Bạch Ngọc Đường mở tập văn kiện, hóa ra đó là phần ghi chép lại một kế hoạch, còn có vài bức hình mô tả, cùng với một ít ảnh chụp thực cảnh.
Theo như tư liệu thể hiện, Stephen thuê người tạo một chiếc du thuyền, làm ngay trong một xưởng đóng tàu tại bến cảng thành phố S.
Mà chiếc du thuyền này giống như đúc với hình vẽ Emilia trong tư liệu, chỉ là hiện đại hơn, cũng lớn hơn, chiếc du thuyền vừatheo phong cách cổ xưa vừa đẹp lộng lẫy.
Mà khiến cho người ta líu lưỡi chính là, chiếc du thuyền bởi vì kỹ thuật tạo thuyền hiện đại, nên đã thủ tiêu buồm và cột buồm, nhưng vẫn giữ lại bức tượng điêu khắc đầu thuyền. Mà bức tượng điêu khắc này lại không giống với mọi con thuyền từ trước đến nay —— mà là tạo hình một cô gái mỹ lệ, trong lòng ôm một bộ xương khô, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Lúc này, Bạch Cẩm Đường đột nhiên “A…” một tiếng, như là nhớ tới chuyện gì.
“Anh nhớ tới cái gì hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Trước hình như có nghe bọn họ nói qua một lần.” Bạch Cẩm Đường nói, “Lần đó là sinh nhật Lâm Nhược, mấy người bọn họ hình như nói muốn chuẩn bị một phần quà lớn cho cậu ta, góp vốn trước, bên anh hình như cũng góp một chút.”
“Anh là nói bọn họ vì định chúc mừng sinh nhật Lâm Nhược, nên cứ đơn giản tạo một con thuyền Emilia cho anh ta?” Triển Chiêu kinh ngạc, hỏi Bạch Cẩm Đường, “Vậy anh góp bao nhiêu vốn? Cái này là một chiếc du thuyền đó!”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Chuyện tiền nong do cặp song sinh chi, nhưng chú của Stephen là vua đóng thuyền, loại chuyện này hẳn là vì tình thân, sẽ không đắt quá đâu.”
Mọi người nhìn nhau.
Bạch Trì đứng một bên nhanh chóng lật xem toàn bộ tư liệu, sau đó ngẩng đầu báo cáo, “Không chỉ có mỗi thuyền đâu ạ!”.
Tất cả mọi người quay đầu lại, “Còn có cái gì?”.
“Còn sửa lại tuyến đường bay, có cả hòn đảo nhỏ trong truyền thuyết năm đó bị Emilia hủy diệt đến mức gần như đã mất tích nữa. Bọn họ có vẻ muốn biến chiếc du thuyền này và hòn đảo nhỏ kia thành hạng mục du lịch hạng nhất, trong đó còn có cả thám hiểm vùng biển nơi Emilia chìm gì đó nữa …” Bạch Trì chớp mắt mấy cái, “Toàn bộ hạng mục nếu như hoàn thành, còn liên quan đến du lịch và một vài hạng mục biểu diễn giải trí, toàn bộ kế hoạch kinh doanh rất hoàn thiện, rất nhiều người tham gia, có thể gọi tên là Kế Hoạch Thuyền Ma.”
“Anh, anh có tham gia không vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường cười gượng một tiếng, lắc đầu, “Anh vốn không hứng thú với mấy thứ này, nếu như biết bọn họ làm thành vầy, anh cũng sẽ không góp vốn.”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu, “Nghe xong thấy rất có lợi nhuận mà, hơn nữa giới thương nhân quyền quý của thành phố S nhất định sẽ được mời tới không ít, nơi rất tốt để tạo danh tiếng bổ sung quan hệ a!”.
Bạch Cẩm Đường có chút bất đắc dĩ, “Nhưng mà toàn bộ lễ khai trương a, khánh thành cao ốc a, dạ tiệc a… Anh nếu có thể miễn được thì miễn hết.”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn anh.
