S.C.I. Mê Án Tập

quyển 18 chương 4: thực vật hung mãnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình huống đột phát trong phòng thiền rất nhanh đã được giải quyết.

Cậu nam sinh trực ca thấy khẩu súng cũng bị lâm vào trạng thái ngốc lăng, hoàn toàn nghĩ không ra mình vì sao ở đây vì sao cầm súng. Trạng thái gần như y hệt người say rượu sau khi tỉnh lại phát hiện có một người xa lạ nằm bên cạnh, vì vậy đại não chưa kịp vận hành cứ mắt chữ A mồm chữ O.

Bạch Ngọc Đường kiểm tra khẩu súng kia, cũng có chút buồn cười —— đây là một súng giả rất giống thật, chỉ có thể bắn ra đạn giả hình tròn, đồng thời bên trong một viên đạn cũng không có, vì vậy cũng không phải là vật nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường hỏi cậu nam sinh kia về tin tức ông chủ của phòng thiền, thế nhưng cậu ta không nhớ rõ cái gì, cũng chẳng biết gì cả, hơn nữa nhìn cũng không giống giả vờ.

Triệu Hổ và Mã Hán lục soát “nơi làm việc của ông chủ” trong phòng thiền, phát hiện một vấn đề vô cùng thú vị —— ông chủ phòng thiền này tên Ngụy Lâm, không phải ai khác, chính là cậu nam sinh trực ban này.

Trong phòng thiền tất cả các giấy tờ liên quan đều là Ngụy Lâm, ngay cả chứng minh thư người cho thuê phòng cũng là dùng tên Ngụy Lâm. Thế nhưng đối với việc này, Ngụy Lâm lại hoàn toàn không biết, cậu ta như là mất trí nhớ vậy, lắc đầu nguây nguẩy, biểu thị mình chỉ là một người làm thuê. Thế nhưng hỏi cụ thể cậu ta làm thế nào nhận lời mời đến đây làm, cậu ta hình như lại có chút mờ mịt.

Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình tra xét bối cảnh Ngụy Lâm, cậu ta chỉ là một học sinh tốt nghiệp phổ thông, nhà không ở thành phố S, hơn nữa căn cứ theo tình hình kinh tế của cậu ta, hẳn là cũng gánh không nổi phòng thiền này.

Đối mặt với Ngụy Lâm đang vò đầu bứt tai, thậm chí nghĩ mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Chuyện gì vậy?”

Triển Chiêu giải thích cho Bạch Ngọc Đường, “Lần này đụng phải chính là một cao thủ, Ngụy Lâm bị thôi miên rồi bị khống chế, trở thành một thế thân cho chủ nhân thực sự của phòng thiền, dựa theo chỉ thị làm tất cả mọi việc. Mà ông chủ thật sự vẫn trốn phía sau màn, ngoại trừ Ngụy Lâm không lộ diện với bất luận kẻ nào. Một khi xảy ra chuyện gì, đầu mối sẽ đứt đoạn ở Ngụy Lâm, bởi vì thôi miên của Ngụy Lâm bất luận là đã giải trừ hay vẫn còn bảo lưu, cũng không có bất luận ký ức gì về kẻ phía sau màn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triệu Hổ cũng kinh ngạc, “Trâu bò thế? Vậy không phải có thể làm rất nhiều chuyện xấu sao?”

Mã Hán hỏi Triển Chiêu, “Không thể khôi phục sao?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hình như có chút nan giải.

Triệu Tước đi tới, mỗi tay một bên, choàng vai Triệu Hổ và Mã Hán, nói, “Kỳ thực xét trên kỹ thuật không tồn tại độ khó, nhưng thế giới này lại luôn có một vài tình huống dù có năng lực đi nữa cũng bất lực.”

Triệu Hổ và Mã Hán đều nhìn —— là ý gì?

Triệu Tước nhìn, như là đang ước định chỉ số thông minh của hai người, sau đó bắt đầu giải thích, “Nói ví dụ cậu muốn mở một tủ sắt dù sao cũng phải biết mật mã trước đúng không? Chủng loại mật mã có cả trăm cả nghìn, chỉ có một là đúng. Nếu như bấm sai mật mã mà không để lại hậu quả, vậy không ngại thử một lần, mà nếu như bấm sai mật mã mà phát nổ, vậy xong rồi … Vừa rồi tôi cùng Triển Tiểu Miêu lần lượt thử một lần sai mật mã, vì vậy tạo ra hai hậu quả.”

