Nhà kho ở phía dưới nhà Triêu Cửu, kỳ thực chính là một tầng hầm ngầm cực lớn.
Chỗ này không có gì cả, không gian trống trải dùng một vài tấm bình phong cũ kỹ ngăn ra một khoảng hình vuông, sàn nhà bằng gỗ vô cùng dày, bên cạnh bình phong có một cái giá gác đao, trên giá chỉ có một thanh đao gỗ dài khoảng một thước hai.
Cách trang trí trên trần mang phong cách rất cổ xưa, đèn đóm và mấy thứ khác đều toát ra một loại cảm giác lạnh như băng.
Bạch Ngọc Đường đi vào không gian này, liền cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng bốn phía đều kết cấu bằng gỗ, nhưng lại có mùi của một loại kim loại.
Ông già Triêu Cửu dừng lại bên cạnh giá đao, cầm lấy thanh đao gỗ, quay đầu lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường một tay đút túi, một tay cầm đao, biểu cảm thoải mái đang quan sát bốn phía. Ông ta nhịn không được, hơi nhíu nhíu mày.
Bạch Diệp đi tới bên một cái ghế cạnh bình phong ngồi xuống, Triêu Hạ đang cầm khay trà đi xuống, phía sau còn có Eugene vẻ mặt “hóng chuyện vui” theo cùng.
Triêu Cửu cầm đao gỗ thở dài, nhàn nhạt nói với Bạch Diệp, “Đời sau của Bạch gia cậu cũng chỉ càng ngày càng đi xuống.”
Bạch Ngọc Đường đứng đối diện ông ta, hai tay dựa vào cán đao, nhìn xung quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì, lời Triêu Cửu nói cũng không biết anh không nghe thấy hay trực tiếp không thèm để ý.
Bạch Diệp đột nhiên thấy thật may mắn không đưa Triển Chiêu cùng đến, nếu không lúc này Triển Chiêu chắc chắn nổ pháo miệng bắn chết con người bảo thủ này.
Triêu Cửu cũng không biết vì sao, có vẻ rất không hài lòng đối với Bạch Ngọc Đường.
Eugene hiếu kỳ hỏi Triêu Hạ ở bên cùng hắn ngồi nhai đậu phộng, “Ông nội chú ghét người đẹp sao?”
Triêu Hạ chớp mắt mấy cái, vuốt cằm liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Anh tuấn kiểu nghiêm chỉnh… Không có a, ông tôi thích nhất là kiểu tuấn tú lịch sự này mà.”
Eugene cũng khó hiểu —— Bạch Ngọc Đường đến chỗ nào cũng luôn là kiểu anh tuấn trên đời chỉ một này, vóc người khuôn mặt đều không thể xoi mói, ông già kia đầu óc có bệnh rồi hả?
Ông già ôm đao gỗ thở dài, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu dùng súng cũng tức là chỉ làm kẻ dưới trướng thôi sao?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ phỏng chừng ông này vẫn đang sống ở vài thập niên trước rồi, khác biệt lớn với anh.
“Kẻ dưới trướng tôi cũng đã gặp qua không ít, có chính có tà, nhưng trong mắt cậu một chút ánh sáng cũng không có.” Ông già liếc Ngọc Đường, “Vì sao cậu làm kẻ dưới trướng?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt quan sát khắp nơi, quay đầu lại nhìn về phía Triêu Cửu.
Hai người đối mắt.
Bạch Ngọc Đường phát hiện ông già ánh mắt sắc bén, tự nhủ, đừng thấy niên kỷ đã lớn, thân hình thật ra không tệ.
Triêu Cửu cũng là hơi ngẩn người, có chút hoài nghi.
Ông ta đã gặp qua không ít thanh niên, bao gồm cả Bạch Diệp và Triệu Tước hồi trẻ cũng đã thấy, mỗi một người đều đặc biệt phi thường.
