải thích được, Bạch Ngọc Đường muốn đưa hắn xem, hắn chỉ lắc đầu, đời này kiếp này hắn không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt đó nữa.

“Ừm … Xem qua The Grudge chưa?” Triển Chiêu hỏi, “Cũng là con mắt của một đứa bé nha.”

The Grudge (Lời Nguyền): bộ phim kinh dị, có ver, ver Nhật tên Ju-on, Mĩ phỏng theo ver Nhật làm The Grudge

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Miêu Nhi, cậu thấy thú vị à?”

“Không phải a…Con mắt của một đứa trẻ, con ngươi khá lớn, cho nên thoạt nhìn con mắt sẽ rất đen, rất có thần. Mà biểu đạt tình cảm của một đứa trẻ cơ bản chỉ là sự cao hứng, mất hứng… rất ít khi thấy có oán hận, oán độc … Loại vẻ mặt này mà biểu hiện ra ngoài nét mặt của bọn chúng, trừ phi là trưởng thành rất rất sớm, hoặc là trải qua sinh hoạt đặc thù.”

“Lương Nhạc không có gì quá đặc thù đâu a.”Tần Âu nói, “Tôi đã điều tra qua, cậu ta rất bình thường.”

Triển Chiêu lại vội lật xem vài tấm hình, cuối cùng dừng lại mỉm cười, “Ừm … Xem ra quả thật là không bình thường.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio