S.C.I. Mê Án Tập

quyển 18 chương 27: thúc đẩy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự xuất hiện của G mang theo tính công kích mãnh liệt khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở tay không kịp, nhưng vụ án lại có tiến triển, đương nhiên tiến triển chỉ có ba chữ “điểm tiếp xúc”.

Cái gì là điểm tiếp xúc? Đây có vẻ không phải một từ tiêu chuẩn, nhưng cũng rất hình tượng.

Người có chỉ số thông minh cao thường hoạt động não rất nhiều, Triển Chiêu có chút không thể khống chế được bộ não của mình đang không ngừng cân nhắc đến các tình huống có liên quan đến “điểm tiếp xúc”.

Về tới văn phòng SCI, thấy trước cửa phòng pháp y có một đống thùng giấy, xem ra máy móc đã lắp đặt xong, Công Tôn, Mã Hân và Hạ Thiên đang kích động chuẩn bị “thử máy”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sau khi cảm nhận được bầu không khí “quỷ dị” bên trong phòng pháp y thì quyết định rời khỏi.

Hai người đang muốn nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thẩm vấn Kiều Hi trước hay thẩm vấn tay ký giả điên khùng kia trước, thì chợt nghe “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Trước mặt là Mia một tay kéo vali, một tay cầm máy tính bảng, từ trong thang máy đi ra.

Sau khi ra khỏi thang máy, Mia nhìn xung quanh một chút, liếc mắt thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng ngây ra giữa hành lang nhìn mình thì vẫy vẫy hai người họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, bước nhanh lại.

Mia đưa máy tính bảng hai người.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy xem thử, trên đó là tin nhắn của Karin, nói là cô muốn cùng Eugene chuyển nhà, nhờ bọn họ giúp chăm sóc Mia hai ngày, còn ghi lại chi tiết thói quen sinh hoạt và những thứ Mia không thích ăn, đồng thời căn dặn không được để cô bé thức đêm, đến h là phải ngủ.

Triển Chiêu xoay mặt liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút dở khóc dở cười, một cô gái lớn thế này muốn chăm sóc kiểu gì? Tuy nói tính cách và bản chất đều là một đứa trẻ, nhưng ở đây ai cũng là nam …

Chính lúc này, Triệu Tước đã tham quan phòng pháp y xong, chậm rãi đi ra, Triển Chiêu chỉ tay về phía Mia, “Đây là cháu ngoại ông đúng không? Ông giám hộ!”

Triệu Tước híp mắt lại, Mia lập tức nhào qua, có điều không phải nhào tới chỗ Triệu Tước, mà là Lisbon.

Lisbon từ WC đi, chúa tể rừng xanh đại khái vừa đi tiện xong, lắc lắc đuôi rất thích ý, bỗng thấy một cô gái nhào lại ôm cổ mình cọ a cọ, Lisbon chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hoảng hồn nhìn cô gái đang treo ở trên cổ mình.

Mia đến, không những không quấy nhiễu gì mà còn trực tiếp giúp tốc độ giải mật mã của Tương Bình nhanh hơn, cộng thêm sự hỗ trợ của Tiểu Bạch Trì, rất nhanh… Những tự phù trên mặt nạ và những thứ tìm được trong kho nhà Trần Tiểu Phi đều được giải ra.

Triệu Hổ và Mã Hán từ bên ngoài đi vào, thấy trước máy in có một chồng giấy cao cỡ nửa người, trên đó là đủ loại số.

Mia và Bạch Trì đang cấp tốc xem lướt qua chúng, đồng thời viết viết vẽ vẽ gì đó xuống một tấm bảng trắng, toàn bộ SCI ngoại trừ Triển Chiêu và Triệu Tước theo dõi rất chăm chú, những người khác đều nhìn trời.

Cuối cùng, toàn bộ mật mã đều giải ra.

Trên tấm bảng trắng, xuất hiện “đồ án” thần bí.

Những đồ án này đều bao gồm những đường ngang dọc có kích thước như nhau tổ hợp ngẫu nhiên mà thành.

Mọi người nhìn rồi vẫn chẳng hiểu gì.

Triệu Hổ hỏi Triển Chiêu, “Vì sao mật mã phá xong vẫn giống mật mã?”

Triển Chiêu và Triệu Tước đồng loạt đưa tay sờ cằm.

“Chúng ta gặp qua những tự phù này rồi đúng không?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu trừng mắt nhìn.

Bạch Ngọc Đường đưa xấp hình lấy từ nhà Lam Kỳ ra, tìm tấm chụp cảnh bên trong “huyệt”, đưa cho mọi người nhìn.

Có thể thấy trên một vách tường, không biết là ai, dùng đá khắc lại một ký hiệu.

Ký hiệu này và ký hiệu trên tấm bảng trắng khá giống nhau, có điều cái kia được khắc trên đá nên có chút xiêu vẹo, không được đẹp lắm.

“Nhìn không giống di tích cổ đại lắm…” Triệu Hổ nhìn chằm chằm tấm hình, “Giống mấy thứ du khách tới chơi rồi khắc lên hơn, kiểu ‘xxx đã từng đến đây’ các loại.”

Triệu Hổ vừa mới dứt lời, Triển Chiêu và Triệu Tước đều xoát cái quay đầu lại nhìn cậu ta.

Triệu Hổ khẩn trương, “Sao… sao thế?”

“Ừm…” Triệu Tước vuốt cằm quan sát Triệu Hổ, “Trùng amip lâu lâu vẫn có chút trí tuệ.”

Triệu Hổ khóe miệng giật giật —— a… trùng amip …

Triển Chiêu và Triệu Tước nghiên cứu tấm hình này, “Thảo nào G lại chạy qua tận Nam Mỹ.”

Triệu Tước hỏi, “Kêu cặp song sinh đưa tòa cổ mộ đó về tính thử xem bao nhiêu năm rồi?”

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bất lực, “Đó là di sản văn hóa của nhà người ta …”

Triệu Tước híp mắt.

“Đúng rồi!” Triển Chiêu đột nhiên vỗ tay một cái, “In D!”

Mọi người sững sờ tại chỗ.

Triệu Tước nhướn mày, “Ừ! Ý kiến hay! Cũng có thể quét hình lập thể hoặc chiếu holographic, nhưng in D đúng là oách hơn hẳn!”

Mọi người yên lặng liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thở dài, đại ca anh chắc cũng lại phất tay bắt cặp song sinh làm, cặp song sinh lại đạp tường trút giận mất thôi. Nhưng muốn tra ra vụ án lần này có vẻ phải làm như thế …

Nóng lòng muốn điều tra phần mộ đó ngoại trừ Triển Chiêu Triệu Tước ra còn có toàn bộ thành viên của phòng pháp y.

Nếu Công Tôn hứng thú, Bạch Cẩm Đường đương nhiên sẽ giao cho cặp song sinh làm, cặp song sinh vốn rất thoáng tính, mua máy quét hình đương nhiên vui hơn đi đào cổ mộ nhà người ta về a, tiêu tiền như rác quen rồi!

Nhóm Triển Chiêu lại hăng hái đàm luận về phương pháp in D, Bạch Ngọc Đường búng tay gây sự chú ý với nhóm “học giả” này, rồi chỉ tay lên tấm biển ngoài cửa, muốn nói —— đây là SCI! Tra án a tra án!

Triển Chiêu ho khan một tiếng, nói, “Không bằng đi xem tay ký giả kia trước? Hắn tên là gì?”

Người là do Lạc Thiên bắt về, anh vừa rồi đã đến nhà xuất bản điều tra, lúc này nói lại với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ký giả này tên Lưu Học Thiên.”

“Lưu Học Thiên…” Bạch Trì ngẩng mặt, “Lúc em xem lại những tờ báo trước đây, thấy không ít bài viết của hắn.”

“Lưu Học Thiên trước khi phát điên rất nổi danh, là một ký giả điều tra tương đối thành công.” Lạc Thiên nói, “Hắn giỏi về điều tra những vấn đề xã hội và các án hình sự, nhân phẩm rất chính trực, có rất nhiều bài đưa tin phi thường oanh động.”

Triển Chiêu cũng nhớ ra, gật đầu, “Năm đó có một bài viết rất oanh động về vụ án vận động viên nổi tiếng giết vợ chặt xác là do hắn viết đúng không? Điều tra rất tỉ mỉ. Còn có vụ án hợp tác buôn lậu, hắn hình như đã nằm vùng để điều tra, giúp đỡ cảnh sát phá án.”

Lạc Thiên gật đầu.

Bạch Trì cảm thấy tiếc hận, “Một ký giả tốt như thế sao lại phát điên a?”

“Đồng nghiệp của hắn và chủ biên nhà xuất bản cũng rất bất đắc dĩ.” Lạc Thiên nói, “Tất cả mọi người đều nói hắn vì điều tra vụ bắt cóc Kiều Hi mà thành ra như thế, hơn nữa thứ hắn cường điệu cũng vô cùng quỷ dị.”

“Hắn cường điệu cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Hắn vẫn luôn nói ‘âm hồn không tan’!” Lạc Thiên trả lời.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Làm nghề đó hẳn là không tin vào quỷ thần chứ?”

Lạc Thiên lắc đầu, “Hắn trước đây từng đưa tin về một vụ án lừa đảo bằng “tâm linh”, đồng nghiệp của hắn đều nói hắn là một người tuyệt đối vô thần, hoàn toàn khinh bỉ những thứ mê tín dị đoan.”

“Rất khó tưởng tượng một người như thế sẽ nói ra bốn chữ ‘âm hồn không tan’.” Triển Chiêu xem tư liệu xong, túm lấy Bạch Ngọc Đường, “Đi, xem hắn trước rồi qua chỗ Kiều Hi!”

“Khoan khoan!” Triệu Hổ gọi Triển Chiêu lại, chỉ vào đồ án trên tấm bảng trắng, “Còn chưa giải thích những tự phù này mà!”

Những người khác cũng gật đầu.

Triển Chiêu có vẻ hơi bối rối.

“Đây đã là bước cuối cùng rồi.” Triệu Tước lại rất thản nhiên nói thẳng, “Giải thích nữa các cậu cũng không hiểu.”

Mọi người há miệng.

“Hơn nữa sẽ có nguy hiểm!” Bạch Ngọc Đường tiếp thêm một câu.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu và Triệu Tước cũng liếc Ngọc Đường.

Triệu Tước nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu thấy được gì rồi?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi có thể chú ý đến hình vẽ xiêu vẹo trong cổ mộ kia là vì lần đầu tiên nhìn thấy nó đã cảm thấy vô cùng âm trầm.”

Nói rồi, chỉ chỉ đồ án trên tấm bảng trắng, “Cảm giác như nhìn bộ xương khô hoặc ký hiệu tà ma gì đó, rất khó chịu.”

Triển Chiêu lau sạch tự phù trên tấm bảng, rồi nói với Bạch Ngọc Đường, “Không nên nhớ đến những đồ án này nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu thuận tay chọt Mia đang sờ lông Lisbon, “Em cũng thế, đừng suy nghĩ về nó nữa!”

Mia gật đầu, chọt chọt đầu mình, sau đó làm một động tác như lấy thứ gì đó trong tai ra vứt đi, ý bảo —— đã quên rồi!

Mới ở cùng nhau vài tiếng, người của SCI đã khá thích Mia, cô gái này tuy không nói được, dung mạo lại bị hủy, nhưng tính tình rất sáng sủa, giống y như một đứa trẻ đang chơi đùa. Mọi người không khỏi hứng thú với người phụ nữ thần bị thích thu thập các loại tin tức tử vong tên Karin được Triệu Tước gọi là “con gái” kia, là một người thế nào mà có thể khiến một đứa nhỏ bất hạnh bị đưa ra làm “sản phẩm thí nghiệm” trở nên đơn giản vui vẻ như thế?

“Thế mới nói cha mẹ có ảnh hưởng lớn tới sự phát triển và tính tình của con cái a.” Triển Chiêu vừa cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài vừa trò chuyện, “Kiều Hi rõ ràng không được bình thường, nhưng Kiều Viễn Tân lại rất bình thường, vì vậy ảnh hưởng đến Kiều Hi hẳn là người mẹ đã qua đời của hắn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Lưu Học Thiên vẫn nói âm hồn không tan, là muốn nói tới âm hồn của ai? Mẹ Kiều Hi, Kiều Hi, hay là Kiều Viễn Tân?”

“Cái này rất đáng cân nhắc một phen.” Triển Chiêu mỉm cười, “Nhưng có vài thứ lại không thể cứu chữa được, cho dù cậu thương con đến mức nào, nó hư thì vẫn cứ hư.”

“Nguyên nhân nào dẫn đến chuyện đó?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Di truyền? Nhưng rất nhiều con cái của hung thủ giết người lại rất hiền lành.”

“Trước đây từng có tranh luận về việc khuynh hướng bạo lực có di truyền hay không, nhưng tôi không cảm thấy bạo lực và cừu hận có thể chiến thắng thiện lương và tình yêu thương.” Triển Chiêu cũng lắc đầu.

“Đó là vì sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

Triển Chiêu đưa tay sờ mũi, “Chỉ có một nguyên nhân có thể khiến con người triệt để thay đổi, nhưng ai cũng đều bất lực.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đẩy cánh cửa ở gian bên ngoài ra, trả lời, “Bệnh!”

“Bệnh?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bệnh về tâm lý khiến đứa trẻ lớn lên biến thành người xấu?”

“Cho dù được gia đình yêu thương, nếu đứa trẻ có đặc tính phản xả hội, tình yêu thương cũng không thể cải biến được nó mà phải chữa trị cho nó, nhưng người xưa có câu bản tính bất di còn gì.” Triển Chiêu nhún vai, “Có điều trên thực tế thì bản tính là cái gì chứ?”

Hai người cứ thảo luận như thế cho đến khi tới phòng thẩm vấn.

Lưu Học Thiên ngồi ở bên bàn, đang đờ ra, hắn cũng không phải kẻ tình nghi, đương nhiên không còng tay hắn.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, quan sát vị ký giả trông có chút tang thương này.

Lưu Học Thiên thoạt nhìn già hơn nhiều so với tuổi thật, râu ria xồm xàm, trang phục cũ mốc, đeo kính kiểu dáng lâu đời, hai mắt sưng phù, vành mắt thâm đen … Thoạt nhìn như đã lao lực quá độ, một tay đút trong túi áo, hình như đang nắm thứ gì đó, một tay đặt tên bàn gõ gõ từng nhịp một.

Triển Chiêu đang quan sát Lưu Học Thiên, nhưng khác với cách Bạch Ngọc Đường quan sát, nãy giờ anh chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt Lưu Học Thiên.

Bên ngoài tấm gương hai chiều, những người khác của SCI đều tới nghe, Triệu Tước cũng tới, vừa liếc mắt liền cười bí hiểm, có vẻ rất hứng thú.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— tay này tuy điên nhưng nhìn cũng hiền, hay là cậu hỏi?

Triển Chiêu buông tư liệu đang cầm trong tay xuống, có vẻ hơi mất hứng, lắc đầu với Bạch Ngọc Đường, “Cứ hỏi đi, giả điên thôi.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Ngoài cửa mọi người cũng trợn tròn mắt.

“Giả điên?” Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn Lưu Học Thiên, “Anh giả điên ngần ấy năm?”

Lưu Học Thiên không nói gì, chỉ nhìn một chút Triển Chiêu, lại nhìn một chút tấm thủy tinh hai chiều, cuối cùng quay sang, nhìn camera lắp ở góc tường.

“Đây không phải thẩm vấn chính thức, chỉ là hỏi thăm, nên không có quay lại.” Triển Chiêu bắt chéo chân, hỏi Lưu Học Thiên, “Anh giả điên là muốn bảo toàn tính mạng?”

Rốt cuộc, Lưu Học Thiên tháo kính mắt xuống, diện vô biểu tình đáp, “Tôi không phải vì bảo toàn tính mạng của bản thân.”

“Người nhà sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lưu Học Thiên cười, nói, “Tôi muốn hút thuốc.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, bản thân anh vô cùng ghét mùi thuốc lá, nhưng xem tư liệu thấy Lưu Học Thiên là một kẻ nghiện thuốc, hắn giả điên rồi chắc đã rất lâu chưa được đụng tới điếu thuốc, hơn nữa Bạch Ngọc Đường vô cùng hiếu kỳ với hành động giả điên hết sức thật của hắn, vì thế ra hiệu cho người ở bên ngoài.

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Mã Hán cầm thuốc, gạt tàn và bật lửa vào.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kiên nhẫn chờ, để Lưu Học Thiên vừa hút thuốc vừa nói.

Lưu Học Thiên hít vào một hơi, thở ra một cái, sau đó ho một tận, rồi dụi tàn thuốc, cười khổ, “Trước đây tôi cứ nghĩ là cai thuốc không được, không ngờ vài năm không hút, bây giờ hút lại có chút không quen!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhướn mày —— bỏ thuốc lá hay cai bất cứ thể loại nghiện nào cũng có cùng nguyên lý, cái gọi là cai, chính là tránh xa, xem thói quen của mình như một vật thể mà xa lánh nó, rồi cũng sẽ bỏ được thôi.

“Trước đây tôi đuổi bản thảo, một ngày có thể hút - gói.” Lưu Học Thiên bật cười, “Nếu tôi không giả điên, hiện tại đã ung thư phổi mà chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại không có tâm tư cùng hắn nói chuyện phiếm, hai người hỏi thẳng vào vấn đề, “Vì sao giả điên?”

Lưu Học Thiên xuất thần, trầm mặc một lúc lâu, mở miệng, “Tôi cảm thấy án bắt cóc Kiều Hi có điểm đáng ngờ, nên mới thâm nhập điều tra… Đáng tiếc, tôi thâm nhập quá mức.”

“Là một ký giả điều tra, khi phát hiện phía sau sự việc còn có bí mật không phải nên hưng phấn sao?” Triển Chiêu phản vấn.

Lưu Học Thiên gật đầu, “Lúc đầu đúng là tôi vô cùng hưng phấn, hiện tại ngẫm lại, tôi đúng là không biết trời cao đất rộng.” Nói rồi, hắn đột nhiên biến sắc, nghiêm túc nói, “Kiều Hi và mẹ hắn, căn bản không phải người bình thường… Có lẽ nên nói là, hai mẹ con nhà đó căn bản không phải người thường!”

Triển Chiêu hăng hái, “A?”

“Mẹ hắn là một quái vật, tôi cảm thấy vụ án khá kỳ lạ nên điều tra sâu vào lai lịch của bà ta.” Lưu Học Thiên nói rồi đưa tay sờ sờ miệng mình, từ một loại cử động trong vô thức của hắn, Triển Chiêu nhìn ra, hắn lúc này vô cùng khẩn trương, và… sợ hãi.

Lưu Học Thiên hít sâu một hơi, nói, “Vụ bắt cóc Kiều Hi căn bản là chính Kiều Hi tự bày ra.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Mục đích của hắn là gì?”

“Hắn muốn giết ba hắn Kiều Viễn Tân!” Lưu Học Thiên có chút kích động, “Và lấy một chuỗi vòng tay của Kiều Viễn Tân!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã hiểu được điều này khi xem lại vụ án đó, trong án bắt cóc Kiều Viễn Tân, thứ bọn cướp yêu cầu ngoài một món tiền chuộc lớn ra còn có một chuỗi vòng. Mà cái vòng tay nay, hẳn là một phần của “Túi da”, cũng chính là một phần của “điểm tiếp xúc”.

“Anh còn biết gì nữa?” Triển Chiêu hỏi.

“Tôi… Khụ khụ… Khụ…” Lưu Học Thiên đột nhiên ho dữ dội, như là bị khó thở.

Ngoài tấm thủy tinh, Triệu Tước dán người lên đó chăm chú nhìn phản ứng của Lưu Học Thiên, trong mắt có chút kinh ngạc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đứng lên.

Bạch Ngọc Đường đỡ lấy Lưu Học Thiên không còn thở được nữa, đang giơ hai tay ôm chặt lấy cổ.

Triển Chiêu thì nhìn vào hai mắt hắn.

Trong lúc hỗn loạn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngửi được mùi hạnh nhân rất rõ trong miệng của Lưu Học Thiên … Xyanua?!

Lưu Học Thiên kịch liệt giãy dụa, trong lúc tuyệt vọng, đưa tay vói vào túi áo, lấy ra thứ gì đó nhét vào tay Triển Chiêu, hai mắt trợn trừng nhìn lên trần …

Chờ Công Tôn và Mã Hân xách thùng đồ cấp cứu chạy ào vào thì Lưu Học Thiên đã tắt thở.

Công Tôn kiểm tra thi thể rồi tiếc nuối liếc Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Trúng Xyanua.”

Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ, cảm thấy vô cùng quái lạ —— sao lại trúng xyanua được? Bọn họ đang ở trong một không gian khép kín, trong lúc đó Lưu Học Thiên có ăn gì sao?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người vô thức nhìn thứ Lưu Học Thiên mới tiếp xúc qua … Điếu thuốc lá, gạt tàn và bật lửa.

Sau đó, mọi người nhìn Mã Hán.

Mã Hán cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, “Điếu thuốc lá là của tôi, bật lửa và gạt tàn lấy từ văn phòng SCI ra …”

Triển Chiêu đột nhiên mở bàn tay ra cho Công Tôn nhìn, “Kiểm tra cái này xem trên đó có độc không.”

Công Tôn và mọi người vừa nhìn thì thấy trong tay Triển Chiêu có một tệp giấy màu vàng, hình tam giác, nhìn như bùa hộ mệnh, bên trên có hình vẽ màu đỏ.

“Cái này…” Mã Hân chạy đi cầm túi vật chứng trở lại, bên trong có phù chú nằm bên dưới chậu hoa Lạc Thiên tìm được trong nhà Kiều Viễn Tân.

Hai cái nhìn khá giống nhau.

Công Tôn với ánh mắt giám định chuyên nghiệp đưa ra kết luận, “Một người làm!”

Sau khi để người của khoa Giám định kiểm tra xong, quả nhiên tấm phù chú trong tay Lưu Học Thiên có tẩm xyanua, ngay cả tay Triển Chiêu, điếu thuốc lá và trên cái bật lửa, đều có.

Dưới sự giám sát của Công Tôn, Triển Chiêu rảnh sạch tay, tất cả mọi người không nói lời nào, thứ nhất là tiếc hận chuyện Lưu Học Thiên chết ngay trước mắt bọn họ, thứ hai… mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới nhân vật then chốt xuất hiện trong án bắt cóc Kiều Hi —— Hậu thiên sư.

Dường như chỉ có hắn mới có chút liên quan đến những tấm phù chú màu vàng.

Triển Chiêu thở dài, Lưu Học Thiên hẳn đã tra được rất nhiều bí mật, nên mới bị diệt khẩu, lúc hắn khẩn trương sẽ đưa tay sờ miệng, sau đó liếm môi… Hơn nữa vừa rồi hắn hút thuốc, trên tay có độc, phải chết là chắc chắn. Chỉ là mọi người cảm thấy kỳ quái… Vì sao hắn lại giấu một miếng phù chú như thế? Dựa theo độc tính của Xyanua, Lưu Học Thiên hẳn là mới lấy được nó thì bị nhóm Lạc Thiên bắt được.

Mặt khác… Lưu Học Thiên rốt cuộc có phải cố ý để bị bắt hay không? Đó cũng là một vấn đề có thể cân nhắc, chỉ tiếc…tất cả đầu mối đều bị che đậy theo cái chết của hắn.

Mọi người ở đây bị đả kích một cú, đang lúc ủ rũ thì cửa thang máy mở, vị thầy tướng số Trương Vũ đi ra.

Trương Vũ cầm điện thoại trong tay, bất đắc dĩ, “Tuy nói dân chúng có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát, nhưng các anh cũng không nên lôi tôi từ nhà hỏa táng tới đây trong lúc tôi đang làm tang sự cho người ta chứ a.”

Không đợi hắn oán giận xong, Công Tôn đã đưa phù chứ nọ cho hắn nhìn, hỏi, “Biết cái này không?”

Trương Vũ nhìn chằm chằm thứ đó khoảng giây, gật đầu, “Biết a.”

Mọi người “xoát” cái ngẩng đầu.

Trương Vũ mờ mịt, “Bùa hộ mệnh hoặc phù chú các loại …”

Mọi người nhụt chí.

Trương Vũ nói tiếp, “Chắc là tôi biết do ai làm.”

Mọi người lại dấy lên hi vọng, nhìn chằm chằm Trương Vũ.

“Anh biết tìm được người làm phù chú này ở đâu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu cũng kích động, “Phải nhanh! Không sẽ chạy mất!”

“Chạy?” Trương Vũ cũng cười lắc đầu, “Hắn muốn chạy cũng phải được các anh đồng ý mới chạy nổi a, người ta đang ngồi tù mà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio