Một tiếng “Tử thần ở ngoài cửa sổ” của Triệu Trinh, khiến mọi người chấn động.
Bạch Ngọc Đường cầm bộ đàm nói với các thành viên SCI mai phục tại các lộ khẩu, “Chuẩn bị bắt tử thần, hắn đi giày patin, cơ linh lên chút!”
Mã Hán từ chỗ phía sau xe lấy tới một vali xách tay, xuống xe nhảy lên trần xe jeep, nhảy lên nóc nhà một bên, mở thùng, lấy ra súng gây mê.
Triệu Hổ ngồi ở trên nắp thùng xe ngẩng mặt nhìn, “Tiểu Mã ca nhìn anh như đang ở vườn bách thú đánh hổ vậy.”
Mã Hán nhướn mày, “Đích thật là súng mượn từ vườn bách thú tới mà.”
“Sao?” Triệu Hổ há to miệng.
Mã Hán nâng súng lên nhắm ngay cửa lớn nhà họ Ngô, chậm rì rì nhả một câu, “Lừa cậu thôi.”
…
Lạc Thiên cũng xuống xe, Tần Âu vừa rồi chạy tới cửa hàng tiện lợi đối diện, lúc này đang xách theo hai thùng dầu cải chạy về.
Lạc Thiên dở khóc dở cười, “Cũng chỉ anh nghĩ ra.”
Tần Âu “ha ha” hai tiếng, buông thùng dầu cải từ trong túi lấy ra hai hộp đinh mũ.
Lạc Thiên há miệng thở dốc —— quá độc ác!
Bạch Ngọc Đường cũng xuống khỏi xe.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, lúc này, từ camera đặt ở trong phòng, cũng có thể nhìn thấy một bóng hình màu đen ở cửa sổ.
Bạch Trì có chút căng thẳng, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng “Cách cách cách cách”.
Tiểu Bạch Trì nghi hoặc quay sang, thấy Triệu Tước đang gửi tin ngắn.
Bạch Trì tò mò, “Giờ này mà chú gửi tin ngắn cho ai vậy?”
“Chú gọi Bạch Diệp tới bắt tử thần nha.” Triệu Tước cười tủm tỉm.
Triển Chiêu lúc này đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, nhưng dư quang vẫn liếc Triệu Tước một cái, cứ cảm thấy tươi cười trên khóe miệng người kia, không phải chỉ là muốn xem náo nhiệt đơn giản như vậy.
Triệu Trinh giơ tay nhẹ nhàng đè tai nghe điện thoại, hạ giọng nói một câu, “Tôi biết đâu có thể bắt được hắn.”
“Anh cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi xe, hướng về phía cửa lớn nhà họ Ngô, nhắc nhở Triệu Trinh, “Trên người hắn biết đâu có vũ khí.”
“Đừng lo, tôi cũng có đạo cụ mà.” Triệu Trinh mỉm cười.
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc —— đạo cụ?
Nhưng người còn lại chờ tin tức cũng liếc mắt nhìn nhau —— có thể hiểu được, trên người Triệu Trinh hẳn là giấu không ít đồ vật này nọ.
Lúc này, Công Tôn đang ở trong linh đường Ngô gia, Trương Vũ đã phát hiện tử thần kia —— quả nhiên đã đến!
Công Tôn thấy Trương Vũ nhìn mình, liền nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không nên cử động, vờ như không phát hiện.
Triệu Trinh giả bộ gọi điện thoại, đi về phía cửa.
Lúc anh tới cửa, tới gần cửa sổ, trong tíc tắc mặt đối mặt cùng gã tử thần bên ngoài cửa sổ, Triệu Trinh vừa nhấc mắt… Thật trùng hợp, tử thần kia cũng nhìn lại đây, hai bên đối mắt.
Triệu Trinh thấy rõ ràng khuôn mặt bên trong bóng ma hắc ám, giấu ở dưới lớp vành nón áo choàng, quả nhiên giống như bức tranh của Công Tôn, gương mặt chỉ có xương khô. Nhưng Triệu Trinh có nhãn lực thế nào chứ, anh cũng là dân chuyên, liếc mắt một cái liền nhìn ra chỉ là mặt nạ.
Triệu Trinh cười…
Trong nháy mắt gã tử thần ngẩng đầu, nhìn thấy chính là nụ cười của Triệu Trinh.
Gần như cùng lúc, tử thần kia lách ra bên ngoài… Bởi vì Triệu Trinh đã giơ tay lên.
Động tác gã tử thần cực nhanh, chỉ tiếc Triệu Trinh càng nhanh hơn, trong tay cũng không biết phóng ra cái gì, “bụp” một tiếng, đập trúng mặt nạ tử thần.
Công Tôn cùng Trương Vũ đều nhìn thấy, hình như là một cục lớn màu trắng, cảm giác kết dính…
Lúc này, tử thần kia quay người “phi” ra ngoài, tốc độ nhanh đến không thực.
Triệu Trinh vọt ra ngoài cửa, nhìn thấy trên mặt đất có một mặt nạ, cười, rồi đuổi theo.
Công Tôn cùng Trương Vũ chạy tới cửa, nhặt cái mặt nạ lên.
“Quá đẹp!” Triển Chiêu cùng Tương Bình ở trước màn hình theo dõi bình thấy được Triệu Trinh lấy cái gì đó ném trúng mặt tử thần, cái đó kết dính một mảng lớn ở vị trí mắt, phỏng chừng do ảnh hưởng thị giác, cho nên gã tử thần không thể không ném mặt nạ đi.
Công Tôn nhặt được mặt nạ liền nhướn mày —— có mặt nạ tức là có DNA, xem nhà ngươi chạy đi đâu được!
Tương Bình cũng nhướn mày, không mang mặt nạ chứng tỏ khuôn mặt trực tiếp bại lộ dưới màn ảnh camera, có giỏi nhà ngươi cũng đừng để bị quay chụp xem nào! Bằng không đã có DNA có khuôn mặt, chắp cánh nhà ngươi cũng khó bay nhá!
Thời điểm Triệu Trinh đuổi tới cửa lớn, thấy đối phương đã quẹo, sắp ra khỏi cửa… Bất quá vừa đến lộ khẩu thứ nhất liền nhìn thấy từ bên trái một bóng đen “vụt” phóng ra.
Triệu Hổ đã sớm ngồi xổm trên nắp xe, nghe Mã Hán nói tiếng “Nhảy!”, Hổ Tử liền chồm ra.
Người cũng như tên, ngài Hổ tặng cho đối phương một chiêu “Nhanh như hổ đói vồ mồi”, khỏi bàn, tử thần kia phản ứng cũng rất nhanh, ngửa ra sau, không để Triệu Hổ đấm được lên mặt, nhưng áo choàng vẫn bị Triệu Hổ bắt được.
“Roạt” một tiếng, áo choàng bị Triệu Hổ xé xuống.
“Thịch” một tiếng, Triệu Hổ rơi xuống đất, Triệu Trinh nhảy qua phía trên lưng, giày patin của đối phương tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng vừa rồi tránh Triệu Hổ nên mất cân bằng một chút, chuyển hướng… Triệu Trinh như là đã nhìn chuẩn điểm này, kéo lấy tay áo hắn.
Bất quá lực kéo hơi yếu một chút, đối phương ra sức giãy ra được, nghiêng ngả lảo đảo tới giữa đường.
Chỉ có điều hắn vừa tới đó liền chợt nghe “phập” một tiếng, trên vai bị ghim một phi tiêu chứa thuốc mê.
Triệu Hổ cùng Triệu Trinh vui vẻ —— bắn trúng rồi!
Nhưng Mã Hán lại cau mày, súng gây mê này dùng để bắn hổ voi cũng hiệu quả, nhưng bắn trúng phát vừa rồi, phản ứng đối phương bị ghim trúng bả vai không đúng, không có biểu cảm đau đớn gì, liên tưởng đến đôi giày patin của đối phương, chắc là cũng có bao đầu gối cùng miếng lót vai!
Quả nhiên, tử thần kia từ đường cái xông vào trong ngõ hẻm đối diện, đạn gây mê ở đầu vai cũng bị phủi xuống.
Triệu Hổ qua nhặt lên, quả nhiên không có máu.
Mã Hán nhìn nhìn trái phải, vùng ngoại thành nơi này đều là nhà trệt, không có nơi nào cao, đành phải xuống dưới, Triệu Hổ lên xe, hai người lái xe đuổi theo vào ngõ nhỏ đối diện.
Triệu Trinh chạy đường vòng phía trước.
Tử thần kia thoát ra khỏi ngỏ tắt nhỏ, dưới chân đột nhiên trơn trượt…
“Á á a!”
Lạc Thiên cùng Tần Âu mới vừa đổ một thùng dầu cải lên mặt đất nghe thấy rõ ràng, giọng này —— là nam!
Một thùng dầu của Tần Âu này cũng khá tổn hại, tử thần kia y như thỏ Bugs trong phim hoạt hình đạp phải xà phòng, luống cuống tay chân một trận, vừa ngẩng đầu… Đã đối mặt với Lạc Thiên chạy đến trước mắt hắn.
Tử thần kia ngây người một lúc mới kịp nhớ mình không mang mặt nạ, vội vàng che mặt, nhưng đã chậm, Lạc Thiên nhờ đèn đường sáng ngời đã thấy rành mạch, cũng kinh hãi, trước mắt là một người trẻ tuổi bộ dạng nhã nhặn, nhìn không khác mấy với một sinh viên bình thường.
Nhưng giật mình thì giật mình, Lạc Thiên sẽ không bỏ qua, nắm trụ bả vai hắn.
Tử thần kia khom người, miếng lót trên vai bị Lạc Thiên kéo xuống toàn bộ, chính hắn thì khom thắt lưng, chui qua dưới hai chân Lạc Thiên, tiếp tục chạy phía trước.
Lạc Thiên nhìn thoáng qua miếng lót vai trong tay rồi quay đầu lại, tử thần kia thoạt nhìn thấp bé bất ngờ a.
Chính lúc này, nghe thấy phía sau tiếng còi “bíp bíp” vang lên, vừa quay đầu lại, chiếc jeep của nhóm Triệu Hổ vọt đến.
Lạc Thiên vội vàng nghiêng người.
Xe Triệu Hổ lao ra khỏi ngõ nhỏ, đuổi theo tử thần kia.
Tần Âu cầm một hộp đinh mũ tức giậm chân, không có cơ hội rải đinh mũ rồi, bằng không xe của nhóm Triệu Hổ không thể không nổ lốp.
Tử thần kia đấu đá lung tung, bỏ chạy theo đại lộ. Chỉ là còn chưa kịp vọt tới lộ khẩu, đột nhiên một chiếc jeep vọt ngang ra ngăn cản đườnghắn đi lộ, hắn phanh lại không kịp đụng đầu vào cửa xe.
Trong xe Trương Long mở cửa… Tử thần kia dừng đột ngột lại thêm đột nhiên đổi hướng, bị cửa xe đẩy, nghiêng ngả lảo đảo đụng vào nắp đầu xe, hai chân đạp xuống…
Mọi người chợt nghe đến hai tiếng”Lạch cạch”, giày patin rơi xuống đất.
Ra là giày patin này là độc lập, gắn ở trên giày bình thường.
Giày patin vừa rớt, gã kia ở đầu xe liền khoát tay…
Trong tay áo hắn cầm một cái nỏ nhỏ, mũi tên chữ thập bắn ra một sợi dây nhỏ giống như dây thép, quấn ở trên đèn đường, hắn mượn lực đu lên một cái, tới nóc nhà đối diện, bất quá vừa định chạy, giương mắt… Thấy một người mặc đồ trắng chờ ở bên đó.
Bạch Ngọc Đường đã sớm lên nóc nhà này.
Bạch Ngọc Đường hai ngón tay ngoắc một cái còng tay, quơ quơ với hắn.
Tử thần kia nhìn xung quanh, phía dưới đã bị mọi người SCI bao vây, mà nóc nhà phía trước có Bạch Ngọc Đường, nhìn một sườn khác… thấy Triệu Trinh cũng đã lên.
“Tử thần” sau khi xoay vòng tại chỗ, đột nhiên khoát tay, chĩa khẩu súng cầm trên tay vào Bạch Ngọc Đường.
Tất cả mọi người SCI kinh hoảng, nhưng không đợi họng súng nhắm chuẩn vào Ngọc Đường, một cái còng tay đã bay tới, va trúng mặt.
“Á!” Tử thần kia đau đến khom người, thân mình nghiêng ngả lăn xuống từ trên nóc.
Triệu Hổ cùng Tần Âu tiến lên đón được hắn, tránh hắn ngã chết.
Lạc Thiên nhặt khẩu súng lục rớt cạnh đó lên, nhìn nhìn, bất đắc dĩ, “Đồ nhựa.”
Triệu Hổ nắm cổ áo đối phương kéo người lên, kéo bàn tay đang che mặt của hắn ra nhìn, là một thằng nhóc trẻ tuổi, nhìn ra khoảng hơn hai mươi, dáng người thấp bé, cũng chỉ khoảng m, nhỏ con. Bạch Ngọc Đường coi như đã hạ thủ lưu tình, có lẽ cũng nhìn ra súng lục là giả, vị trí còng tay đập trúng là phía trên mũi hắn, rất đau nhưng là sống mũi không gãy mắt cũng không bị thương.
Lúc này, đầu kia bộ đàm, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bắt được chưa?”
“Bắt được rồi.” Bạch Ngọc Đường đưa người về xe theo dõi, ném tiểu “Tử thần” kia lên ghế sa lon, cho hắn ngồi bên cạnh Triệu Tước.
Tương Bình nói, “Sếp, con bướm bay rất xa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đuổi theo!”
Xe theo dõi dựa theo điểm đỏ lập lòe hướng dẫn đuổi theo con bướm.
Nhóm Mã Hán cũng lên xe, đi theo xe theo dõi, bất quá mọi người đều mở micro, bởi vì biết Triển Chiêu nhất định sẽ thẩm vấn tử thần kia ở trong xe.
Tất cả mọi người vô cùng tò mò, Công Tôn mười năm trước đã gặp gã tử thần này, nhưng sao người trước mắt nhìn thế nào cũng còn trẻ, chẳng lẽ giống như nhóm Triệu Tước có thuật trú nhan? Cũng không đúng a, những người từng xuất hiện đến nay đều là mỹ đại thúc, chưa từng thấy ai bảo trì ở độ tuổi hơn hai mươi này a.
Bạch Trì cầm bọc đá đưa cho hắn, tử thần kia nhận lấy, đè xuống mũi, đau đến nhe răng.
Triệu Tước một tay nâng cằm, chân tựa vào tay vịn sô pha, hứng thú nhìn người trẻ tuổi thấp bé bên cạnh.
Mặt nạ cùng áo choàng bị xé rách, miếng lót vai, đều đặt ở trên bàn.
Công Tôn cầm lấy mặt nạ, mặt trên một mảng lớn giống như kẹo cao su đều gỡ không ra.
Triệu Trinh giơ tay, cũng không biết làm như thế nào, nguyên mảng trắng lớn liền hoàn toàn bị gỡ xuống, một chút cũng không còn.
Công Tôn bưng mặt nạ lên nhìn, khẽ nhíu mày —— anh ban đầu cũng hoài nghi tuổi không đúng, tử thần này có thể là giả không? Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mặt nạ kia, Công Tôn dám khẳng định, đây là khuôn mặt năm đó anh thấy ở tử thần kia! Cái loại cảm giác âm trầm, hơn nữa chỉnh thể mặt nạ khiến người ta có cảm giác tà ác… Người chế tác mặt nạ này không chỉ là một nghệ thuật gia còn là một pháp y học gia. Mặt nạ này cùng loại với mô cơ thể khô héo bao trùm cấu trúc bộ xương khô, nguồn gốc của cảm giác tà ác là tính chuẩn xác! Bởi vì chân thật, cho nên mới đáng sợ!
Mặt nạ kia, cũng thành công khiến cho Triệu Tước hứng thú.
Triệu Tước giơ tay, từ trong tay Công Tôn lấy cái mặt nạ qua, đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn biến hóa biểu cảm của Triệu Tước, cũng bắt không được trọng điểm gì, nhưng ánh mắt Triệu Tước lúc này đúng thật là có thâm ý khác, ý vị sâu xa.
Bạch Ngọc Đường rót ly nước, cho tử thần mệt thảm kia, hỏi, “Cậu tên gì?”
Tử thần kia bưng ly trà, cũng không nói gì.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, chụp chính diện mặt hắn, rồi đưa điện thoạ giao cho Tương Bình, nói, “So sánh các trường đại học trong thành phố S…”
Triển Chiêu nói tới đây, thấy tử thần kia nhìn trời, hiển nhiên là khinh thường, ý là —— các trường đại học ảnh chụp nhiều như vậy, anh so ra được cái rắm.
Chỉ là, tiếp theo Triển Chiêu lại thêm một câu, “Sinh viên từng tham gia trại Charade ở châu Nam Mĩ.”
Triển Chiêu vừa mới dứt lời, cậu sinh viên kia hai mắt mở to, ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên không dám tin.
“Tên Trần Tiểu Phi a.”
Nhưng mà, lúc mọi người đều đang chờ Tương Bình so sánh tìm tòi kết quả, Triệu Tước một bên lại cầm thẻ học sinh đọc, “Tên chả có khí phái.”
Tử thần kia vội vàng buông cái ly sờ trên người, bất mãn nhìn Triệu Tước —— sao lại trộm đồ của tôi!
Bạch Ngọc Đường nhận thẻ học sinh kia xem.
Triệu Tước nhướn nhướn mày với Triển Chiêu, rất có ý khiêu khích, Triển Chiêu híp mắt.
“Năm nay tuổi, sinh viên trường K, ngành luật…” Bạch Ngọc Đường buông thẻ học sinh khó hiểu nhìn hắn, “Trần Tiểu Phi, cậu giả thành tử thần làm gì?”
Học sinh kia lườm Bạch Ngọc Đường một cái, “Cosplay không phạm pháp!”
Tất cả mọi người cảm thấy buồn cười, miệng còn rất mạnh.
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị tiếp tục hỏi, chợt nghe Tương Bình nhả một câu, “Sếp, con bướm dừng lại rồi!”
Theo lời Tương Bình, xe theo dõi cũng chậm rãi ngừng lại, lại nhìn trên màn hình theo dõi, điểm đỏ biểu hiện máy định vị trên con bướm, cùng điểm xanh định vị xe gần như trùng… Chứng tỏ con bướm ở ngay gần đó.
Bạch Ngọc Đường mở màn nhìn ngoài của sổ xe, chỉ thấy lúc này mình đang ở trên một đường lớn, hai bên đường có rừng núi, không tính là rậm rạp nhưng phi thường yên lặng.
Hai bên tối đen một mảnh ngay cả một cái đèn đường cũng không có, nhờ ánh trăng nhìn phía trước, thấy trên bãi đất hoang cách con đường không xa, có sườn núi nhỏ, trên sườn núi một tòa biệt thự cũ nát đứng sừng sững lặng lẽ.
Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Ừm… Thật thích hợp để quay phim kịnh dị!”
Xe của nhóm Mã Hán cũng dừng ở cạnh đó, tất cả mọi người nhìn một tòa nhà hoang dã cô độc xa xa kia, cảm thấy âm trầm.
Triệu Hổ ôm tay lái dụi dụi, “Quái gì thế này a! Kẻ ở nơi này không phải cuồng sát nhân Chainsaw thì cũng là ông chủ khách sạn lột da người, hơn nửa đêm tham quan nhà ma, đầu năm nay làm cảnh sát rất kích thích a!”