S.C.I. Mê Án Tập

quyển 11 chương 24: sương mù dày đặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Dĩnh bị bắt, kinh động đến Bao Chửng cùng Bạch Duẫn Văn.

Lúc bị áp giải về, Lý Dĩnh được cả Lạc Thiên cùng Mã Hán đích thân thực hiện, hơn nữa dưới sự bài bố của Bao Chửng, trực tiếp tống vào ngục giam đặc biệt, là một phòng đơn, vị trí cụ thể được bảo mật kĩ càng, ba bốn tầng xung quanh phong toả toàn bộ, Bao Chửng còn hận không thể phái nguyên một đội vũ trang đến bảo vệ mỗi gian tù này.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang đứng trước cửa nhà tù đó.

Lý Dĩnh từ khi bị bắt đến giờ không nói một câu nào, tay đeo hai cái còng, lẳng lặng ngồi trong phòng giam, hành động duy nhất chính là nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Từ bên ngoài, Bạch Duẫn Văn đi vào.

Ông ấy đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, thấy được Lý Dĩnh.

Lớp hoá trang trên mặt Lý Dĩnh đã được rửa sạch, cô ta lúc này chính là mỹ nhân mị lực vô biên trong tấm hình, chỉ là kiểu tóc không giống, người cũng lãnh khốc hơn không ít, nhãn thần đạm mạc xa cách, lúc nhìn thấy Bạch Duẫn Văn, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười.

Bạch Duẫn Văn nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc lâu, quay đầu nói với Bao Chửng, “Ép cô ta mở miệng.”

“Không thể dùng hình phạt riêng.” Bao Chửng nhún nhún vai, “Lại nói, cô ta cũng không còn cảm giác đau đâu.”

“Có người có thể.” Bạch Duẫn Văn nói, “Bắt mở miệng cần gì dùng đến hình phạt riêng.”

“Ba …”

Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, Bạch Duẫn Văn dĩ nhiên lại có thể nói lời như vậy, việc bức cung từ trước đến nay ông ấy đều phản đối, hơn nữa cảnh cục cũng cấm.

Bạch Duẫn Văn nhìn anh, nói, “Cậu cũng hơn người mà, có biết để cứu người cần hi sinh những kẻ thế này không?”

Bạch Ngọc Đường há miệng một hồi cũng không thể nói lại, Triển Chiêu có chút thương tiếc, sao để thế được a, lập tức kéo Bạch Ngọc Đường qua một bên, bất mãn liếc Duẫn Văn, nhỏ giọng lầm bầm, “Con trai ruột chứ có phải kẻ thù đâu, cần gì dữ thế chứ.”

Lúc này đến phiên Bạch Duẫn Văn há miệng nói lại không được, ông cũng hiểu được chính mình đang quá sốt ruột.

“Ha hả.”

Lúc này, Lý Dĩnh trong phòng đột nhiên cười to một tiếng, cô ta rất hào hứng hóng Triển Chiêu bọn họ nói chuyện.

“Cô ta vốn tên là gì?”Triển Chiêu hỏi.

“Tên tiếng Trung là Tạ Thiên Lãng.” Bạch Duẫn Văn trả lời.

“Tên này thật nam tính nha.” Triệu Trinh ở một bên thắc mắc, lại có chút buồn ngủ, Bạch Trì biết hắn mỗi lần kết thúc đợt lưu diễn thân thể sẽ không được khoẻ, có chút yêu thương.

“Hắn vốn là nam.”

Bao Chửng nhất ngữ kinh người, làm mọi người ở đây hảo hảo mở mang tầm mắt.

“Cái gì?!” Triển Chiêu cũng thấy khó tin, “Có thật không?!”

“Em bị shock mất rồi!” Triệu Hổ lắc lắc đầu, kéo áo Mã Hán, “Ai, Giai Di cũng không gợi cảm bằng hắn a, Mã Hân tính ra còn giống nam hơn đó …”

“Đạp chết anh giờ!” Mã Hân bùng phát, không ngực không mông mà thành tiêu chuẩn thế à?! Cố sức xuống tay xuống chân cho đến lúc Triệu Hổ phải mở miệng cuống quít cầu xin tha thứ.

