Công Tôn ngay cả dao giải phẫu cũng đã vung ra, hăng hái bừng bừng chuẩn bị hạ thủ phanh thây Bánh xe Đức Phật quỷ dị nọ.
Chỉ là dao nhỏ của anh còn chưa kịp đánh xuống, bỗng có người hô to một tiếng, ngăn trở hành động của anh.
Công Tôn nhướn mày, dám cản lão tử khám nghiệm tử thi?!.
Mã Hân cũng bất mãn nghiêng đầu nhìn ra phía cửa —— kẻ nào không muốn sống dám ngăn cản chủ nhân động thủ vậy?
Mọi người trong nháy mắt cảm giác thấy từ hai người đó phát ra một luồng khí lạ —— sát khí!.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa, một ông lão tóc xám bụng bự đang thở phì phò chạy ào tới, vẻ mặt kinh hãi, “Các người đang làm gì?! Cái đó là quốc bảo!”.
Triệu Hổ nhỏ giọng bà tám với Mã Hán, “Quốc bảo của mình không phải gấu trúc sao?”.
Mã Hán nhìn trời, tất cả mọi người vô thức nhìn Bao Chửng, ý là —— làm sao bây giờ?.
Bao Chửng lại rất trấn định, Công Tôn và Mã Hân còn lăm lăm cầm dao đứng hai bên thi thể, hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Bao Chửng nhướn mày với Triển Chiêu, ý là —— lên đi! Dùng mồm mép xử lão ta!
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn một đám người thi nhau ùa vào.
Lao đến có ba người, dẫn đầu là một ông cụ béo tròn, nhìn thoáng qua thì khoảng tuổi, đầu hói, tóc hai bên đã xám trắng, mắt có đeo kính nhìn rất trí thức.
Bởi vì tướng mạo tương đối có tính đại diện cũng tương đối dễ phân biệt, nên Triển Chiêu nhận ra ông ta —— từng thấy trên tạp chí, là giáo sư đại học, nhà khảo cổ học nổi danh trong nước, một người có uy tín trong phương diện nghiên cứu lịch sử Đông Âu, họ Trầm, tên Trầm Bác.
Hai người phía sau ông ta đều là đàn ông – khoảng tuổi, hẳn cũng là học giả, một là người nước ngoài, hình như không nghe hiểu được tiếng Trung, có chút mờ mịt. Người còn lại là kiểu mọt sách điển hình, trên mắt có cặp đít chai dày cộp. Người này Triển Chiêu cũng nhận ra, trước đây từng giảng dạy ở đại học, ra ra vào vào rồi có gặp qua, tên là Hác Nam. Bởi hắn rất nghiêm khắc, mỗi lần ra đề bài đều rất khó, sinh viên bình thường đều bị nợ môn, nên tất cả mọi người đều gọi hắn là ông thầy khó tính.
Ông thầy khó tính = hảo nan lão sư ~ Hác Nam lão sư (hảo nan và Hác Nam đều đọc là hǎo nán)
Triển Chiêu nhanh chóng phân tích trạng thái tinh thần của người ta một chút, sau đó, mỉm cười..
Chỉ là anh vừa cười rộ lên, đã thấy Bao Chửng trợn mắt trừng —— làm bình thường thôi! Không được thôi miên!.
Triển Chiêu mếu máo.
Một bên, Tương Bình ôm máy tính qua, đưa tới trước mặt Trầm Bác, “Quốc bảo gì chứ, giáo sư a, ngài xác định thây khô này là Bánh xe Đức Phật?”
Nhóm Trầm Bác xem đoạn video trên màn hình, lúc thấy Bánh xe Đức Phật lướt qua sau lưng Tống Giai Giai, tự mình bò lên giường đắp vải trắng, ba người đều há to miệng..
“Giáo sư.” Tống Giai Giai cũng chạy lại.
“Cái này …” Trầm Bác đẩy đẩy gọng kính, nhìn mọi người, “Thế nào lại…”.
“Tôi nói này giáo sư.” Triển Chiêu đưa tay khẽ vô lên vai Trầm Bác.
Trầm Bác giật thót người, vội lùi về sau hai bước, đưa tay sờ sờ gọng kính, “Cậu … Cậu làm gì tôi rồi?”
Tất cả mọi người vô thức liếc nhìn vị giáo sư nọ, lão coi như có chút kiến thức a, xem ra cũng có chút hiểu biết về Triển Chiêu.
“Nói chung… Không được cho phép thì cấm động vào Bánh xe Đức Phật.” Trầm Bác có chút kích động, “Phá hủy văn vật không tội lớn cũng tội nhỏ.”
Mọi người nhíu mày, thật không nói lý mà …
Triển Chiêu khẽ khoát tay cắt ngang, hỏi Trầm Bác, “Ngài nói đây là Bánh xe Đức Phật?”.
“Đúng vậy!” Trầm Bác gật đầu..
“Nói cách khác nó cũng là thây khô?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy!” Giáo sư Trầm Bác gật đầu..
“Thây khô đó sẽ không động đậy chứ?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
Trầm Bác, “Đương nhiên…”.
“Vậy nếu động sẽ không là thây khô?” Triển Chiêu hỏi ngược lại.
“Cái kia…”.
“Vậy nếu không là thây khô thì cũng không phải Bánh xe Đức Phật?” Triển Chiêu đem câu chuyện vòng lại ban đầu.
Trầm Bác giật giật khóe miệng, “Không phải…”.
“Vậy nếu nó không phải Bánh xe Đức Phật thì giải phẫu không cần hỏi ý kiến mấy ngài chứ?”.
“Ách…” Trầm Bác bất đắc dĩ, “Nếu không phải, chúng tôi đương nhiên sẽ không can thiệp.”.
“good!” Triển Chiêu búng tai, ý nói Công Tôn —— tiếp tục!.
Công Tôn lập tức vui vẻ hớn hở chuẩn bị hạ dao..
“Chờ một chút!” Trầm Bác và Hác Nam tiến lên, nhưng chưa kịp tiếp cận bàn giải phẫu đã bị nhóm Lạc Thiên cản lại.
“Các người … Các người không thể ngang ngược như vậy! Nếu phá hủy quốc bảo quý giá sẽ dẫn đến xung đột ngoại giao đó!” Trầm Bác kháng nghị, “Chúng ta có thể chọn ra một cách tương đối trung hòa một chút để kiểm chứng xem thi thể này có phải giả tạo hay không! … ít nhất … không nên giải phẫu nó.”
“Trung hòa?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Tỷ như?” Mã Hán hỏi, “Châm thử kim vào nội tạng?”.
“Mổ thử một cánh tay xem.” Lạc Thiên đề xuất.
Tần Âu gật đầu, “Cũng có thể châm kim vào mắt.”
“Cắt thử phía sau gáy xem?” Bạch Trì đóng góp.
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Trầm Bác tức giận đến mức xanh cả mặt, giậm chân, “Đám cảnh sát mấy người sao bạo lực quá vậy! Tôi đang nói đến một biện pháp ôn hòa a!”
Mọi người nhướn mày nhìn ông ta.
Trầm Bác kêu Hác Nam đi lấy một cái ống nghe bệnh.
Trầm Bác giao nó cho Công Tôn, ý là —— trước hết nghe xem tim có đập không đã!.
Mọi người nhìn nhìn cái ống nghe, cách hay đó chứ.
Công Tôn bất mãn nhìn Bao Chửng, ý là —— muốn dao giải phẫu, không muốn ống nghe!.
Bao Chửng thấy mấy học giả kia nhìn chằm chằm a nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Công Tôn, cũng có chút bất đắc dĩ, nhận lấy ống nghe bệnh đưa cho Công Tôn.
Công Tôn liếc Bao Chửng, tâm không cam lòng không muốn đeo vào, đặt lên ngực Bánh xe Đức Phật.
Ngừng một hồi, Công Tôn nhíu mày, tỉ mỉ đặt lên những cho khác để nghe, rồi nhìn sang Mã Hân.
Mã Hân nhận lấy ống nghe, tỉ mỉ xem xét, rồi ngẩng đầu, lắc lắc với Công Tôn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— không đập sao?.
Lúc này, Tống Giai Giai mặt mũi trắng bệch. Tuy cô rất mong tìm được Bánh xe Đức Phật, nhưng tìm về được kiểu này, có lẽ sẽ là bóng ma tâm lý cả đời này của cô.
“Người sống nhất định sẽ có nội tạng! Cơ quan nội tạng hoạt động sẽ phát ra âm thanh, nói cách khác…” Hác Nam còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Đội khảo cổ có thiết bị dò kim loại không?”.
Tất cả mọi người sửng sốt..
Triển Chiêu vỗ tay một cái, “A! Máy móc khống chế hả?”.
Trầm Bác gật đầu với Hác Nam.
Hác Nam ra ngoài một lát..
Một hồi sau, Hác Nam cầm một cái máy dò kim loại quay trở lại, mở nó lên, đảo qua người Bánh xe Đức Phật, lập tức, cái máy không ngừng phát ra âm thanh “didididi”.
“Bên trong có kim loại sao?!” Tống Giai Giai cũng nhìn qua, rồi mở máy quét hình.
Bạch Ngọc Đường kêu Mã Hán và Triệu Hổ khiêng Bánh xe Đức Phật đặt vào máy quét hình.
Vừa nhấc lên, Mã Hán và Triệu Hổ lập tức nhìn nhau —— nhẹ vậy! Do mất nước hay do cái gì? Sao lại nhẹ như vậy?
Thông qua quét hình, phát hiện bên trong Bánh xe Đức Phật là một khung xương vô cùng đơn giản.
“Thảo nào có thể uốn thành vòng tròn.” Triệu Hổ nhìn màn hình, “Hóa ra bên trong là một đống máy móc?”
“Không thể nào a!” Trầm Bác mạnh lắc đầu, “Lúc trước chúng tôi kiểm tra không hề có những thứ này.”
“Nói cách khác nó là giả.” Bao Chửng nhướn mày.
Trầm Bác nhìn Tống Giai Giai một chút..
Tống Giai Giai đeo kính vào, cầm một đống máy móc tới, dỡ bộ lớp băng vải trên người nó xuống, phát hiện bên dưới lớp băng vải bên ngoài, là một lớp băng vải khác còn mới tinh. Cô vừa rồi chỉ đứng xa xa, giờ tiến gần hơn, cầm kính lúp nghiên cứu lớp da thây khô một lát, há to miệng, “Giáo sư, Bánh xe Đức Phật này là giả.”
“Giả sao?!” Trầm Bác và Hác Nam đều kinh hãi..
Mấy nhà học giả này nghiên cứu lại cả nửa ngày, mới ảm đạm thở dài, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Các cậu giải phẫu đi, đúng là giả.”.
“Chỉ có lớp bằng vải ngoài cùng là thật thôi.” Tống Giai Giai bất đắc dĩ..
Chỉ là, phát hiện ra bên trong thây khô chỉ là một đống máy móc, sự hăng hái của Công Tôn và Mã Hân cũng chẳng còn.
Xé lớp da ngoài ra, chỉ thấy bên trong là một khung xương kim loại kết cấu tương đối đơn giản, nhìn giống như người máy điều khiển từ xa mà mấy cậu bé hay chơi, nhưng chúng có vẻ được làm thành từ một vật liệu kiểu mới, cảm giác rất cứng nhưng rất nhẹ..
Tần Âu tương đối thành thạo, nghiên cứu đống máy móc đó một chút, phát hiện mặt trên có rất nhiều thiết bị cảm biến, liền khẽ nói với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, những thiết bị cảm biến này cần thao tác ở gần.”.
“Gần?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày..
Triển Chiêu cũng nhìn sang, “Gần đến mức nào?”.
“Trong vòng mét.” Tần Âu nói..
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, những người khác trong SCI lập tức tán ra ngoài lục soát cả tòa nhà.
Bao Chửng gọi đặc công đội vào, bao vây tòa nhà.
Kỳ thực bên ngoài vốn có rất nhiều cảnh sát, thiết bị theo dõi cũng đầy đủ hết —— nếu có kẻ nào ra vào nhất định mọi người sẽ nhìn thấy… Chẳng lẽ là nhân viên trong nội bộ viện nghiên cứu này ra tay?.
Tần Âu gần như đã tháo xong đống linh kiện bên trong Bánh xe Đức Phật, phát hiện tuy rằng kết cấu đơn giản, nhưng thiết bị cảm biến tương đối cao cấp, hơn nữa vật liệu cũng không giống hàng dân dụng bình thường.
Tần Âu cầm một thiết bị cảm biến và một thiết bị truyền cảm biến lên, “Thứ này rất cao cấp a.”
“Phía sau viện nghiên cứu này là khu nghiên cứu máy móc điện tử.” Lúc này, Tống Giai Giai đi lên vừa nói với mọi người, vừa chỉ vào một kiến trúc màu đỏ cách đó không xa, “Bên đó có khoa Vật lý, khoa Cơ giới và phòng thí nghiệm công trình điện tử, thỉnh thoảng em cũng đi ngang qua, hay thấy một vài học viên và nhà nghiên cứu đang nghiên cứu máy móc rồi người máy gì gì đó.”
Hác Nam cũng gật đầu, “Đúng vậy, bên kia hình như có một nhóm đang nghiên cứu hạng mục làm tay chân giả ột công ty lớn, tôi thấy loại chân tay kiểu mới mà bọn họ đang thí nghiệm, có chút giống với cái này.”.
Bạch Ngọc Đường kêu Tương Bình điều tra một chút, Tương Bình gọi điện người phụ trách của viện nghiên cứu đó hỏi thăm tình hình.
Xong xuôi, Tương Bình cúp máy báo cáo lại cho Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, gần đây đúng là có một viện nghiên cứu vật lý, có một công ty chuyên lắp bộ phận cơ thể bằng máy móc thuê bọn họ làm hạng mục chân tay giả. Nhưng nửa tháng trước công ty báo mất trộm, mấy phần chân tay hoàn thiện đều bị lấy đi. Bởi vì có liên quan đến bí mật kinh doanh và một vài vấn đề về độc quyền, báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức, nên bọn họ chỉ có thể lắp đặt một đống camera theo dõi và hệ thống an ninh xung quanh.”.
Đang nói chuyện, Mã Hán và mọi người trở về, đều lắc đầu với Bạch Ngọc Đường —— viện nghiên cứu hầu như tầng nào cũng có phòng nghiên cứu, cũng có nhân viên trực đêm. Hơn nữa dù sao vừa rồi kiểm tra thi thể cũng tốn kha khá thời gian, rất có thể đã chạy mất.
Công Tôn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý là —— nếu vừa rồi giải phẫu ngay thì đã nhanh chóng phát hiện ra bên trong là máy móc, mấy vị giáo sư tiến sĩ kia xông vào, chẳng giúp được gì, lại giống như muốn kéo dài thời gian.
Xuất phát từ bản năng của cảnh sát, tất cả mọi người nhìn đám học giả đang túm tụm lại thảo luận kia.
“Mấy người đó ở đâu?” Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Tương Bình.
Tương Bình cấp tốc tra xét một chút, “Đều ở trong ký túc xá của viện nghiên cứu, cách chỗ này rất xa, phải đi xe đến.”
“Thế nhưng từ lúc Tống Giai Giai gọi điện đến lúc bọn họ chạy vào đây, chưa đầy phút nha!” Bạch Trì nghi hoặc.
“Nói cách khác lúc nhận được điện thoại bọn họ vừa lúc ở ngay gần đây?” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Khuya khoắt thế này …”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường chợt cảm giác Tần Âu khẽ huých tay mình.
Bạch Ngọc Đường quay sang..
Tần Âu hạ giọng, “Đội trưởng, có chút kỳ quái.”.
Tất cả mọi người nhìn Tần Âu..
Tần Âu đem một ít linh kiện và thiết bị cảm biến được gỡ từ trong khung xương kia đặt lên trên bàn, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Những kỹ thuật này, cùng với thiết bị cảm biến bên trong quả bom xuất hiện ở vụ án nổ xe Từ Chuẩn, giống hệt nhau.”.
Tất cả mọi người sửng sốt..
Triển Chiêu vỗ Tương Bình, “Lấy một phần tư liệu của nhóm nghiên cứu thứ này đi.”
Tương Bình nhíu mày, “Báo cáo phát triển sản phẩm của người ta là bí mật kinh doanh nha, muốn có ngay chỉ có thể hack thôi …”
Tất cả mọi người trừng mắt nhìn, vô thức quay sang Bao Chửng..
“Khụ khụ.” Bao Chửng chắp tay sau mông đi ra ngoài, vừa đi vừa nói nhỏ, “Cứ vô tư hack đi.”.
Ông vừa nói, vừa đi theo na mấy người trong viện nghiên cứu hỏi thăm tình hình.
Bạch Ngọc Đường cười cười, gật đầu với Tương Bình.
Tương Bình vặn người cho giãn gân cốt, rồi bắt đầu đánh vào máy chủ của công ty người ta.
Thân là một hacker cao cấp, Tương Bình rất nhanh lấy được danh sách nhân viên trong nhóm nghiên cứu, cuối cùng, cậu mở ra một phần tư liệu cho Triển Chiêu bọn họ xem, “Thiết bị cảm biến là điểm đặc biệt nhất của loạt chân tay giả này, cũng là tư liệu được bảo vệ kĩ càng nhất. Nhóm nghiên cứu không ít người, trưởng nhóm, đồng thời là người xin bằng sáng chế công nghệ, là một người nước ngoài, tên là Martin F Popescu.”
Xem tư liệu xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, song song nghĩ đến dòng chữ bên trong nhật ký mà cha Trần Mật lưu lại —— cẩn thận F!