Tương Nam đột nhiên xuất hiện, theo lý thuyết thì cũng khá là hợp lý, không thể nói rõ chị ta đáng nghi bao nhiêu, nhưng cũng không thể nói chị ta hoàn toàn không đáng nghi, bởi vì tất cả quá trùng khớp.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mượn một chiếc xe đen không gây chú ý, lặng lẽ theo dõi xe của Tương Nam.
Triệu Trinh và Bạch Trì cũng theo cùng, những người khác đều quay về tổng bộ SCI.
Triệu Trinh ngáp ở ghế sau ngủ gà ngủ gật, Tiểu Bạch Trì hỏi Triển Chiêu, “Anh, anh nghi ngờ Tương Nam a?”
Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, quay đầu lại hỏi Bạch Trì, “Em thích Tương Nam như thế a?”
Bạch Trì cắn cắn môi, hình như đang chìm vào ký ức nào đó.
“Chị ta đưa em về quá khứ nào đó à?” Triển Chiêu dùng cái nhìn tâm lý để thăm dò, rất hứng thú truy hỏi.
“Vâng, lúc nãy em có nói là em thích phim《 Thành Phố Tro 》mà chị ấy diễn vai một bà già á?” Bạch Trì hỏi.
Triển Chiêu ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Thành Phố Tro? Chưa từng nghe qua bộ phim nào như thế a.”
“Là một bộ phim điện ảnh nhỏ thôi, em năm ấy tốt nghiệp ở trường cảnh sát xong thì nghỉ hè, đến Pháp du lịch rồi xem được trong một rạp chiếu bóng nhỏ.” Bạch Trì nhớ tới việc này, hình như còn có chút cảm khái, “Em năm đó tốt nghiệp trường cảnh sát rất không vui, cảm giác như có làm gì cũng không vực dậy nổi tinh thần, rồi tình cờ xem được bộ phim đó.”
“Nội dung là gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nghe tên vậy, là loại nghệ thuật tối nghĩa sao?”
“Ngược lại, là hài kịch hoang đường, gọi là Thành Phố Tro là bởi vì thành phố ấy không lâu trước đó có núi lửa xung quanh hoạt động, tro núi lửa bao trùm cả tòa thành. Lúc mọi người chạy nạn, một bà già không cẩn thận để thất lạc di vật duy nhất mà người bạn già chết đi để lại cho, là một cái đồng hồ bỏ túi loại nhỏ. Lúc bà ấy quay về đi tìm, phát hiện thật nhiều bụi bao trùm cả tòa thành. Nghị viện lúc đó đại diện cho dân chúng bắt đầu họp lại bàn xem làm thế nào để dọn sạch bụi, cần bao nhiêu người dọn, xoay sở chi phí dọn dẹp như thế nào, nên đợi cứu viện, hay tự thân vận động, nếu như mắc bệnh vì bụi thì phải xử lý như thế nào, làm sao để bồi thường tổn thất, … vân vân.”
Triệu Trinh vốn như đang ngủ, nghe đến đó thì khẽ cười một tiếng, “Quả thật là vừa hoang đường vừa đầy giọng văn nghệ.”
“Lúc cả thành đang khắc khẩu, bà già chạy vào bên trong, không phải đi dọn bụi, mà là đi tìm cái đồng hồ bà đánh rơi. Lúc tìm kiếm, bà ấy gạt bụi đi thì phát hiện rất nhiều thứ phía dưới lớp bụi. Ví dụ như món đồ chơi trẻ con bị rác bụi chôn vùi, hoặc chữ viết nguệch ngoạc trên tường, còn có người ăn mày chưa kịp chạy trốn đã chết, một gia đình mèo nhỏ trốn đi… Tuy rằng cuối cùng hình như cái đồng hồ của bà ấy không tìm được… Câu chuyện không đầu không đuôi, thế nhưng lúc em xem cũng không cảm thấy khó chịu.” Bạch Trì vuốt cằm, “Tương Nam diễn bà già kia, ánh mắt rất hay, rất an tĩnh, cảm giác dữ thế vô tranh, em mỗi lần đau buồn nhớ tới ánh mắt của chị ấy, sẽ bình tĩnh một chút.”
dữ thế vô tranh: không tranh với đời.
Triển Chiêu gật đầu, hỏi tiếp, “Vậy hôm nay em gặp người thật rồi, có cảm giác gì?”
“Ừm, cảm giác diễn viên chính là diễn viên a, chị ấy ngoài đời thực khiến người ta có cảm giác hoàn toàn không giống với bà già kia, như là một người khác vậy.”
Triển Chiêu nghe xong Bạch Trì nói, ngón tay khẽ gõ gõ lên đầu gối như đang suy nghĩ cái gì đó, không nói thêm gì.
Lúc này, xe Bạch Ngọc Đường ngừng lại, trốn ở phía sau một bồn hoa.
Ở phía trước, xe của Tương Nam rẽ vào một khu biệt thự, cửa không có nhân viên an ninh, nhưng chắc là có camera.
Bạch Ngọc Đường không vội vàng tới gần, chuẩn bị thăm dò tình hình trước đã.
“Nơi này có người ở không?” Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn cảnh vật chung quanh, “Thật là tịch mịch, tôi tưởng người ta thích mua biệt thự ở đây chứ.”
“Bán không được.” Triệu Trinh nói, “Vốn chỗ này phong thuỷ không tốt lắm.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn sang, “Cậu cũng tin phong thủy?”
“Không tin cũng không thể thay đổi lời đồn rằng phong thuỷ nơi này không tốt a, mua biệt thự không phải để đầu tư cũng là để ở, đầu tư thì sợ lỗ, ở thì sợ mất mạng, đương nhiên không tốt để mua. Hơn nữa tôi nghĩ Tương Nam có lẽ là thuê để ở đó.”
“Thuê…” Triển Chiêu cười, “Cậu muốn nói, Tương Nam cố ý thuê một căn nhà ma để thể nghiệm cuộc sống sao?”
“Rất hợp lý a, tôi thấy hành vi của chị ta cũng tương đối quái dị.” Triệu Trinh chỉ chỉ đầu, “Cái này gọi là vì nghệ thuật hy sinh tinh thần.”
Bạch Trì híp mắt nhìn, “Dấm chua.”
Triệu Trinh bật cười, “Đúng vậy, chua đấy! Muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Bạch Trì cười tủm tỉm, “Trở về rồi làm cho anh, trong tủ lạnh có sườn.”
Triệu Trinh tâm tình hình như tốt lên không ít, Triển Chiêu đột nhiên rất nghiêm túc nhìn sang Bạch Ngọc Đường đang bấm điện thoại, “Tôi cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt, tôi đã mấy ngày nay không ăn thịt, muốn ăn thịt a
.”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn anh, “Cậu vừa rồi ở bữa tiệc không phải mới gặm cả khúc vai cừu với nửa cái đùi gà à, còn nói đùi gà của người ta không thể ăn nổi, kẻ có tiền chắc chắc thích mua loại gà được biến đổi gen từ vịt …”
Triển Chiêu vẫn nhìn thẳng, không hề sợ hãi cũng không hề xấu hổ đối diện với anh.
Bạch Ngọc Đường lập tức bại trận, “Trở về rồi làm cho cậu…”
Lúc này, chiếc xe đưa Tương Nam rời khỏi, xem ra đã đưa người về đến nơi.
Gọi điện thoại, Bạch Ngọc Đường lệnh cho Tương Bình hỗ trợ điều tra người sở hữu khu biệt thự, cùng với bất động sản cá nhân và tình hình kinh tế của Tương Nam.
Không bao lâu, Tương Bình bên kia đã hồi âm.
Phỏng chừng không khác lắm so với thông tin của Triệu Trinh, Tương Nam không hề cố sức kiếm tiền, đương nhiên, tình hình kinh tế của chị ta không tệ, đầu tư cũng rất lý trí phù hợp, thế nhưng không tính là đại phú đại quý. Mà khu biệt thự này thuộc về một công ty bất động sản nào đó, xây dựng đã lâu, tình trạng tiêu thụ không mấy lý tưởng, chủ yếu bởi vì chuyện ma quỷ.
Khu vực này theo lý mà nói thì cũng không tệ, hẳn là có thể bán được giá tốt, nên năm đó khi bán ra thì cạnh tranh rất kịch liệt. Có điều sau khi mua được rồi, từ lúc thiết kế đến lúc xây xong, hầu như mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, còn có vài người chết, rất quỷ dị. Cuối cùng chủ thầu mê tín dị đoan đi tìm một thầy phong thuỷ đến xem, thầy phong thuỷ nói nơi này trước đây là bãi tha ma, là nơi đại hung, xây nhà chỗ này, người ở người chết, không có phương pháp phá giải.
Có người được chủ thầu bán lại cho, mới vừa vào ở được một ngày thì con chó chết mất tiêu, người đó nói vào ban đêm đèn điện không sáng, ống nước phun nước, ác mộng liên tục, kinh khủng dị thường, vì vậy bỏ chạy trong đêm luôn, thuận tiện đăng báo than trách, ầm ĩ dư luận một thời gian, sau đó người người truyền tai nhau nói tòa nhà này bị ma ám, cuối cùng bị bỏ không ở đây đã nhiều năm.
Tương Nam là người gần đây nhất thuê khu vực này ở, có vẻ đúng là muốn thể nghiệm cuộc sống.
Bạch Ngọc Đường lại nói Tương Bình điều tra một chút về Tương Nam.
Kết quả là —— Tương Nam, năm nay bốn mươi hai tuổi, gia cảnh trung bình, lúc hơn hai mươi tuổi có kết hôn một lần, sau đó ly hôn, không có con cái, quanh năm sống một mình, không có bạn bè gì.
Tư liệu này là từ một tờ báo lá cải nào đó, độ tin tưởng còn chờ khảo chứng.
“Nhưng em nghe nói Tương Nam có một đặc điểm này.” Bạch Ngọc Đường ấn loa ngoài để mọi người đều nghe được lời Tương Bình.
Triển Chiêu hỏi xen vào một câu, “Có phải đang có ai khác ở bên cạnh cậu không đấy?”
“Hắc hắc.”
Đầu kia điện thoại, truyền đến tiếng cười của lão Dương.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, xem ra tư liệu trực tiếp của Tương Bình là đến từ lão Dương, lão Dương có tiếng ham mê điện ảnh, phương diện này hỏi ông ấy là hợp nhất.
“Tương Nam mỗi lần diễn một vai nào đều phải nhập vai trước một tháng, còn có a, quỷ dị nhất chính là cô ấy có thể tìm người na ná với nhân vật đến ở cùng. Nếu như vai diễn này có hình tượng nguyên mẫu càng tốt, cô ấy sẽ ở cùng một chỗ với hình mẫu luôn, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, là người tốt là người xấu, nghe nói có một lần cần diễn vai thủ phạm giết người, cô ấy còn mỗi ngày đến ngục giam sưu tầm vân vân” lão Dương hăng hái bừng bừng nói đủ thứ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại đang cầm cốc cà phê ăn chocolate của ông ấy.
Triển Chiêu nhịn không được chen vào một câu, “Cẩn thận huyết áp và lượng đường máu của bác đó!”
Lão Dương sặc một ngụm cà phê.
“Tìm nguyên mẫu…” Triệu Trinh nhíu mày, “Lần này nguyên mẫu là một con ma, chị ta tính ở với ai? Không lẽ chị ta đến nhà tang lễ sưu tầm.”
Bạch Trì suy nghĩ một chút, “Nơi này phong thuỷ không tốt lại có chuyện ma quái, nhưng xem ra Tương Nam không phải ngày đầu tiên ở đây, vừa rồi biểu hiện của chị ấy tại gara nhà Stephen, hình như cũng chưa tìm được cảm giác đúng.”
“Có lẽ là cách tìm hiểu sai.” Triển Chiêu không nhanh không chậm thốt ra một câu.
“Xung quanh đây có chỗ hổng nào có thể vào hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.
“Vào đại đi anh.” Tương Bình nói, “Căn nhà này toàn chuyện ma quái a, bán không được bỏ trống đã nhiều năm, đương nhiên không có camera các loại gì đâu.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ độ khó khi đột nhập vào, chuẩn bị xuống xe.
“Tôi cũng đi.” Triển Chiêu xung phong nhận việc.
“Tôi cũng đi.” Triệu Trinh cũng nhiệt tình hiếm thấy.
“Em cũng…” Bạch Trì cũng yếu ớt nhấc tay, xem ra đối với thần tượng của mình cảm thấy rất hứng thú.
Bạch Ngọc Đường thở dài, “Vậy đi cả đi.” Nói xong, mở cửa xe, mọi người cùng nhau nghênh ngang tiến vào khu biệt thự, thực sự không có bất kì ai ở trong, hơn nữa còn âm phong từng đợt.
Triển Chiêu thật tình cảm khái —— quá có tinh thần hy sinh.
“Đó là ánh nến hả?” Triển Chiêu chỉ vào một ánh sáng lờ mờ duy nhất của khu biệt thự hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Có thể còn chưa nối điện.” Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía một chút.
“Điện nối hay không thì không biết, nhưng Tương Nam sắp Thông Thiên Học là thật.” Triệu Trinh có chút không thể hiểu nổi, “Thể nghiệm cuộc sống như vậy, chị ta sao không đến đại một hòn đảo nào đó mà phiêu lưu?”
Triển Chiêu nhìn Tiểu Bạch Trì, “Em thấy thế nào?”
Bạch Trì chà xát chà xát cánh tay nổi da gà, “Em thấy có chút quái dị.”
Triển Chiêu mỉm cười, “Em đoán xem, chị ta có thực sự đụng độ với ma hay không?”
“Cái thứ đó không tồn tại mà!” Bạch Trì sợ nổi da gà, kiểu hành động của Tương Nam thế này có thể nói là chuyên nghiệp, nhưng hình như có chút quá ….
“Đi xem.” Bạch Ngọc Đường bĩu môi.
Bốn người chia hai hướng khác nhau đi về phía biệt thự.
Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã tới trước bệ cửa sổ của biệt thự… Họ chọn một chỗ sáng nhất, nấp ở hai bên sườn cửa sổ, nhìn vào trong.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, nhưng cũng là có sáng, bên ngoài lại đen kịt nên thấy rất rõ ràng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phát hiện phía trong cửa sổ bọn họ đứng là nhà bếp.
Mùa hè mà, nhiệt độ cao, bên trong không có điện tất nhiên không có máy điều hòa, cửa sổ mở ra, nhà bếp thắp hai ngọn nến, đều đặt ở bên cạnh bồn nước.
Một người phụ nữ … đang ở bên bồn nước, cắt cái gì đó.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Tương Nam đang làm thức ăn?
Nhưng mà, người này có đúng là Tương Nam không a?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không quá chắc chắn, bởi vì cảm giác thấy thân hình này nhỏ nhắn, lại mặc một cái váy liền áo màu trắng, rất ngắn gọn, quan trọng là … Tương Nam tóc ngắn, người phụ nữ này tóc vừa đen vừa thẳng, dài đến thắt lưng, phía trước còn có tóc mái dài che khuất lông mi, ánh sáng lại lờ mờ, thấy không rõ lắm có phải tóc giả hay không.
Từ bóng lưng cộng thêm động tác thân hình, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thậm chí có một suy nghĩ —— có phải Tương Nam giấu con gái ở chỗ này không a? Nhìn như một cô bé mười bảy mười tám tuổi vậy.
Mà cô gái kia, lúc này trong miệng còn đang ngân nga một bài hát. Giai điệu giản đơn, liên lục lặp lại, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa liếc mắt nhìn nhau, xác định đều chưa từng nghe qua.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho anh quan sát cái thớt gỗ bên trong, như là muốn dùng tay nghề vào bếp của anh để đoán một chút, xem cô gái kia đang làm món gì?
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này, chỉ thấy cô ta cắt cắt liên hồi, nhưng không có cảm giác giòn giã nên chắc không phải là rau dưa, hình như đang cắt thịt, hơn nữa nhìn con dao chặt xương trong tay cô ta… chẳng lẽ đang cắt sườn các loại gì đó?
Lúc này, chợt nghe có tiếng máy móc gì đó “tích tích tích” kêu lên.
Cô gái đứng thẳng người quay đầu lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thụp người xuống … Xem ra dưới bệ cửa sổ có đặt lò vi ba hay gì đó tương tự.
Thế nhưng vừa rồi lúc cô gái kia quay đầu lại, tóc xung quanh mặt hất lên, trong khoảnh khắc đó Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy rõ, người này chính là Tương Nam không sai!
Bạch Ngọc Đường tựa ở bên tường nhìn trời, hình như cảm thấy dạ dày có chút không khỏe.
Triển Chiêu lại là cau mày vẻ mặt nghiêm trọng.
Bạch Ngọc Đường chớp mắt với anh, ý là —— người phụ nữ này xảy ra chuyện gì?
Triển Chiêu đương nhiên biết Bạch Ngọc Đường đang khó hiểu cái gì, tình trạng của Tương Nam đúng là rất kỳ quái, thông thường mà nói, nếu như một người đã có tuổi mà bảo dưỡng tốt, trang điểm cho trẻ một chút, rất khó bị ai phát hiện ra. Nhưng trang điểm cho trẻ đến thế nào cũng có một giới hạn nhất định, bốn mươi thành ba mươi thì OK, ba mươi thành hai mươi cũng OK, hai mươi thành mười mấy tuổi cũng được, nhưng bốn mươi mà thành mười mấy tuổi… Cho dù là thiên tài đến thế nào đi chăng nữa, trên sinh lý vẫn có chỗ hổng, không có khả năng hoàn toàn đạt được, cho dù là trải qua thuật hoá trang cao siêu nhất.
Tương Nam trang điểm rất đậm, mặt đánh phấn dày vô cùng, lớp nền hầu như thuần trắng, che hết những vết tích của năm tháng. Đường kẻ mắt rất đen và rõ, mà khiến người ta khó hiểu nhất là chị ta đã vẽ cặp mắt hai mí nguyên thủy của mình thành mắt một mí, cảm giác cả người đều biến dạng. Điểm chết người chính là môi của chị ta. Thông thường mấy cô học sinh sẽ dùng một ít son môi màu thạch anh nhạt, làm cho người ta cảm giác môi vừa đỏ vừa mọng vừa có sức sống, cũng có chút gợi cảm nóng bỏng, Tương Nam ngược lại, không chỉ không dùng son, còn dùng phấn dày đắp lên trên làm bờ môi khô khốc, còn có một tầng da cứng mỏng viền xung quanh.
Bạch Ngọc Đường thật muốn về nhà ngay để rửa sạch đôi mắt đang bị kích thích mạnh.
Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh khác, hình như là tiếng chén bát đụng chạm.
Hai người hoàn hồn, nhìn tiếp…
Tương Nam một mình ngồi trong nhà bếp đen kịt, bốn cái bàn vuông nhỏ phía trước, đang dùng dao nĩa bắt đầu ăn cái gì đó.
Cái mũi mèo của Triển Chiêu lúc này có chút tác dụng, anh bịt mũi liếc Ngọc Đường, như là nói —— mùi máu tươi nặng quá.
Bạch Ngọc Đường thị lực tốt, năng lực thích ứng của hai mắt cũng mạnh, khi quen được với ánh sáng rồi, liền thấy rõ dưới ánh nến, Tương Nam đang ăn cái gì …
Là một người có bệnh sạch sẽ, ý chí cường đại cũng không thể giúp Bạch đội trưởng chế ngự cảm giác buồn nôn từ dạ dày truyền lên cổ.
Thứ Tương Nam đang ăn là thịt bò, sống bao nhiêu Bạch Ngọc Đường nhìn không ra, nhưng mà màu máu đỏ có thể phân biệt được rất rõ ràng.
Triển Chiêu cũng thấy rõ, bởi vì trên đôi môi trắng bệch của Tương Nam có màu máu, lại còn có một vết đỏ theo khóe miệng chảy xuống.
Anh mở to mắt liếc Ngọc Đường, như là hỏi —— cái kia là nước sốt đúng không?
Bạch Ngọc Đường nhún vai, rồi thì thấy Triển Chiêu chăm chú nhìn mình như là muốn nói —— sườn các loại, không ăn nữa!
~~Không bao lâu, Tương Nam ăn xong, buông dao nĩa, cầm hai ngọn nến, rời khỏi nhà bếp.
Tương Nam sinh hoạt mọi thứ hình như đều ở ngay lầu một, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu theo chị ta đi quanh biệt thự vòng vo nửa vòng, thấy bên kia cửa sổ, Bạch Trì và Triệu Trinh có vẻ đã ở đó nhìn từ lâu.
Triệu Trinh “suỵt” với hai người, ý bảo người đến kìa!
Bốn người tiếp tục vây xem.
Chỉ thấy khi Tương Nam đi tới phòng khách, ngồi xuống sô pha, khóe miệng vẫn còn vết máu đỏ.
Triệu Trinh hoang mang liếc Ngọc Đường và Triển Chiêu —— đây là hình mẫu quái gì đây?
Tương Nam đột nhiên đưa tay từ trên bàn trà cầm lấy một vật gì đó ôm vào trong ngực, là một quả dưa hấu.
Mọi người vô thức dụi dụi mắt nhìn lại mới xác định là không nhìn lầm, chính là loại dưa tròn vo, vân xanh xen trắng.
Tương Nam thu hai chân lên, tựa lưng vào sô pha, một tay ôm quả dưa, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nó, giống y như khung cảnh thường ngày Công Tôn ôm Lỗ Ban vừa vuốt lông nó vừa xem phim kinh dị.
Lúc mọi người ở đây đang hoang mang, thì nghe Tương Nam đột nhiên cất giọng, “Emilia, Emilia, kế tiếp đến phiên ai?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chau mày.
Nói xong, Tương Nam hì hì cười, cười đến mức làm người ta nổi da gà…
Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh, cả Bạch Trì nữa, đều trưng nét mặt hoang mang quay lại nhìn Triển Chiêu, như là hỏi —— nhân cách phân liệt sao?
Triển Chiêu khóe miệng giật giật —— chưa thấy qua kiểu phân liệt nào như thế này, giống bị ma ám hơn đó.