Cố Văn Hi nằm ở trên giường lăn lộn mãi mà ngủ chẳng được, vấn đề cậu rối rắm không phải là tính hướng, dù sao thì cậu cũng không chịu ràng buộc bởi ba cái quan niệm cổ hủ lạc hậu này, rung động với đàn ông thì cũng không khác gì so với phụ nữ, vấn đề ở chỗ là cảm giác này quá mức huyền ảo, phải kiểm chứng lại tính chân thật mới được.
Cậu không ngừng nhớ lại những cuộc tình mà bản thân đã trải qua, tìm một xíu kinh nghiệm tương tự.
Thỉnh thoảng cậu cũng chăm chú nhìn thử gương mặt của những đối tượng đã từng khiến mình mặt đỏ tim đập, nhưng cái loại rung động thoáng qua giây lát này không đáng tin cậy chút nào, chưa được bao lâu thì cậu lại cảm thấy nhàm chán ngu ngốc, chuyện tình yêu lại biến thành trò chơi của đám con nít, phải mệt mỏi ứng phó.
Cố Văn Hi bắt đầu hoài nghi mình có phải là một tên tra nam hay không, rõ ràng là không thích như vậy mà hết lần này đến lần khác chấp nhận tâm ý của người ta, mà cậu thì lại cả thèm chóng chán.
Ái tình như biển sâu không phải cậu chưa từng thấy, ví dụ như Ôn Nam với Cố Dục Thanh, lại như Cố Dục Thanh với mẹ của Cố Văn Hành.
Chỉ là tình yêu của bọn họ lại mang đến bi kịch gia đình tan vỡ cho cậu, khiến cậu vô thức sinh ra kháng cự với chủ nghĩa tự mình yêu ai đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng không cho rằng cảm xúc mình dành cho Đỗ Vân Nghiên quá đặc biệt, có lẽ là do cậu bị ấm đầu, thấy đẹp là mờ mắt, huống chi Đỗ Vân Nghiên cũng không có hứng thú gì với cậu.
Cố Văn Hi tạm thời từ bỏ giả tưởng về mối quan hệ ám muội với Đỗ Vân Nghiên, chỉ là tay phải vô thức cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lướt đến số điện thoại mới xuất hiện.
Cậu bỗng tò mò không biết người nọ có Wechat hay không.
Lấy số điện thoại kiểm tra một lát, thế mà lại tìm được thật.
Tên Wechat của Đỗ Vân Nghiên là "Vân Nghiên", ảnh đại diện là hình chụp chung của Dương Dương và Bối Bối, mặc dù trong ảnh tụi nó vẫn còn nhỏ nhưng Cố Văn Hi chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra.
Nếu đã trao đổi số với nhau thì thêm Wechat chắc cũng không có sao đâu ha? Cậu không hề do dự gửi lời mời kết bạn, nghĩ nếu được chấp nhận thì nhất định sẽ lướt hết vòng bạn bè của anh, còn nếu không được thì....!ngày mai giở trò năn nỉ anh thêm vào là xong.
Đỗ Vân Nghiên chấp nhận còn nhanh hơn dự đoán của cậu.
【Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.】
Vừa mở khung trò chuyện ra thì thấy tin nhắn này của hệ thống, Cố Văn Hi theo kế hoạch đã được vạch sẵn, dựa theo ảnh đại diện của đối phương đi tìm vòng bạn bè.
Nhưng mà cậu đã nghĩ nhiều rồi, vòng bạn bè của Đỗ Vân Nghiên trống rỗng chẳng có cái gì hết.
Cũng không biết anh lập Wechat làm cái gì.
Cố Văn Hi nhàm chán ném điện thoại xuống, nhắm mắt lại nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cũng không muốn ngủ.
Màn hình di động vừa tắt thì cậu nghiêng người ấn mở, trên đó vẫn là khung trò chuyện với Đỗ Vân Nghiên.
Nếu WeChat đã thêm rồi thì nhắn tin quấy rầy chút chắc không sao đâu nhỉ? Cố Văn Hi được một tấc lại muốn tiến một thước mà nghĩ.
Vừa nghĩ thì đã làm rồi.
【Anh ngủ chưa?】
Nửa phút trôi qua, hai chữ hiện lên: 【Chưa ngủ】
Cố Văn Hi nhắn lại: 【Anh đang làm gì vậy?】
Đối phương không để ý đến cậu.
Cậu không từ bỏ, gửi đi một cái nhãn dán tủi thân.
Rốt cuộc Đỗ Vân Nghiên cũng trả lời lại: 【Viết thư】
Thời buổi này vậy mà còn có người viết thư à...!Cố Văn Hi hỏi: 【Viết cho ai á?】
【Không liên quan tới cậu】
Cố Văn Hi đã biết anh sẽ không nói với mình.
Có điều cảm giác nói chuyện qua Wechat không giống như nói chuyện trực tiếp, cũng không nhất thiết phải tán gẫu cái gì, cậu cảm thấy như thế này thì càng thú vị.
Bọn họ ở hai căn phòng chưa cách nhau được vài bước mà nhắn tin cho nhau, Cố Văn Hi nhắn một hai tin thì Đỗ Vân Nghiên mới chậm chạp trả lời một tin.
【Sáng mai ăn gì】【Hay là tôi làm bữa sáng với anh nha?】
【Cậu muốn sao cũng được】
【Mấy giờ anh dậy?】
......!
Mười mấy tin nhắn gửi qua, rốt cuộc Đỗ Vân Nghiên ở bên kia không nhịn được nữa: 【 Cậu ngủ sớm một chút đi】
【Vậy sao anh không ngủ?】
【Được, giờ tôi ngủ】
Cố Văn Hi cũng không biết anh có đi ngủ thật hay không, nhưng bị mình làm phiền là chắc chắn.
Cậu đạt được kết quả nên cũng không quấy rầy người ta nữa, ném điện thoại lên tủ đầu giường, vùi đầu vào trong gối quấn chặt chăn lại.
Xong đời rồi, càng ngủ không được.
...!
Ba ngày sau chính là đông chí, theo tục lệ thì phải ăn bánh trôi.
Lần này Đỗ Vân Nghiên định làm bánh trôi nhân mè đen, buổi sáng gọi Cố Văn Hi phụ gói.
Mè đen đã được xào chín từ một ngày trước rồi nghiền nát, trộn thêm đường và dầu, chia ra thành nhân bánh đựng trong thau nhỏ.
Bột gạo nếp sống được vo thành những cục trắng đựng ở thau khác.
Viên lớn được nhào thành sợi nhỏ rồi cắt thành từng viên tròn nhỏ, Cố Văn Hi học theo dáng vẻ của Đỗ Vân Nghiên, bỏ mè đen vào trong viên tròn nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh.
Sau khi phát hiện ra tình cảm không đúng của mình, hai ngày nay Cố Văn Hi ở cùng đối phương cũng mang theo mấy phần thận trọng và tự hỏi.
Buồn cười thật, cậu vẫn không dám tin, cái loại cảm quan thuận theo phản ứng của hormone này có lẽ không thể xem là thước đo tình cảm.
Chẳng lẽ khi ở cùng với người mình thích thì mặt sẽ đỏ, tim sẽ đập nhanh cả đời sao?
Lúc Đỗ Vân Nghiên gói bánh trôi, mi mắt hơi rũ xuống, lông mi dường như rất dài.
"Cậu nghĩ gì vậy?" Anh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
Ánh mắt của Cố Văn Hi đúng lúc dừng trên mặt anh, do đang thất thần nên cái muỗng múc mè đen rớt ra không ít.
"Không có gì, xin lỗi." Cậu nghĩ sẽ thật ngu ngốc khi nói ra bí mật nhỏ trong lòng của mình vào lúc này, chuyện này càng chắc chắn thì càng không dễ nói ra.
Nghĩ thoáng một chút, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ phát hiện là do mình nghĩ nhiều thôi.
Bánh trôi nấu chín tròn tròn trắng trắng, Cố Văn Hi khẽ cắn một miếng, nhân mè đen sền sệt chảy ra, ngọt vô cùng, còn có hơi nóng, ánh mắt nhìn về phía đối diện, Đỗ Vân Nghiên còn đang cẩn thận mà thổi nguội bánh trôi trên muỗng.
Hơi nóng trắng cuồn cuộn tản ra, lượn lờ giữa hai người, Cố Văn Hi cảm giác mọi thứ trước mắt chẳng còn rõ ràng nữa.
Đông chí vừa đến, thời tiết chợt chuyển lạnh, cửa lớn nhà ăn đóng chặt nhưng vẫn lạnh lẽo từng cơn.
Ăn xong bánh trôi, Cố Văn Hi uống thêm miếng canh nóng trong chén, nghĩ nghĩ ít nhiều thì cũng có thể xua tan đi một chút khí lạnh.
"Nơi này có tuyết rơi không?"
Đỗ Vân Nghiên thật sự ăn rất chậm, duy trì tiết tấu xưa nay: "Chắc có, nhưng cũng không quá lớn."
Tuyết rơi à.....!Cố Văn Hi sợ lạnh nhưng lại có chút mong chờ cảnh tuyết rơi trắng xóa ở vùng núi này.
...!
Đêm đến, gió càng lớn, Cố Văn Hi ăn xong cơm tối thì rúc trong phòng không ra nữa.
Cửa sổ đóng kín truyền đến tiếng "rầm rập" lấn át đi tiếng điều hòa đang thổi ra gió ấm, khiến cho màn đêm yên tĩnh nơi sơn thôn hiện ra chút không khí âm u.
Cậu nhận điện thoại của Cố Văn Hành, biết sơ sơ về tình huống trong nhà.
Cho dù Cố Văn Hi có chút phản nghịch nhưng nói chung thì tính tình lại vô cùng tốt, cũng không thù dai, chuyện qua lâu như vậy thì cũng không còn giận dỗi Cố Dục Thanh nữa, còn có chút nhớ ông.
"Anh," Nói chuyện một hồi, Cố Văn Hành hỏi cậu, "chừng nào thì anh trở về? Sắp đến tết rồi...."
Khoảng chừng một tháng nữa thì đã đến tết âm lịch, năm mới của Cố gia cũng không náo nhiệt lắm...!nhưng trước giờ Cố Văn Hi đều ở nhà ăn cơm tất niên.
Năm nay......!phản ứng đầu tiên của cậu là Đỗ Vân Nghiên sẽ ăn tết như thế nào?
"Với lại," Giọng của Cố Văn Hành lại truyền qua từ ống nghe, "hai tháng nữa là sinh nhật tuổi của ba, trước sau gì cũng đã nói rồi, dù sao thì anh cũng phải về chứ?"
"À, để anh coi." Cố Văn Hi nhớ lại, nửa năm trước là cậu đề nghị ba nên làm một cái sinh nhật thật lớn.
Nếu không phải gần đây bị tâm tư quấy nhiễu thì có lẽ cậu đã chuẩn bị về nhà.
Vốn dĩ nghe nói trạng thái của Cố Dục Thanh không tệ, Cố Văn Hi nhẹ nhàng thở ra, lại đề cập đến tình huống hiện giờ nên cậu cũng không yên lòng lắm.
Sau khi cúp máy, cậu không biết làm gì để xua tan ưu phiền, cũng không muốn lên Wechat xem tin nhắn của bạn bè nên mở Weibo đã lâu rồi không vào, lơ đãng mà lướt.
Cậu nhìn thấy một bài đăng đề cử một bộ phim kinh dị.
Chủ bài đăng kia nói chuyện vô cùng khoa trương, khẳng định là xem phim này xong sẽ không dám đi ngủ một mình.
Cố Văn Hi có lá gan lớn, cũng thích xem phim kinh dị, cậu không tin mình sẽ sợ bộ phim này, tìm kiếm một lát trên ứng dụng xem video trên điện thoại, cuối cùng cũng tìm được.
Dù sao thì cũng không có việc gì để làm nên cậu ấn phát bộ phim này, muốn phân tán lực chú ý.
Bối cảnh của câu chuyện là ở một sơn thôn nhỏ, một sinh viên trẻ tuổi ầm ĩ với người nhà nên lái xe đến một vùng núi hẻo lánh, lại không biết mình đã đặt chân lên hành trình chết chóc.
Đệt, sao cảm giác này quen dữ vậy? Mới xem mở đầu, lại kết hợp với nội dung đã tóm tắt, trong lòng Cố Văn Hi không nhịn được mà hoảng sợ.
Lý trí nói cho cậu biết bây giờ phải thoát ra mới đúng, nhưng có lẽ cậu vô cùng tự tin về lòng can đảm của mình, hoặc là do thói quen tự tìm đường chết nên cậu không chỉ không tắt mà còn để điện thoại lên giá đỡ, thay đổi thành một tư thế thoải mái, càng tập trung tinh thần để xem.
Bộ phim chỉ vỏn vẹn có một tiếng mà Cố Văn Hi lại hệt như ngồi vô số lần tàu lượn siêu tốc, trái tim lúc thấp lúc cao.
Tiếng gió đập vào cửa sổ không hề yếu hơn, mà bây giờ càng nghe thì càng giống tiếng quỷ gào, tiếng thổi gió của điều hòa lại đệm thêm vào khiến bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
Rốt cuộc cậu cũng tạm quên đi chuyện trong nhà, nhưng tinh thần càng lúc càng căng thẳng.
Tiết trời giá lạnh, cho dù cậu mở điều hòa rất cao nhưng vẫn cảm giác như có một luồng gió lạnh lẽo trườn ở sau lưng cậu.
Cậu kéo chăn lên chỉ còn lộ ra cái đầu, vừa mới nằm lên gối thì ngoài cửa vang lên ba tiếng "Cốc cốc cốc".
Thanh âm này rất có nhịp điệu, khoảng cách gõ xuống cũng vô cùng ăn khớp, thậm chí còn không giống như người gõ, cậu lập tức kinh hoảng đến nỗi lông tơ dựng ngược, ngồi phắt dậy, suýt chút nữa đã lăn xuống đất.
"Ai?" Giọng của Cố Văn Hi run run, cũng không lớn, ngoài cửa yên tĩnh một hồi.
Vài giây sau lại "Cốc cốc" hai tiếng.
Cậu càng khẩn trương hơn, rón rén đi đến cạnh cửa, hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi, Đỗ Vân Nghiên."
—
Tác giả có chuyện nói:
Nếu muốn ở bên nhau thì còn phải qua một giai đoạn nhỏ nữa, thiết nghĩ nếu Cố Văn Hi xác định tâm ý quá nhanh thì mị cảm thấy không ổn, Đỗ Vân Nghiên thì càng không phải là kiểu người sẽ chủ động..