S.C.I. Mê Án Tập

quyển 18 chương 16: săn người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đôi chân xuất hiện phía sau cửa khiến mọi người trở nên cảnh giác, có điều cánh cửa đó gần như sát vào tường, bất luận là ai ẩn núp sau đó thì cũng hơi “mỏng” đi?

Cộng thêm quang cảnh căn phòng này, tất cả mọi người đều nghĩ, không lẽ trốn sau cánh cửa đó không phải là người?

Mã Hán nâng súng chĩa về phía cửa, Triệu Hổ chợt vọt tới đó nhìn vào phía sau, biểu tình lập tức trở nên bất ngờ, sau đó cậu ta thu súng, kéo cánh cửa đó ra …

Bạch Trì cũng kéo cánh cửa còn lại để lộ phía sau.

Hai bên cửa được kéo ra, mọi người nhìn về phía sau, rồi đều nhíu mày —— hai chữ “quỷ dị” đồng loạt hiện lên trong đầu.

Ở phía sau cửa, không hề có ai ẩn núp, chỉ có hai người bị đính lên tường … Nói chuẩn ra, là hai bộ thây khô, mỗi bên cửa đính một bộ.

Công Tôn tiến lên kiểm tra một chút, quay đầu lại nói, “Là xác người thật!”

“Sấy khô rồi sao?” Triển Chiêu cũng lại gần quan sát, “Sao lại mỏng như thế?”

“Đúng là đã qua xử lý!” Công Tôn nói, “Không chỉ sấy khô, còn phải đè cho dẹp lép nữa.”

Hai bộ thây khô này nhìn có vẻ cũng khá lâu năm rồi! Mặt da ngoài đã có vằn đen, không biết có phải đã được phủ lên một lớp sơn dầu gì đó không, nhưng cảm giác rất trơn nhẵn sáng bóng.

Công Tôn dù sao cũng là người trong nghề, anh nhìn một lúc lâu, nhíu mày, “Giống xác ướp cổ!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— ai lại đặt hai bộ xác ướp cổ ở phía sau cửa?

“Trước tiên đừng động vào người chết, đi tìm người sống đã.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía mấy gian phòng ở trên lầu.

Nhóm Bạch Ngọc Đường chia làm hai đường, đi soát từng phòng từng phòng một.

Nhưng mở hết ra rồi cũng không tìm được một người sống nào … Mà bên trong những phòng này cũng y hệt bên ngoài, treo đầy ảnh chụp, hoặc nên nói là di ảnh, từng tấm từng tấm với những khuôn mặt trầm lặng khiến người xem dựng tóc gáy.

Mọi người ở bên trong căn nhà ma tìm khắp nơi cũng không thấy một người sống nào … Vậy con bướm kia sao lại bị ghim đinh lên thân đây?

Triển Chiêu cầm một cái đèn pin, chiếu xuống mặt đất, vừa đi vừa đạp mấy cước, cuối cùng, phía dưới sàn nhà truyền đến tiếng vọng lại.

Triển Chiêu nhướn mày.

Lạc Thiên kiểm tra vị trí đó một lúc, cuối cùng cậy được một khối lên … Phía dưới là một đường hầm.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, có dự cảm người chắc đã chạy mất … Quả nhiên, bọn họ theo con đường đó ra được một nơi gần đường quốc lộ. Ở đó có một cửa cống thoát nước bỏ hoang, nắp bị mở ra, cỏ dại cũng mọc thành bụi.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, phát hiện mình đang ở bên trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Mã Hán cầm đèn pin chiếu khắp nơi, mọi người quan sát một chút, cuối cùng Triệu Hổ ở cửa ra tìm được vết lốp xe rất rõ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chạy rồi.”

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho người của bên Giám định … Đã có người ở qua, nhiều ít gì cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Triển Chiêu và Triệu Tước vô cùng hứng thú với căn nhà ma, đang đảo quanh nhìn ngó.

Mã Hân và Tiểu Hạ xách thùng dụng cụ chạy tới, hai người vừa nhìn thấy xác ướp cổ và một tường đầy bướm thì hai mắt tỏa sáng.

Mà lúc này, hấp dẫn sự chú ý của Triển Chiêu, còn có hành động của Trần Tiểu Phi.

Cậu ta đang tỉ mỉ xem di ảnh, từng bức từng bức một … Cuối cùng, dừng lại trong một gian phòng ở lầu hai, trước một bức di ảnh nào đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy cậu ta đứng bất động trước bức di ảnh của một người đàn ông tuổi khoảng tầm bốn lăm.

Nhìn tướng mạo, tất cả mọi người đều có cảm giác —— người trong tranh, có nét giống Trần Tiểu Phi.

Công Tôn nhìn thoáng qua, mở miệng, “Đặc điểm di truyền khá rõ, thân thích?”

Tất cả mọi người nhìn Trần Tiểu Phi.

Trần Tiểu Phi trầm mặc một hồi, đáp, “Ông tôi.”

“Ông sao?” Bạch Trì kinh ngạc.

Trần Tiểu Phi gật đầu.

Công Tôn cầm mặt nạ tử thần của cậu ta lên coi, “Mười năm trước cậu hẳn mới tuổi, người mang mặt nạ tôi thấy hồi đó không phải cậu.”

“Đó là cha tôi.” Trần Tiểu Phi nhún vai.

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nhà các cậu kế thừa sự nghiệp giả trang tử thần a?”

“Cosplay lại không phạm pháp!” Trần Tiểu Phi cãi lại, “Cả nhà tôi thích hoạt hình không được a?”

Triển Chiêu vẫn rất chăm chú nghiên cứu chiếc mặt nạ, “Có hoạt hình nào thế này à?”

“Đây là Black Knight nhưng làm không khéo lắm! Không phải tử thần!” Trần Tiểu Phi trưng ra vẻ mặt đánh chết cũng không thừa nhận.

Tất cả mọi người nhìn trời.

Triển Chiêu liếc cậu ta, rồi mỉm cười, “Cậu đối nghịch với bọn tôi cũng vô nghĩa thôi, không bằng hợp tác với nhau.”

Trần Tiểu Phi híp mắt nhìn Triển Chiêu, như đang phán đoán xem có thể tin người này hay không.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, “Ba cậu còn sống không?”

Trần Tiểu Phi nhíu nhíu mày, cuối cùng bĩu môi lầm bầm, “Mất rồi.”

“Vậy mẹ cậu?” Triển Chiêu hỏi.

Trần Tiểu Phi cau mày, “Mẹ tôi là nội trợ bình thường, các người không được đi quấy rối bà ấy!”

Triển Chiêu gật đầu, mỉm cười hỏi hắn, “Sao thế? Mẹ cậu không cho cậu cosplay?”

Trần Tiểu Phi khóe miệng run run, trừng mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu phẩy phẩy cái mặt nạ, “Hoặc hợp tác với bọn tôi, hoặc bọn tôi gọi về cho phụ huynh cậu, chọn đi.”

Trần Tiểu Phi nghẹn họng nửa ngày, cuối cùng nhụt chí, “Coi như mấy người lợi hại … Nhưng tôi có một điều kiện!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.

Trần Tiểu Phi nói, “Mấy người nếu có thể bắt được tên đấy, phải để tôi tự tay bắn chết hắn.”

Bạch Ngọc Đường giơ tay đập vào gáy cậu ta một cái, khiến Trần Tiểu Phi lảo đảo, “Cậu đang đóng phim đấy à! Một sinh viên bình thường ai cho đụng vào súng!”

Trần Tiểu Phi mếu máo.

Triển Chiêu mỉm cười, “Như vậy đi, bảo đảm hắn phải chịu báo ứng được không?”

Trần Tiểu Phi liếc liếc Triển Chiêu, gật đầu, “Vậy cũng được.”

Để người của khoa Giám định ở lại thu thập chứng cứ, mọi người về xe chỉ huy trước.

Trần Tiểu Phi nhìn mọi người, có chút hiếu kỳ hỏi, “Sao mấy anh biết tôi sẽ xuất hiện?”

Bạch Ngọc Đường đem chuyện Trương Vũ nhìn thấy và cách các anh dựa vào số liệu đoán ra hành động tiếp theo của cậu ta kể sơ qua một chút.

“A… Hóa ra là ông thầy pháp đó a, nói như vậy các anh căn bản vẫn chưa biết mình đang phải tìm ai?” Trần Tiểu Phi vuốt cằm, “Vậy cũng coi như lợi hại, tôi tìm nhiều năm như vậy cũng chưa truy ra con bướm đó, các anh mới tra vài ngày đã tìm được huyệt rồi.”

“Cậu nói huyệt nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Tòa thành này sao?”

“Ừa!” Trần Tiểu Phi gật đầu, “Loại pháo đài này này gọi chung là sào huyệt.”

“Trước tiên nói về bậc cha chú của cậu trước đi?” Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ với tử thần năm đó Công Tôn nhìn thấy, cũng chính là ba của Trần Tiểu Phi.

Trần Tiểu Phi thở dài, kể lại, “Tấm hình vừa rồi là ông nội tôi, khi ba tôi tuổi ông bị kẻ khác mưu sát, đương nhiên, cảnh sát đều kết luận chỉ là tử vong ngoài ý muốn, nhưng ba tôi biết không phải vậy! Trước khi hỏa táng thi thể, ông ấy lục soát cả người ông tôi, sau đó tìm được thứ này.”

Nói rồi, Trần Tiểu Phi lần vào trong cổ áo lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, mặt dây là một cái ống hình trụ bằng đồng, hình như có thể mở ra được.

Trần Tiểu Phi mở cái ống nhỏ kia ra, bên trong có một cây châm màu đen … Vong linh châm.

“Ông cậu bị giết bao nhiêu năm rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“- năm gì đó.” Trần Tiểu Phi đáp.

Mọi người nhìn nhau, “Vậy hung thủ năm nay chẳng phải đã rất lớn tuổi?”

Trần Tiểu Phi cười cười, đưa tay chỉ chỉ tòa nhà cổ, “Các anh thấy lượng di ảnh trong đó không? Một người có thể lưu giữ được bằng đấy sao?”

Mọi người nhíu mày, “Một nhóm sao?”

Trần Tiểu Phi suy nghĩ một chút, “Phải nói là …”

Không đợi cậu ta nói xong, Triển Chiêu và Triệu Tước đồng thanh, “Gia tộc!”

Trần Tiểu Phi chun mũi, “Không được cướp lời!”

Bạch Ngọc Đường phất phất tay, ra hiệu —— tiếp tục!

“Gia tộc gây án?” Công Tôn rất hứng thú, “Ba cậu vì muốn điều tra cái chết của ông cậu, nên bắt đầu giả trang tử thần? Vì sao phải giả trang tử thần?”

Trần Tiểu Phi xoa cằm, “Các anh từng nghe qua bộ tộc săn bắn chưa?”

“Săn bắn theo ý nghĩa thông thường hình như không giống với lời cậu nói.” Triệu Hổ nhớ tới nguyên một bức tường đặc kín di ảnh lại thấy quỷ dị, “Cái gia tộc đó chẳng lẽ đời nào cũng săn bắn? Bây giờ thì còn sử dụng công nghệ hiện đại để tổng hợp thông tin chứ trước đây thì làm sao mà biết?”

“Bởi vì nhiều người, quy mô cũng rộng, cảnh sát, truyền thông, còn có người thích đọc báo …” Triển Chiêu nói, “Trước đây mà có người qua đời báo chí còn đăng tin báo tang. Có đôi khi truyền thống còn tiện hơn so với hiện đại.”

Trần Tiểu Phi trừng mắt nhìn Triển Chiêu, “Anh cũng rất thông minh nha!”

“Không phải ‘rất’,” Triển Chiêu sửa lại, “Là ‘phi thường’!”

“Ặc… Trước tôi cũng đụng phải một người giống thế này.” Trần Tiểu Phi lẩm bẩm, “Kỳ thực tôi vốn không biết ba tôi làm gì, sau khi ông ấy qua đời, người kia vội tới đưa cho tôi một cái chìa khóa, tôi mới tìm được bí mật của ba tôi.”

“Người nào?” Triệu Tước hỏi.

“Ừm … Quái nhân.” Trần Tiểu Phi nói, giơ tay vỗ vỗ vào cánh tay còn lại, “Hắn có một cánh tay giả …”

Trần Tiểu Phi vừa mới dứt lời, liền thấy mọi người “soạt” cái ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình.

“Sao… sao thế?” Trần Tiểu Phi dịch dịch mông sang một bên.

Triệu Tước sờ sờ cằm, lẩm bẩm “Là chuyện này khiến hắn tới đây sao?”

Triển Chiêu nói với Trần Tiểu Phi, “Cậu kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối đi.”

Trần Tiểu Phi thở dài, sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi bắt đầu, “Là thế này… Nhà của chúng tôi ở ngoại ô thành phố S, cha mẹ tôi đều là nông dân, nhưng trong nhà rất giàu.”

Tất cả mọi người gật đầu hiểu rõ, nông hộ ở ngoại ô thành phố S đa phần đều có không ít bất động sản, để cho thuê hoặc mở nhà xưởng, cách thức làm giàu vô số, bởi vậy đều rất khá giả.

“Khi tôi còn bé vẫn nghĩ nhà mình rất bình thường, ngoại trừ ông nội đã mất từ trước khi tôi ra đời ra thì tôi cũng như bao đứa nhóc ở những nhà khác.” Trần Tiểu Phi nói, “Điểm duy nhất không giống lắm là, kỹ thuật trượt bánh xe của ba tôi rất tốt, từ nhỏ tôi đã cùng chơi với ông ấy, vì thế cả patin lẫn ván trượt tôi đều rất khá, tôi còn được quán quân giải trượt patin hạng mục thiếu niên!”

Tất cả mọi người hiếu kỳ, “Giải nào thế?”

Trần Tiểu Phi nhướn mày, “Đương nhiên là giải vô địch thế giới!”

Tất cả mọi người hiểu ra, thảo nào đường đã đổ dầu vẫn còn trượt được.

“Có điều hai năm trước, ba tôi bị bệnh rồi mất.” Trần Tiểu Phi nói, “Hiện tại ngẫm lại, kỳ thực tôi còn nhỏ quá nên không để ý, ba tôi có bí mật!”

Tất cả mọi người dỏng tai nghe.

“Khi tôi còn bé ông ấy thường ra ngoài vào ban đêm, sau đó ban ngày đều ở trong kho, nhìn như đang làm mộc, nhưng đồ gỗ ông ấy làm ra thật sự rất xấu!” Trần Tiểu Phi lắc đầu, “Sau khi ông qua đời, tôi đi thu dọn kho, phát hiện gian phòng đó đã được cải tạo, dưới sàn nhà có tầng hầm, nhưng theo cầu thang đi xuống dưới thì đụng phải một cánh cửa sắt bị khóa, tôi tìm rất lâu mà không thấy chìa khóa đâu … Mãi cho đến một ngày, có người tìm đến tôi, đưa cho tôi một cái chìa khóa.”

“Lúc hắn đưa cho cậu có nói gì thêm hay làm động tác đặc biệt gì đó không?” Triệu Tước đột nhiên hỏi.

Trần Tiểu Phi suy nghĩ một chút, “Ừm… Nói thế nào nhỉ, lúc hắn nhìn tôi, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, giống hệt như anh ta.” Nói rồi, chỉ chỉ Triển Chiêu.

Triển Chiêu lại rất sửng sốt, không khỏi buồn bực, “Giống tôi á? Tôi cho cậu cảm giác gì.”

Trần Tiểu Phi suy nghĩ một chút, nói, “Chính là … Anh nhìn tôi như kiểu đang nhìn một con Husky…”

“Phụt…”

Trần Tiểu Phi nói xong, Tần Âu là người đầu tiên nhịn không được cười phì ra, mọi người cũng đồng tình gật đầu, Triệu Tước vừa rồi vẫn rất nghiêm túc, nhưng lúc này cũng vùi mặt vào khuỷu tay cười rung vai.

Triệu Hổ tràn đầy đồng cảm vỗ vỗ vai Trần Tiểu Phi, “Anh hiểu cảm nhận của chú!”

“Đúng mà nhỉ!” Trần Tiểu Phi vui như tìm được tri âm.

Triển Chiêu mượn Mã Hân cái gương nhìn thử một chút, sau đó hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu có cảm giác đó không?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ đầu Triển Chiêu, lắc đầu, “Không, đừng để ý đến cậu ta.”

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Sao cách cậu xoa đầu tôi như xoa đầu Lỗ Ban vậy?”

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường khẽ ho khan một tiếng, rồi ngoắc Trần Tiểu Phi, “Tiếp tục.”

Trần Tiểu Phi nói tiếp, “Hắn nói với tôi, ba tôi còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, muốn tôi giúp ông ấy làm xong, rồi hắn bỏ đi, từ đó trở đi tôi không gặp lại hắn nữa. Lúc hắn đưa tôi cái chìa khóa, tôi để ý thấy cái tay đưa về phía tôi là giả, một cái tay giả siêu hiện đại! Nhìn rất khủng nha. Không phải kiểu cứng ngắc bắn ra lửa như trong hoạt hình, mà là kiểu như của người máy trí năng trong phim khoa học viễn tưởng ấy.”

Tất cả mọi người nhìn sang Triệu Tước.

Triệu Tước cười, “Rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.”

“Sau đó cậu làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi mở cánh cửa sắt đó ra.” Trần Tiểu Phi nói, “Bên trong có toàn bộ tư liệu về gia tộc săn bắn ba tôi sưu tập trong mấy năm trời, còn có nhật ký ông ấy ghi chép lại, tôi giỏi hơn ba tôi ở khoản sử dụng công nghệ hiện đại, nên hai năm nay tranh thủ học xong tôi tiến hành điều tra cái gia tộc đó, cũng có chút phát hiện … Sau đó thì bị các anh bắt được! Ba tôi có nhắc qua, gia tộc săn bắn đều có huyệt, vị trí của huyệt khá bí mật, ở đó có gia phả của gia tộc bọn họ, bất quá tôi cũng là lần đầu tiên thấy, hình như ba tôi cũng tìm được hai cái khác nhưng đều bị bỏ hoang.”

“Những tư liệu đó còn đang ở tầng hầm sao?” Triển Chiêu có chút kích động.

“Xa không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bây giờ lái xe qua.”

Trần Tiểu Phi xua tay, “Các anh nhìn cũng không già a, sao lại lạc hậu như vậy nhỉ?”

Mọi người sửng sốt.

Trần Tiểu Phi từ trong túi lấy ra một cái usb, “Thời đại nào rồi, lưu trữ đương nhiền không cần đến giấy tờ nữa, văn kiện tôi đều chụp hình lại rồi lưu ở vài chỗ! Nếu không đánh mất thì làm sao bây giờ?”

Mọi người xấu hổ… Đúng nha.

Tương Bình cười ha hả nhận lấy usb, lúc cậu đang chờ máy tính nhận usb thì đột nhiên, một tiếng “pằng” từ phía xa truyền tới.

Bạch Ngọc Đường lấp tức xoay đầu nhìn.

Mã Hán nói, “Tiếng súng!”

Tất cả mọi người xuống xe.

Các cảnh viên bên ngoài đều chỉ về phía đường lớn.

Bạch Ngọc Đường dẫn người chạy tới đó.

Triển Chiêu nhíu mày, “Tình huống gì thế?”

Triệu Tước mỉm cười, “Đại khái là từ thợ săn biến thành con mồi.”

Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Tôi nhớ trước khi tới đây ông có gửi tin nhắn, ông lại làm gì thế hả?”

Triệu Tước nhún vai, “Ta còn không cẩn thận gửi cho một đám kìa.”

Triển Chiêu bó tay, giật lấy điện thoại ông ta tự mình xem thử, thì thấy nội dung tin nhắn được gửi gần nhất là —— “có manh mối G”, sau đó là địa chỉ tòa nhà.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, “Ông gửi cho những ai rồi hả?”

Triệu Tước nhún vai, “Già rồi chả nhớ!”

Lúc này, Triển Chiêu nhận được điện thoại của Bạch Ngọc Đường, “Miêu Nhi, gọi xe cứu thương!”

Triển Chiêu và Triệu Tước theo xe cứu thương ra ngoài đường lớn, thấy nhóm Bạch Ngọc Đường đứng ở ven đường, trên mặt đất có một người.

Triển Chiêu đi qua, thấy người nọ mặc một thân áo quần đen thui, kiểu dáng có chút quen mắt, là cùng kiểu với bộ đồ đen trên người hai thây khô ở phía sau cánh cửa, tóc hắn rất dài, nhìn y như bờm sư tử.

Trần Tiểu Phi giật mình, “Bắt được người của tộc săn bắn sao!”

Triệu Tước mỉm cười, quay về phía xa dựng thẳng ngón tay cái.

Tất cả mọi người nhìn theo.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là ai nổ súng?”

“Nổ súng đại khái có ba người.” Mã Hán cầm trong tay hai viên đạn nhặt từ dưới đất lên, “Gần như bắn cùng một lúc, nhưng người ở gần nhất bắn trúng, kẻ này ngã xuống, hai viên đạn sau bay đi, vị trí ngắm bắn của cả ba giống nhau, đều là vị trí giữa vai và xương quai xanh, đối phương muốn lưu lại người sống.”

“Biết là ai không?” Triển Chiêu hỏi.

Mã Hán nói, “Người bắn trúng có vẻ là Eleven.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, đều vô thức nhìn xung quanh —— Eleven mà lại ở chỗ này!

“Hai người còn lại cũng không đơn giản.” Nói rồi, Mã Hán cầm ra một viên đạn thoạt nhìn khá thô, “Đây là đạn tự chế, theo tôi biết trên thế giới này sử dụng loại đạn này chỉ có một người.”

“Ai?” Triệu Hổ hiếu kỳ.

“ZERO.” Mã Hán trả lời.

Triệu Hổ hiển nhiên chưa từng nghe qua, “ZERO? ? Ai thế?”

“Hắn năm nay hẳn đã tuổi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mã Hán gật đầu.

“Cậu cũng biết?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường.

“ZERO là , nghĩa là dọn dẹp sạch sẽ, nên thực tế hắn không phải sát thủ, không phải tay bắn tỉa, mà là một kẻ quét đường.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn lý lịch rất phức tạp, lúc nào rảnh nói sau.”

Mọi người xoa cằm —— kẻ quét đường a …

“Vậy viên đạn còn lại?” Bạch Ngọc Đường hỏi Mã Hán.

“Loại đạn này tôi không dám khẳng định có đúng là người đó không, nhưng tôi đã từng gặp qua.” Mã Hán nói, “Còn nhớ Cello không?”

“Виолончель?” Triển Chiêu vấn, “Cái gã punk kia?” (bạn punk Cello này là nhân vật trong vụ )

“Nói cách khác…” Công Tôn hỏi, “Chúng ta đang nằm trong tầm bắn của ba tay súng hàng đầu sao?”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng sau đó phất tay, “Không sao đâu.”

“Anh chắc không?” Tất cả mọi người đồng thanh.

Triển Chiêu chỉ chỉ Triệu Tước, “Nếu đối phương thật muốn nổ súng, tôi đoán người tạch đầu tiên là lão này, chúng ta vẫn có thời gian để phản kích!”

Mọi người quay sang nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước giật giật khóe miệng, cùng lúc đó, điện thoại di động “leng keng” vài tiếng, xem ra nhận được không ít tin nhắn.

Triển Chiêu cầm điện thoại ông ta mở ra xem, chỉ thấy các tin nhắn gửi tới với các loại ngôn ngữ khác nhau nhưng nội dung thì gần như thống nhất, đều hỏi ông ta ——G ở đâu? Vừa trúng đạn là cái thứ gì thế?

Triển Chiêu há hốc miệng.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn về phía xa, “Kiểu này là mai phục bao nhiêu người thế?”

Triệu Tước thu hồi điện thoại, “Giờ chắc rút cả rồi.”

Lúc này, nhân viên cứu hộ đã xử lý sơ qua vết thương cho gã kia rồi nâng lên trên cáng, Triệu Hổ hỗ trợ thêm một đôi còng sắt, Bạch Ngọc Đường để Lạc Thiên và Tần Âu theo đến bệnh viện, tăng nhân thủ theo dõi sát sao.

Xe cứu thương rời đi trước.

Trần Tiểu Phi thì thào tự nhủ, có vẻ vẫn chưa tin vào mắt mình, “Thực sự bắt được… Cha tôi sớm báo án thì tốt rồi.”

Triển Chiêu gật đầu, biểu thị đồng ý.

Mọi người trở về.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triệu Tước, “Ông và đám người Eleven, Cello đó không thể xem là bạn đúng không?”

Triệu Tước mỉm cười.

“Bọn họ vì sao lại giúp ông?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Ông cũng không phải người thành thật gì, gửi mỗi một tin nhắn mà bọn họ lại chịu tin tưởng… Vì sao?”

Triệu Tước đắc ý, chậm rãi nói, “Kẻ thù của kẻ thù cũng tính là bạn mà, bọn họ đều là người thông minh.”

“Là sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Bắt được G vẫn chưa thể xem là thành công được, còn phải tiêu diệt hắn.” Triệu Tước mỉm cười, “Muốn tiêu diệt hắn cần một số thứ quan trọng, mà một trong số đó là gì biết không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi đều nhìn Triệu Tước, “Là gì?”

Triệu Tước chỉ chỉ vào mình, mỉm cười, “Ta!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio