() Đồ Đằng: con vật hoặc đồ vật được các bộ lạc nguyên thủy coi là biểu tượng.
Mọi người đứng trước máy tính, nhìn video phát sóng trực tiếp, cảm thấy giống đang nhìn như một hình ảnh nào đó về tai nạn, tất cả đều cả kinh không nói nên lời.
“Tưởng Bình!” Triển Chiêu là người đầu tiên tỉnh táo lại, “Mau tra xem có những người nào liên quan đến văn minh Tusti, nhất là liên quan đến tử vong ấy.”
Nghe Triển Chiêu nói, những người khác cũng đang từ ngây ngốc mà bình tĩnh lại, Lư Phương khẩn trương gọi xe cứu thương, Bạch Ngọc Đường bảo Công Tôn đi cùng Mã Hán và Triệu Hổ đến hiện trường trước.
Tưởng Bình nhanh chóng lướt vài trang web, vừa làm vừa hỏi Triển Chiêu: “Tiến sĩ a, có đầu mối gợi ý nào liên quan không, như thế này tìm mệt mỏi lắm.”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ một chút, nói: “Tìm Đồ Đằng, bán đấu giá, sáng tác, tử vong… Những cái này đều liên quan đến tộc Tusti.”
“A!” Tưởng Bình mau chóng tìm được kết quả: “Có có!” Cậu mở hai trang web, nói: “Ở đây có hai cái.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại gần nhìn: một trang đưa tin Đồ Đằng của tộc Tusti cổ —- “Ưng Vương” được bán đấu giá, nghe đâu Đồ Đằng Ưng Vương này ở tộc Tusti là biểu tượng cho thần căm phẫn, ý nghĩa —- Tử vong; trang kia đăng một mẩu tin nhỏ về cái chết kỳ lạ trong nhà riêng một tiểu thuyết gia.
“Tiểu thuyết gia chết ở nhà riêng?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, “Cảnh cục có biên bản không?!”
“Có, nguyên nhân chết là tự sát.” Tưởng Bình tìm trong mang nội bộ cục cảnh sát: “Thời gian là… nửa tháng trước.”
“Chết ở thành phố S?” Triển Chiêu hỏi.
“Ở đây có đưa tin.” Tưởng Bình nhanh chóng in bài báo ra, Bạch Ngọc Đường cầm lấy đọc: “Tiêu Lục… Tác gia tự do, từng viết hàng loạt tiểu thuyết tường thuật liên quan đến sự kiện tàn sát người Tusti —- [Tội diệt tuyệt]. Vì quan điểm lập dị, nên khiến cả văn giới chấn động. Văn phong miêu tả tỉ mỉ cuộc đời một thiếu nữ Tusti nghèo khổ, thiếu nữ ấy trầm mình xuông sông Thánh, cuối cùng mới được giải thoát… Sau khi tiểu thuyết xuất bản được một năm, Tiêu Lục bị phát hiện chết trong bồn tắm, bên cạnh là tác phẩm [Tội diệt tuyệt] của mình… Các lý giải về cái chết của cô cũng không giống nhau. Cảnh sát đã điều tra mọi cách và kiểm nghiệm tử thi cẩn thận, nhưng không hề phát hiện bất luận dấu hiệu bị sát hại nào, cuối cùng kết luận tự sát. Nhưng theo những người bạn thân tiết lộ, nạn nhân khi còn sống từng nhiều lần nhắc tới khả năng mình sẽ chết vì lời nguyền rủa thần bí của tộc Tusti.”
Đọc hết bài báo, Triển Chiêu cau mày, “Nói vậy… Rất có thể Tiêu Lục mới là người đầu tiên bị hại?!”
“Ý cậu là… Cô ta không tự sát?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.
Lúc này, điện thoại di động reo, Bạch Ngọc Đường tiếp máy, “Mã Hán, các cậu đến hiện trường chưa?”
“Rồi sếp ạ, hỏa hoạn, mà người thì chết rồi.” Mã Hán báo cáo, “Sếp, chúng tôi xem hiện trường, thấy có chút bất thường!”
“Bất thường chỗ nào?” Bạch Ngọc Đường mở loa ngoài, để tất cả cùng nghe Mã Hán nói.
“Hiện trường không có ghế hay thang gì!” Mã Hán tiếp tục, “Xà nhà cách mặt đất ít nhất bốn mét, vị trí dây treo người chết cách mặt đất ít nhất hai mét.”
“Cái gì?” Đầu kia điện thoại mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Vậy cô ta leo lên thế nào?” Bạch Trì tò mò hỏi.
“Giống như tự kéo mình lên.” Mã Hán vừa nói, vừa gọi một tiếng, “CÔNG TÔN? THẾ NÀO?”
Có lẽ Công Tôn đã leo lên thang quan sát thi thể nên mới có thể nói lại tình hình cụ thể, chợt nghe giọng anh đáp vọng, “… Tự sát.”
“Sếp, sao các anh không đến hiện trường xem?” Tưởng Bình hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
“Không ~ Không kịp ~” Hai người cùng lắc đầu.
Triển Chiêu nói: “Hung thủ vẫn đang nắm thóp chúng ta!”
“Không sai!” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Hắn ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm, bọn tôi mà tới hiện trường, hắn sẽ chuẩn bị vụ án tiếp theo!”
“Cho nên chúng tôi phải đi trước hắn một bước, tiếp cận đối tượng bị hại tiếp theo.” Triển Chiêu nói, “Nếu Tiêu Lục đã chết, vậy thì… Người còn lại chính là…”
“Người có Đồ Đằng Ưng Vương.” Mọi người đồng thanh.
“Tưởng Bình, điều tra tư liệu về cuộc đấu giá kia đi.”
Nhanh chóng tìm được trang web bán đấu giá, Tưởng Bình vừa thấy đã vui vẻ, “Sếp, người quen a!”
“Người quen nào?!” Bạch Ngọc Đường chưa hiểu.
“Người bán là Thương Lạc!”
“Cái gì?!” Vẻ mặt mọi người chán ghét, “Lại là hắn?!”
“Người mua đâu? Là ai?” Triển Chiêu vội vàng hỏi.
“Ậy…” Tưởng Bình méo miệng, “Thông tin về người mua được bảo mật.”
Bạch Ngọc Đường trừng cậu, “Cậu giả bộ dân lành cái gì, hack đi!”
Tưởng Bình hề hề cười: “Hai ngày trước Cục trưởng Bao vừa cảnh báo em, nếu tiếp tục hack website nhà người ta vô phép, sẽ bắt em đi cọ WC!”
“Cậu không hack ngay, bây giờ tôi cho cậu cọ WC luôn!” Bạch Ngọc Đường nhướn mi, “Sợ cái gì? Xảy ra chuyện có Miêu Nhi lo!”
“Ừ… CÁI GÌ?” Triển Chiêu giờ mới phản ứng, Tưởng Bình đã thao tác rồi. Vì thế, những người khác trông Tưởng Bình nhoay nhoáy hack trang web của người ta, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh bắt đầu nhéo nhau.
Mười lăm phút sau, song phương kết thúc chiến tranh, quay lại trước máy tính.
“Tra được rồi.” Tưởng Bình lấy tư liệu, “Người trả giá cao ngất —- Phó Nghĩa Sơn.”
“Hình như đã nghe ở đâu.” Bạch Ngọc Đường cầm áo khoác, “Mặc kệ đi, Miêu Nhi, chúng ta đi gặp hắn trước.”
“Bạch Trì!” Triển Chiêu đột nhiên gọi, “Em thử đi tìm hiểu một chút về các tài liệu có liên quan đến văn hóa Tusti đi!”
“Vương Triều, Trương Long, hai người đi ghi chép lại toàn bộ những gì về Tiêu Lục, còn nữa, đi thăm hỏi những người bạn của cô ta một chút.” Bạch Ngọc Đường nói, lại quay sang dặn Từ Khánh, “Từ Khánh, cậu và Hàn Chương liên lạc, theo dõi sát mấy bang phái, xem gần đây khả năng xảy ra chuyện gì.”
Lời vừa dứt, những người khác đều sửng sốt, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã lao ra ngoài không ngoảnh lại.
Lư Phương đã gọi điện từ trước, liên lạc với chính Phó Nghĩa Sơn, nhận được lời hồi đáp rất hợp tác. Bởi vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lái xe tới cửa biệt thự Phó Nghĩa Sơn, đã thấy trợ lý Khưu Vũ chờ nghênh đón.
Trong phòng sưu tầm, hai người gặp gỡ Phó Nghĩa Sơn, một người đàn ông bảy mươi tuổi, đầu bạc trắng nhưng vẫn rất hồng hào quắc thước.
Sau khi thăm hỏi khách khí, ba người ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề.
Không đợi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mở lời, Phó Nghĩa Sơn đã nói: “Gần đây chuyện về lời nguyền Tusti thật náo nhiệt, điểm này, tôi cũng có nghe qua. Cho dù các cậu không tới gặp tôi, tôi cũng sẽ tới tìm các cậu.”
“Ưm…” Triển Bạch hai người đều sửng sốt, sau đó trầm mặc, đợi ông ta nói xong.
“Trước tiên, muốn báo cho hai vị một tin xấu, pho tượng Đồ Đằng Ưng Vương kia đã bị trộm rồi.”
“…!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả kinh.
“Đây là ảnh chụp Đồ Đằng, tôi còn giữ lại.” Nói rồi, Phó Nghĩa Sơn đưa ra một tập ảnh.
Trong các bức ảnh là một tượng gỗ điêu khắc đỏ thẫm, Đồ Đằng mình người đầu chim ưng đứng sừng sững trên đất, có loại người nào cao thế chứ? Cái làm người ta chú ý nhất chính là, hai tay Đồ Đằng nâng lên trước ngực, giương mở rất lớn về phía trước, bộ dạng rất giống vuốt ưng, dáng vẻ kia, giống như đang vồ con mồi.
“Bị mất khi nào vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là cả biệt thự bị trộm, hay chỉ bị trộm mỗi thứ này?!”
“Ha ha…” Phó Nghĩa Sơn bật cười, “Bạch đội trưởng thực nhạy bén… Không sai, chuyện xảy ra vào một tháng trước. Chỉ Đồ Đằng đó bị trộm, những thứ khác không bị làm sao… Đều ở trong phòng này.”
Phó Nghĩa Sơn nói rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn quanh phòng sưu tầm.
Mắt điện tử, máy báo động chống trộm, còn có một lực lượng nhân viên bảo an khi vào cửa vừa được chứng kiến… Bạch Ngọc Đường cười, “Hệ thống an ninh ở đây hoàn hảo như vậy, cả ruồi cũng khó bay đi, huống chi là một đồ vật bắt mắt như thế.”
“Ha ha…” Phó Nghĩa Sơn gật đầu, “Chính xác a…”
Triển Chiêu thấy ông ta có vẻ khó xử, liền hỏi: “Vì sao ngài không báo cảnh sát? Có phải có chuyện gì vượt mức bình thường xảy ra không?”
“…? …” Phó Nghĩa Sơn vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Triển Chiêu, sau một lát thì gật đầu, hít sâu một hơi: “Thật ra, tôi nói bị trộm… Nhưng mà… Thực tế, Đồ Đằng kia… Là tự đi.”
“Tự đi?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có phần khó hiểu về lời giải thích của ông, mở to mắt hỏi lại.
“Ai…” Phó Nghĩa Sơn lắc lắc đầu, trên mặt tựa hồ còn kích động, “Tôi cũng không thể nói rõ được, các cậu theo tôi xem đi sẽ biết.”
Dứt lời, hai người theo chân Phó Nghĩa Sơn ra khỏi phòng sưu tầm, đi tới một căn phòng khóa kín cửa.
Khưu Vũ lấy chìa khóa mở cửa, bên trong là phòng quản chế có chút bụi bặm.
“Đây là phòng an ninh, từ sau chuyện đó, người phụ trách bảo vệ bị hù dọa chạy mất, hiện tại không có ai dùng mấy thứ máy móc này.” Phó Nghĩa Sơn nói, gật đầu với Khưu Vũ. Khưu Vũ mở máy ra, bên trong là một chiếc CD, nói: “Đây là đĩa thu lại đêm đó…Chuyên gia tự xem đi.”
Hình ảnh về phòng sưu tầm nơi mọi người vừa đứng đó, ánh sáng tương đối mờ… Nhưng liếc mắt một cái vẫn nhận ra Đồ Đằng quý giá kia. Nó được đặt ở giữa phòng, rất dễ thấy. Bởi vì trần nhà là chỗ lắp đặt camera, cho nên mọi người có thể bao quát được hết Đồ Đằng… Cảm giác… Nói thế nào nhỉ…
Triển Chiêu quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu với anh, ánh mắt hai người giao nhau, cùng thống nhất —- Đồ Đằng này khiến người ta thấy… âm trầm… tà ác không nên lời!
“Chú ý!” Khưu Vũ đột nhiên nhắc nhở.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay lại phía màn hình, thấy trong phòng không có ai, Đồ Đằng kia đột nhiên hơi chuyển động.
…!…
Sau đó, nó cứ vậy di chuyển chậm rãi về phía trước. Tiếp nữa, chuyện càng quỷ dị hơn xảy ra —– Đồ Đằng kia, giống như có sinh mệnh, với một tiết tấu từ tốn, “bộp… bộp…” nhảy về phía trước, giống như robot, từng chút từng chút nhảy khỏi cửa, tất cả ngừng thở, cứng ngắc người lại, tiết tấu nhịp nhảy, cảm giác, giống như… Xác ướp…
Lúc này, bảo vệ phụ trách giám sát điều khiển có lẽ là nhìn ra vấn đề, anh ta zoom vào, hình ảnh được phóng đại, từ từ, cả Đồ Đằng như… tượng bán thân… Cuối cùng là đặc tả cả khuôn mặt…
Khi vừa được zoom cận cảnh, Đồ Đằng kia bất chợt quay mạnh đầu, khối tay Ưng quay đúng độ, một đôi mắt trống hoác nhìn chăm chăm vào ống kinh! Lập tức, màn hình nhiễu trắng… Tất cả mọi người không kìm được, nuốt ngược một hơi lạnh.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cơ hồ tưởng tượng ra, đêm hôm không người, một mình nhân viên an ninh kia chứng kiến hình ảnh này, sẽ bị dọa thành cái dạng gì…
Khưu Vũ vươn bàn tay run run tắt màn hình, cười khổ nói: “Vô luận xem bao nhiêu lần cũng đều khiến người ta không rét mà run!”
“Sau đó không còn gì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không…” Khưu Vũ lắc đầu, “Bảo vệ quá sợ hãi, anh ta nói sợ Đồ Đằng kia sẽ từ màn hình lao ra, liền tắt đi!”
“Trong tình huống như vậy cũng khó trách!” Phó Nghĩa Sơn nói, “Có người bảo anh ta bây giờ phải điều trị tâm lý, đồng thời không dám đến gần TV hay màn hình, không dám ở một mình trong phòng kín.”
Triển Chiêu cau mày xem hết, quay đầu hỏi Phó Nghĩa Sơn: “Chính vì thế này, ngài mới không báo cảnh sát?”
“Ai…” Phó Nghĩa Sơn lắc đầu, “Không chỉ vậy a… Vật này là vật không may! Cho nên, tôi nghĩ mất thì cũng mất rồi.”
“Sao lại là một vật không may?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tôi sống một mình.” Phó Nghĩa Sơn nói, “Bạn đời già đã qua đời nhiều năm, con gái cũng ở ngoài… Cuộc sống vốn rất yên lành, thế nhưng…” Ngồi xuống băng ghế, tiếp tục, “Từ lúc mua Đồ Đằng kia, mãi chẳng an ổn.”
“Nói thế là sao?!” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thắc mắc.
“Thời gian đầu, buổi tối lúc nào cũng nghe tiếng ‘bộp… bộp’…” Phó Nghĩa Sơn vẻ mặt khổ sở, “Hồi đó còn không biết là cái gì, sau này, phát hiện cái thứ Đồ Đằng kia tự di chuyển vị trí —- Trước chỉ tiến phía trước, sau càng lúc càng đi xa! Đầu tiên quái lạ xuất hiện trong hành lang, rồi tới phòng khách, lạ lùng nhất chính là…” Nói rồi, vỗ vỗ ngực mình, “Tôi vừa tỉnh giấc, nó đã đứng ngay bên giường, lúc đó thiếu chút nữa dọa bay cái mạng già… Chính bởi vì lần đó, tôi mới trang bị thiết bị, không ngờ dùng được vài ngày, lại thiếu chút nữa dọa chết một người bảo vệ!”
“Ngài mua Đồ Đằng kia từ bao giờ?” Triển Chiêu hỏi, “Trong thời gian đó, có ai liên lạc với ngài, muốn mua nó không?”
“Hai tháng trước.” Ông lão suy nghĩ một chút, “Còn… Thực có một người muốn mua thứ này, nhưng lúc đó, chưa phát hiện cái Đồ Đằng này có gì dị dạng… Tôi cũng tìm hiểu mấy chuyện liên quan đến tộc Tusti, biết là có khả năng kỳ hóa khả cư (), nhưng cũng không muốn bán.”
() kỳ hóa khả cư: đầu cơ kiếm lợi (QT).
“Thế thì, sau khi chuyện quái lạ diễn ra, người đó có tới nữa không?!” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đã tới!” Ông lão gật đầu.
“Vậy vì sao ông không bán lại cho hắn?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Cậu thanh niên này ~~ Cậu coi ông già tôi là loại người gì vậy?” Phó Nghĩa Sơn lắc đầu, “Năm xưa Từ Thứ khiến Lưu Bị phải bán lô mã, nói rằng ngựa này đả thương chủ, Lưu Bị sống chết không bán, nói nếu biết nó đả thương chủ, sao bán đi hại người khác được?! Tôi biết rõ thứ này tà tính, làm sao dám bán lại cho người khác? Việc thẹn với lòng thế này tôi không làm…”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng mỉm cười, lòng thầm nói, không nên xem thường ông lão thao thao bất tuyệt kia, làm người thật không tệ.
“Người đó tên là gì ạ?” Triển Chiêu hỏi.
“Ưm… Hắn tự xưng họ La.” Khưu Vũ nói, “Thông tin khác không nói, chỉ nhấn mạnh, hắn muốn mua, bao nhiêu cũng được.”
“Như vậy đi…” Bạch Ngọc Đường nói với Khưu Vũ, “Anh có thể đến cảnh cục, hợp tác một chút không?”
“Không thành vấn đề!” Khưu Vũ đáp, “Trí nhớ tôi rất tốt!”
Đúng lúc đó, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang chuông, mở máy, là Tưởng Bình gọi.
“Sếp, bà Akasha kia lại bắt đầu tiên đoán đó… Lần này bà ta nói lời nguyền sẽ rơi xuống một nơi, chính là chỗ các anh, biệt thự của Phó Nghĩa Sơn!!”
…………