Trong hội trường tối tăm, Triệu Tước nói vài câu ổn định lại sinh viên, những sinh viên bắt đầu yên lặng ngồi chờ tiết mục tiếp theo, có khe khẽ nói chuyện, có đèn điện thoại chiếu sáng.
Không có nhiều thời gian cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phân tích tình huống, bởi vì nếu duy trì bóng tối quá một phút, nhất định sẽ tránh không khỏi rối loạn.
Tất cả mọi người đều tập trung nín thở, chờ đợi.
Bạch Ngọc Đường cầm thứ gì đó trong tay, khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Diệp bước ra ngoài, làm động tác nghe điện thoại với mình… Trong bóng tối, chỉ có hình dáng, nhưng ngón tay chỉ về phía trước vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, hỏi Mã Hán, “Còn ở đó không?”
“Còn.” Mã Hán nói, Triệu Hổ ngồi chồm hổm bên cạnh, muốn lấy thiết bị điều khiển trong kính ngắm ra nhưng làm mãi mà vẫn không được.
“Eleven đâu?”
“Chạy rồi.” Mã Hán trả lời.
“Bạch Diệp đang lên, lát nữa chú ta bảo làm gì thì làm nấy.”
“Bạch…” Mã Hán và Triệu Hổ ngẩng đầu, liền nhìn thấy hình dáng Bạch Diệp đứng ở bên cạnh, trong bóng tối, người nọ im lặng bước đi, thẳng đến khi tới gần trong gang tấc, hai người mới phát hiện ra, thật sự một thân đổ mồ hôi lạnh… Nếu bị đánh lén, đảm bảo sẽ không còn mạng.
Mã Hán có chút cảnh giác, cũng may Bạch Ngọc Đường nói trước, nếu không hắn và Triệu Hổ đã theo bản năng phản kích… Đương nhiên có hiệu quả không thì không thể xác định.
Bạch Diệp cầm súng, lựa một vị trí.
Mã Hán nhắc nhở, “Trong bóng tối, chú nhắm thế nào?”
“Ba…”
Ngay lúc hắn vừa dứt lời, đèn sân khấu lập tức chiếu xuống giữa trung tâm.
Các sinh viên đang nín thở lập tức bị kích động, dưới ánh sáng xuất hiện một người.
Mọi người hơi tò mò… Ngay cả Trần Hi và Lưu Manh làm MC cũng giật mình xem lại danh sách biểu diễn, có tiết mục này sao?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn ra sân khấu, chỉ thấy người đứng trên đó đang cầm một cây đàn violin…
Ngoại trừ nhìn thấy người nọ mặc tây trang màu xám, đội mũ phớt xám, thân hình hoàn mỹ ra thì cũng chẳng biết hắn là ai.
Hắn đặt cây đàn lên vai, cầm cung vẽ ra một đường cong đẹp mắt, âm giai hoa lệ huyền nhạc vang lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi há miệng — Vô cùng dễ nghe!
Triển Chiêu cầm cánh tay Bạch Ngọc Đường lắc lắc, “Không phải Triệu Trinh đó sao? Cậu đoán xem anh hai có trả tiền àn này của hắn không?”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, đầu hắn bây giờ rất mơ hồ, Triệu Tước rốt cuộc muốn làm gì?
Mọi người lúc ban đầu đều ngẩn ra, sau đó bắt đầu vỗ tay, dù sao đây cũng là trường học quý tộc, học đàn violin và dương cầm gần như là môn bắt buộc, vài người đối với tài kéo đàn của Triệu Trinh khen không dứt miệng, quả thật rất chuyên nghiệp.
Bạch Trì nhìn nhìn bên cạnh, vừa rồi Triệu Trinh còn ở đây, sao lại tự nhiên lên sân khấu biểu diễn? Còn nữa, Triệu Trinh nhà mình đúng là đại minh tinh, cái gì cũng làm tốt!
Đang lúc mọi người say mê thưởng thức âm nhạc, đột nhiên ánh đèn thứ hai bật lên.
Tầm mắt của mọi người lập tức dời khỏi Triệu Trinh, tới vòng sáng thứ hai. Nguyên bản nghĩ tới sẽ có mỹ nhân lên múa một phen, ai ngờ lại có tiếng “Meo meo ~” phát ra.
Sau đó, tiếng thét chói tai nổi lên từ khắp phía, cùng với tiếng nữ sinh kêu to, “Đáng yêu quá!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hít một hơi — Bên trong vòng sáng, là hai con mèo lớn mang theo đám mèo con bước lên sân khấu, trong tiếng đàn du dương, theo tiết tấu phất đuôi, lỗ tai khẽ nhếch, còn rất biết cảm thụ giai điệu, meo meo vài tiếng.
Một con Myanmar, một con Garfield, đúng là Lỗ Ban và Lilya.
Thân mình của Lỗ Ban và Lilya rất đáng yêu, một đám mèo con được Bạch Trì tỉ mỉ nuôi nấng, tròn tròn béo ú, hơn nữa màu lông và đốm khác nhau, có con giống ba, có con giống mẹ, một đám mèo lên sân khấu, bộ dáng ngây thơ, toàn bộ nữ sinh đều muốn điên lên.
Triệu Trinh hơi cong khóe miệng, nhiệm vụ của hắn chính là đây, kéo lực chú ý của mọi người.
Triển Chiêu dựa vào bàn, cảm thấy có chút buồn bực, bình thường Lỗ Ban rất lì lợm, tại sao ở cùng Triệu Trinh lại ngoan như thế?
Đang buồn bực, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi hắn, “Miêu nhi, giúp tôi làm một đề toán.”
“Đề gì?” Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nói, “Khu B – hàng – ghế , khu C – hàng – ghế , khu C – hàng – ghế , khu D – hàng – ghế , khu E – hàng – ghế , khu F – hàng – ghế .” Bạch Ngọc Đường nói, “Trong hội trường, có tổng cộng bao nhiêu vị trí có thể bắn trúng những chỗ này, đồng thời cũng bắn trúng Eleven? Cậu có nhớ vị trí khu không?”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, ngẩng mặt bắt đầu tính, nói với Bạch Ngọc Đường, “Cho tôi một phút.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, thuận tiện cúi nhìn di động, bọn họ vẫn chưa cúp điện thoại.
Mã Hán vẫn cầm di động trong tay, lời nói của Bạch Ngọc Đường rõ ràng có thể nghe thấy.
Bạch Diệp hơi cong khóe miệng, hỏi Mã Hán, “Tiểu quỷ, có đèn pin không?”
Mã Hán gật gật đầu, là tay súng bắn tỉa đương nhiên phải chuẩn bị một số thứ, hắn lấy trong túi ra chiếc đèn pin nhỏ, dùng để bỏ túi, rất tiện lợi.
“Có nhớ mấy vị trí vừa nói không?” Bạch Diệp hỏi.
Mã Hán đã sớm hiểu rõ, “Chú muốn tôi chiếu đại khái vào mấy vị trí đó để chú nổ súng?”
“Ừ.”
“Nhưng người kia đang trốn ở chỗ bí mật, lỡ hắn ra tay nhanh hơn chú thì sao?” Mã Hán có chút khó hiểu, “Hay là tôi trực tiếp chiếu vào vị trí đó để hỗ trợ?”
Bạch Diệp nở nụ cười, “Tôi ra tay nhanh hơn hắn là được.”
Mã Hán càng không rõ, nhìn cây súng trên tay Bạch Diệp, “Chú xài đạn gì thế? Có gì khác nhau? Chú có bắn hắn ngất xỉu hay bắn chết thì hắn vẫn ngồi đó, người nọ bắn thêm một phát nữa cũng được vậy?”
Bạch Diệp nhìn Mã Hán, sau đó lắc đầu, “Cho nên Eleven nói rất đúng, cậu căn bản không thể làm sát thủ.”
Mã Hán hơi sửng sốt.
Bạch Diệp không nói nữa, “Bắt đầu.”
Mã Hán bất đắc dĩ nhưng vẫn làm theo.
Hắn nhớ lại mấy vị trí, trong một mảng tối đen, phía dưới chiếu đèn sân khấu, lực chú ý của mọi người đều đặt lên Triệu Trinh và đám mèo, người bình thường sẽ không nhìn lên trên.
Nhưng đèn pin không có khả năng chiếu xuống, cho nên Mã Hán đại khái nhớ lại vị trí, rồi đảo đèn qua. Bạch Diệp cũng đã bóp cò.
Nếu xem đây là trận đá banh, tiền đạo chỉ cần một cú sút vào khung thành, nhanh thì được cúp thế giới, chậm một chút thì sẽ mất. Bây giờ cũng thế, chỉ cần thời khắc bấm cò khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau một cách rõ rệt.
Động tác bóp cò của Bạch Diệp làm Mã Hán và Triệu Hổ theo bản năng liếc nhìn nhau — Quả nhiên là cao thủ trong cao thủ.
Ngay lúc Bạch Diệp nổ súng, Triển Chiêu đã giải ra đáp án, ngẩng đầu trả lời Bạch Ngọc Đường, “Chỉ có một vị trí, là khu D, hàng , ghế số .”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, sao lại quên mất, trong hội trường tối tăm, khu D vốn là là trong góc, hơn nữa còn là góc chết, có thể thấy đối phương thiết kế rất tỉ mỉ, nhưng mà… Là ai nổ súng bắn Eleven?
“Bắn trúng Eleven, phải là bắn từ khu F.” Triển Chiêu vuốt cằm, “Nếu tôi nhớ không lầm, khu F không nằm cạnh khu E, mà là ở góc nghiêng đối diện, trong thời gian ngắn ngủi, chạy từ khu E sang khu F là không có khả năng, trừ phi là Triệu Trinh làm ảo thuật.”
“Nói như vậy là có hai người?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Xem ra Eleven chỉ tính tới người ở khu E, người kia là bất ngờ xuất hiện?”
“Phải là tình huống bất ngờ.” Triển Chiêu gật đầu, “Để xem Triệu Tước xử lý thế nào.” Nói xong, nhìn vật trong tay Bạch Ngọc Đường, cười hỏi, “Cậu nghĩ người Bạch Diệp muốn bắn là khu E hay khu F?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, trầm mặc một lát, cùng đồng thanh nói, “Khu E!”
“Á?”
Nói tới đây, Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới một vấn đề… Triệu Tước lúc nãy cầm loa phóng thanh lên sân khấu, bây giờ biến đâu mất rồi? Trên sân khấu bây giờ chỉ có Triệu Trinh và đám mèo, Triệu Tước hoàn toàn biệt tăm.
Thanh âm “Phốc phốc” rất nhỏ vang lên, Bạch Diệp thuận lợi xử lý hết mục tiêu, sau đó thu súng, bắt đầu đổi nòng.
Triệu Hổ trợn mắt há mồm, đạn Bạch Diệp sử dụng là loạn hôn mê giật điện, hơn nữa mỗi một phát cơ hồ đều bắn cùng lúc với ánh đèn pin của Mã Hán, vừa rọi là bắn trúng, đúng là thật không dễ dàng luyện ra tay súng thượng đẳng.
Mã Hán thu đèn pin, áp lực quá lớn làm hắn đau cổ tay.
Bạch Diệp xoay đầu lại nhìn hắn, tươi cười nói, “Không hổ là cao thủ mà Eleven lúc nào cũng đặt bên miệng, quả nhiên không phải dạng dễ đối phó.”
Mã Hán cười gượng hai tiếng, cũng không giữ thắc mắc trong lòng, hỏi Bạch Diệp, “Lúc nãy là ai bắn Eleven?”
“Trên đời này chỉ có hai người bắn trúng hắn.” Bạch Diệp thản nhiên nói, “Người thứ nhất là tôi.”
“Còn người kia?”
“Là Ghost.”
Triệu Hổ và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi — Ghost xuất hiện?!
Bên kia, Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy, hắn thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, cậu có cảm thấy, mục đích thật sự của Triệu Tước, hình như không phải là Ghost? Chúng ta bị ổng lừa rồi.”
Triển Chiêu nghe xong, ảm đạm cười, “Tôi cũng thấy vậy, theo lời Triệu Tước nói, chú ta muốn cho Bạch Diệp kinh hỉ, là có ý khác. Mà Eleven căn bản là lợi dụng chúng ta, mục tiêu chung của bọn họ, ngoại trừ Ghost ra, chính là người bí ẩn nổ súng ở khu E lúc nãy! Nhưng mà người đó không nghĩ tới, Ghost lại xuất hiện phá hư kế hoạch của mình.”
“Cho nên cậu cảm thấy, Eleven và Triệu Tước bọn họ đang đối phó với cùng một người, chính là ngắm bắn người thần bí ở khu E, mà người thần bí đó lại muốn ngắm bắn những sát thủ khác?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mối liên hệ quá phức tạp!”
“Chậc chậc.” Triển Chiêu vươn tay nhẹ nhàng mở góc áo, “Thật ra tôi lại thấy ngược lại.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Ngược lại?”
“Tôi cảm thấy Eleven mới là người đột nhiên xuất hiện, mà Ghost mới là người hợp tác với Triệu Tước.” Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường có chút hồ đồ.
Lúc hai người đang cân nhắc, chợt nghe tiếng đàn của Triệu Trinh mơ hồ dừng lại, tiếng meo meo của đám mèo cũng không còn, mọi người bắt đầu vỗ tay ầm ĩ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu theo bản năng nhìn Triệu Trinh, không hiểu sao lại ngẩn người, Triệu Trinh đeo mặt nạ màu trắng, dưới mặt nạ xuất hiện nụ cười có chút xấu xa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có cùng một ảo giác — Người này là Triệu Trinh ư? Sao cảm giác lại giống Triệu Tước quá vậy?
Cùng lúc đó, chợt nghe “Bụp” một tiếng, sinh viên trong hội trường đều giật nảy… Trên sân khấu, Triệu Trinh và đám mèo đột nhiên biến mất, thanh âm của Triệu Tước truyền tới, tao nhã còn mang sức hút, “Khụ khụ, các sinh viên, xin mời thưởng thức tiết mục đặc biệt của hôm nay, sân khấu kịch…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở dưới đều há miệng — Sân khấu kịch không phải tiết mục cuối cùng ư?
Trần Lộ hốt hoảng lao tới, “Chết rồi! Hiệu trưởng giới thiệu lung tung, tới phiên hai người rồi kìa!”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, đột ngột như vậy?!
Triển Chiêu chà tay, túm Bạch Ngọc Đường ra sau, mau lẹ đi thay quần áo.
Trần Lộ thấy trên tay Bạch Ngọc Đường có một chiếc áo choàng đen, trong bóng tối không thấy rõ, liền hỏi, “Cậu lấy cái này ở đâu ra vậy?”
Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, nhìn cô, cười, “Đạo cụ.”
Trần Lộ che miệng sững sờ, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào hậu trường, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Triển Chiêu vừa đeo mặt nạ vừa híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Phóng điện lung tung!”
Bạch Ngọc Đường lấy súng ngắm đeo bên hông, phủ thêm áo choàng đen, giấu súng bên trong áo choàng, nhìn không có gì là không ổn.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống kiểm tra thanh súng.
“Bên trong là đạn gây mê, có thể làm người bị bắn té xỉu nhưng không chết.” Bạch Ngọc Đường đeo mặt nạ vào, nghe thấy tiếng đàn du dương truyền ra từ phía trước.
Triển Chiêu nhíu mày, “Sao kì vậy? Đây là nhạc nền?”
“Sao lại không phải tiếng mưa rơi?” Bạch Ngọc Đường tuy rằng không thuộc lời thoại, nhưng nội dung cơ bản vẫn nắm rõ, “Không phải câu chuyện xảy ra trong đêm mưa ư?”
Triển Chiêu nhún vai, “Ai biết, lên sân khấu có khi Triệu Tước cũng diễn.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đây là màn xuất sắc mà Triệu Tước đã chuẩn bị trước?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ buông tay, “Hai ta xem ra chỉ người đột nhiên trở thành diễn viên, Triệu Trinh phỏng chừng là người cung cấp đạo cụ và bối cảnh, những thợ săn tới đây, chớp mắt liền biến thành con mồi, còn cái người tự ình là hoàng tước ở phía sau kia, lại biến thành con mồi lớn nhất.”
Bạch Ngọc Đường nhìn súng trong áo choàng, “Bạch Diệp muốn tôi bắt người ở khu E? Đứng trên sân khấu có thể bắn, nhưng ở trên thì sáng, bên dưới thì tối, trước khi chúng ta nổ súng, bản thân đều sẽ biến thành bia ngắm!”
“Triệu Tước hẳn là đã nghĩ tới điều đó đầu tiên.” Triển Chiêu hơi cong khóe miệng, “Hơn nữa, tôi đại khái đã đoán ra được nội dung của vở kịch. Chính là toàn bộ vụ án này.”
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Có liên quan tới vụ đấu súng ở nhà thờ?”
“Không.” Triển Chiêu chỉ lỗ tai, “Nghe đi! Tiếng chuông này có quen không?”
Bạch Ngọc Đường hơi chau mày, “Người ở khu E, thì ra là hắn!”