Người nhà họ Bạch, bất luận là ai, đều lợi hại như một lưỡi dao nung trong lửa nóng vậy. Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp hồi trẻ tướng mạo gần như giống như đúc, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Bạch Diệp hồi trẻ, lần đầu tiên Triêu Cửu gặp đã cảm thấy đứa trẻ này căn bản là một thanh đao. Nhưng hôm nay đổi thành Bạch Ngọc Đường, ánh mắt cậu ta nhìn phía mình lại quá mức bình tĩnh, dù cho một chút sát khí cũng không có, giống như một đống tro tàn, lạnh lùng yên lặng, người nhà họ Bạch này đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Triêu Cửu vốn vô cùng bất mãn, huyết thống cực mạnh của người nhà họ Bạch rốt cuộc cũng bị chặt đứt. Nhưng làm ông ta sinh nghi hoặc cũng chính là khi đối điện, ánh mắt Bạch Ngọc Đường cùng ông ta tương đối ấy, vẫn bình tĩnh như một mặt hồ, không có sát khí tỏa ra, lại càng không có ý niệm sợ hãi, ánh mắt ấy, cùng với ánh mắt vừa quan sát bốn phía kia gần như giống hệt.
Triêu Cửu có chút chần chừ.
Chợt nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Nền móng dưới sàn nhà của ông lót kim loại sao?”
Triêu Cửu sửng sốt.
Triêu Hạ cũng ngẩng đầu.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Rỉ sét hết rồi, mùi nặng quá.”
Eugene ngửi ngửi xung quanh, không hiểu gì, “Có mùi sao?”
Nhìn lại Triêu Hạ, chỉ thấy thiếu niên kia kinh ngạc há to miệng, Bạch Diệp ở bên bình tĩnh uống trà.
Triêu Hạ từ nhỏ theo Triêu Cửu, hắn vẫn luôn nghe ông nội nói, chỉ có những người có thiên phú mới khác biệt được, học văn học võ gì đều phải có thiên phú, học văn không có thiên phú thì cùng lắm cũng chỉ bẽ mặt, nhưng học võ mà không có, là phải dâng cả tính mạng.
Khi còn bé, lúc Triêu Hạ nói muốn học đao từ ông nội, ông hắn liền dẫn hắn đến đây, hỏi, “Có thể ngửi thấy được mùi gì không?”
Triêu Hạ lúc đó thấy rất kỳ quái, chỗ nào cũng đều bằng gỗ, tất nhiên là mùi gỗ chứ gì nữa.
Nhưng Triêu Cửu lại kết luận hắn không có thiên phú để học đao, nếu có, thì có thể ngửi thấy được mùi kim loại.
Mùi kim loại này hình thành, cũng không phải là bởi vì bên dưới lớp gỗ có lớp kim loại, mà là bởi từ chính lớp gỗ này phát ra.
Những tấm ván gỗ này cũng không phải là chỉ là nguyên liệu trang trí bình thường, mà là đồ cổ. Có người nói chúng đã từng là một đài luận võ rất nổi tiếng, rất nhiều người đã chết trên đài này. Ông hắn dùng một số tiền lớn mua lại toàn bộ gỗ, tháo dỡ xuống để lót sàn tầng hầm ngầm. Mùi kim loại ấy, kỳ thực là một loại mùi hỗn hợp giữa mùi chất gỗ mùi máu tươi sinh ra. Cũng không phải mũi ai tốt cũng có thể ngửi được, mà phải là người bẩm sinh đã có thể cảm giác được sự tồn tại của những kẻ nguy hiểm… mới có thể cảm nhận được.
Chỉ tiếc cho tới nay chưa có ai có thể ngửi thấy được “mùi kim loại” này. Triêu Hạ đến hôm qua vẫn còn tưởng rằng là ông hắn bịa ra, mục đích là không muốn để hắn học đao, mãi cho tới hôm nay gặp Bạch Ngọc Đường, hắn mới hiểu được —— ra là thật sự có a! Cái gọi là Thiên Phú!
Triêu Cửu giơ tay nhẹ nhàng vuốt chòm râu, liếc mắt nhìn Bạch Diệp… Lẽ nào là mắt lão kém rồi?
Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh ông già, nhấc thanh đao gỗ qua, cầm trong tay cảm nhận một chút, hỏi, “Gỗ gì vậy? Thật nặng.”
“Gỗ mun.” Triêu Hạ trả lời giúp.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Ông già nhíu mày đánh giá Bạch Ngọc Đường khí định thần nhàn đang suy nghĩ về đao gỗ bên người, hỏi, “Nhóc, vì sao cậu làm cảnh sát?”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói, “Mấy đời nhà tôi đều làm.”
“Chỉ thế thôi?” Triêu Cửu nhíu mày, “Cậu tự nguyện sao?”
“Tôi không nghĩ sẽ làm việc gì khác.” Bạch Ngọc Đường trả lại đao gỗ, hỏi, “Đấu thế nào? Ông đao gỗ tôi đao thật, không phải ông thiệt rồi sao?”
“Ha ha.” Triêu Cửu cười, “Thanh đao đã theo tôi mấy thập niên rồi, đừng nói đao thật, ngay cả súng tôi còn không sợ.”
“Ông chỉ dùng một thanh này?” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với thanh đao gỗ, cảm thấy hình dạng cũng rất đẹp, chắc là Triển Chiêu sẽ thích, liền hỏi, “Còn thanh nào không? Có bán không?”
“Phụt…” Eugene không nhịn được, phun ra một miệng trà.
Bạch Diệp cũng bị nước trà làm sặc, thanh giọng xong lắc đầu —— vừa rồi Bạch Ngọc Đường tuyệt đối là nghĩ đến Triển Chiêu…
Triêu Cửu cầm đao gỗ về, đột nhiên trở tay đảo một đao phía cổ Bạch Ngọc Đường.
Eugene nhướn mày, “Oa! Lão hạ thủ thật độc.”
Bạch Ngọc Đường ngay trước lúc ông ta đảo đao hầu như không có phản ứng, ông già hơi sửng sốt trong nháy mắt nghĩ có nên thu đao không… Chẳng lẽ thực sự là một thường dân? Tốt xấu gì cũng là hậu nhân Bạch gia, đừng có chém chết luôn a!
Trong trong nháy mắt ông ta chuẩn bị thu đao, Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng đầu.
Gần như dưới tình huống y như chưa đừng cử động … Đao xẹt qua trước mắt Bạch Ngọc Đường, một chút cũng không động được đến da thịt.
Triêu Cửu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường giơ tay chỉ chỉ ông già, ý bảo ông ta không thành thật tự nhiên đánh lén.
Triêu Cửu thấy Bạch Ngọc Đường xoay người đi qua khoảng trống giữa phòng, có chút không hiểu —— thế mà dám để lộ toàn bộ lưng ra?
Nghĩ tới đây, ông ta nheo lại mắt, đến phía trước ba bước, không nói hai lời giơ đao gỗ lên chém.
Eugene khóe miệng giật giật —— lão này bỉ ổi thật.
Kỳ thực Triêu Cửu lần này toàn lực chém một đao, cũng không phải là đánh lén, mà là muốn xác nhận một việc.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ không hề phản ứng, mãi đến khi đao sắp chém trúng vai, anh mới hơi bước sang bên cạnh một bước, dễ dàng tránh được một đao kia, bản thân vẫn như chưa từng cử động, phản ứng cực nhanh thân thể rất phối hợp, khiến cho Triêu Cửu trừng mắt há hốc.
Bạch Ngọc Đường vẫn đi về chính giữa, quay đầu lại nhìn ông già còn đang ngây ngốc đứng ở cách đó không xa, có chút buồn cười, ông này tính tình rất nóng nảy.
Triêu Cửu thu hồi đao trong tay, bắt đầu nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường.
Nhưng mà… Người thanh niên đối diện kia vẫn là ánh mắt bình tĩnh như cũ, rút đao cầm trong tay ra.
Thấy hình dáng rút đao ấy, Triêu Cửu liền cảm thấy có chút muốn thổ huyết, một thanh đao tốt như vậy, tố chất thân thể tốt như vậy, lại y như đang cầm một thanh kiếm đồ chơi, tùy tùy tiện tiện mà rút ra.
Cách đó không xa bên cạnh bàn, Bạch Diệp vẫn như trước bình tĩnh uống trà.
Eugene thì nâng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường cảm khái —— người đẹp trai thật tốt, làm gì cũng dễ nhìn, có làm thường dân cũng bắt mắt nữa.
Mà bên cạnh Triêu Hạ có chút khó hiểu nghiêng đầu —— vì sao hai nhát đao của ông mình không chém trúng Bạch Ngọc Đường? Nếu như nói nhát thứ nhất có chút kiêng dè, nhưng nhát thứ hai đã dốc hết toàn lực, nói cách khác, Bạch Ngọc Đường nếu như tránh không được nhất định sẽ thụ thương, thế nhưng phía sau anh ta cứ như thể mọc thêm một con mắt, là làm thế nào né tránh vậy?
Eugene cười gượng một tiếng, hắn tốt xấu gì cũng coi như người từng bị Bạch Ngọc Đường tẩn cho một trận nhớ đời rồi, đại khái hiểu được loại cảm giác này. Điểm đáng sợ của Bạch Ngọc Đường ở chỗ phản xạ, anh có thể xuất thủ trong khắc đầu và né tránh trong khắc cuối, một loại tồn tại giống như quái vật vậy.
Triêu Cửu đi lên hai bước, đứng thẳng, hai tay cầm đao hướng một bên, đặt đao ngang trước người, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường rút đao ra cùng lúc thấy được tư thế Triêu Cửu, gật đầu nghĩ tư thế không sai, không hổ là dân chuyên nghiệp, sau đó nâng tay, để đao sang một bên, cầm vỏ đao đi tới.
Triêu Cửu nhíu mày, “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường lắc lắc vỏ đao, “Cái này tiện hơn.”
Triêu Cửu bất mãn, “Cậu nghĩ tôi niên kỷ lớn, muốn nhường tôi?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bất quá anh không giống Triển Chiêu sẽ nhân cơ hội trêu chọc mấy câu, bình thường lạnh lùng quen rồi nên không am hiểu chuyện múa mép khua môi. Bất quá ông già đối diện kia có vẻ rất để ý, vì vậy Bạch đội trưởng rất ngắn gọn giải thích, “Với tôi mà nói dùng vỏ đao có lợi hơn dùng đao.”
Triêu Cửu sửng sốt.
“Không cần khống chế lực.” Bạch Ngọc Đường tay phải cầm vỏ đao, nhẹ nhàng nghiêng về bên người, giương mắt nhìn Triêu Cửu, ý là —— nhanh chóng động thủ đi.
Triêu Cửu chấp nhận cách giải thích đó, đúng vậy… Đối với một người không chuyên mà nói, dùng đao sắc bén thì phải kiêng dè khi đối chiến, còn không bằng cầm cây gậy khỏi cần nể nang gì đối chiến lại lời hơn.
Triêu Cửu bắt đầu quan sát Bạch Ngọc Đường —— thanh niên này sao lại bình tĩnh như thế? Cứ cho là cậu ta tự tin đi, thế nhưng hình như không quá đối địch, có vẻ thân thủ hẳn là không tệ, thế nhưng lại giống như không có tâm thắng bại. Mặt đối mặt cầm vũ khí lạnh giằng co, nhưng một chút sát khí cũng không có… Người này thực sự họ Bạch sao?
Bạch Ngọc Đường thích ứng với vỏ đao trong tay, ngẩng đầu đối mắt với ông già, chờ so chiêu. Kỳ thực Bạch Ngọc Đường bởi vì đủ thể loại nguyên nhân có thể nói là đã “đánh nhau” từ nhỏ tới lớn, bất quá cùng một người cao thủ đao thuật so đao thì lại là lần đầu, nên thấy rất mới mẻ. Tuy rằng Triêu Cửu niên kỷ không ít nữa, nhưng từ hai chiêu ông ta đánh lén xem xét, nhiều ít gì cũng bị tuổi tác ảnh hưởng mấy,… ít nhất … Hiện tại Triêu Cửu hẳn là thích ứng với phản ứng và tốc độ của mình rồi, vì vậy… Muốn thắng cũng không phải khó.
“Cậu không có tâm thắng bại sao?” Triêu Cửu hỏi, “Thua cũng không sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ai cũng ghét thua hết.”
“Nhưng trong mắt cậu không có sát khí, đấu làm sao?” Triêu Cửu khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ông cho là đang đóng phim kiếm hiệp sao? Không oán không thù thì sát khí cái gì?”
Triêu Cửu nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi lâu, cuối cùng gật đầu, “Không oán không thù a… Thì ra là thế.”
Bạch Diệp buông chén trà, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nắm vỏ đao, lại nhìn thanh đao cổ nằm ở cách đó không xa đã ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén mang theo sự trầm ổn của đao cổ. Tuy rằng không biết thanh đao này đến từ niên đại nào, đã từng được ai dùng, nhưng nó hẳn là đã từng tước mạng của một ai đó rồi. Bất luận thế nào, thanh đao này trong mắt Bạch Ngọc Đường xem ra cũng chỉ là một hung khí mà thôi, Bạch gia đời này qua đời khác không thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn đó, không biết Bạch Ngọc Đường có thể thoát ly hay không.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy một bên Triêu Hạ đột nhiên run tay, chén trà thiếu chút nữa bể.
Bạch Diệp giương mắt, Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu đánh với Triêu Cửu.
Triêu Hạ đang cầm chén trà nhìn hai người đánh bất phân cao thấp, há to miệng hỏi Eugene, “Anh ta thật sự là người không chuyên?”
Bạch Diệp nhướn mày, “Ông nội cậu đang nghiêm túc dùng đao thuật.”
“Vậy còn Bạch Ngọc Đường?” Triêu Hạ hiếu kỳ.
“Bản năng phản ứng mà thôi.” Eugene híp mắt, “Tốc độ chặn đao thuộc kiểu phi nhân loại… Người này năng lực thân thể quả thực là đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi.”
Trận đấu gay cấn kéo dài khoảng phút.
Triêu Cửu đột nhiên thu đao, lui ra phía sau vài bước.
Bạch Ngọc Đường trong tay còn cầm vỏ đao, đứng ở đó nhìn, không thở dốc lấy một hơi nhỏ, giống như chỉ vừa khởi động.
Triêu Hạ nhìn trái phải một chút, hỏi Eugene, “Kết thúc rồi? Còn chưa phân thắng bại a.”
Eugene khóe miệng hơi giật giật —— đã kết thúc.
Bạch Diệp nhíu mày không nói.
Bạch Ngọc Đường xoay người lại cầm lấy đao trên mặt đất, chuẩn bị thu đao vào vỏ, chợt nghe đối diện Triêu Cửu mở miệng, “Đao không phải thu như thế.”
Bạch Ngọc Đường nhìn ông ta.
Triêu Cửu vung đao gỗ trong tay, làm một tư thế thu đao.
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, nâng tay vung đao, dùng tư thế Triêu Cửu dạy thu đao.
Triêu Hạ Cách đó không xa xem mà phồng má, “Oa! Thật giống!”
Bạch Diệp vô thức liếc đao trong tay Ngọc Đường, “Quả nhiên… Cậu ta thích hợp với vũ khí lạnh, đối với vũ khí có ngộ tính thiên phú!”
Triêu Cửu thu đao, nói với mọi người, “Lên lầu thôi.”
Triêu Hạ hiếu kỳ hỏi Eugene ở bên không nói lời nào, “Cứ như thế mà kết thúc sao? Ông nội chuẩn bị dạy anh ta rồi sao?”
Eugene cười gượng một tiếng, lão già kia phỏng chừng không có chuẩn bị tâm lý trước, bị Bạch Ngọc Đường dọa rồi.
Bạch Ngọc Đường cũng theo Triêu Hạ lên lầu.
Trong phòng, ông già đặt đao gỗ lên giá, quay đầu lại, nhìn bóng dáng Bạch Ngọc Đường đi lên lầu, hai hàng lông mày nhịn không được nhăn lại —— nguyên vốn tưởng rằng Bạch gia tới đời này dầu hết đèn tắt mất rồi, không ngờ dưới lớp tro tần vẫn còn có tinh hỏa. Cái này căn bản không phải tận cùng huyết thống cực mạnh của Bạch gia, mà là một quái vật mới tinh.
“Cứ như thế đã từ bỏ cậu ta rồi?” Bạch Diệp đã đi tới, ngữ điệu hàm chứa chút trêu chọc.
Ông già xắn tay áo dài rộng cho hắn xem một chút thũng trên cổ tay, “Còn đánh nữa tay của tôi sẽ bị đứt.”
Bạch Diệp ôm tay nhìn, “Khinh suất hả?”
Triêu Cửu bất đắc dĩ —— ông ta đúng là có khinh suất, có lẽ nói là bị Bạch Ngọc Đường tính kế. Ông ta qua hai lần đánh lén, xác định năng lực phản ứng cùng với tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường. Nhưng không nghĩ tới Bạch Ngọc Đường trong lúc ngăn đao của ông ta dần dần gia tăng lực, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, phản ứng cũng càng ngày càng đáng sợ, tất cả đều mạnh hơn so với lúc thăm dò. Một người không có khả năng tại trong thời gian ngắn mở rộng cực hạn của bản thân, chỉ có thể nói lúc ông ta đánh lén, Bạch Ngọc Đường tránh né, anh chàng đó đã nghĩ ra cách ứng phó, vì vậy lúc đó có chút kìm nén.
Thiên phú kinh người ấy, thế mà lại có trạng thái kìm hãm. Đôi mắt bình tĩnh ấy, là trạng thái không oán không thù nên không cần phải động thủ thật, cùng với thanh đao nằm trên mặt đất… Một người không chuyên lần đầu tiên tiếp xúc vũ khí lạnh mà thôi.
“Bình thường cậu ta ở cùng ai vậy?” Triêu Cửu đột nhiên hỏi Bạch Diệp, “Người nhà họ Bạch không phải đều chỉ có cơ bắp thôi sao? Nhóc con này sao lại có thể tính toán như vậy?”
Bạch Diệp đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu, “Có thể là liên quan đến việc thích nuôi mèo.”
“Nuôi mèo?” Triêu Cửu không hiểu, theo Bạch Diệp lên lầu, “Mèo gì?”
Bạch Diệp nhíu mày, “Loại không khác mấy với Triệu Tước.”
Triêu Cửu kinh ngạc, “Mèo yêu quái?”
…
“Hắt xì…”
Trong phòng làm việc SCI, Triển Chiêu và Triệu Tước đang vây xem Công Tôn giải phẫu thi thể đột nhiên cùng lúc hắt xì.
Công Tôn ghét bỏ nhìn hai người, chỉ tay ra cửa, ý bảo —— cảm mạo thì đi ra ngoài!
Triển Chiêu hòa Triệu Tước lui đi ra ngoài, lại đụng phải Tương Bình đi tới tìm Triển Chiêu, “Tra được chút đầu mối.”
Triển Chiêu nhận tài liệu Tương Bình đưa, mở xem qua, nhướn mày, “Ha?”
Triệu Tước hiếu kỳ, “Có cái gì vui?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mấy nạn nhân “vô tội” bị hại nằm trên bàn giải phẫu trong phòng pháp y, cảm thán, “Vụ án này quả nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng a…”