Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào thang máy.
Lúc này, hầu như toàn bộ cảnh cục đều chuẩn bị xuất động, đội Đặc Công, đội Hình Sự và một chiếc xe cảnh sát đều đã ra ngoài.
Đi tới gần xe chỉ huy ở trong gara, Bạch Ngọc Đường và các tổ viên khác nói sơ lại kế hoạch.
Sau khi chấm dứt, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu, “Miêu Nhi, các cậu đi trước.”
Tất cả mọi người có chút không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường..
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cậu không đi? Vậy ai chỉ huy hành động?”.
“Cậu và cục trưởng Bao chỉ huy.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa cầm chiếc máy tính bảng đặt một bên.
Máy tính bảng vừa lúc kêu lên một tiếng, có một email gửi tới.
Bạch Ngọc Đường mở ra đọc.
Triển Chiêu có chút hiếu kỳ nhìn thử, bên trên là một bản đồ lập thể.
Trong xe chỉ huy, Tương Bình thò đầu ra, “Đội trưởng, anh muốn cái này đúng không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu..
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày.
Triển Chiêu cười, “Vậy cậu cẩn thận chút.”.
“Có giúp đỡ, không cần lo lắng.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đi về phía thang máy.
Triển Chiêu mang theo các thành viên SCI vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì lên xe, chạy tới vườn táo.
Bạch Ngọc Đường đi vào, cửa thang máy đóng lại, anh lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, “Thế nào rồi?”
Bắt máy là hai vị gia quyến đang cố thủ tại văn phòng SCI.
Bạch Cẩm Đường cầm điện thoại, nhìn vào trong phòng nghỉ, ở đó Trần Du đang ngồi bóc cam cho Tần Nghiên Phân, Từ Liệt cũng góp mặt, đang đùa giỡn với hai người.
“Gió êm sóng lặng.” Bạch Cẩm Đường nói.
“Nữ cảnh sát đâu? Đúng chỗ chưa?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi xong thì Bạch Cẩm Đường nhìn thấy cửa thang máy mở, một nữ cảnh sát hơn hai mươi tuổi, vóc người cao gầy bước ra, cầm trong tay một hộp quà.
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, “Gầy vậy, được không đó?”.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Người ta nhu đạo bậc ba! Quán quân võ thuật toàn quốc đó.”.
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, gật đầu với nữ cảnh nọ, cô gái liền xoay người, đi về phía WC nữ ở phía cuối hành lang.
Cửa thang máy mở, Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại di động đi ra, trước mắt là tổ Tội phạm Kinh tế ở dưới văn phòng SCI, toàn bộ thành viên trong tổ cơ bản đều ở đó, trên bàn là từng đống lớn tư liệu, người của tổ Kinh Tế đang vùi đầu điều tra số liệu..
Bạch Ngọc Đường gõ cửa..
Một đám mọt sách của tổ Kinh Tế đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Bạch Ngọc Đường búng tay, rồi phẩy phẩy, “Giải tán.”
Người của tổ Kinh Tế giật giật khóe miệng, đều vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.
Chờ người của tổ Kinh Tế đi hết, Bạch Ngọc Đường nói với Bạch Cẩm Đường ở đầu dây bên kia, “Có thể bắt đầu rồi.”
Bạch Cẩm Đường thu điện thoại, liếc mắt về phía Triệu Trinh.
Triệu Trinh đứng lên, đủng đỉnh đi vào trong phòng nghỉ.
Triệu Trinh và Trần Du cũng có quen biết, đi vào liền hỏi, “Mã Hân đâu?”
Trần Du nhìn xung quanh một chút, “Chắc là đi với bác sĩ Công Tôn rồi.”
“Chậc.” Triệu Trinh khẽ nhíu mày.
“Sao thế?” Trần Du hỏi.
Triệu Trinh bất đắc dĩ, “Tôi mua quà cho Trì Trì, vừa nãy đông người, tôi nhờ Mã Hân giấu dùm, nha đầu chết tiệt đó giấu vào trong toilet nữ.”
“Phụt.” Trần Du vui vẻ, “Tôi đi lấy cho anh.”.
Triệu Trinh gật đầu..
Trần Du đứng lên chạy ra ngoài, tới cửa, gặp phải Bạch Cẩm Đường đang hút thuốc ở ngoài hành lang..
Bạch Cẩm Đường và Trần Du đối mặt..
Trần Du tủm tỉm gọi “Ông chủ”..
Bạch Cẩm Đường gật đầu, lại hỏi, “Sắc mặt xấu như vậy? Khó chịu?”.
Trần Du sửng sốt, sờ sờ mặt, “Có sao?”.
Bạch Cẩm Đường gật đầu..
Trần Du vội chạy vào toilet, định soi gương một tí.
Tới toilet, Trần Du nhìn thấy trên bồn rửa mặt có đặt một hộp quà màu xanh, vội vàng chạy qua cầm lên, thuận tiện nhìn mình trong gương một chút.
Trái phải nhìn một chút, mặt trắng lắm sao? Trần Du nghiêng mặt nhìn nhìn, nghĩ có khi nào tại phấn này trắng quá không? Gần đây da hơi khô a, lát nữa về nhà có nên đắp mặt nạ không nhỉ?
Cô đang soi gương, bỗng nhiên… ánh mắt bị cửa thông gió trên đỉnh toilet ở trong gương hấp dẫn.
Không biết có phải ảo giác không, Trần Du cảm giác cửa sổ ở mái nhà chỗ thông gió đang động đậy.
Trần Du vô thức nhìn chằm chằm vào đó, rồi bỗng thấy có tiếng rớt xuống “vút” một cái, chạm xuống mặt đất phát ra tiếng “huỵch” vang dội.
Trần Du giật mình, quay đầu lại, thấy từ trong miệng thông gió tối om đó có một người nhảy xuống.
Nói là người, nhưng cảm giác y như thây khô, gầy như củi, cũng có thể nói là da bọc xương, mặt hõm vào trông càng giống cương thi, lại thêm màu da tái ngắt bệnh trạng.
Trần Du gần đây cũng hay theo Mã Hân đi nhìn xem xác chết, liếc mắt nhìn liền nổi da gà —— đây không phải cương thi sao?! Giật mình đến mức tóc gáy dựng đứng hết cả.
Trần Du không hổ là thành viên ban nhạc, bình thường vẫn cùng Tề Nhạc luyện thanh, lần này bị dọa sợ, tiềm năng kích phát, cô lập tức hét lên “Nha a a a!”, toàn bộ SCI đều nghe được..
Trong phòng nghỉ, Tần Nghiên Phân vọt dậy lao ra ngoài.
Từ Liệt vội đuổi theo.
Từ trong thông gió nhảy xuống là ai? Trình Mộc!.
Tiếng kêu thảm thiết làm Trình Mộc cũng nhíu mày, gã đang muốn nhào tới bắt Trần Du, chợt nghe “ầm” một tiếng, một cánh cửa toilet bị đá văng, một bóng người lao ra, bay lên một cước đạp thẳng vào mặt gã.
Trình Mộc vội né.
Trần Du vỗ ngực thở dốc, giờ mới nhìn rõ vừa lao ra đạp vào Trình Mộc là một nữ cảnh sát. Trình Mộc tốc độ cực nhanh, lách được sang một bên, nữ cảnh sát này cũng không vội bắt gã, mà đứng chắn trước mắt Trần Du, bảo vệ cô.
Trần Du cảm khái chính mình phúc lớn mạng lớn, may mà nơi này là cảnh cục a!
“Tiểu Du!”
Cùng lúc đó, cửa toilet bị đẩy ra, Tần Nghiên Phân vọt vào.
“Cẩn thận!” Trần Du thấy Tần Nghiên Phân đứng quá gần thây khô, sợ đến mức hô lên một tiếng..
Mà thây khô này sau khi thấy Tần Nghiên Phân liền ngẩn người, sau đó đột nhiên đánh về phía bà.
Tần Nghiên Phân đang muốn phản kích, chợt cảm thấy cánh tay bị ai đó túm lại.
Bà giật mình, khí lực thật lớn …
Trong lúc đó Bạch Cẩm Đường từ phía sau bước lên.
Tới trước mặt Trình Mộc thì đột nhiên dừng lại.
Phía sau Bạch Cẩm Đường, Triệu Trinh và Từ Liệt cũng tới.
“Trình Mộc, tiểu tử cậu bị điên a!” Từ Liệt tức giận, nghĩ bụng tiểu tử này đi chém giết một hồi rồi giờ lại tập kích Trần Du, có phải quá vô vị rồi không?
Trình Mộc vừa thấy tình hình không tốt, lập tức xoay người nhảy xuống cửa sổ.
Trần Du mở to hai mắt..
Nữ cảnh sát nọ cũng buồn bực, “Đây là tầng a!”.
Mọi người tới bên cửa sổ vừa nhìn cũng nhíu mày —— dưới lầu không có thi thể nát bấy, cũng không có bóng người chạy trốn … Trình Mộc cứ như thế biến mất chẳng thấy đâu!
Cửa sổ ở tầng đang mở.
Trình Mộc nhảy vào, phòng làm việc to đùng lại vô cùng vắng vẻ, trên mấy cái bàn làm việc là hàng đống văn kiện đủ màu.
Trình Mộc đảo mắt … Vốn muốn tìm cửa ra, thế nhưng… ánh mắt vừa lướt qua một cái bàn làm việc thì ngừng lại.
Trên cái bàn gần cửa nhất, có một người mặc đồ trắng đang ngồi.
Sắc mặt Trình Mộc biến trắng … Ở cửa, Bạch Ngọc Đường đang dùng một tờ giấy trắng gấp máy bay.
Trình Mộc đứng tại chỗ, ngẩng đầu, liếc Ngọc Đường, “Anh cố ý bày kế?”
Bạch Ngọc Đường đưa chiếc máy bay lên cao phóng đi … Cái máy bay màu trắng đó lướt qua gò má Trình Mộc, bay ra phía cửa sổ mở rộng, tiến vào bầu trời thành phố S.
“Sao anh biết tôi sẽ quay lại?” Trình Mộc hỏi.
“Bởi vì anh bị bắt lúc trước là cố ý.” Bạch Ngọc Đường đạm đạm cười, “Anh đi theo Trần Mật từ nhà hắn đến cục cảnh sát, sau khi đào tẩu còn lưu lại tin tức dẫn bọn tôi đến vườn táo … Vì thế tôi nghĩ có lẽ anh có thứ gì đó chưa lấy được. Mặc kệ thứ đó đang nằm trong tay Trần Mật hay Tần Nghiên Phân, bắt Trần Du là phương pháp tốt nhất.”.
Trình Mộc nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, nở nụ cười, cười đến rất thê lương, “Cho dù diệt trừ được vườn táo, hay giết hết năm F kia, cũng đều vô ích thôi!”.
Bạch Ngọc Đường nhìn gã, “Vì sao?”.
“Bởi vì hắn còn sống!” Trình Mộc trầm giọng nói, “Muốn trừ ma thì phải tiêu diệt ma vương, giết mấy tiểu ma đầu thì có ích lợi gì? Cho dù ma vương đã chết, cũng phải đốt thi cốt hắn thành tro tẫn, thiêu hủy toàn bộ địa ngục, chúng nó mới không thể hại người được nữa!”.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi, “Ý anh là, Stephen còn chưa chết?”.
“Chỉ có Tần Nghiên Phân biết ma vương ở đâu!” Trình Mộc lạnh lùng nói, “Nhưng người đàn bà đó vì bảo vệ con mà vẫn giấu diếm nhiều năm như vậy …”.
“Tần Nghiên Phân cũng không biết Stephen ở đâu.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Các anh không có phương án hai sao? Lẽ nào bí mật đều ở trên người Tần Nghiên Phân?”
Trình Mộc nhìn Bạch Ngọc Đường, có vẻ vẫn chưa hiểu rõ.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, vươn ngón trỏ thon dài khẽ gõ gõ vào đầu mình, “Anh động não chút, nếu anh là Tần Nghiên Phân, thực sự biết Stephen ở đâu, anh sẽ trốn đi hai mươi năm, hay trực tiếp tìm cách giết hắn, sau đó đi nhận con của mình?”
Trình Mộc sững sờ đứng tại chỗ nhìn Bạch Ngọc Đường, dường như đã bị đả kích trầm trọng, một lúc lâu, gã mới mơ hồ hỏi lại, “Bà ta lừa tôi?”
Bạch Ngọc Đường nhảy từ trên bàn xuống, nhìn Trình Mộc, “Sau khi anh tới Romania rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại biến thành thế này, rồi … vì sao anh lại trở về?”
Trình Mộc đột nhiên mạnh ngẩng đầu, “Không thể đến vườn táo!”.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Vì sao?”.
“Sẽ bị lợi dụng…” Trình Mộc còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, cả người đều cứng lại, chỉ còn mỗi cổ họng cố gắng lưu lại một âm cuối cùng.
“Trình Mộc?” Bạch Ngọc Đường vội chạy tới.
Nhưng Trình Mộc đã ngã sấp xuống, cả người gã co giật vài cái, rồi tắt thở..
Bạch Ngọc Đường dò mạch của Trình Mộc, rồi có chút bất lực thở dài, Trình Mộc đã chết…
Anh tỉ mỉ lục soát người Trình Mộc, từ vạt áo bên hông tìm được một lớp vải kép, mở chỗ đó ra, bên trong có một máy nghe trộm màu đen vô cùng nhỏ bé.
Trong xe chỉ huy, Triển Chiêu đang nghiên cứu địa hình xung quanh vườn táo, Bạch Trì tò mò hỏi Triển Chiêu, “Anh, anh ấy đi đâu thế?”
Triển Chiêu mỉm cười, “Có lẽ là đi bắt Trình Mộc.”.
“Trình Mộc?” Bạch Trì kinh ngạc, “Trình Mộc không phải đã chạy rồi sao?”.
“Mục đích của hắn chưa đạt được, hẳn là sẽ quay về cảnh cục.” Triển Chiêu nói, “Có lẽ trên căn bản hắn vẫn chưa rời khỏi đó …”
Chính lúc này, điện thoại của Triển Chiêu vang lên..
Triển Chiêu nhìn thấy tên trên màn hình là Bạch Ngọc Đường, khẽ nhíu mày tiếp máy, “Ngọc Đường, thế nào?”.
“Trình Mộc đã chết.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn cho rằng Tần Nghiên Phân có thể tìm được Stephen, nên muốn bắt cóc Trần Du.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Ngu xuẩn.”.
“Trước khi hắn chết có nói ‘bà ta lừa tôi’, ‘không được đến vườn táo’, ‘sẽ bị lợi dụng’” Bạch Ngọc Đường thuật lại mấy câu Trình Mộc nói trước khi lâm chung, nhân tiện nói cho Triển Chiêu biết, “Tôi tìm được trong quần áo hắn một cái máy nghe trộm mini, có lẽ hắn bị kẻ điều khiển từ xa hại chết.”
Bạch Ngọc Đường vừa quan sát Dương pháp y đang kiểm tra thi thể bên cạnh, vừa nói chuyện với Triển Chiêu.
“Điều khiển từ xa…” Triển Chiêu nhíu mày..
Lúc này, Dương pháp y ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Hắn chết vì tim đột ngột ngừng đập.”.
Bạch Ngọc Đường đi qua.
Dương pháp y nói, “Tim hắn có gắn một thiết bị giống như máy điều hòa nhịp tim.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lúc hắn giả bệnh để đào tẩu, hầu như không dò thấy mạch đập cũng như tim đập, là do thứ đó gây nên?”
Dương pháp y gật đầu, “Khá tinh vi, Trình Mộc chết vì thứ đó đột nhiên phóng điện.”
Đầu bên kia, Triển Chiêu nghe toàn bộ cuộc đối thoại xong thì vươn tay khẽ vuốt cằm, như có chút suy nghĩ.
Lúc này, đoàn xe đã tới khu rừng gần vườn táo.
Xe dừng lại, toàn bộ cảnh viên đều đợi lệnh..
Bao Chửng ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu còn cầm điện thoại đờ ra, “Thế nào? Tiếp tục hành động chứ?”.
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, bỗng nhiên thần bí hề hề nói, “Hóa ra, đây là một hồi tranh đấu của F!”.
Cục trưởng Bao nhìn trời, cách nói chuyện của Triển Chiêu càng lúc càng giống người ở trển, vừa rồi chẳng biết vì sao lại làm ông nghĩ tới Triệu Tước.
“Lần trước chúng ta cũng suy luận ra là các F đang tranh đấu với nhau.” Bạch Ngọc Đường ở bên kia nghe được, cũng đáp lời.
“Trước chúng ta vẫn cho rằng, F với F là quan hệ đối lập.” Triển Chiêu nói, “Nhưng tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống, ngoại trừ quan hệ đối lập ra, còn có một loại quan hệ khác!”.
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, sau đó nhướn mày, “Quan hệ cạnh tranh?”.
Triển Chiêu cười, “Bọn họ căn bản là giống nhau, đều đến từ địa ngục, đều là hậu duệ của ma vương.”
Bao Chửng nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, “Tình huống có biến? Vậy tiếp tục hành động hay hủy bỏ?”.
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, “Không cần! Cứ tiếp tục hành động!”.
“Xác định?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu cười, “Ừ, bởi vì tôi biết địa ngục chứa chấp ma vương kia ở chỗ nào rồi!”