“Là … biến đổi giới tính sao?”Triển Chiêu hỏi, tài nghệ này cũng quá tinh xảo đi, người phụ nữ này nhìn sao cũng chẳng giống đàn ông.

“Tạ Thiên Lãng?”Bạch Trì ở một bên nghiêng nghiêng, “Thiên Lãng? Hình như…”

“Cháu đã từng đọc thấy trên báo đúng không?” Bạch Duẫn Văn hỏi Bạch Trì.

“Vâng.” Bạch Trì gật đầu, “Bọn họ là cùng một người sao?”

“Không sai.” Bao Chửng nói, “Nếu không có mẫu tóc hắn để lại năm đó, cùng với mẫu tóc sau này để so sánh, thật đúng là tra không được.”

“Trì Trì, Tạ Thiên Lãng có tin tức gì?”Triển Chiêu hỏi Bạch Trì.

“Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi.” Bạch Trì nói, “Hắn là một gián điệp không mấy nổi danh, bất quá trong vài vụ án xảy ra trong thành phố S đều có nhắc đến tên hắn.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.

“Tên của hắn xuất hiện rất nhiều lần, nhưng em vốn không chú ý.”Bạch Trì nói, “Thế nhưng, trong một kỳ nào đó có đăng bài tìm hắn ở giữa một trang báo luôn, nên em nhớ rất kỹ.”

“A.” Triệu Hổ nhịn không được khóe miệng co rút, “Giữa trang báo cơ à …”

“Hắn không có quan hệ gì với án tử của mấy đứa đâu.” Lúc này, Bao Chửng nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các cậu trở về tiếp tục xử lý án tử được giao đi.”

“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột, “Cục trưởng Bao qua sông đoạn cầu a?!”

Người của SCI cũng không phục, người này rõ ràng là bọn hắn bắt được, hơn nữa cô ta mai phục ngay bên cạnh Triệu Trinh, sao có thể nói là không liên quan đến bọn hắn.

“Còn không đi?!” Bạch Duẫn Văn liếc Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, Triển Chiêu cũng thấy sợ, Bạch Duẫn Văn thường ngày đúng là đối với Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường đều là bất cẩu ngôn tiếu, vô cùng hung dữ lại nghiêm khắc, nhưng với chính mình vẫn rất khách sáo, thần tình ngày hôm nay, có chút không thích hợp.

“Thế nhưng…” Triển Chiêu vẫn không phục, thật vất vả mới tra được đầu mối, dựa vào cái gì bắt bọn họ không tra xét nữa chứ!

“Miêu Nhi.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường kéo kéo Triển Chiêu, ý bảo anh trông ra cửa.

Triển Chiêu quay đầu lại, thì thấy ở đó, có một người đang đứng tựa vào cánh cửa, mái tóc dài quen thuộc, khoé miệng khẽ nhếch …

Triển Chiêu nhíu mày, Triệu Tước?!

Triệu Tước chậm rãi đi vào, thấy Triển Chiêu nhìn mình, thì khẽ cười nói, “Án tử của người lớn, con nít không nên nhúng tay vào.”

Triển Chiêu sắc mặt phát lạnh, Triệu Tước vội trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, u oán, “Con mèo nhà cậu càng ngày càng hoang dã rồi đó.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Tước một chút, xoay mặt nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng ho khan một tiếng, có chút bố rối, ông cũng biết Triển Chiêu mất hứng, bất quá…

Triển Chiêu không nói nữa, xoay người ra ngoài.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đuổi theo, để lại người trong SCI hai mặt nhìn nhau, nhất là người mới vào như Tần Âu, càng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bao Chửng ra mặt, “Lần này khổ cực các cậu rồi, đều đi lo nhiệm vụ của mình đi.”

Mọi người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rút lui, bất quá đều có chút không cam lòng.

Về tới phòng làm việc SCI, mọi người đều cho rằng Triển Chiêu sẽ tức giận, thế nhưng chẳng ngờ là, Triển Chiêu vẫn rất bình tĩnh, đang rót trà sữa ra uống, hơn nữa Bạch Ngọc Đường cũng đã an ủi vài câu, Triển Chiêu cũng cảm thấy ổn hơn nhiều.

“Đội trưởng.” Triệu Hổ thò đầu vào cửa phòng làm việc, ngoắc ngoắc anh, “Sao các anh phát hiện Lý Dĩnh có chuyện á?”

“Đúng vậy.” Lạc Thiên cũng không quá minh bạch.

Mã Hân cũng đến góp vui, “Aii… Các anh không biết đâu, giác quan thứ sáu của chị Giai Di thật nhạy nha.”

Mã Hán đứng cạnh cô, liền hỏi, “Cái gì mà giác quan thứ sáu?”

“Chị ấy đã nói từ sớm rằng Lý Dĩnh rất có thể là gay!” Mã Hân nói.

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn cô.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười, “Cô ấy làm sao biết được?”

“Không biết nha, chị ấy nói thế ngay từ đầu, nhưng mà em với Nhạc Nhạc Du Du đều không tin.” Mã Hân sờ sờ cằm, “Quả nhiên nhìn phụ nữ cũng cần kỹ xảo sao, sau này lấy vợ phải cẩn thận đó nha, hay nhất là kiểm tra trước, không thì coi chừng thật vất vả mới lấy về nhà được, vừa cởi quần áo ra thì, oa! Bi kịch nha …”

“Hân a …” Mọi người đều bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

Mã Hân cười cười không nói nữa.

“Lần này kỳ thực coi như là Viên Lâm đã nhắc nhở chúng ta.” Bạch Ngọc Đường đi sô pha ngồi xuống, nhìn Triệu Trinh đang đứng ngoài cửa.

Triệu Trinh gật đầu, cũng đến bên sô pha đối diện ngồi xuống, Triển Chiêu cầm trà sữa đi qua, “… Suýt nữa bỏ sót, bất quá có thể có người phát hiện sớm hơn chúng ta.”

“Anh muốn nói đến Triệu Tước sao?” Bạch Trì hỏi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Trì một chút, đột nhiên túm lấy cậu nhóc ấn xuống sô pha rồi ra sức nhéo má, “Trì Trì, anh phát hiện em gần đây càng ngày càng thông minh nha!”

“Ai nha…” Bạch Trì bị Triển Chiêu hung hăng nhéo một hồi mới được Triệu Trinh cứu ra.

Triển Chiêu vẫn ấm ức chuyện vừa rồi, liền thay đổi tâm tình một chút, rồi nói tiếp, “Kỳ thực, trước đây, tôi với Tiểu Bạch cũng nghi ngờ Lý Dĩnh rồi.”

“Vì sao?” Bạch Trì tò mò nhìn Triển Chiêu, “Chị ấy rất bình thường a.”

“Vì cô ta đưa thư đe doạ của Triệu Trinh cho bọn anh!” Bạch Ngọc Đường nói.

Tất cả mọi người không giải thích được, Triển Chiêu nhìn Triệu Trinh, “Cậu cũng nghi ngờ cô ta từ lúc đó đúng không?”

Triệu Trinh gật đầu.

Mã Hân ngồi xếp bằng trên sô pha, hỏi, “Đây là chuyện nằm trong phạm vi chức năng của một người đại diện a, có cái gì không thích hợp?”

“Chính bởi vì cô ta là một người đại diện cao cấp, nên mới không thích hợp.” Triển Chiêu giải thích ọi người, “Cô ta cũng biết bối cảnh của anh hai cùng Đại Đinh Tiểu Đinh, loại sự tình này, sao không thương lượng trước với bọn họ, lại trực tiếp đem tin tức cho bọn tôi a? Có muốn cho, cũng là Đại Đinh Tiểu Đinh âm thầm nhờ bọn tôi xử lý, đúng không?!”

Mọi người nhìn nhau ―― nói như vậy, cũng đúng nha.

“Cho dù có phát hiện bọn tôi cùng Triệu Trinh quan hệ mật thiết, nhưng điều này cũng không thể chứng minh cô ta làm như vậy là hợp với lẽ thường.”Bạch Ngọc Đường nói, “Từ ngày đó, tôi cùng Miêu Nhi đã trò chuyện với nhau và kết luận, Lý Dĩnh có chút khả nghi.”

“Sau đó sao?” Bạch Trì hỏi.

“Cô ta có ý định làm chúng ta để ý đến Viên Lâm, và hoài nghi anh ta lần thứ hai.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Còn nhớ cái lần cô ta kể cho chúng ta về bối cảnh cùng quá khứ của Viên Lâm không?.”

“Còn nhắc tới việc cô ta và Viên Lâm ở chung trong một công ty quản lí.” Triển Chiêu mỉm cười, “Từng câu từng chữ đều rất khéo léo nha.”

Tất cả mọi người gật đầu, Lạc Thiên nói, “Đúng là có chút không thích hợp, nhưng căn cứ chính xác là đâu a?”

“Bởi vì hoài nghi, nên bọn tôi đã chơi trò đặt giả thiết rất đơn giản.” Triển Chiêu nói, “Đầu tiên, giả thiết Lý Dĩnh có thân phận đặc thù, như vậy cô ta vì sao lại ở bên cạnh Triệu Trinh? Mục đích là gì?”

“Đúng nga.”Bạch Trì cũng nghi ngờ điểm này, “Trên người Trinh kỳ thực không có gì để tìm hiểu cả, chẳng lẽ thông qua Trinh để tiếp cận chúng ta? Nghe ngóng án tử chúng ta đang tra?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Quan hệ của Triệu Trinh và chúng ta tuy tốt, nhưng cậu ta không trực tiếp tham gia điều tra, mặt khác, án tử chúng ta tra gần đây tuy rằng quỷ dị, nhưng cũng không có quá nhiều bí ẩn. Lý Dĩnh vì thế mà ở bên cạnh Triệu Trinh đợi thật lâu, hi sinh thời gian cùng tinh lực nhiều như vậy, khẳng định phải có ý đồ lớn hơn nữa.”

“Ý đồ lớn hơn nữa?”

“Thứ tôi nói thẳng.” Triển Chiêu khẽ chống cằm, có chút bỡn cợt nhìn Triệu Trinh, “Mấy thứ thực sự có tính chất uy hiếp mà cậu từng nhận từ hồi nào tới giờ, trừ mấy cái liên quan đến tình yêu đơn phương biến thái này nọ ra, đa số đều có liên quan đến một người.” (Tước mĩ nhân)

Triệu Trinh bất đắc dĩ gật đầu, “Ừ, đích xác.”

“Cô ta là vì Triệu Tước mà tới?” Triệu Hổ ngồi vào tay ghết sô pha, “Muốn thông qua Triệu Trinh tìm Triệu Tước?”

“Không nhất thiết là muốn bản thân ông ấy, có thể là… muốn thứ gì đó.” Bạch Ngọc Đường cười, “Không thấy lúc Triệu Trinh nói muốn về nhà cũ, ánh mắt cô ta vô cùng hưng phấn sao?”

“Đây là do cô ta khôn ngoan nhầm thời điểm, nhờ thế chúng ta nhìn ra vấn đề then chốt.” Triển Chiêu nói, “Có thể nói, hành vi ngày hôm nay cùng vai diễn của cô ta từ trước tới giờ có sự chuyển biến rất lớn.”

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vừa uống cà phê vừa nói, “Ý con mèo này là cô ta tự mâu thuẫn với chính mình.”

“Nga…” Tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười vỗ vỗ vai anh, ý bảo anh tiếp tục nói.

Triển Chiêu quay đầu lại, “Phản ứng của con người đại đa số đều từ trong tiềm thức mà ra, nếu muốn làm một người không giống với chính bản thân mình, sẽ có vài điểm do dự, càng tự nhiên lại càng mất tự nhiên, đặc biệt là lúc đang cố sức che giấu ý đồ gì đó.”

Mọi người bắt đầu cân nhắc để có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Triển Chiêu.

