Nhà giam vĩnh viễn làm người ta có một cảm giác không tốt lành, dù là tù nhân ở đây đã lâu hay người vô tình đến một chuyến.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngồi chờ trong phòng gặp đặc biệt, Ngô Hạo được dẫn tới, hắn bị bó chặt như một cái bánh chưng.
Thoạt nhìn, Ngô Hạo không giống một tài xế taxi nghèo túng sắp tuổi, lại càng không giống một người bệnh tâm thần. Hắn đeo kính cận, nhìn thoáng qua trông nhã nhặn trầm tính, nếu hắn không phải đang mặc áo đặc chế nhằm giới hạn hành động, người ta có lẽ sẽ nhầm hắn là giáo sư hoặc học giả.
Hắn thong thả đi vào phòng gặp đặc biệt, trước nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó liền đi tới cái ghế trước bàn ngồi xuống, rồi ngẩng đầu, đánh giá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước mặt.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường, im lặng một lát, rồi mở miệng nói với một tốc độ cực thong thả: “……Cậu là một cảnh sát tương đối khá.”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại hắn, gật đầu nói: “Ông cũng không phải một tài xế tốt.”
Ngô Hạo cười khẽ một chút, quay mặt nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt của hắn dừng trên người Triển Chiêu thật lâu, cuối cùng gật đầu tán thường, nói: “….Có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bậc nhất, nhưng cậu là sinh vật hoàn mỹ nhất mà tôi được thấy từ lúc sinh ra đến giờ.”
Trong lúc hắn quan sát mình, Triển Chiêu cũng nhân cơ hội quan sát hắn, nghe thấy lời nói của hắn, nở nụ cười nói một chút: “Cám ơn lời khen của ông, nếu ông có thể xem tôi là một người bình thường, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
Ngô Hạo vươn người về phía trước, chăm chú nhìn đôi mắt của Triển Chiêu, “Tựa như hai viên ngọc mắt mèo thượng đẳng vậy, một màu hổ phách…”
“Chát!” Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên đã ngay lập tức cho hắn một cái tát thật vang, cắt ngang câu nói của Ngô Hạo, “Ngồi trở lại chỗ cũ đi!”
Ngô Hạo đảo mắt nhìn anh, thân thể không động đậy, “Trên người cậu có mùi vị của động vật ăn thịt.”
Bạch Ngọc Đường chỉ vào cái ghế đằng sau Ngô Hạo: “Ông tốt nhất nên trở lại chỗ cũ đi, sau đó ngồi yên không được nhúc nhích! Bằng không tôi sẽ cho ông biết thế nào là động vật ăn thịt đích thực!”
Ngô Hạo khẽ nhếch miệng cười, ngồi lại như cũ.
Bạch Ngọc Đường đem tài liệu trên bàn mở ra, bày những tấm hình chụp trước mặt Ngô Hạo, “Xem đi.”
Ngô Hạo vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, chỉ có mắt di động, nhìn lướt qua hình chụp, không hiểu vì sao lại cười một chút.
“Ông một chút cũng không giật mình.” Triển Chiêu đột nhiên mở miệng nói.
Ngô Hạo thờ ơ nhướn mày: “Giật mình? Không… Đây chỉ là những hình xăm bình thường.”
“Ai nói cho ông biết đây là hình xăm?” Bạch Ngọc Đường tức cười hỏi, “Tại sao ông không nghĩ đây là dùng phẩm màu để vẽ ra?”
Khuôn mặt tươi cười của Ngô Hạo hơi cứng ngắc, lập tức chuyển mặt khó hiểu hỏi lại: “Có gì khác nhau sao?”
“Đường nhiên là có.” Triển Chiêu lấy đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Hình xăm không thể lau, còn phẩm màu có khả năng lau sạch. Những con số này xuất hiện ở vị trí đặc biệt, kiểu dáng cũng giống nhau như đúc, người lần đầu tiên nhìn thấy tuyệt đối trước tiên sẽ không nghĩ đến hình xăm.”
Ngô Hạo trầm mặc một hồi, nhưng vẫn thong thả nói: “Thật xin lỗi. Trong đầu tôi, những hình vẽ màu xanh được vẽ trên người đều là hình xăm…”
“Hình vẽ??” Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú vào hai mắt Ngô Hạo, “Tại sao ông lại nói đây là hình vẽ mà không phải là con số?”
Ngô Hạo trong mắt lộ ra bối rối nhưng không tránh được ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, anh quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng quay ra nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Hạo, nói: “Nghe nói ông vì nhân cách phân liệt nên liên tục nhận trị liệu. Qua hai ngày nữa, thẩm phán sẽ hỏi chuyên gia khoa tâm thần, nếu bọn họ cho rằng thần kinh của ông có vấn đề, ông sẽ không phải ngồi hết nửa đời còn lại trong lao ngục, mà sẽ đến trị liệu ở bệnh viện tâm thần.”
Ngộ Hạo hình như không rõ vì sao Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi đề tài, nhất thời có chút phản ứng.
“Ông hình như thật sự sợ ngồi tù?” Triển Chiêu không chờ phản ứng của Ngô Hạo, hỏi tiếp.
“……A” Ngô Hạo tựa như cảm thấy buồn cười, “Bị tù chung thân, ai mà không sợ?”
“Ông thì không!” Triển Chiêu mỉm cười nói: “Nhưng bắt một người bị rối loạn nhân cách đi ngồi tù, chẳng thà giết hắn đi còn hơn, phải không?”
Sắc mặt Ngô Hạo nháy mắt trắng bệch.
Triển Chiêu dựa lưng vào ghế, nói: “Ông rất cẩn thận chặt chẽ, quy tắc và trật tự rất quan trọng với ông. Nhưng trong nhà tù thì làm gì có những thứ đó! Nơi đó chỉ có không gian hẹp hòi, không khí dơ bẩn, chỗ nào cũng đầy vi khuẩn, camera giám thị, lại phải cùng sinh hoạt với rất nhiều người…”
Nghe Triển Chiêu nói, Ngô Hạo đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn run rẩy một chút, không ngừng lắc lắc đầu “Họ không thể… Tôi sẽ không ở cả đời trong tù! Tôi có bệnh! Cần trị liệu……”
“Ông thật sự bệnh!” Triển Chiêu vẫn tiếp tục không bỏ, “Ông bị rối loạn nhân cách rất nghiêm trọng, bởi vậy dẫn theo chứng sạch sẽ, lo âu, hoảng sợ…… Ông lúc nào cũng luôn nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên tai, tất cả các góc đều có người giám thị ông, thậm chí có thể nhìn thấy vi khuẩn ở xung quanh ăn mòn sức khỏe của ông…”
“Không phải… không… Tôi không thể ngồi tù… Tôi có bệnh!” Ngô Hạo có chút cuồng lên, thét chói tai, sau đó bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên. Bạch Ngọc Đường ngăn hai giám ngục cầm côn điện muốn xông tới, nhấc chân đạp vào cái bàn trước mặt. Bàn va vào ngực Ngô Hạo, làm hắn ngã ngồi trở về ghế, cơn đau nơi ngực làm hắn gục xuống mặt bàn ho khan kịch liệt một trận.
“Nói đi.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng thốt.
“Khụ khụ…Nói cái gì?” Ngô Hạo cố gắng vùng vẫy lần cuối cùng.
“Ông có biết?” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Tôi là một trong những nhà tâm lý học giỏi nhất ở quốc gia này, nếu tôi đưa ra bệnh án, nói ông căn bản không bị gì về thần kinh, ông đoán xem thẩm phán có nghe tôi không?
Ngô Hạo gần như hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường lại bày hình chụp ra trước mặt hắn: “Ông có hai lựa chọn, hoặc là thành thật khai ra tất cả, hoặc là vào phòng giam mà ngốc cả quãng đời còn lại……”
Tựa như đã muốn tuyệt vọng, Ngô Hạo thống khổ lắc lắc cái đầu, nói: “Tôi không thể… Không thể phản bội…… Phản bội sẽ bị trừng phạt…”