Triệu Hổ và Mã Hán có chút không hiểu —— thử lúc nào cơ?

Triệu Tước lại nhìn hai người, sau đó quay đầu lại hỏi Triển Chiêu, “Hai người này chỉ số thông minh thuộc cấp bậc nào trong SCI?”

Triệu Hổ và Mã Hán khóe miệng giật giật.

Triệu Tước mặt ghét bỏ, “Ngốc như thế mà cũng làm được cảnh sát? Không sao đấy chứ? Chỉ số thông minh thấp đáng sợ luôn a.”

Bạch Diệp trước lúc Triệu Hổ và Mã Hán trở mặt, một tay đè lại đầu Triệu Tước, sau đó túm áo kéo trở về, không cho ông ta đi quấy rối người khác thêm nữa.

Triển Chiêu giải thích cho Triệu Hổ và Mã Hán, “Triệu Tước vừa rồi tiến hành lần thứ nhất thôi miên với cậu ta, cũng là lần đầu tiên dùng mật mã sai, kết quả dẫn đến Ngụy Lâm định nổ súng bắn ông ta. Sau đó tôi búng tay một cái với cậu ta, đây tương đương với lần thứ hai nhập mật mã, đồng thời vẫn là sai như cũ, kết quả tất cả tin tức trong đầu cậu ta đều bị trống rỗng. Vì vậy có nghĩa, trừ phi biết được mật mã thật là gì, nói cách khác, nếu lại dùng sai mật mã, có khả năng sẽ dẫn phát những kết quả khác, nói chung hậu quả khó liệu.”

Triệu Hổ và Mã Hán gật đầu —— thì ra là thế.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Có kẻ tình nghi cung cấp không?”

Triệu Tước gật đầu.

“Là ai?” Triển Chiêu vội vàng hỏi, anh đối với người này có hứng thú dày đặc, căn cứ theo biểu hiện của Triệu Tước, hẳn là một con cá lớn.

Triệu Tước xoa xoa cằm, vươn hai ngón tay.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, gật đầu, “Biết ông điên rồi! Tôi hỏi ông đầu mối cơ mà!”

(ở đây chú Triển chơi chữ, “nhị” là số hai cũng đồng âm với “nhị” là điên)

Triệu Tước lườm anh.

Bạch Diệp nhìn ngón tay Triệu Tước, nhíu mày hỏi, “Là Cách Lan sao?”

Triệu Tước mỉm cười.

Bạch Diệp nhướn mày, “Thế mà lại bị phát hiện…”

“Cách Lan là ai?” Triển Chiêu thính tai.

Triệu Tước nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Cậu có xem kỹ tài liệu tôi đưa cho cậu không đó? Hai đứa con nít chết tiệt các cậu có phải mỗi ngày đều sống hoang vô độ thành ra không làm bài tập cho đàng hoàng hay không!”

Triển Chiêu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa cằm —— nói thật thì, cuộc sống hoang vô độ chừng nào mới có thể đến đây? Anh cũng muốn giống đại ca vậy, mỗi ngày chìm trong bể sắc không màng thế sự.

Triệu Tước thấy Triển Chiêu hỏi, vẫn như cũ vươn hai ngón tay.

Triển Chiêu nâng tay, ý là —— ông còn điên nữa, tin tôi đập ông không?

Triệu Tước thở dài, “Nhân vật Số .”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn phía anh.

Triển Chiêu lập tức kinh ngạc, “A! G được đánh dấu trong tài liệu của ông. Chính là Cách Lan này?”

“G.” Triệu Tước chậm rãi mở miệng, ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ gõ cằm, hình như đang lặp đi lặp lại chữ cái này, vừa hít sâu một hơi, “Little G.”

Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời, lúc này cũng sắp chạng vạng, hiện tại lái xe về được đến nhà đã tối… Khí trời âm u, dự báo thời tiết nói buổi tối còn có thể hạ mưa to.

Vì vậy, mọi người về trước SCI.

Trên đường trở về, Triệu Tước nhất định đòi ngồi trong xe của nhóm Triển Chiêu, Triệu Hổ và Mã Hán phải chọn lựa giữa ngồi cùng ghế sau với Triệu Tước và ngồi cùng xe với Bạch Diệp, không chút do dự chọn đi theo Bạch Diệp ngồi cùng xe.

Triển Chiêu ghét bỏ nhìn Triệu Tước ngông nghênh ngồi ở ghế sau bới bới ntúi đồ ăn vặt trên xe tìm khoai chiên.

Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cục cảnh sát.

Triển Chiêu hỏi Triệu Tước ngồi ghế sau “rào rạo rào rạo” nhai khoai chiên, “Cách Lan kia, có phải chính là người chỉ cho Tống Thiên Kiệt làm đám chong chóng đó không?”

“Nghe thì có vẻ thế.” Triệu Tước phủi phủi vụn khoai trên tay, mở một chai nước, “Bất quá tiểu tử này có một đặc điểm quan trọng.”

“Đặc điểm gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Triệu Tước vỗ vỗ tay trái của mình, “Hắn thiếu nửa cánh tay.”

Triển Chiêu sửng sốt.

“Đeo một cái tay giả.” Triệu Tước gác chân, vừa uống nước vừa nói.

Triển Chiêu càng hiếu kỳ, “Hắn vì sao lại thiếu một tay? Nghe Tống Thiên Kiệt hình dung hắn hình như hình dạng còn rất trẻ, là giống ông trường sinh bất lão ấy hả?”

Triệu Tước liếc mắt lườm, “Người ta không phải trường sinh bất lão, người ta chỉ là mặt búp bê…”

Triển Chiêu nhìn trời.

“Bất quá Tống Thiên Kiệt cũng không miêu tả sai.” Triệu Tước mỉm cười, “Hắn cùng tuổi với Cẩm Đường, chỉ là thích giả cưa sừng làm nghé mà thôi.”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng vô thức nhìn thoáng Triệu Tước trong kính chiếu hậu, “Còn trẻ như thế sao?”

Triệu Tước vươn lên, ôm lấy phía sau ghế Triển Chiêu, cười tủm tỉm, “Cái này gọi là ba tuổi đã già, hắn từ nhỏ đã mắc bệnh tâm thần!”

Triển Chiêu nhíu mày, “Có ý gì?”

“Cậu biết tay trái của hắn bị đứt thế nào không?” Triệu Tước hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, tự nhủ tôi mà biết còn hỏi ông làm gì?

“Ừm, khoảng cỡ mười tuổi thì phải, hắn nghĩ mình toàn thân trên dưới đều hoàn mỹ, chỉ là tay trái khó coi, thành ra tự hắn từ thực vật tinh luyện ra thuốc mê, sau đó tự mình động thủ chặt đứt phần dưới cánh tay trái, làm một cái tay giả vô cùng hoàn mỹ cho mình.” Triệu Tước nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang trưng ra ánh mắt khiếp sợ, “chậc chậc” hai tiếng lắc đầu, “Hắn ngoại trừ bệnh tâm thần ra mọi thứ đều là thiên tài, quả thực là một bug! Nếu nói hai cậu được thượng đế tâm tình tốt tạo ra, thì hắn khẳng định do ngài tâm tình cực kỳ xấu nên nặn thành để hủy diệt thế giới.”

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Bug là cái gì?”

Triệu Tước trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường, “Thanh niên bây giờ không phải đều nói như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường càng hoang mang.

Triệu Tước lắc lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cuộc sống của cậu cách ly thời đại tới mức nào rồi vậy?”

Bạch Ngọc Đường không nói được gì, tiếp tục lái xe.

Triệu Tước truy hỏi, “Cậu có nick vi tín không?”

(vi tín: giống yahoo bên mình)

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Vi blog?”

(vi blog: giống facebook)

Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu.

“Giao lưu internet cũng không chơi sao?”

Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ lắc đầu.

“Tài khoản trò chơi gì đó?”

Bạch Ngọc Đường hướng phía kính hậu lườm một cái, chỉ là cái lườm đó rất tuấn tú.

Triệu Tước há to miệng, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhún vai.

Triệu Tước nghiêng đầu, “Số QQ chắc là có chứ?”

Bạch Ngọc Đường không nói, Triển Chiêu ở một bên giúp anh lắc đầu, nói cho Triệu Tước, “Cậu ấy ngay cả hòm thư cũng là tôi tạo giúp, hơn nữa chưa bao giờ dùng, phương thức liên hệ duy nhất chính là gọi điện thoại. Mặt khác, mấy cuộc gọi quấy rầy và tin nhắn vớ vẩn cũng nguy hiểm, cậu ấy rất có khả năng coi chúng là thật.”

Triệu Tước hiếu kỳ, “Coi là thật nghĩa là sao?”

“Có ngày nào đó một tên lừa đảo gửi tin nhắn nói có bưu kiện gửi cho cậu ấy, gọi cậu ấy đi lấy… Kết quả cậu ấy thực sự đi.” Triển Chiêu vẻ mặt thông cảm nói, “Tên đó cùng cả nhóm lừa đảo còn thêm cả băng của nhóm đó hiện tại đều đang ngồi trong nhà giam dưỡng thương. Mỗi tháng cậu ấy đều đưa danh sách mấy số điện thoại quấy rầy ra cho Tương Bình lần lượt tra từng cái… Vì vậy cuối cùng liền vào sổ đen của bọn lừa đảo luôn.”

Triệu Tước mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cái tính cách này của cậu rốt cuộc là di truyền từ ai vậy?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt lườm, “Tiếp tục nói về Cách Lan kia đi.”

Triệu Tước nâng cằm, “Tiểu G đã lâu chưa xuất hiện, tìm được hắn là có thể tìm được căn cứ.”

“Tiểu G…” Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Nhưng hiện tại xem ra đầu mối bị chặt đứt rồi mà?”

“Cái gì cũng bị chặt đứt! Nhưng mà mọi việc không có gì là tuyệt đối, con nhạn bay qua sẽ lưu lại âm thanh… Bị phát hiện rồi lại trốn thì tương đối phiền phức đó.” Triệu Tước vô cùng đắc ý cười cười, rồi hùng hổ ấn điện thoại di động.

“Địa vị lớn như vậy vì sao đi mở một phòng thiền nho nhỏ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Còn trị bệnh cho Lưu Kim nữa.”

“Tôi cũng thấy không giống lắm với G trong tài liệu của ông miêu tả a.” Triển Chiêu cũng nói, “Lúc xem tài liệu của ông, ta vẫn tưởng tượng G là một con rồng mãnh liệt.”

Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước đều sửng sốt —— con rồng mãnh liệt?

“Giản đơn thô bạo có hiệu suất.” Triển Chiêu nhướn nhướn mày, “Thiên tính hung tàn.”

Triệu Tước bị cụm từ “con rồng mãnh liệt” chọc cười, ở phía sau lăn lộn, “Ha ha!”

Cười một hồi, Triệu Tước ngồi dậy, giơ tay, nhẹ nhàng chọc chọc vai Triển Chiêu.

Triển Chiêu liếc nhìn.

Triệu Tước cười xấu xa, “Cẩn thận bị hắn giết đó nha, hai người các cậu…”

Triển Chiêu khẽ cười, “Cả ông còn không giết nổi chúng tôi, tại sao phải sợ hắn?”

“A ” Ngón tay Triệu Tước chọc vai Triển Chiêu, “Miệng ngọt ghê!”

Triển Chiêu đánh ngón tay kia đi, “Ông đã thử bao nhiêu lần rồi, đã nói là vô dụng mà.”

Triệu Tước cười tủm tỉm thu hồi ngón tay, lại chọc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn kính chiếu hậu, song song cũng chú ý trên trời sấm chớp giật, xem ra lại muốn hạ mưa to.

Xe vừa lúc đi qua cửa sau vườn bách thảo, Triển Chiêu vô thức nhìn thoáng qua, nhắc nhở mình, về nhà đừng quên hỏi Công Tôn, tình hình chi tiết vụ án năm đó.

Đang thất thần, chợt nghe Triệu Tước mở miệng, hình như là nói chuyện phiếm, “Cậu có từng nghĩ tới, vì sao huyết thống họ Bạch lại miễn dịch đối với thôi miên và ám thị hay không?”

Triển Chiêu gác chân lên, đây đúng thật là vấn đề bình thường anh hay tự hỏi, “Trên thực tế chỉ có hai người là triệt để miễn dịch thật sự, hiện nay mới chỉ có Tiểu Bạch và Bạch Diệp. Bác Bạch thì tôi chưa thử qua, thế nhưng Bạch Trì cùng đại ca đều không miễn dịch.”

Nói rồi, Triển Chiêu tổng kết, tung ra lý luận muôn thuở của mình, “Bởi vì huyết thống gần với dã thú sao?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, tôi vẫn đang ở bên cạnh đây được chưa…

Triệu Tước nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, “Thay vì nói gần giống động vật, không bằng nói gần giống thực vật, cậu nghĩ sao?”

“Thực vật?” Triển Chiêu thật ra lần đầu nghe nói loại lý luận này, đầu các ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cằm, trầm tư.

“Kỳ thực trên thế giới này tàn nhẫn nhất hay hung tàn nhất cũng không phải động vật, lực phá hoại của cơ thể có máu thịt là có hạn, hung mãnh thực sự chính là thực vật.” Triệu Tước nói, “Để ẩn giấu mục đích ban đầu, trước tiên từ bộ rễ bắt đầu dàn trận, sau đó tốn hao một khoảng thời gian lớn, cuối cùng đạt được mục đích của chính mình.” Triệu Tước giơ tay lấy điện thoại ra, cho Triển Chiêu xem hình nền điện thoại mình.

Triển Chiêu nhận lấy, thấy là ảnh hai loại cây quấn vào cùng một chỗ, một gốc cây tráng kiện, thế nhưng đã chết héo, mà quấn quanh thân cây khô kia là một loại dây leo màu lục, xanh tươi tốt toát ra một luồng sức sống. Không biết có phải do vấn đề góc độ chụp hay nguyên nhân độ sáng hay không, Triển Chiêu cảm thấy dây leo kia nhìn như là bạch tuộc vậy, gắt gao quấn lấy gốc cây chết, tua dây tinh tế y như móng vuốt ghim vào thân gốc cây kia. Chính theo như lời Triệu Tước —— hung tàn! Triển Chiêu từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, đối với thực vật lại cho ra một loại đánh giá như vậy.

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước rất hưng phấn nói, “Chỉ cần thiên tính hung tàn, bất luận là thực vật hay động vật, đều nhất định xảy ra cảnh săn bắn… Nếu như trong thời gian rất lâu không hề có động tĩnh, tuyệt đối không phải thay đổi bản tính, mà là đang dàn trận.”

Triển Chiêu hơi nhướn mày, “Ông đang nói, G vẫn mai danh ẩn tích là vì đang dàn trận, lần này lại ngoài ý muốn phá vỡ kế hoạch, bại lộ hành tung sao?”

“Tình huống đột phát sao?”, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vì sao phải mạo hiểm nói cho Tống Thiên Kiệt cách làm chong chóng, trị liệu cho Lưu Kim?”

“Người thông minh đi làm việc ngốc thông thường đơn giản là vì một lý do.” Triệu Tước hỏi Triển Chiêu, “Cậu nghĩ sao?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Hứng thú?”

Triệu Tước nở nụ cười, “Hắn nhất định là phát hiện chuyện gì đó vô cùng thú vị, nên nhịn không được.”

“Là chỉ vụ án Lưu Kim?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước khoát tay, “Ai thèm quan tâm Lưu Kim Lưu Ngân gì, chỉ cần theo vụ án này điều tra tiếp, hẳn là có thể tìm được hắn.”

“Vậy lúc tìm được G rồi, ông định làm gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Triệu Tước chớp mắt mấy cái, hỏi ngược, “Nếu như cậu bắt được một con rồng mãnh liệt thì muốn làm gì?”

Triển Chiêu hoang mang.

Triệu Tước đập đầu anh, “Đương nhiên là giết chết nó ngăn ngừa hậu hoạ a, chẳng lẽ còn nuôi làm cảnh?”

Nói rồi, Triệu Tước nhắc Triển Chiêu, “Gửi tin nhắn cho ba cậu, nói đã tìm được G.”

Triển Chiêu nghe theo, tin nhắn vừa gửi đi, đã nhận được cuộc gọi tới của Triển Khải Thiên, chỉ nói với Triển Chiêu —— đưa Triệu Tước đến SCI, gặp nhau ở đó!

So sánh với bầu không khí tương đối dễ thở trong xe nhóm Triển Chiêu bên này, bầu không khí trong xe nhóm Bạch Diệp bên kia lại có chút quỷ dị.

Triệu Hổ và Mã Hán ngồi ở ghế sau, Bạch Diệp lái xe, bên trong xe im ắng không tiếng động.

Triệu Hổ quan sát đến động tác thói quen khi Bạch Diệp lái xe, liền càng nghĩ càng thấy quỷ dị —— nhất cử nhất động của Bạch Diệp, đều duy trì tính nhất quán kinh người cùng với Bạch Ngọc Đường, càng kỳ quái chính là lại còn giống nhau đến như vậy. Nếu không phải Bạch Diệp lớn tuổi hơn không ít, hơn nữa hai người khí chất không giống nhau, Triệu Hổ sẽ thực sự nghĩ mình gặp ma.

Triệu Hổ liếc liếc Mã Hán, không ngoài dự đoán, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đúng lúc này, điện thoại Mã Hán đột nhiên vang lên.

Mã Hán lấy điện thoại ra, thấy một cuộc gọi không hiện số, có chút nghi hoặc, tiếp nghe, “Alô?”

….

Đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng cười ngắn ngủi, một giọng quen thuộc vang lên, “Áo khoác không tệ, là bạn gái chọn cho hả?”

Mã Hán sửng sốt, quay ngoắt đầu lại nhìn phía ngoài xa.

Cùng lúc đó, bên cạnh một loạt tiếng xe thể thao gầm rú.

Chỉ thấy một chiếc xe thể màu đen tráng lệ cập sát siêu xe của Bạch Diệp.

Trong xe chỉ có một người, hướng nhóm Mã Hán nhẹ nhàng vẫy tay.

Bạch Diệp khẽ kinh ngạc, “Eleven.”

Triệu Hổ há to miệng, kéo kéo Mã Hán.

Mã Hán cầm điện thoại hỏi, “Sao ông lại ở đây?”

“Chậc.” Eleven hiển nhiên không hài lòng cách Mã Hán chào hỏi, “Phải nói là, đã lâu không gặp nhớ nhung vô cùng bla bla bla chứ.”

Mã Hán đảo mắt.

Triệu Hổ vươn qua dán tai lên điện thoại hóng hớt.

“Nghe nói các cậu tìm được cá lớn?” Eleven cười hỏi.

Mã Hán nhíu mày, “Tin tức của ông hình như có chút quá mức linh thông đó.”

“Ha ha.” Eleven vẫn như cũ lời mang ý cười, “Lúc rảnh rỗi sẽ tìm cậu.” Nói xong, cúp điện thoại, cái xe thể thao lao vút đi.

Triệu Hổ vin ghế phó lái xe hỏi Bạch Diệp, “Đuổi theo không?”

Bạch Diệp có chút buồn cười, “Đuổi theo để làm gì? Tôi không thích kiểu người như hắn.”

Triệu Hổ khóe miệng giật kịch liệt, kinh! Ra là Bạch Diệp cũng có khiếu hài hước nha! Mã Hán gọi điện thoại cho Triển Chiêu.

Kỳ thực xe của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngay phía trước nhóm Triệu Hổ, vừa rồi Eleven vượt qua đi tới còn đánh tiếng với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có siêu nhãn a, liếc mắt đã thấy.

Triệu Tước cũng nhìn thấy, cảm khái, “G quả nhiên đắc tội không ít người nha.”

Triển Chiêu không hiểu, “Hắn cũng là vì G mà tới?”

“Ừm… Hẳn là không chỉ mình hắn đâu.” Triệu Tước nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ông đã làm gì?”

Triệu Tước lắc lắc điện thoại của mình, “Kỳ thực ta vốn thầm nghĩ gửi một tin nhắn cho Tiểu Hắc nói đã tìm được G, ngay thành phố S, không ngờ lại ấn gửi cả nhóm.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu lấy điện thoại của Triệu Tước qua tra danh bạ, sau đó há hốc miệng, trong danh bạ của Triệu Tước có loại chữ số, ký hiệu và danh hiệu.

“Những người này là ai?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước xoa xoa cằm, vô cùng sung sướng nói ra hai chữ, “Người xấu.”

Đang nói, trời giật chớp, nổ một tiếng, tiếng sấm như muốn phá nứt bầu trời đến ngay sau đó, rồi mưa xối xả tầm tã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio