Một câu “Tôi nhớ ra cậu là ai rồi…” của Triệu Trinh và câu “Lừa đảo!” của Bạch Trì, khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Hai người biết nhau từ trước sao?”
Triệu Trinh cười có chút xấu hổ, Bạch Trì vẫn còn hục hặc cúi đầu không nói, tựa hồ đang tức giận cái gì.
Im lặng một lát, Triệu Trinh đột nhiên mềm giọng hỏi Bạch Trì, “Cậu… Cậu không nói lắp nữa à?”
Nghe vậy, Bạch Trì xoay mặt trừng Triệu Trinh một cái thật dữ dội, trong mắt hình như ươn ướt, xoay người kéo Triển Chiêu, nói: “Em muốn về trước.”
“Đừng, đừng!” Triệu Trinh vội vàng kéo tay cậu, “Ngồi lại một lát đi, đã lâu rồi không gặp…”
Bạch Trì gạt mạnh tay anh ra: “Không được chạm vào tôi!”
“Không chạm không chạm…” Triệu Trinh vội vàng thu tay, cười xòa.
Trong đầu tất cả mọi người ở đâu đều hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Triệu Trinh đã làm chuyện gì có lỗi với Bạch Trì? Bằng không tiểu tử kia sao bốc hỏa dữ vậy?
Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mày với Triển Chiêu, ý rằng “Thấy không? Con thỏ nóng lên cũng cắn người ~~”
Triển Chiêu trừng lại, “Cậu xem loạn còn không đủ à?!” —- cảnh cáo anh “Không được gây thêm phiền phức!”
Lão quản gia kia thình lình “A!” một tiếng, nhìn Triệu Trinh, lại nhìn Bạch Trì, ha ha cười.
Bao Chửng hỏi: “Thế nào, hai đứa có quan hệ gì sâu xa sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nhìn Bao Chửng đầy sùng bái, lòng thầm nói “Thật không hổ là thủ trưởng a ~~ Hỏi đúng tiếng lòng của chúng mình, còn nói rất tự nhiên nữa chứ ~~ Bội phục a…”
Quản gia dẫn mọi người tới phòng khách, bưng trà lên, kể lại từng chuyện một, năm đó, cho tí nhạc dạo
~~Nói tổng thể, không giống với những đứa trẻ bình thường, thời thơ ấu không được vui vẻ lắm… Bởi vì khác biệt, cho nên không có bạn bè.
Lấy ví dụ thế này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vì sao lại thân nhau như vậy, bởi vì từ nhỏ đến lớn, người khác khó mà chơi được với bọn họ.
Bạch Ngọc Đường biết, Triển Chiêu mười tuổi đã thuần thục ba thứ tiếng, có thể đọc những quyển sách rất rất dày. Triển Chiêu biết, Bạch Ngọc Đường mười tuổi, có thể chân trần đạp vỡ mười hai khối gạch, có thể một mình đấu với những chú cảnh sát trình độ tốt hơn mình gấp vài lần ở cục. Nói cách khác, nếu trong một tiếng đồng hồ, bên cạnh Bạch Ngọc Đường không có Triển Chiêu, hoặc bên cạnh Triển Chiêu cũng không có Bạch Ngọc Đường, tuổi thơ của bọn họ sẽ là cô độc, bởi vì bọn họ rất khó tìm được bạn để chơi cùng.
Thế nhưng, trên thế giới này, không phải thiên tài nhí nào cũng may mắn, có một thiên tài khác làm bạn lúc nhỏ. Như Bạch Trì, hoặc như Triệu Trinh.
Mẹ của Triệu Trinh là người Pháp, cho nên cậu sinh ra tại Pháp. Chưa đến mười tuổi, mới cùng cha trở về nước. Khi về nước rồi, Triệu Trinh còn chưa biết nói tiếng Trung, vì vậy… Cậu không có bạn bè. Để con trai cưng không buồn rầu, cha của Triệu Trinh mới cho cậu một con sư tử trắng nhỏ tên là “Lisbon”, từ đó, Lisbon trở thành người bạn duy nhất của Triệu Trinh.
Tuổi thơ của Bạch Trì lại càng khổ sở hơn, bởi vì thân là Văn Khúc tinh (), lại sinh ra trong một gia đình thừa hưởng Võ Khúc tinh (), con thỏ con sinh trưởng trong một đàn sư tử.
() – (): Văn Khúc tinh – ngôi sao chỉ về việc văn học, người có tài văn chương. Tương tự với Võ Khúc tinh – chỉ sao võ và người thiên về võ thuật.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Trì phải sinh hoạt dưới những yêu cầu nghiêm ngặt của các bậc cha chú, sinh hoạt dưới cái bóng của vị anh họ chưa từng gặp mặt. Bạch Trì chạy rất chậm, khả năng giữ thăng bằng cũng kém, lá gan lại nhỏ, thứ lợi hại duy nhất chính là trí nhớ, nhớ rất nhanh… Nhưng mà cuối cùng, cũng không có được những lời tán thưởng của Bạch gia. Vì thế, Tiểu Bạch Trì cô độc trở nên thận trọng với tất cả mọi việc, cậu cũng không có bạn bè.
Việc Tiểu Bạch Trì thích nhất, chính là đến thư viện gặm nhấm những cuốn sách mà phần lớn mọi người không thể ngồi yên để đọc, trốn vào những góc có thể phơi nắng mà không ai phát hiện, thấy chỗ nào có hoa cỏ, liền say sưa mà đọc sách. Cậu có rất nhiều căn cứ bí mật của riêng mình, trong đó nơi thích nhất, chính là cái sân nhỏ phía sau thư viện, ông cụ trông cửa còn rất ôn hòa mời cậu đồ ăn vặt.
Ngày qua ngày như thế, mãi đến một hôm, đột nhiên có một “con mèo” trắng rất dễ thương, từ bờ tường thấp leo vào.
Nó hình như đói bụng, Bạch Trì cho nó ăn đồ ăn của mình —- Bánh gạo nếp, thế là sau đó, một người một “mèo” bắt đầu có tình cảm với nhau.
Sau đó, mỗi ngày tan học về, Bạch Trì đều mang chút thức ăn từ nhà đến chỗ đấy, “chú mèo” cũng sẽ xuất hiện rất đúng giờ, mà mục đích của Bạch Trì khi đến thư viện, từ đọc sách biền thành chỉ đơn thuần chơi đùa với “chú mèo”. Mãi đến một ngày, một đứa bé trai rất đẹp tìm tới sân sau, gọi “Lisbon”, đứa bé trai đó chính là Triệu Trinh.
Triệu Trinh từ nhỏ đã đam mê ảo thuật, có thể là được di truyền từ ông ngoại, một ảo thuật gia nổi tiếng. Mà ông ngoại cậu cũng phát hiện cháu trai mình có năng khiếu trời cho, thế nên, chiều nào Triệu Trinh cũng phải luyện tập ảo thuật ba tiếng. Vốn dĩ, Tiểu “Lisbon” do Triệu Trinh phải luyện tập, không thể chơi với nó, nên nó mới chuồn ra ngoài chơi. Dần dần, nó thích ở cùng với Bạch Trì, thời gian về nhà càng lúc càng trễ, mãi đến lúc Triệu Trinh phát hiện nó cứ đúng giờ là mất tích, mới đi tìm.
Thấy Lisbon chơi đùa rất vui vẻ với Bạch Trì, Triệu Trinh có cảm giác như bị phản bội, cậu quyết định, phải giáo huấn “thằng nhóc con” đã cướp đi người bạn tốt của cậu.
Trẻ con chẳng đứa nào giống nhau. Chúng nó cùng lắm đều cao đến cái đầu gối người lớn, cùng lắm đều sợ tối, cùng lắm đều sẽ thích đồ ăn vặt hơn món chính… Thế nhưng, đám trẻ con vẫn có những điểm khác biệt rất lớn. Ví dụ như, Triển Chiêu từ nhỏ chính là tiểu thiên sứ, sẽ nhặt con thú con bị thương ven đường về nuôi. Mà Bạch Ngọc Đường, lại là tiểu ác ma thả sâu róm vào hộp phấn của giáo viên.
Từ đó suy rộng ra, Bạch Trì, chính là có chút ngây ngốc của tiểu thiên sứ, Triệu Trinh, lại có chút hư hỏng của tiểu ác ma.
Triệu Trinh đi tìm Lisbon, làm bạn với Bạch Trì, cậu kinh ngạc phát hiện, cái đứa nhỏ này hơi ngốc, thế mà biết nói tiếng Pháp. Sau đó, lấy được sự tín nhiệm của Bạch Trì, Triệu Trinh độc ác —- lừa thắng bé.
Ngày đó, Bạch Trì giống như mọi ngày đến thư viện tìm “chú mèo” và người bạn mới của mình cùng chơi.
Triệu Trinh đắc ý dào dạt nói với Bạch Trì, cậu có phép thuật.
Bạch Trì không tin, Triệu Trinh liền biểu diễn một trò ảo thuật mới nhất vừa học được, cậu biến một con bồ câu thành một con ếch — Trong mấy ngày gặp gỡ, Triệu Trinh biết rõ, Bạch Trì sợ nhất là ếch.
Sau cùng, Triệu Trinh vỗ ba cái lên vai Bạch Trì, nói rằng, vừa rồi mình đã hạ thần chú, chỉ cần Bạch Trì mở miệng nói, sẽ biến thành con ếch.
Bạch Trì sợ hãi, òa khóc bỏ chạy, Triệu Trinh đắc ý ôm Lisbon trở về nhà, chớp mắt, thổi bay chuyện này ra khỏi não.
Một tháng sau đó, mẹ của Bạch Trì xuất hiện trước cửa nhà Triệu Trinh. Bà định tới để hỏi xem tình hình thế nào, vì Tiểu Bạch Trì hôm ấy từ thư viện về nhà, không hề nói chuyện.
Triệu Trinh thế mới biết Bạch Trì thực sự tin vào trò xiếc của mình, khi cậu nói với Bạch Trì rằng, đã giải trừ thần chú rồi, Bạch Trì bắt đầu nói lắp.
Tiểu Bạch Trì mãi vẫn không khỏi lắp bắp, nhưng mà, Lisbon lại trở thành người bạn tốt nhất của cậu, bình thường chuồn ra sẽ không trở về, dường như Bạch Trì mới chính là chủ nhân thật của nó. Triệu Trinh vì áy náy, cũng không dám làm ra chuyện gì nữa… Chỉ là, tật nói lắp càng khiến tuổi thơ đã chẳng ra sao của Bạch Trì thêm thê lương. Ở trường, chúng bạn nhỏ cười chê cậu; trong nhà, cha mẹ lúc nào cũng dùng ánh mắt thương hại và tiếc nuối nhìn cậu… Cậu trở nên càng nhát gan, không thích nói chuyện.
Một năm sau, Triệu Trinh mang theo Lisbon trở về Pháp… Cậu không nói lời tạm biệt với Bạch Trì. Tuy rằng sau khi Bạch Trì bị cậu lừa, vẫn luôn chẳng thèm để ý đến cậu, nhưng trong lòng Triệu Trinh rất rõ, nếu Lisbon cũng rời đi, Tiểu Bạch Trì sẽ càng trở nên cô đơn, cậu rất sợ thấy Tiểu Bạch Trì khóc, đôi mắt sẽ hồng hồng y như thỏ con.
Kỳ thật, Triệu Trinh chưa bao giờ quên chuyện này, chính vì vậy, lớn lên rồi, bất kể là đi nơi đâu, Triệu Trinh cũng lấy thú vui đi dạo đến thư viện… Anh hy vọng còn có thể gặp lại Tiểu Bạch Trì. Chẳng qua, nhóc con trong trí nhớ của anh là một đứa bé nói lắp… Bạch Trì hiện tại không những không nói lắp, còn là một cảnh sát.
Mãi đến khi thấy Bạch Trì ôm Lisbon cọ cọ, Triệu Trinh mới nhận ra dáng hình nhóc con năm đó —- Cậu ấy gọi mình là lừa đảo… Thật cũng không sai!
Nghe xong lời tự thuật của quản gia, Bao Chửng thấy đúng là dở khóc dở cười.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với Bạch Ngọc Đường, ý rằng “Hắn còn hư hơn cả cậu hồi bé!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, thật không thể tha thứ được!”
Sau đó, hai người đồng thời ném một ánh nhìn khinh thường đến Triệu Trinh, lòng thầm nói “Không hổ là cháu trai của Triệu Tước, di truyền a di truyền!”
Sau đó, cả hai lại chợt nhớ lại, Bạch Trì quả thật lúc căng thẳng hoặc sợ hãi, bất giác sẽ nói lắp… Ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Thông cảm nhìn Bạch Trì một cái, “Bị hại cả một đời a ~~ Thảm quá đi ~~”
“Khụ khụ ~~” Da mặt Triệu Trinh dù có dày, cũng chịu không nổi, bèn nói lảng chuyện khác, “Chú Bao, chú vừa nói muốn cháu giúp đỡ chuyện gì?”
……
Lúc này, mọi người mới nhớ đến chuyện chính, Triển Chiêu lấy từ cặp tài liệu ra những tấm ảnh chụp ma pháp trận, đưa cho Triệu Trinh, hỏi: “Những hình vẽ này, có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Triệu Trinh nhận lấy đống ảnh, cẩn thận nhìn, lần lượt xem từng cái, hàng lông mày cau lại. Xem hết một lượt, Triệu Trinh để cốc trà qua một bên, đem đống hình chia làm hai loại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn động tác của anh ta, có chút hiếu kì.
Triệu Trinh sau khi làm xong, dựa vào ghế sofa, hỏi: “Cái hình người màu trắng ở giữa… Là thi thể?”
Những tấm ảnh Triển Chiêu mang đến, đều là ảnh chụp lúc thi thể được đưa đi rồi, chỉ còn lại ma pháp trận, dù sao Triệu Trinh cũng không phải người bên cảnh sát, thấy ảnh chụp thi thể thì không hay lắm. Thấy anh ta hỏi, chỉ gật đầu.
Triệu Trinh cười: “Hình vẽ trong những tấm ảnh này không phải do một người vẽ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hai xấp ảnh, hỏi: “Cậu chia làm hai chồng thế này, là hai người?”
“Không, việc này tôi chưa dám khẳng định.” Triệu Trinh lắc đầu nói, “Tôi chỉ có thể khẳng định, những hình vẽ này, một là đúng, một là sai.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lờ mờ kinh hỉ.
“Cậu có hiểu ý nghĩa của những hình vẽ này không?” Triển Chiêu hỏi.
“Có.” Triệu Trinh gật đầu, nói: “Nguồn gốc của những hình vẽ này là vật tổ của bộ lạc nguyên thủy. Vốn dĩ không có quy luật gì, về sau khi thuật luyện kim thịnh hành, mọi người phân loại những đồ án này ra, chỉnh sửa lại, dần dần tạo thành những kiểu dáng nhất định.”
“Thuật luyện kim?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có bí ẩn như thế sao?”
Triệu Trinh cười: “Luyện kim đồ, kết cấu đơn giản hơn, nổi bật nhất là các chòm sao cùng các loại nguyên tố… Những đồ án này, các cậu nhìn xem.” Nói rồi, anh chỉ vào tấm ảnh, “Con mắt, giới tính, rắn… Không phải là một ký hiệu đơn giản trừu tượng nữa, mà là mô phỏng đặc trưng của hiện vật.”
Triển Chiêu gật đầu, “Nói cách khác, là bản mở rộng ư?!”
“Thông minh.” Triệu Trinh cười, “Mọi người nói cậu là thiên tài, quả thực không phải đùa… Đích thực, đây là bản mở rộng của luyện kim đồ.”
“Vậy rốt cuộc là gì chứ?”
“… Nguyền rủa!” Triệu Trinh nói, “Tất cả đều là đại biểu cho lời nguyền rủa rằng trời phạt.”
“Trời phạt?” Vẻ mặt mọi người kinh ngạc.
“Không sai! Trời phạt!” Triệu Trinh lặp lại lần nữa, “Con mắt, đại diện cho con mắt của tử thần, tạo thành từ những lời nguyền rủa của người chết, dành cho kẻ đã phạm phải tội ác. Giới tính, đại diện cho quan hệ nam nữ không trong sạch, được tạo thành bởi những người chết vì bị cưỡng bức, thông thường để nguyền rủa gái điếm hoặc tình nhân. Rắn, đại diện cho sự dối trá, được tạo thành bởi những lời nguyền rủa của người chết, kẻ lừa dối thế nhân…”
“Vừa rồi cậu nói, chỗ này có một bên là vẽ sai… Có ý gì?” Triển Chiêu chưa hiểu.
Triệu Trinh nói, “Thực tế, các cậu nên mang những tấm ảnh có cả thi thể để tôi xem, như thế sẽ chính xác hơn một chút… Bởi vì, những đồ án này có liên quan trực tiếp đến đối tượng bị nguyền rủa.”
“Ý cậu là, loại người như thế nào sẽ có thể phối hợp với từng loại đồ án, tất cả đều có quy định?” Triển Chiêu nói.
“Ha ha ~~” Triệu Trinh cười rộ lên, “Nói chuyện với cậu thực bớt lo đi nhiều, kiểu gì cũng thông suốt… Đúng thế. Những đồ án này, vẽ rất chính xác, giống như được một phù thủy chuyên nghiệp vẽ ra, thế nhưng, những tấm cái này…” Anh ta cầm lấy đống ảnh bên kia, “Rất cẩu thả, rõ ràng, người vẽ những đồ án này, căn bản không biết một tí gì về nguyền rủa.”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy tấm ảnh, vẻ kinh ngạc càng lúc càng tăng, anh cầm lấy những bức ảnh ở vụ Từ Giai Lệ: “Ý cậu, những tấm này cũng với những tấm trước không phải từ một một người vẽ?”
Triệu Trinh trầm ngâm một chút, gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Triển Chiêu nhìn đến hai vụ án gần đây, cầm lấy những tấm ảnh ở vụ của Trương Chân Chân và Tôn Thiến, hỏi: “Vậy những tấm này, có cùng một người không?”
Triệu Trinh cười, lắc đầu, “Tôi chỉ có thể nói, hai đồ án ở đây do kẻ chuyên nghiệp làm, có cùng một người không, tôi không biết… Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn về phía anh.
Triệu Trinh cầm lấy tấm ảnh của Tôn Thiến: “Người vẽ ra đồ án này, là lợi hại nhất, biết vì sao không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, đã rõ ràng và cùng nói: “Bởi vì người bị hại là một đứa bé, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, nhưng vẫn vẽ được!”
“Good!” Triệu Trinh khen ngợi, “Nói chuyện với người thông minh, thật là dễ dàng!”