“Em biết!” Tề Nhạc không biết từ chỗ nào xông ra, “Giống như người ta khai trương cũng không dám mời bọn em cắt băng ấy.”
“Bởi vì không may mắn.” Trần Du bất đắc dĩ mếu máo, “Đi tới chỗ nào cũng có người chết.”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Đúng vậy đấy.”
Mọi người nhìn nhau, với trình độ không may mắn của Bạch Cẩm Đường, lại có thêm Tề Nhạc và Trần Du, nếu xuất hiện đồng thời trên chuyến đi đầu tiên của con thuyền Emilia này, quả thực đủ khiến người ta toát mồ hôi hột.
“Các em sao lại lên đây?” Lạc Thiên hỏi Mã Hân đang ôm cánh tay mình, “Hiện trường thanh lý xong rồi?”
Mã Hân nhìn cửa một chút, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói, “Ai phải về thì cũng về cả rồi, chủ nhà người ta lại đuổi mình, hình như không muốn phối hợp.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng bước chân.
Bạch Trì nhanh chóng đem văn kiện thả lại trên bàn, mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— dù sao, bọn họ không có lệnh lục soát, loại tư liệu này lại thuộc về bí mật làm ăn, tạm thời coi như không phát hiện đi.
Cửa phòng mở, Lâm Nhược đi đến, “Xin lỗi, thực sự không nghĩ tới lại thành như thế này.”
“Stephen không có việc gì chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nghe nói anh ta đã rời bệnh viện.”
“Cậu ấy đang gấp rút trở về.” Lâm Nhược thở dài, “Sally đã không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng còn phải tĩnh dưỡng nhiều.”
Tất cả mọi người gật đầu, bầu không khí dần trở nên ngượng ngập.
Lúc này, Công Tôn mang theo cái rương cuối cùng đi đến, nói với Bạch Ngọc Đường, “Thi thể đã vận chuyển về, kiểm tra hiện trường kết thúc, vườn hoa cần tạm thời phong tỏa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, Công Tôn đưa Mã Hân về trước khám nghiệm tử thi.
Lâm Nhược có vẻ mệt mỏi, lôi ghế ra ngồi xuống.
“Bạn của anh đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi anh ta.
“Về hết rồi, cảnh sát đã hỏi xong, mỗi người đều có ít nhất mười mấy vệ sĩ bảo vệ, chắc sẽ không đã xảy ra chuyện đâu.” Lâm Nhược ỉu xìu, nhìn mọi người, “Các cậu không trở về cục cảnh sát sao?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Còn có một số việc muốn hỏi anh.”
Lâm Nhược gật đầu, “Muốn tôi đến cục cảnh sát hay đến phòng làm việc của tôi?”.
“Đến chỗ anh đi.” Triển Chiêu hình như rất hứng thú với phòng làm việc của Lâm Nhược.
“Ừ, chờ Stephen trở về, tôi nói với cậu ta một tiếng rồi đi.” Lâm Nhược thấy trong phòng còn có người đang thu thập chứng cứ, liền vô thức thu chân đang gác ở trên ghế lại, nhìn tấm thảm đờ ra.
Nơi này là chỗ Sally và quản gia Kevin bị tấn công, trước đã có người thu thập chứng cứ rồi, lúc này, Triệu Hổ và Mã Hán còn đang kiểm tra xung quanh.
Bạch Cẩm Đường và Lâm Nhược nói chuyện phiếm, cũng giết được một chút thời gian, Lam Tây và Lam Kỳ giúp đưa các cô gái về nhà, trong biệt thự to như vậy, ít người hẳn đi.
Triển Chiêu quan sát Lâm Nhược một hồi, anh ta hình như có chút uể oải, nhưng thật ra lại không thấy có biểu cảm gì là bất an hay nôn nóng.
Điểm này kỳ thực có chút kỳ quái, nói cách khác, Lâm Nhược không cảm thấy chuyện lần này là do mình gây phiền phức cho bạn bè. Thông thường, người đang gặp phải phiền phức và người gây cho người khác phiền phức tâm tình hoàn toàn không giống nhau, kết quả chuyện lần này rõ ràng đã làm phiền Stephen. Nhưng Lâm Nhược thân là một người có tinh thần trách nhiệm, cũng không có một chút biểu cảm áy náy, chứng tỏ anh ta còn biết một vài đầu mối khác, tai hoạ lần này, chẳng lẽ là tự Stephen rước lấy?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt.
Trong lúc đối thoại bằng mắt, chỉ có hai người mới hiểu được… đây đã trở thành sự ăn ý và thói quen.
Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng phát hiện tâm tình của Lâm Nhược rất ổn định, nhìn sang Triển Chiêu —— kỳ quái a.
Triển Chiêu gật đầu, nhìn thoáng qua cái bàn —— cậu đoán xem anh ta có biết về bản ghi chép kế hoạch và chuyện họ đang làm không?
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— nếu thực sự có biết, đối phương cũng là một phen hảo ý muốn vì anh ta chúc mừng sinh nhật, không lý do gì một chút cũng không áy náy.
Triển Chiêu sờ sờ cằm —— vừa rồi Lâm Nhược xuống lầu trước, tâm tình so với hiện tại bất an hơn, cũng có tỏ ra áy náy, nhưng vì sao lần này lại không có?
Hai người trầm mặc một hồi, rồi cùng nhìn phía Triệu Trinh cách đó không xa đang ngáp.
Triệu Trinh không có việc gì làm thì có chút mệt rã rời, vừa ngáp một cái lại nhận được hai ánh nhìn sắc bén, anh không khỏi giật mình khó hiểu nhìn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hất mắt với anh, rồi nhìn tập văn kiện trên bàn.
Triệu Trinh chớp mắt mấy cái, nhún vai —— ý gì?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lại nhìn Lâm Nhược.
Triệu Trinh chỉ buồn cười, anh phát hiện điện tần của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất đồng bộ nha, chi tiết đều giống nhau như đúc, tiếc là anh vẫn không thể hiểu ý, vì vậy bất đắc dĩ liếc sang Trì Trì cầu cứu.
Bạch Trì trái phải nhìn một chút, nghĩ có lẽ Triển Chiêu là muốn cho Lâm Nhược “trùng hợp” mà thấy phần văn kiện kia, từ đó thử một lần xem anh ta có biết kế hoạch này hay không.
Bạch Trì bĩu môi với tập ghi chép kế hoạch trên bàn, rồi quay đầu “xoẹt” với Triệu Trinh một cái, nháy mắt.
Quả nhiên trao đổi sóng điện từ giữa tình nhân với nhau dễ hơn một ít, Triệu Trinh lập tức lĩnh hội tinh hoa, liền quay sang nhìn về phía Lâm Nhược.
Lâm Nhược lúc này ngồi ở trên ghế, anh ta rất hiếu động, không làm sao an tĩnh được, cứ nắm cái ghế nhích tới nhích lui.
Triệu Trinh cầm tiền xu trong tay nhẹ nhàng bắn tới một chân ghế, mọi người cũng không nghe được tiếng gì, bởi vì tiền xu bắn lên rồi rớt xuống thảm, nhưng sau đó chân ghế của Lâm Nhược nghiêng đi, anh ta ngã về sau và lập tức trở tay một cái đè xuống bàn để giữ thăng bằng.
Động tác rất mạnh, cái bàn anh ta bám vào nghiêng đi, văn kiện trên bàn rơi lả tả trên mặt đất cùng với bút thước này trong ống đựng.
Lâm Nhược vừa rồi không tập trung, nghĩ đó là của mình, nên nhanh chóng thu nhặt, khi khom lưng cúi đầu, ảnh chụp từ trong văn kiện rớt ra, khiến anh ta chú ý.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt —— đạt mục đích!
Sau đó Lâm Nhược rút tấm ảnh còn kẹp lại một nửa bên trong văn kiện ra xem, đó là ảnh chụp Emilia tại xưởng đóng tàu, đã làm xong gần %.
Biểu cảm rõ ràng nhất khi Lâm Nhược cầm tấm ảnh đó là hai mắt trừng to, ngay cả một người chưa từng được huấn luyện tâm lý học như Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra được —— anh ta trước giờ căn bản chưa thấy qua, có lẽ cũng chẳng biết những người anh em tốt của mình đã chuẩn bị ình một phần “ngạc nhiên” như vậy.
Lâm Nhược cấp tốc mở tập văn kiện, đứng lên lật xem, càng xem sắc mặt càng khó nhìn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— thế nào?
Triển Chiêu khẽ gật đầu, từ việc quan sát thần sắc của Lâm Nhược, anh đã lấy được đầu mối mong muốn.
“Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường hỏi Lâm Nhược, cũng coi như giúp đỡ Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thêm lửa.
“Không…” Lâm Nhược lắc đầu.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Triển Chiêu đi tới ban công thì thấy cái xe màu đen có rèm che thường ngày đưa đón Bạch Cẩm Đường đang quẹo vào vườn hoa, xe mở cửa, Tiểu Đinh đi ra, phía sau là Stephen.
“Oa…” Tiểu Đinh nhìn vườn hoa hồng bị xe nâng san bằng phía trước, “Làm gì vậy a?”
Đại Đinh đậu xe rồi chạy xuống, đứng ở bên cạnh Tiểu Đinh, “Không phải là hoa hồng mới mua sao, giống đắt tiền thế, sao lại san đi?”
Bạch Cẩm Đường đi tới bên ban công, cặp song sinh giơ tay vẫy a vẫy với anh.
Tiểu Đinh ồn ào, “Lão đại, nghe nói anh hôm nay bị ám sát? Thằng nào a, bọn em đi kiện nó!”
Bạch Cẩm Đường không nói gì.
Lúc này, Lâm Nhược cầm lấy phần văn kiện, bước nhanh xuống lầu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hai người đều không lên tiếng, bước nhanh theo xuống phía dưới.
Stephen vừa từ trong xe đi ra thì thấy Lâm Nhược hùng hổ chạy tới, túm lấy mình kéo vào trong một cái lều cạnh đó.
Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau, có chút hiếu kỳ ngẩng mặt liếc Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, ý bảo —— đừng để ý đến bọn họ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bước nhanh tới ngoài lều, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
“Các cậu làm cái gì thế này?” Lâm Nhược đang hỏi.
Stephen hình như hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã trả lời, “Định cho cậu một sự ngạc nhiên mà.”.
Lâm Nhược hình như không phản đối, chỉ trầm mặc một lúc lâu, “Còn có bao nhiêu người tham dự nữa? Có Đinh Nguyên không?”
Stephen trầm mặc một lát, “Tất cả mọi người tham gia, có cả Ryan …”.
“Các cậu…” Lâm Nhược như thể nói không nên lời, không biết là đang sốt ruột hay tức giận.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— mọi người? Là chỉ nguyên nhóm bọn họ?
Triển Chiêu cảm thấy thời cơ không tồi, liền bĩu môi với Bạch Ngọc Đường, là ý —— đi vào!
Bạch Ngọc Đường đi vào trong thì vừa vặn nhìn thấy.
Lâm Nhược đang túm lấy Stephen, một tay cầm ảnh chụp giơ ra trước mặt.
Ở bên ngoài nghe bọn họ đối thoại, không thể cảm thụ được bầu không khí nhạy cảm bên trong.
Lâm Nhược nhìn Stephen, Stephen nhìn Lâm Nhược, hai người như đang có chuyện gì muốn giấu diếm … Thật giống như rất kiêng dè Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vậy.
Triển Chiêu từ biểu tình bọn họ đọc được một vài chi tiết —— hai người này, có bí mật, không thể nói ra ngoài!
Lầu hai, Bạch Trì tỉ mỉ lật xem toàn bộ sách vở và tư liệu trong thư phòng, đặc biệt là một ít ghi chép tiếng Nhật của Stephen.
Triệu Hổ và Mã Hán ở cửa giúp cậu canh chừng.
Triệu Trinh lục xem đồ dùng của Stephen.
“Ừm…”
Bạch Trì xem tư liệu, phán đoán phạm vi quan hệ và sở thích của Stephen, chợt nghe thấy Triệu Trinh phát ra một thanh âm khó hiểu.
“Thế nào rồi?” Bạch Trì quay đầu lại nhìn Triệu Trinh.
Tuy rằng Triệu Trinh không phải thành viên chính thức của SCI, thường ngày cũng không hứng thú với việc tham dự phá án, nhưng Triệu Trinh với năng lực đặc biệt của mình, lại là cháu trai của Triệu Tước, Bạch Trì biết anh cực kỳ thông minh, chỉ cần anh chịu nghĩ, nhất định có thể tìm được một vài đầu mối người khác phát hiện không được.
“Lục lọi riêng tư của người khác hình như không tốt lắm nha?” Triệu Trinh sờ sờ mũi, như là muốn nói lại thôi.
“Anh phát hiện cái gì?” Bạch Trì chạy qua.
Ở cửa, Mã Hán và Triệu Hổ cũng hiếu kỳ nhìn vào.
Triệu Trinh nhíu mày với hai người, ý là —— cửa có người không?.
Triệu Hổ và Mã Hán nhìn kĩ lại, lắc đầu, không có ai!
Triệu Trinh gật đầu, hạ giọng nói với ba người nói, “Trong gian phòng này, có một cửa ngầm.”.
“Có thể là két sắt các loại hay không a?” Bạch Trì nghĩ Stephen có tiền như thế, lại thích mấy thứ mạo hiểm này nọ, trong phòng có một phòng ngầm cũng không khó hiểu.
Triệu Trinh đưa tay, nhẹ nhàng ấn vào cái gì đó, chợt thấy một tầng giá sách mở ra.
Đằng sau, xuất hiện cánh cửa khép hờ.
“Mở ra rồi?” Bạch Trì kinh ngạc.
Triệu Trinh nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy tiếp theo là những bậc thang đá đen ngòm, thông xuống bên dưới.
Triệu Hổ nhìn thoáng qua, “Nơi này là lầu hai, đi xuống chính là lầu một, phòng ở đây kết cấu phức tạp quá a.”
Triệu Trinh đóng cửa, vươn ngón tay khẽ “suỵt” một cái.
“Oa, các vị đừng tùy tiện làm động tác này a, nhìn quỷ dị quá đi.” Triệu Hổ không hiểu sao lại nhớ tới Triệu Tước.
Triệu Trinh chỉ chỉ phía dưới, “Tôi có nghe thấy tiếng động.”
“Tiếng gì?” Bạch Trì kinh ngạc.
Triệu Trinh dán tai lên tường nghe, “Tiếng móng tay cào tường… còn có tiếng xiềng xích.”
Mọi người nhìn nhau.
Triệu Hổ nhếch miệng, “Phía dưới không phải giam con mãnh thú gì chứ?”
“Chắc không phải đâu.” Triệu Trinh ôm cánh tay, thờ ờ nói, “Còn có tiếng con gái hát.”
Triệu Trinh nói xong, nhìn lại thì thấy Triệu Hổ bọn họ đang há mồm chen lấn nhau dán tai vào tường nghe xem hát cái gì…