“Nói cách khác, Lý Dĩnh lần nào cũng là trong lúc chúng ta muốn cô ta rời đi thì cô ta sẽ rời đi, có vẻ rất thông minh, nhưng lúc muốn cô ta xuất hiện cô ta cũng xuất hiện, tựa như thời khắc đều có chuẩn bị.” Triển Chiêu cười nói, “Trước đây chúng ta đối với cô ta chỉ là suy đoán, nhìn không ra sơ sót bởi cô ta thông minh! Nhưng mà… sau đó cô ta lại sốt ruột, càng ngày càng sốt ruột, cuối cùng thì bị lộ tẩy.”

“Vì sao lại sốt ruột?” Triệu Hổ chẳng hiểu gì cả.

“Đại khái là bởi vì, Triệu Tước tới.” Bạch Ngọc Đường cười, nhìn sang Tần Âu.

Tần Âu sửng sốt, lập tức có phản ứng, “Nga… Thảo nào Triệu Tước đưa Tiểu Dịch đến chỗ tôi, thay vì tiếp tục bảo hộ thằng bé, hẳn là ông ấy muốn cho Lý Dĩnh một tín hiệu, rằng, ông ấy đã tới.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, có chút tán thưởng nhìn Tần Âu, “Không hổ là người cục trưởng Bao coi trọng, rất thông minh a!”

“Cũng là nghi hoặc lâu nay của tôi thôi.” Tần Âu lắc đầu, “Tôi vẫn không rõ vì sao ông ấy để Tiểu Dịch qua đây, càng nghĩ càng thấy lý do ông ấy nói với Tiểu Dịch kia rất gượng ép.”

“Không sai, Triệu Tước đến, làm Lý Dĩnh … không, phải nói là Tạ Thiên Lãng sốt ruột.” Triển Chiêu nói, “Cô ta nóng lòng muốn thoát thân, mà mọi người không thấy sự xuất hiện của Triệu Tước rất vừa vặn sao?”

Mọi người đều sửng sốt, Triệu Hổ nói, “Đừng nói nữa, em vừa nghe Triệu Tước tới liền nổi da gà đầy người, không phải việc lớn chắc chắn ông ấy không đến, mà đến là y như rằng có chuyện!”

“Ừ!” Triển Chiêu giơ ngón cái với Triệu Hổ, “Hổ Tử, cậu tuyệt đối là một người thông minh!”

Triệu Hổ ha hả cười, gãi gãi đầu, biết Triển Chiêu đang thật tâm khen ngợi chính mình a.

“Triệu Tước nếu không có việc gì chắc chắn không giáng lâm, mà lúc trước tôi nói chuyện với ông ấy, cũng cảm thấy ông ấy đang bề bộn nhiều việc.”Triển Chiêu cười, “Nhưng lại đột nhiên tới đây, chứng tỏ nơi này có gì đó đặc biệt hấp dẫn ông ấy!”

“Bọn tôi lo lắng một vòng, nghĩ tới rất nhiều chuyện.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có thể là u linh hung thủ, Tần Âu, thư đe doạ Triệu Trinh, thậm chí nghĩ đến vụ án của cha mẹ Trần Du … Thế nhưng đều thấy không ổn.”

“Vì vậy, các anh hoài nghi Lý Dĩnh?” Bạch Trì hỏi.

“Bọn anh hoài nghi, là bọn anh đã bỏ qua một chi tiết nào đó.” Triển Chiêu cười, “Vì thế bọn anh đem những điểm khả nghi từ hồi Triệu Tước rời đi đến lần trở về mới đây liệt kê cả ra, thì Lý Dĩnh là một trong số đó.”

Tất cả mọi người gật đầu, trong lòng suy xét ―― hoá ra đôi vợ chồng trẻ mỗi đêm đều suy tính chuyện này a, thật chuyên nghiệp mà!

“Gặp mặt Viên Lâm, Lý Dĩnh mới chính thức bị lộ đuôi.” Triển Chiêu cười nói, “Đầu tiên là hành động rút súng để doạ chúng ta kia!”

“Súng?” Mọi người sửng sốt.

“Không sai, chắc chắn Viên Lâm đã sớm biết thân phận của chúng ta rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn rất súng ra để doạ ai a?”

“Hắn hù dọa Lý Dĩnh?” Mọi người giật mình, “Viên Lâm phát hiện ra thân phận của Lý Dĩnh?”

“Tôi thấy hắn muốn thử năng lực của chúng ta thì có.” Triệu Trinh ở một bên nói.

“Ha hả.” Triển Chiêu mỉm cười, “Vì vậy, đã sản sinh ra một hiệu quả không ngờ.”

“Hiệu quả gì cơ?”

“Hai người bọn họ vốn nên biết nhau.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đều từng là người trong cùng công ty mà, nhưng vấn đề là, Lý Dĩnh là giả, Viên Lâm cũng là giả nốt.”

“Bởi vậy mới thấy xấu hổ, ngữ khí cùng cách nói rất kỳ lạ.” Triệu Trinh gật đầu, “Hơn nữa lúc Viên Lâm rút súng ra Lý Dĩnh sợ đến hoa dung thất sắc, điểm này cũng rất quái lạ.”

“Sau đó, chúng ta kêu cô ta ra ngoài cô ta cũng ra.” Triển Chiêu cười, “Chúng ta kêu cô ta về cô ta cũng về, Triệu Trinh che giấu đống thư đe doạ với Viên Lâm, có ý định tiết lộ cho cô ta biết Viên Lâm là cảnh sát… phản ứng của cô ta đều hoàn hảo quá mức.”

“Ừ.” Triệu Trinh gật đầu, “Điều này chứng tỏ cô ta đang rất sốt ruột.”

“Nhà cũ của Triệu Tước, tất nhiên có thứ gì đó rất trọng yếu mà cô ta muốn nhưng tìm mãi không ra.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đương nhiên, trực tiếp nhất chính là sự biến hoá dáng đi khi cô ta giấu vũ khí.”

“Vì vậy, bọn tôi muốn xác nhận một chút, xem có hiểu được ý tứ của nhau hay không.”Triển Chiêu nói, “Triệu Trinh ám chỉ tôi gửi tin nhắn cho Bạch Trì, nên tôi đã gửi.”

Triệu Hổ nhìn Bạch Trì, “Vậy tin hôm qua nhóc xem, là tin kêu chúng ta đi mai phục?”

Bạch Trì cười tủm tỉm lấy di động ra, “Anh nhắn là ‘nhà cũ của Triệu gia có một thứ gì đó rất quan trọng, em hiểu không’?”

“Chỉ vậy thôi?”Triệu Hổ nháy mắt mấy cái, “Này nói lên điều gì?”

Bạch Trì cười trả lời, “Nhà cũ của Trinh có cái mật thất kia, rất khó tìm đó, mọi người hầu như không biết, bởi vậy em đoán là anh ấy muốn chúng ta đến đó.”

“A…”Mọi người nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, thật thông minh lanh lợi a.

“Còn có a, Hân.”Triển Chiêu đột nhiên hỏi Mã Hân, “Nếu vào buổi tối, ba người bọn anh đưa em đến một tầng hầm, phía dưới rất đem, bầu trời cũng đen, em sợ, không muốn xuống dưới, vậy sẽ làm sao?”

“Em sẽ sống chết kéo một người ở lại cùng em a!” Mã Hân nghiêm túc nói.

Triển Chiêu gật đầu, “Ừm, nhưng Lý Dĩnh lại vội vã theo bọn tôi xuống phía dưới, vì vậy, một câu nói của Triệu Trinh liền làm lộ bộ mặt thật của cô ta, trước đó bọn tôi trao đổi thông tin qua lại với nhau, cô ta có lẽ cũng đã hoài nghi, bọn tôi có vạch trần thân phận của cô ta hay không.”

“Thế nhưng hành động lần này của Lý Dĩnh thực sự rất mạo hiểm a!” Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút khó hiểu, “Cô ta vì sao lại gấp gáp như vậy a?”

“A.”Mã Hán cười nhạt một tiếng, “Nếu cô ta là Tạ Thiên Lãng, vậy trước khi Trung Quốc giải phóng đã được sinh ra, cũng đã bảy mươi hơn rồi, có thể không gấp sao.”

“Cũng đúng nga.”Bạch Trì nhịn không được nhíu mày, “Thật đáng sợ!”

“Chắc là … Cô ta có việc gì gấp phải xử lý a.”Triển Chiêu nói, “Tôi nghi ngờ, có thể có liên quan đến ba án tử chúng ra đang tra không.”

“Ba án tử?” Mã Hân xoè tay ra đếm, “Ừm … U linh sát thủ là một, án đặt bom liên quan đến cha mẹ Trần Du là hai, còn lại là, Triệu Trinh bị uy hiếp, ba cái này sao?”

“Ừ…” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Âu.

“Làm sao vậy?” Tần Âu có chút khó hiểu.

“Ngày đó lúc anh tháo bom cho Trần Mật, hắn ngoại trừ tỏ tình với anh ra, còn nói gì không a?”Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn Tần Âu, Tần Âu có chút bất đắc dĩ, Triển Chiêu vội nói với mọi người, “Đừng nói cho Dương Phàm biết nha, cứ giả vờ không biết đi!”

“Nga!”Mọi người gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, lời Trần Mật nói với Tần Âu, có gì đặc biệt sao?”

“Cậu nghĩ xem, sao lại phải bắt cóc Trần Mật?”Triển Chiêu nói, “Trần Mật là ai?”

Mọi người nhìn nhau.

“Nga…” Bạch Ngọc Đường hiểu rõ gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Đội trưởng?” Tất cả mọi người đôi mắt trông mong nhìn Ngọc Đường.

“Trần Mật là tổ trưởng tổ phá bom!” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn không tháo được bom trên người mình xuống, nhưng Tần Âu tháo xuống được.”

“Này bình thường mà.” Mã Hán nói, “Trong cảnh cục ai cũng biết kỹ thuật của Trần Mật tuyệt đối không bằng Tần Âu, Tần Âu trước đã để lại truyền kỳ trong cảnh cục, trên đời này, không có bom nào anh ấy không phá được!”

Tần Âu sửng sốt … Đột nhiên nhớ tới ngày đó, Trần Mật đúng là có nói với hắn những lời này ―― trên đời này, không có bom nào anh không phá được.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt của Tần Âu, liếc nhau, quả nhiên! Giá trị của Tần Âu là ở ―― năng lực của hắn.

Trong phòng phạm nhâm đặc thù của nhà ngục X, ánh sáng mờ mịt.

Triệu Tước ưu nhã đứng lên, vươn ngón tay thon gầy nhẹ lướt trên khuôn mặt trắng bệch của Tạ Thiên Lãng, xóa đi vết mồ hôi lạnh trên mặt hắn, cười cười nhìn con ngươi của người nọ đang co rút dần, “Thống khổ sao?”

Chỉ có tiếng vang thanh thúy dội lại.

Tạ Thiên Lãng cố gắng phục hồi tinh thần, cảm thấy như vừa trải qua nhất trường hạo kiếp, sức cùng lực kiệt. Hắn kinh hoàng mở to hai mắt nhìn Triệu Tước, “Ta đã nói gì?”

Triệu Tước cười, “Ta nói nè, ngươi nghĩ có thể giấu diếm sao?”

“Triệu Tước…” Tạ Thiên Lãng sắc mặt thê thảm, như sắp tới ngày tận thế vậy.

Triệu Tước từ trong ngực lấy ra một cái khăn lau lau tay, khẽ nhếch môi cười, “Sáu mươi tuổi rồi đúng không?”

Tạ Thiên Lãng ngơ ngác nhìn Triệu Tước.

“Thật nghĩ không ra, ngươi cũng có lúc trở thành đồ bỏ đi.” Nét tươi cười trên khuôn mặt Triệu Tước trở nên băng lãnh, “Lão bất tử mà, hoá ra cũng phải chết, thật sảng khoái a.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio