Vụ án thứ – Cuồng y hung thủ
“Còn rất xa sao?”
“Sắp tới rồi.”
“Anh đã nói như vậy những mấy lần …..”
“Kiên trì lên, chúng ta sắp thoát rồi.”
“Có lẽ là cả đời cũng không thể thoát ra được.”
“Không đâu, đừng nói linh tinh!”
“Em dường như không thể nữa rồi.”
“Đừng nói ngốc nữa.”
“Đừng bỏ em lại.”
“Được, anh sẽ không bỏ em lại!”
………
“Chúng ta thoát ra rồi! Em nhìn xem, có thấy không, là đường lớn!”
Con đường lớn u ám đầy bùn đất, em cuối cùng cũng không có thấy được, anh sẽ đưa em trở về, nhất định.
_END_
[Âm nhạc – Phụ đề]
“Hu hu……đau chết mất!”
“Ai cho cậu động đậy!” Dương Phàm dùng bông y tế giúp Bạch Trì cầm máu nơi chân răng vừa nhổ xong, “Ba ngày sau bớt sưng là ổn, mấy ngày này đừng ăn những thứ cứng nghe chưa!”
“Ân.”
“Khóc cái gì?” Dương Phàm nhìn đôi mắt đỏ hoe của Bạch Trì khó hiểu, “Bao nhiêu tuổi rồi mà nhổ răng cũng khóc?”
“Không phải! Bộ phim kia làm em cảm động quá!” Bạch Trì oán trách Dương Phàm, “Sao anh lại cho em xem bộ phim như thế này.”
“Ây nha, sao lại nói vô lý như thế?” Dương Phàm kháng nghị, “Chính cậu nói sợ gặp nha sĩ, tôi đây giúp cậu nhổ răng, cậu vẫn nói sợ, tôi phải bật phim cho cậu phân tâm, giờ coi xong lại quay ra khóc!?!”
“Đây là phim gì a?” Bạch Trì cầm máu xong vừa ôm hàm vừa ngó ngó thùng DVD cạnh đấy.
“[Thị trấn bác sĩ điên]?” Bạch Trì nhăn mặt nhăn mũi, “Là một bộ phim đầy tính nhân văn, sao cái bìa nó đáng sợ đến vậy, bình thường nhìn thấy nhất định em sẽ không xem.”
“Tôi cũng có ngờ là nó không phải phim kinh dị đâu.” Dương Phàm tiếc rẻ.
“Nha!” Bạch Trì bất mãn nhìn Dương Phàm, “Anh định mở phim dọa em sợ chết khiếp sao?”
Dương Phàm nhún vai, thu thập vật dụng, “Tôi quay về bệnh viện làm việc đây, nhớ kĩ đừng ăn đồ sống hay đồ nguội gì đó, ba ngày sau tới chỗ tôi tái khám!”
“Dạ.” Bạch Trì gật gật đầu, nói lời cám ơn với Dương Phàm.
Nhìn lại vỏ đĩa phim trên tay, mặt sau có ghi tóm tắt sơ lược – lại phát hiện càng không đúng!
Nội dung bộ phim [Thị trấn bác sĩ điên] trên vỏ đĩa là nói về một tay bác sĩ không bình thường, tới một thị trấn nhỏ, đem tất cả người dân sống ở đó trở thành vật thí nghiệm cho những nghiên cứu điên khùng của hắn ta, sau thì dẫn tới việc bùng phát một dịch bệnh không ngờ, cả thị trấn ấy ai ai cũng biến thành quái vật, là nơi người người cắn giết nhau kinh hoàng. Có chút giống với tình tiết của mấy cuốn phim kinh dị khác như [Cái xác không hồn], [ ngày sợ hãi] vậy. Có điều bộ phim Bạch Trì vừa xem được lại là một câu chuyện kể về việc một cặp tình nhân nọ bị lạc vào một khu rừng rậm không người, họ cố gằng tìm kiếm đường ra, tình tiết thì đầy cảm động, chỉ tiếc cái kết vẫn là bị thương.
“Trì Trì, ổn chưa em?”
Vừa vặn, Triển Chiêu đẩy cửa ngó vào.
Bạch Trì cảm thấy răng hàm đau nhức vài ngày, hóa ra là cu cậu mọc răng khôn, đau tới mức cơm cũng không nhai nổi, mặt thì sưng phù như úp bát, Dương Phàm kiểm tra một chút rồi nói, nên nhổ cái răng lung lay án ngữ (đè ép) phía trên đi.
Có điều, kể từ ngày Triệu Trinh dụ cậu xem cái gì mà [Nha sĩ kinh hồn] cậu bị dọa ột trận nhớ đời. Bộ phim đó xoay quanh tên nha sĩ biến thái cuồng sát nhân, thích dùng khoan điện banh mồm nạn nhân ra mà giải phẫu. Sau vụ đó, Bạch Trì có chứng sợ nha sĩ, vì vậy răng có đau đến mấy cũng khất lần ngày mai rồi lại ngày mốt mãi không chịu đi khám cho xong.
Công Tôn tốt bụng nói để anh nhổ giúp, kéo cậu tới phòng pháp y.
Bạch Trì vẫn e dè, còn hỏi, “Phòng pháp y làm gì có ghế tựa để nằm đâu.”
Công Tôn cười hì hì nói, “Bàn giải phẫu thì khác gì!”
Bạch Trì cùng tập thể SCI sợ tái mặt cùng nhau bỏ trốn.
Cũng may, Dương Phàm có giấy phép chứng nhận thi nha khoa, còn mượn được phòng khám của một người bạn làm nha sĩ, đem Bạch Trì kéo đến giúp dạy dỗ cái răng khôn kia.
“Anh, phim xem hay lắm, có điều bỏ nhầm vỏ rồi, không biết được tên.” Bạch Trì cầm cái đĩa, theo Triển Chiêu ra ngoài thì chạm mặt người bạn nha sĩ của Dương Phàm – Bác sĩ Thu, Thu Y Văn.
“Trì Trì, có đau hay không, a?” Bác sĩ Thu năm nay ba mươi lăm tuổi nhưng nhìn bên ngoài còn tưởng mới được đôi mươi, rất xinh đẹp cái chính là vẫn còn lẻ bóng.
“Không đau.” Bạch Trì có chút ngượng ngùng, mất mặt a, đều tại Triệu Trinh không tốt, cho cậu xem cái loại phim kinh dị kia.
“Bộ phim này tên là gì vậy ạ?” Bạch Trì hỏi Thu Y Văn.
“Cái này sao…….. Chị cũng không biết, đĩa phim mua về rồi cứ nhét vào đấy thôi!” Thu Y văn cười nói, “Có thể là xếp lộn rồi.”
“Như vậy a.” Bạch Trì cảm thấy thật trùng hợp.
“Em thích ư?” Thu Y Văn nói, “Vậy tặng cho em đó, dù sao đây cũng không phải gu của chị, chị là chị thích mấy loại phim kinh dị ấy.” Nói xong, nháy mắt với Bạch Trì mấy cái, “ [Nha sĩ kinh hồn] xem chưa?”
Bạch Trì mặt trắng xanh, nhanh chóng kéo Triển Chiêu cùng tạm biệt rồi chạy mất.
“Lâu thế.” Bạch Ngọc Đường ở trong xe xem báo ngồi chờ, thấy Triển Chiêu bọn họ ra tới liền khởi động máy.
Triển Chiêu có phần bất đắc dĩ nhìn tờ báo xếp bên cạnh, “Máy tính bảng mới mua cho cậu đâu?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Cái kia sử dụng rắc rối lắm, còn bé như vậy.”
Triển Chiêu nói không lên lời, một người đẹp trai như vậy, ngồi trong một cái xe đẹp mã như vậy, lại không đâu soàn soạt lật báo – kích thích thị giác người qua đường quá mãnh liệt a!
“Anh, sao anh không cùng vào với tụi em?” Bạch Trì hỏi Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu buồn cười.
“Anh cười gì vậy ạ?” Bạch Trì tò mò.
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường nhấn ga, mang tất cả về lại cảnh cục.
Triển Chiêu nhỏ giọng nói cho Bạch Trì, “Đối với một người mắc bệnh sạch sẽ mà nói, họ ngại nhất là vào phòng nha sĩ, sợ nhìn phải những tấm áp phích các bệnh răng lợi dính đầy trên tường! Tiểu Bạch để tránh bị sâu răng nên ngày nào cũng phải chà sát từng cái răng một đó.”
Bạch Trì kinh ngạc mở to hai mắt, thì ra Bạch Ngọc Đường dũng mãnh vô song cũng có nhược điểm a.
Văn phòng SCI.
Mã Hân ôm túi sưởi ngồi đó chăm chú xem Tần Âu thực hành thao tác tháo dỡ một quả bom đã bị vô hiệu hóa.
Cùng Triển Chiêu tiến vào, Bạch Ngọc Đường cười hỏi anh, “Làm sao vậy, ngứa ngáy tay chân?”
Tần Âu cười cười, “Gần đây, bom mìn đổi mới rất nhanh, không luyện sợ lỗi nghề.”
Những người khác qua hỏi thăm Bạch Trì mới đi nhổ răng về, tiện muốn ngó coi tay nghề của Dương Phàm thế nào, sau nếu có gì trục trặc cứ nhờ anh nhổ cho – thì ra người sợ nha sĩ trong cảnh cục không phải chỉ có một.
Triển Chiêu ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu một chồng lớn tư liệu trước mặt.
Từ khi Bao Chửng cho phép bọn cậu điều tra lại án kiện năm đó, cả hai đã mang tất cả tư liệu về đây. Thật sự không nghĩ tới là nó nhiều đến như vậy! Phải đọc rồi phân tích ngần ấy chữ là còn chưa kể đống mật mã rất lằng nhằng nằm chờ kia.
“Có án tử”
Bao Chửng đẩy cửa tiến vào, tiện thể khoát tay ra hiệu với người phía sau.
Bạch Ngọc Đường đi ra xem xét thì thấy ba cảnh viên từ cửa phía sau Công Tôn đẩy giường inox có bánh xe tiến vào, đặt trên đó là một chiếc bọc màu đen.
Công Tôn cùng Mã Hân liếc mắt nhìn nhau một cái, tiến tới, “Sao lại thế này?”
Cảnh viên đẩy chiếc bàn vào phòng pháp y, sau đó nhanh chóng đi ra.
Bao Chửng gật gật đầu bảo họ rời đi.
“Là như vậy.” Bao Chửng thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ khó hiểu, nói, “Mấy ngày trước, tòa nhà phía sau trường Đại học Y có phát hiện một thi thể nam giới. Quản lý tòa nhà báo cho cảnh sát tới nhận, người đàn ông này hình như đụng xe hay là bị sao đó, tóm lại chết ở bãi đỗ xe. Ban đầu, pháp y Dương đã tới hiện trường nghiệm thi, chính là vừa mới cởi quần áo người đó, ông ấy đã nói đưa tới tặng cho Công Tôn đi, là thứ tốt đấy, Công Tôn lần này vui phải biết, có điều SCI lại có án liên hoàn giết người rồi.”
Tất cả mọi người cảm thấy đùa hay thật vậy, phát hiện một xác người liền phán được có án liên hoàn cần phá? Dương pháp y gần đây càng lúc càng giống thần a.
“Tôi đi nhìn xem.” Công Tôn cùng Mã Hân kích động chạy vào phòng pháp y, những người khác vì tò mò cũng theo vào nốt.
Riêng Triển Chiêu thì bị Bao Chửng gọi lại, nói, “Đúng rồi, sắp tới, đại học Y muốn tổ chức một buổi hội thảo về tâm lý học, họ hy vọng cậu tới dự.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Cháu nghiên cứu tâm lý học tội phạm chứ có phải là cố vấn định hướng y học này nọ đâu, tới làm gì?”
“Cậu có danh lại có mã, đây đủ làm lí do chưa?” Bao Chửng vỗ vỗ vai, “Coi như cậu trợ giúp các học sinh nâng ôn tâm lý học nhé, cậu đồng ý tới một cái biết đâu bên họ bớt được áp lực kinh phí nữa thì sao.” Nói xong liền khoát tay với Triển Chiêu rồi rời đi.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, xoay người thì nhìn thấy Bạch Trì ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cái đĩa phim.
“Trì Trì, trúng độc hả?” Triển Chiêu hỏi.
“Không phải a!” Bạch Trì cười nói, “Đột nhiên em cảm thấy thật khéo làm sao, vỏ đĩa phim này giới thiệu phim kinh dị Thị trấn bác sĩ điên cũng có hai người bỏ trấn trốn thoát, không ghi kết cục. Mà đĩa phim kia cũng kể một đôi tình nhân tìm kiếm đường thoát ra, hình như là có người cố ý xếp nhầm chúng, như là biểu thị một kết cục nào đó?”
Triển Chiêu vươn tay xoa đầu Bạch Trì, nói, “Trì Trì, em có biết vì sao trên thế giới này đại đa số các tác phẩm điện ảnh nổi tiếng của Nhật đều là bi kịch hay không?”
Bạch Trì lắc lắc đầu, “Bi kịch khiến cho con người ta khắc sâu chăng?”
“Vấn đề chính là họ muốn đề cập tới tư tưởng cùng với bản năng sinh tồn của nhân loại ở thời khắc cuối cùng!” Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Cả hai thứ này vốn luôn song song cùng tồn tại, nếu không phải ở giây phút sinh tử cuối cùng, muốn sống hay không muốn sống, sự chọn lựa lúc này mới là có ý nghĩa nhất. Mà cái kết bi kịch lại thỏa mãn được quan niệm số mệnh khó cưỡng cầu, ba nhát dao cùng lúc sẽ tạo thành sự dằn vặt sâu sắc, vì thế mà ghi nhớ mãi!
(Ba nhát dao = tư tưởng [chọn lựa muốn sống hay không muốn sống] + bản năng [muốn sống] + số mệnh [bi kịch: không được sống] -> khiến người xem day dứt)
Bạch Trì nghe xong như lọt vào sương mù, đang muốn hỏi lại, chợt nghe trong phòng pháp y truyền đến một trận kinh hô.
Triển Chiêu cùng Bạch Trì xoay sang nhìn nhau một cái rồi chạy vọt tới, nhìn vào bên trong.
Trên giường giải phẫu là thi thể một người đàn ông, cái khiến cho người khác khiếp sợ chính là…………….thân thể người nay giống như là được người ta dùng kim chỉ ráp nối từng bộ phận vào vậy. Nhìn vào những mảng da màu khác nhau hiển nhiên có thể nhận thấy chúng không thuộc cùng một cơ thể, mà những đường chỉ kia lại được khâu thật đẹp mắt. Mọi người lần đầu tiên nhìn thì thấy thật đáng sợ thế nhưng cũng phải nói thi thể này có thể coi là một tác phẩm độc đáo có một không hai.
Hơn nữa, bộ dạng người chết thập phần anh tuấn, dáng người cũng có một tỉ lệ chuẩn miễn chê.
“Đến mặt cũng được làm!” Công Tôn xem xét cái đầu xinh đẹp của tử thi.
Đúng lúc này, đột nhiên……..thi thể kia trừng mắt.
“Mẹ ơi!” Triệu Hổ hét lên một tiếng.
Mã Hân cũng hoảng hồn lùi lại phía sau, nàng khám nghiệm tử thi bấy lâu nay, lần đầu tiên đụng phải loại tình huống như thế này. Mấu chốt là đôi con mắt đó không những thế còn chậm rãi liếc trái liếc phải như đang nhìn người xung quanh.
SCI hết thảy sợ trắng mặt.
Có điều, cái người còn khiến người ta có cảm giác khủng bố hơn chính là Công Tôn.
Anh còn đang ôm đầu thi thể, chậm rãi di chuyển ánh mắt theo từng cử động của đôi con ngươi kia.
“Công Tôn?” Bạch Ngọc Đường đi ra rồi lại đi vào, Triển Chiêu cũng kinh ngạc mở to hai mắt, “Xác chết vùng dậy sao? Tình trạng này phải chăng là cái đó còn chưa chết?”
“Đồng tử của hắn giãn rồi, không có khả năng nhìn ngó gì được nữa, cũng chẳng sống lại nổi đâu. Trợn mắt là bởi vì trên mí mắt có quét dung dịch gì đó, nơi này nhiệt độ so với tầng hầm của lão Dương thấp hơn cho nên chất dính đó co rút lại, mí mắt vén lên thôi. Tròng mắt động đậy là vì nó được nhỏ thủy ngân, thủy ngân là thứ chịu tải, chỉ cần vị trí hơi lệch một chút, thủy ngân sẽ dao động như những đợt sóng vậy, con ngươi vì thế cũng liền lắc lư theo.”
Triển Chiêu ngây ngốc ngó Công Tôn.
Công Tôn chỉ chỉ con dao giải phẫu trên khay hướng Mã Hân nói, “Nếu hắn đột nhiên ngồi dậy thì dùng dao bạc này đâm vào tim hắn một nhát, biết đâu có khi còn chưa chết thật.”
Tất cả mọi người đồng loạt lùi về phía sau thêm vài bước, Công Tôn mỉm cười, “Lừa đấy!”
Hết thảy SCI ai nấy từ đầu tới chân bất giác run rẩy vài cái, Người này tâm lý tiếp nhận sự việc quả nhiên là mạnh mẽ!
Triệu Hổ vò đầu, có chút táo bạo, “Em không tin, em không tin anh ấy mới rồi một chút cũng không hề sợ hãi!”
Mã Hán ở một bên bất đắc dĩ vỗ vỗ vai anh, “Thôi thôi, chấp nhận số phận đi.”
Công Tôn cười lắc đầu, “Giảng dậy đám học viên khoa pháp y vài năm, trải nghiệm mấy trò đùa tai quái của chúng độ vài khóa, thì lúc ấy cho dù thi thể có phát sinh tình trạng gì đi chẳng nữa cậu cũng sẽ không còn thấy giật mình đâu.”
Mọi người hít khí lạnh, nuốt nước miếng ực ực, Công việc thật đáng sợ!
Công Tôn đem thi thể chuyển qua bàn giải phẫu trong phòng, rồi nhìn chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường đi qua hỏi, “Bộ phận cơ thể ……. Có phải là của cùng một người?”
“Nhìn tình trạng da bên ngoài hẳn không phải là một!” Công Tôn trả lời, “Hơn nữa thi thể được bảo quản tốt lắm, đã xử lý chống phân hủy, còn ngửi được mùi formalin!”
“Nội tạng thì sao?” Triển Chiêu bước tới ngó đôi con ngươi vẫn đang đảo qua đảo lại kia, “Chúng ta tìm được con quái vật Frankenstein nhà Franken à?”
Công Tôn xoa xoa hai tay vẻ mặt hưng phấn nói, “Giải phẫu xong sẽ biết!”
Tất cả mọi người khẽ nhăn mặt, thức thời mà lùi lùi tới sát ngoài cửa mới thôi.
Công Tôn kiểm tra sơ lược thi thể xong bắt đầu giải phẫu……Khi thi thể được mở ra, cả anh cùng Mã Hân đều sửng sốt.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn hướng mọi người vẫy vẫy tay.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra rồi lại vào, bọn họ đối với việc này vốn rất muốn nôn, nhưng thi thể này sao cả mùi thối cũng không có, nhìn kĩ quả thực ngây ngốc cả người.
Phía sau lớp da bị rạch mở là một tổ hợp cơ quan được chế tạo tinh tế. Ngay cả mạch máu đều được làm tới tinh vi, vị trí đặt chuẩn xác. Một bộ khung xương bằng inox, gốm sứ thì cấu thành từng phần nội tạng, hình dáng kích thước tiêu chuẩn, còn có một cái máy bơm hình quả tim đang đập thật thần kỳ.
Nhìn thật lâu sau, Công Tôn đột nhiên ngẩng lên vẻ mặt khao khát hướng Bạch Ngọc Đường nói, “Phá án xong thì cho tôi nhé? Được chứ, được chứ?”
Tất cả mọi người nhìn trời…….