"Không sao chứ?" Dụ Giang bưng trà giải rượu lên.
Lâm Tuyết Trì đang súc miệng cho Connie: "Nôn hai lần, chắc là nôn hết rồi."
"Đây, hơi nóng, cẩn thận." Dụ Giang đặt khay lên tủ đầu giường: "Đừng đút quá nhiều không lại nôn, gây co thắt dạ dày cũng không tốt.
Con cũng uống chút đi, uống xong thì để cô bé đi ngủ."
Lâm Tuyết Trì ôm Connie về giường, cô gái đã lấy lại chút tỉnh táo sau khi nôn hết rượu trong bụng ra.
Trà giải rượu ấm áp làm giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày cô, cô dựa vào lòng Lâm Tuyết Trì như một động vật có vú yếu ớt, mơ màng mỉm cười với người mình yêu.
"Uống tới vậy còn cười." Đôi môi nhợt nhạt của cô khơi dậy sự thương hại của Lâm Tuyết Trì.
Connie lau nước mắt sinh lý do nôn mửa kích thích.
Cô thở dài như người lớn: "Bây giờ em đã hiểu vì sao ba hay say rồi, bởi vì sau khi say mới được mẹ ôm và chăm sóc dịu dàng."
Lâm Tuyết Trì buồn cười: "Ai lại uống say chỉ để được chăm sóc chứ?"
"Không phải bây giờ anh cũng đang chăm sóc em sao?" Connie nhìn cậu: "Sau này anh say em cũng chăm sóc anh thế này, được không?"
Lâm Tuyết Trì hiểu ngay ý đồ của cô gái này, cậu rùng mình trước bức tranh Connie vẽ ra.
Người vợ dịu dàng chờ người chồng say rượu về nhà, cô chịu đựng tính tình thô lỗ, điên khùng khi say của anh, cô cảm thấy lúc này mình được cần, được khát vọng, cô đã chuẩn bị đầy đủ để chồng mình lộ ra bản mặt xấu xí nhất, đó là sự tin tưởng to lớn cỡ nào.
Connie đang yêu cầu sự tin tưởng của Lâm Tuyết Trì.
Nhưng liệu Lâm Tuyết Trì có đủ tự tin để bộc lộ khía cạnh đáng xấu hổ nhất của mình với Connie không? Cô cho rằng đàn ông lúc say là bất kham nhất, cô có thể chấp nhận "mình" lúc bất kham hơn không?
"Nếu như..." Lâm Tuyết Trì khó khăn mở miệng, cậu vuốt ve đôi môi như cánh hoa của cô: "Anh nói nếu như, nếu sau này dáng vẻ anh say em không thích thì sao? Em có thể chấp nhận một anh xấu xí như vậy chứ?"
Connie nói một cách đưa tình: "Sao lại vậy được chứ baby? Cho dù anh có trở thành như thế nào thì em cũng yêu anh."
Cô hôn cậu say đắm nóng bỏng, thể hiện tình yêu của mình thắm thiết đến nhường nào, cô tự nguyện đánh đổi bản thân để lấy lòng tin của đàn ông.
Lâm Tuyết Trì đẩy cô ngã xuống giường, cậu vuốt ve thăm dò cô.
Cậu đã từng thăm dò cô gái này, cậu đã hoàn toàn mở rộng cô ra, lật qua lật lại để xem cô đang che giấu bí mật gì.
Nhưng lần đó cậu lấy bảo vệ mình để làm tiền đề, cậu sử dụng sách lược công kích thay cho phòng ngự, chẳng những bảo vệ được mình mà còn có thể hoàn thành mục đích thăm dò.
Và kết quả mà cậu nhìn thấy là một tâm hồn mong manh, một tâm hồn đầy yêu thương, yếu đuối.
Cậu biết mình đã sai, đó là một cuộc thăm dò thất bại.
Nhưng lần này thì khác, cậu muốn thử sự tin tưởng của cô chứ không phải vì mục đích thăm dò.
Đổi lại, cậu muốn cho cô thấy bản thân mình.
"Được..." Lâm Tuyết Trì hôn lên môi cô: "Hy vọng em không hối hận về những gì mình thấy."
Connie cởi nút áo sơ mi của cậu, cô không thể chờ nữa, Lâm Tuyết Trì là một pháo đài bí ẩn, tất cả những ai quan tâm đến cậu sẽ muốn biết bên trong trông như thế nào, và cô sẽ là người đầu tiên thành công bước vào pháo đài.
Sau đó cô bị đè dưới thân chàng trai, tiếp theo là những vuốt ve thô bạo vội vàng mà đến.
Connie cười khúc khích, trong cơ thể chỉ còn lại chất cồn đốt cháy tình dục, cô cảm thấy khô nóng muốn bùng cháy, muốn biến thành lửa.
Ngọn lửa này, ngọn lửa thiêu đốt cô sẽ là ngọn lửa dẫn đường cô vào linh hồn của chàng trai.
"A —" cô hét lên.
Lâm Tuyết Trì vội vàng đâm mình vào thân dưới ẩm ướt của cô.
Đầu cậu vang ầm lên, cảm giác sợ hãi trong đêm đầu tiên ùa về như thủy triều.
Cậu cảm thấy mồ hôi dính trên lông mi và nhìn thấy gương mặt của Connie trong mơ hồ, cô vừa hưng phấn nhưng cũng vừa đau đớn.
Sau đó cậu chuẩn xác bóp lấy chiếc cổ yếu ớt của cô!
Connie trợn mắt: "Tuyết Trì, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Tuyết Trì thở dồn dập, mồ hôi chảy dài trên mi mắt trông như đang khóc: "Mỗi lần cha anh say rượu chưa bao giờ để mẹ anh chăm sóc," Cậu đè cổ cô lại, ngũ quan cô vặn vẹo kích thích ham muốn tình dục của cậu: "Khi đàn ông say rượu chỉ đánh phụ nữ...!chỉ..."
"Không!" Connie nắm lấy tay cậu, dùng sức mà đánh: "Buông — ra —"
"Em nghe anh nói," Lâm Tuyết Trì thì thầm bên tai cô gần như cầu xin: "Em đừng sợ, đừng sợ mà, anh chỉ cho em thấy gã đối xử với mẹ anh thế nào.
Anh không phải gã, anh sẽ không làm tổn thương em..."
Vẻ mặt của Connie chuyển sang sợ hãi tột độ, cô lắc đầu nguầy nguậy, vùng vẫy điên cuồng.
Lâm Tuyết Trì trở nên phẫn nộ, hung hăng cắm vào cô: "Em đã nói sẽ yêu anh bất kể anh trông như thế nào! Là em vừa mới nói!" Cậu thở dồn dập tát lên mặt cô: "Đồ lừa đảo! Đồ đê tiện!"
Connie há miệng và bắt đầu đá cậu, điên cuồng phản kháng.
"Anh không cần em chăm sóc anh, anh không cần." Lâm Tuyết Trì đỏ mắt, cậu dùng tay kia nắm đôi tai trắng nõn, non nớt của Connie, từ khoảnh khắc nhìn thấy cô hôm nay cậu đã muốn làm thế để cảm nhận xúc cảm yếu ớt đó.
Connie nghẹn ngào thảm thiết, thậm chí cô còn không thể nghe thấy tiếng mình đang kêu.
Đôi hoa tai đáng thương của cô bị xé toạc khỏi túi tai.
Tầm nhìn của Lâm Tuyết Trì bị máu nhuộm đỏ ngay lập tức.
"Đây là lời yêu của em sao?" Lâm Tuyết Trì tức giận gầm lên: "Em có tư cách gì để nói yêu anh!"
Cô gái đáng thương thở hổn hển trong vô vọng, cô nắm chặt tay Lâm Tuyết Trì muốn đẩy đôi tay ấy ra, bây giờ cô không muốn bước vào pháo đài này nữa, cô đã thấy rõ mặt thật của cậu ta, trong đó không phải là ngôi nhà cô muốn, đó là một nấm mồ!
Cô không muốn chết ở đây, cô không thể để lửa sinh mệnh cứ thế vụt tắt, cô phải thoát khỏi đây! Chạy thật xa!
Một cơn đau nhói phát ra từ sâu trong cổ họng, trong mắt Connie chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt.
Cô thậm chí còn không thấy rõ đó là gì, chỉ đưa tay ra sờ soạng theo bản năng, đó là một vật cứng, cô nghĩ, chúa ơi, xin hãy giúp con.
Sau đó cô nắm lấy thứ đó và vung nó với sự tức giận lớn nhất.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Lâm Tuyết Trì chỉ nhìn thấy một tia sáng xám lập lòe từ khóe mắt, cậu đau đớn ngã xuống giường.
Sức mạnh siết quanh cổ biến mất.
Connie bò ngay xuống giường không dám dừng lại dù chỉ một chút, hai chân cô nhũn ra, tầm nhìn mơ hồ ngã từ trên giường xuống, trán đập vào tủ chảy máu.
Tuy nhiên, bản năng sinh tồn đã kích thích mọi tiềm năng trong cơ thể cô, thậm chí cô không cảm thấy chóng mặt, cô bò ra cửa bằng cách mò mẫm dưới sàn, kéo cửa chạy ra ngoài.
– Chạy đi! Không trốn sẽ chết!
"Connie?" Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Connie rùng mình, cô chưa bao giờ nghĩ giọng của bất kỳ người đàn ông nào lại nghe đáng sợ như thế vào lúc này.
Cô phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu nước mắt lưng tròng: "Không...!đừng...!xin đừng..."
Dụ Giang bước chậm từng bước lại, gã dịu dàng hỏi: "Cô bé, sao con lại trần người? Con sao thế?"
Hàm răng của Connie va vào nhau lập cập: "Tôi...!tôi muốn về nhà...!tôi muốn về nhà..."
"Đừng sợ," Dụ Giang cởi áo vest khoác lên người cô: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô bé, con đang chảy máu."
Connie rơm rớm nước mắt, dây thanh quản bị tổn thương: "Làm ơn...!tôi muốn về nhà..."
"Bên ngoài trời đang mưa không gọi taxi được," Dụ Giang lau nước mắt cho cô: "Con bị thương rồi, ta dẫn con đi xử lý vết thương trước được không? Xin lỗi vì làm con bị thương ở nhà ta."
Connie lắc đầu, cô cảnh giác lùi về sau muốn chạy xuống lầu: "Không, tôi chỉ muốn về nhà, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!"
Cô hét lên rồi dợm bước xuống cầu thang, một lực rất lớn đột ngột ập xuống gáy cô gái, nước mắt và cơ thể cô trượt đi theo quán tính cùng lúc rơi xuống đất.
Dụ Giang nhìn cô gái bất tỉnh, suy nghĩ một lúc rồi dùng thảm bọc cô lại, ôm cô về phòng cho khách.
Đứa con riêng không mặc quần đang ngồi trên giường, trán sưng và bầm tím ứ máu.
Trông đứa nhỏ rất đờ đẫn uể oải, trên mặt lấm tấm không biết là mồ hôi hay nước mắt, như thể vừa trải qua một trận đại nạn.
Dụ Giang đặt cô gái lên giường, mở chăn ra.
Lâm Tuyết Trì lập tức run rẩy cả người vì sợ, nhảy xuống khỏi giường nhìn chằm chằm vào cô gái như khi nhìn thấy kẻ thù.
"Mặc quần vào, lại đây." Dụ Giang ngồi ở mép giường.
Không cần phải nghi ngờ gì cả, gã đang nói chuyện với điệu của một người cha.
Lâm Tuyết Trì rụt rè tiến lên hai bước.
Có vẻ Dụ Giang rất tức giận: "Lúc ta đi mang trà giải rượu cho con đã nói gì?"
Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu lên rụt rè nhìn gã như đang cầu xin.
"Ta nói cái gì?" Dụ Giang cao giọng.
Lâm Tuyết Trì mím môi: "Người nói...!người nói không được cho uống quá nhiều không lại nôn...!uống xong thì...!uống xong thì để cô ấy ngủ..."
Dụ Giang chỉ vào cô gái quấn trong thảm: "Sau đó thì sao? Con đã làm gì?"
Vẻ mặt Lâm Tuyết Trì buồn bã: "Con không cố ý, con thật sự không cố ý!"
"Tuyết Trì!" Dụ Giang nghiêm khắc ngắt lời cậu: "Nếu như vừa nãy không có ta thì con bé đã trượt chân ngã cầu thang chết trong nhà rồi.
Con bé không mặc quần áo chạy trên hành lang còn chảy máu lớn tiếng la hét muốn báo cảnh sát! Lỡ như con bé chết thật thì con định để ta trơ mắt nhìn con bị cảnh sát bắt đi hay sao? Con muốn ta phải giải thích với Tuyết Mi thế nào! Giải thích với mẹ con thế nào!"
Lâm Tuyết Trì quỳ xuống: "Con sai rồi, con thật sự sai rồi, con không phải cố ý.
Con không biết tại sao con lại như thế, con thật sự không muốn làm tổn thương cô ấy, con thật sự không có..."
Dụ Giang thở dài xoa thái dương: "Con đã hứa với ta con sẽ cố gắng làm bản thân mình trở nên tốt hơn để bù đắp cho con bé.
Ta tin con nhất định có thể làm được.
Con có thể nói cho ta biết đến cùng thì vừa nãy xảy ra chuyện gì không?"
Vẻ mặt của Lâm Tuyết Trì mờ mịt không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dụ Giang vươn tay kéo cậu từ dưới đất lên, để cậu ngồi bên cạnh mình: "Daddy không trách con nhưng thật khó để ta xem nhẹ chuyện trước mắt.
Ta cảm thấy bị phản bội, Tuyết Trì, ta tin tưởng con như thế, con thật sự muốn phản bội lòng tin của ta sao?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu nguầy nguậy nắm lấy tay gã: "Con không có, người tin con đi, con thật sự không có."
"Vậy con nói cho biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tuyết Trì cúi đầu nhìn xuống tay mình: "Con...!con chỉ nghĩ là...!nói cho cô ấy biết con không tốt như cô ấy tưởng tượng...!cô ấy nói, dù cho con có trở thành thế nào cô ấy cũng sẽ yêu con, cô ấy nói sẽ không ghét mặt xấu của con." Cậu ngẩng đầu lên nhìn Dụ Giang: "Con chỉ muốn cho cô ấy thấy mặt xấu của mình, không phải con muốn siết chết cô ấy, con chỉ giả vờ thôi, thật đấy! Con không biết tại sao sau đó..."
"Sau đó con thế nào?"
Lâm Tuyết Trì lộ vẻ mặt đau khổ: "Sau đó con rất tức giận...!là lỗi của cô ấy, là cô ấy thất hứa trước, rõ ràng cô ấy không thích mọi thứ của con, tại sao cô ấy lại nói thế...!cô ấy không thật sự thích con..."
Dụ Giang ôm cậu vào lòng: "Được rồi được rồi, không sao, nói ra là được."
Lâm Tuyết Trì cào lưng gã: "Daddy, sao cô ấy lại nói dối? Không phải lỗi của con đúng không?"
"Đương nhiên không phải lỗi của con," Dụ Giang sờ gáy cậu: "Cô bé nói lời không nghĩ đến hậu quả, đại đa số con người đều thế, miệng nhanh hơn não, cho nên con người luôn phải chịu trách nhiệm cho hành động đó.
Mặc dù cô bé không đúng nhưng Tuyết Trì, con phải nhớ kỹ rằng trên thế giới này chỉ có gia đình mới có thể thực sự yêu thương mọi khía cạnh của con, ngoài ra không ai có thể làm được."
Lâm Tuyết Trì ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi."
"Bé ngoan." Dụ Giang vỗ vai cậu rồi vào toilet nhúng ướt khăn nóng lau mặt cho cậu: "Lau mặt sạch sẽ đi.
Đừng sợ, có daddy ở đây."
Lâm Tuyết Trì cầm khăn, khóe mắt vẫn vô thức hướng về phía cô gái đang hôn mê: "Có phải...!còn đã thành kẻ giống Oscar..."
"Con thấy sao?" Dụ Giang nhìn cậu chăm chú.
Lâm Tuyết Trì rất tuyệt vọng: "Con là con của gã, có lẽ nó được di truyền, con không biết nữa, cho dù không di truyền cũng sẽ bị ảnh hưởng, con nhất định cũng có khuynh hướng bạo lực đúng không?"
"Ta không thể xác định, ta cũng không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này." Dụ Giang nắm chặt tay cậu: "Nếu như con muốn, ta có thể dẫn con đi gặp bác sĩ, chúng ta sẽ đi kiểm tra và xét nghiệm.
Nhưng ta hi vọng con đừng kết luận mình quá sớm, con không có xu hướng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề trong mọi việc, ta tin rằng con chỉ thiếu tự tin trong giao tiếp giữa các cá nhân thôi."
"Con rất sợ...!mỗi lần con nghĩ mình có thể làm tốt thì mỗi lần cô ấy đến gần con con lại sợ hãi..."
"Chuyện này không có gì." Dụ Giang nắm tay cậu trong tay mình: "Sợ hãi phụ nữ là mệnh đề của cuộc đời đàn ông.
Osamu Dazai nói rằng đàn ông luôn chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi.
Họ chỉ có bất hạnh.
Ở tuổi con, non nớt trong tình dục và non nớt về thể chất là nguồn gốc của sự sợ hãi, điều đó là bình thường."
Lâm Tuyết Trì khao khát nhìn gã: "Vậy người còn muốn tin con không?"
Dụ Giang mỉm cười: "Ta là cha con, ta đương nhiên sẽ tin con của mình, nhưng cũng phải xem con có đồng ý tin tưởng ta hay không."
"Con?"
Ánh mắt Dụ Giang chỉ vào Connie: "Chuyện tiếp theo của Connie nằm ngoài phạm vi năng lực của con, ta cũng không mong con có bất kỳ tiếp xúc nào với cô bé nữa, xét thấy chuyện này có thể tạo thành bóng ma tâm lý cho con, điều ta có thể làm chính là ngăn chặn ảnh hưởng của nó tiếp tục mở rộng.
Cho nên, nếu như con tin ta, ta hi vọng con giao Connie cho ta xử lý, daddy sẽ tận lực bảo vệ con, được không?"
Lâm Tuyết Trì mười tám tuổi sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng vấn đề không thu hút này lại dẫn cậu đi đến sự sa đọa và khởi đầu của mọi tội lỗi.
Lúc đó trong lòng cậu chỉ có sợ hãi và lo lắng, trong đầu có quá nhiều quá lo nghĩ, lúc đó cậu đã mất đi tất cả niềm tin và nền tảng sinh tồn mình từng sống, cậu không xác định được mình là ai, tại sao lại có khoảnh khắc này, tương lai sẽ thế nào.
Giây phút ấy chỉ có Dụ Giang bên cạnh cậu, chỉ có gã nguyện ý tin tưởng cậu, cho dù gã nhìn thấy bộ dạng chân thật nhất vẫn ôm cậu, ở bên cậu.
Gã là người nhà và gã yêu tất cả của cậu.
Lâm Tuyết Trì đã phạm một sai lầm Dụ Giang vừa nhắc nhở và đó cũng là lỗi của Connie.
Cuối cùng đầu óc cậu vẫn không theo kịp tốc độ miệng.
Cậu nói: "Được.".