"Tôi chỉ biết rằng ông ấy thật lòng thật dạ % khi ở bên tôi, ông ấy yêu tôi, tôi cũng yêu ông ấy, tôi còn hy vọng ông ấy là một người tàn nhẫn, vậy thì tôi chính là người duy nhất có được tình yêu này, được hưởng đặc quyền tốt biết bao".
Gã đàn ông dùng chất giọng trầm thấp vui vẻ lặp lại nguyên văn trên tờ báo: "Em nên nói với ta, Tuyết Trì, em vẫn luôn là người chiến thắng duy nhất."
Bác sĩ ngoại khoa dưới người gã rên rỉ chịu đựng, đôi mắt ngấn nước: "Dụ Giang, tôi đến đây nghỉ phép!"
"Là em đồng ý đến, ta xem như em đã chuẩn bị sẵn sàng." Giáo sư bế đứa trẻ của mình để anh ngồi lên trên, thỏa mãn cảm nhận lỗ hậu đáng thương đang co thắt vội vã.
Gã dùng sức, Lâm Tuyết Trì vội vàng ôm cổ gã: "Daddy..."
"Bây giờ gọi daddy đã muộn rồi, ngoan nào." Dụ Giang nắm eo anh thúc từ dưới lên, tỏ rõ quyền uy của người làm cha.
Dường như gã đã sớm không hài lòng với việc Lâm Tuyết Trì dùng "daddy" như một con át chủ bài.
Lâm Tuyết Trì ôm siết lấy cổ gã, nhỏ giọng thút thít, chịu đựng sự va chạm mạnh mẽ của gã, anh cảm thấy nội tạng như muốn bị dập nát, khoái cảm khi làm tình qua đường hậu môn bò khắp các dây thần kinh cột sống của anh, lượng dopamine tiết ra ồ ạt khiến anh thậm chí còn sinh ra ảo giác tử vong.
"Hưm...!ưm..." Thanh niên mảnh khảnh lắc đầu, sức lực toàn thân đều dùng để cào lưng cha mình, cuối cùng anh không chịu được khóc lóc: "Người chậm lại...!A! Đừng...!Đừng..."
Dụ Giang vịn mặt anh qua hôn, nuốt hết tất cả phản kháng vào miệng.
Lâm Tuyết Trì hỗn loạn quấn lấy gã, gương mặt anh đỏ bừng, vẻ mặt mê đắm, khóe môi dính đầy nước bọt cũng không chú ý đến.
Dụ Giang ngậm lấy quả táo adam, một tay banh mông anh, cặp mông săn chắc đầy đặn bị vận động cường độ cao nhuộm thành một màu hồng xinh đẹp.
"Em muốn bắn..." Lâm Tuyết Trì vội vàng vặn người, dương vt dâng trào của anh nhịn gần như phát đau.
Gã đàn ông tăng sức, đầu khấc thô to tập trung nghiền vào tuyến tiền liệt, gã ra lệnh: "Bắn đi."
Lâm Tuyết Trì cọ xát loạn xạ trên bụng gã, eo hông xoay lắc mất trật tự, dương vt giật nảy xuất tinh ồ ạt, từng dòng chất lỏng màu trắng đục bắn ra, anh thở gấp, gọi Dụ Giang theo bản năng, "Daddy...!Daddy..."
Dụ Giang đạt cao trào trong tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu của anh, hậu môn và trực tràng ấm áp ngoan ngoãn mút lấy gã, cắn chặt không chịu buông.
Dụ Giang ngã lưng xuống chiếc giường êm ái, gã nhanh tay ném tờ báo chướng mắt kia đi, ôm đứa trẻ vào lòng.
Họ gần như dành suốt cuối tuần ở trên giường, đến thứ hai Dụ Giang buộc phải đi làm thì Lâm Tuyết Trì mới có thời gian nghỉ ngơi.
Anh ngủ một giấc đến xế chiều, ăn chút gì đó rồi bật máy tính lên kiểm tra mail.
Allison không gọi điện thoại được cho anh nên đã viết một email rất dài, còn đính kèm cả địa chỉ nhà và bản ghi âm.
Cô viết trong mail –
"Tuyết Trì thân mến:
Em biết anh đang nghỉ phép ở New York nên đã tìm địa chỉ nhà cậu bé kia, thực hiện một cuộc "thăm nhà" không chính thức mà không có sự cho phép của anh.
Em đã ghi âm cả cuộc trò chuyện này, nếu anh có thời gian rảnh thì nghe một chút nhé, có rất nhiều chi tiết thú vị đáng để thảo luận.
Nếu anh có thể gọi lại cho em, có lẽ chúng ta có thể thảo luận về bước tiếp theo.
Em đã có một mối quan hệ tốt với mẹ của cậu bé.
Chúc anh nghỉ phép vui vẻ."
Lâm Tuyết Trì trả lời –
"Allison thân mến:
Anh đã nghe ghi âm em gửi, cảm ơn em đã thực hiện chuyến thăm này.
Chúng ta nhận được rất nhiều thông tin.
Anh đã tổng hợp sơ bộ những thông tin hữu ích từ cuộc trò chuyện:
Gia đình này có bốn thành viên và một chú chó, các thành viên hòa thuận với nhau, điều kiện kinh tế tốt, bố mẹ thuộc tầng lớp trung lưu bình thường, cậu bé có thành tích ưu tú, giỏi xã giao và nhân ái;
Một tuần trước cậu bé nhập viện do sốt cao, viêm phổi, phần lớn đã bình phục vào đêm trước khi xảy ra sự việc, trong thời gian nằm viện, bố mẹ thay nhau chăm sóc, nhưng đêm xảy ra chuyện, mẹ cậu bé tạm thời có việc riêng nên không thể đến bệnh viện, mười giờ rưỡi tới bà gọi điện chúc con ngủ ngon;
Gia đình không có tín ngưỡng tôn giáo, lần trải nghiệm tôn giáo gần đây nhất là khi gia đình đến thung lũng Napa trong kỳ nghỉ hè để xem hoạt động thờ phụng của một tôn giáo thiểu số địa phương.
Không có gì cho thấy họ có hứng thú với tôn giáo.
Anh nghi ngờ vụ án này có thể là người quen gây nên, có thể hung thủ biết người mẹ có việc gấp lâm thời không thể tới bệnh viện nên đã chọn đêm đó để gây án.
Người này có thể là họ hàng hoặc bạn của cha mẹ, còn là bạn thân.
Ngoài ra, vì đoạn ghi âm chỉ có cuộc trò chuyện với người mẹ nên anh muốn hỏi liệu trong chuyến thăm này, người cha có tham dự không? Ông ta có tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người không? Trong ấn tượng của em, người cha này biểu hiện thế nào?
Anh ở NY một tuần, trước khi anh về Seattle mong em đừng đi thăm nhà một mình vì đây là hành vi rất nguy hiểm.
Anh rất cảm ơn những nỗ lực của em cho cuộc điều tra này, chúc một ngày tốt lành."
"Anh ấy nói thế nào?"
Allison tắt máy tính: "Anh ấy nói vụ án lần này có thể là do người quen làm, có lẽ hung thủ là bạn hoặc thân thích của cha mẹ.
Đàn anh, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?"
Đàn anh gật đầu, lấy báo cáo khám nghiệm từ trong túi laptop ra: "Đây là vi phạm hiệp ước bảo mật, bé cưng, hứa với anh đừng nói với ai em đã xem thứ này, cũng đừng nói với ai hôm nay em gặp anh."
"Em hứa." Allison cười ngọt ngào: "Nếu không phải hết cách, bọn em cũng không muốn mạo hiểm."
Đàn anh lật báo cáo khám nghiệm: "Phát hiện một lượng nhỏ eszopiclone trong dạ dày của cậu bé, điều này giải thích vì sao không có vết thương nào khác trên cơ thể ngoại trừ vết bị sợi xích siết cổ.
Hung thủ cho cậu bé mê man để tránh phản kháng.
Em nhớ xem, trong dạ dày của Lâm Tuyết Mi cũng có thứ này."
Allison gật đầu: "Em nhớ."
"Anh nghĩ nghi ngờ của Lâm Tuyết Trì là chính xác, tên hung thủ rất có thể là người quen của cha mẹ cậu bé, nói không chừng cậu bé còn quen biết." Đàn anh nói: "Trước mắt FBI đang bắt đầu điều tra quan hệ bạn bè của cha mẹ và loại trừ dần."
"Có đột phá gì không?"
Đàn anh lắc đầu: "Vẫn không hiểu ra sao, bọn họ đã lấy hết tất cả hồ sơ cũ ra, ngày nào cũng tăng ca để điều tra manh mối, gần đây bọn anh mệt muốn chết, mười ba vụ án, quả thật là một con quái vật khổng lồ."
"Anh vẫn ổn chứ?" Allison cười: "Anh là niềm hy vọng của bọn em."
"Anh không kham nổi, sao các em không nói với FBI về ý tưởng của mình?" Đàn anh tò mò hỏi: "Anh thấy Lâm Tuyết Trì có ý tưởng riêng của mình, anh ta phải nói với cảnh sát thì mới bắt được hung thủ càng sớm càng tốt để an ủi linh hồn cha ruột của mình, đúng không?"
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Allison ảm đạm: "Dường như anh ấy không muốn nói chuyện này với em.
Anh ấy muốn tự mình điều tra vụ này, em tin có lẽ anh ấy có nỗi khổ riêng."
Học trưởng suy nghĩ rồi chợt hỏi: "Đúng rồi, nói đến tăng ca suýt chút quên nói với em.
Lần trước em nhờ anh báo cáo điều tra của K.K em nhớ không?"
"Vâng.
Em có nói với Tuyết Trì chuyện này nhưng có vẻ anh ấy không có nhiều năng lượng để phân tâm."
"Ừ, anh không có phát hiện gì mới." Đàn anh mở điện thoại, mở ảnh chụp: "Anh lén chụp lại.
Hôm đó lúc bọn họ điều tra thông tin nạn nhân anh có lưu ý đến hồ của K.K.
Không phải K.K không có liên quan đến cha ruột của Lâm Tuyết Trì, lúc anh ta là đội trưởng sở cảnh sát San Francisco, anh ta từng phụ trách vụ án bạo hành gia đình của cha ruột Lâm Tuyết Trì.
Em nhìn ở đây, tên Oscar đúng không?"
Allison kinh ngạc: "Đúng vậy, đây là tên cha đẻ của anh ấy.
Này là sao? Sao lại có tên Oscar?"
"Đây là báo cáo hồ sơ vụ án từ Sở cảnh sát San Francisco.
Tất cả các vụ án đều được ghi lại, ai đã báo cáo vụ án, ai phụ trách vụ án, khi nào cảnh sát được điều động, cảnh sát là ai và vũ khí họ sử dụng.
Năm , một nhân viên xã hội đã báo cáo hành vi bạo lực gia đình của Oscar với Sở Cảnh sát San Francisco, vụ việc đã được Sở Cảnh sát San Francisco tiếp nhận và giao cho K.K là người phụ trách chính."
Allison nói: "Anh cho rằng cái chết của K.K có liên quan đến cái chết của Oscar?"
"Ừ." Đàn anh gật đầu: "Trước mặt FBI vẫn chưa xác định được mối liên hệ giữa hai vụ án.
Có phải em nên hỏi Tuyết Trì chút không, xem anh ta có ý kiến gì về chuyện này? Năm đó anh ta là nạn nhân bị Oscar bạo hành gia đình, chắc chắn anh ta biết K.K."
Allison im lặng.
Cô nhớ lại chi tiết cuộc trò chuyện với Lâm Tuyết Trì.
Khi cô hỏi anh có biết K.K không, anh nói thế nào?
– Anh biết...!có lẽ là biết.
Lâm Tuyết Trì mở hộp thuốc lá do khách sạn cung cấp và châm một điếu.
Làm bác sĩ anh rất ít hút thuốc và anh cũng rất không thích mùi thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng khi đầu óc rối bời cần bình tĩnh lại anh sẽ cân nhắc hút một điếu.
Tác dụng an thần của nicotin nhanh chóng khiến anh bình tĩnh lại, anh nhớ đến nụ cười của người cha anh đã nhìn thấy ở cửa phòng bệnh ngày đó.
Một người cha thế nào sẽ mỉm cười khi con trai mình chết? Điều gì làm gã vui vẻ như thế?
Lâm Tuyết Trì không tin tất cả các bậc cha mẹ trên thế giới sẽ yêu thương con cái của họ một cách vị tha, cha ruột của anh là một ví dụ rất tốt.
Nhưng anh cũng không cho rằng Oscar sẽ cười nếu anh chết, có lẽ không khóc nhưng cũng không đến mức cười.
Oscar thuần túy là thích bạo lực, gã thích là quá trình bạo lực chứ không phải kết quả của bạo lực, kết quả với gã chỉ là gia vị.
Nếu Lâm Tuyết Trì bị đánh chết, Oscar sẽ hối hận sau này mất người để đánh và gã cũng sẽ không vui khi đứa trẻ bị mình đánh chết, đối với gã mà nói, đó không phải là cảm giác thành tựu.
Nói cách khác, những gì cha đứa bé muốn là cái chết của nó.
Kết quả của sự tử vong này mang đến cho gã cảm giác thành tựu, do đó gã cảm thấy vui vẻ.
Lâm Tuyết Trì nghĩ tới đây thì rùng mình.
Dụ Giang kết thúc công việc trở về khách sạn và nhìn thấy đứa trẻ của mình đang ngồi hút thuốc trên bệ cửa sổ.
Vị bác sĩ trẻ tuổi chống cằm bằng tay cầm điếu thuốc, vươn dài chiếc cổ thanh mảnh sạch sẽ, tô điểm cho ngọn tóc đen mượt làm nổi bật làn da mỏng manh ẩm ướt.
Anh rít một hơi thuốc, tàn thuốc còn sót lại bao phủ khuôn mặt anh như tấm màn che của một quý cô nhẹ nhàng che đi biểu cảm trong mắt.
Khi làn khói tan và tấm màn che được vén lên, Dụ Giang cảm nhận được một Lâm Tuyết Trì rất chân thật đang ngồi trước mặt mình.
"Về rồi?" Bác sĩ ngoại khoa dập điếu thuốc không chút lúng túng.
Dụ Giang cởi áo khoác và khăn quàng cổ, đi qua hôn anh: "Không ra ngoài chơi à?"
"Chiều có về Byrne thăm, vốn định hẹn chủ nhiệm ăn tối nhưng họ có ca phẫu thuật, không rảnh nên chuyển sang giữa trưa ngày mốt." Lâm Tuyết Trì rất tự nhiên tựa vào lòng gã, cười nhạt: "Tôi tưởng rằng đêm nay ông phải xã giao."
"Dr.
Lim, bây giờ trong mắt họ ta không có chút hấp dẫn nào cả." Dụ Giang hôn chóp mũi anh: "Mấy lão già suốt ngày đắm chìm trong học thuật thích gương mặt mới mẻ của em hơn, nếu em không xuất hiện, họ từ chối tiếp đãi ta."
Lâm Tuyết Trì bị gã làm cho hơi ngứa mũi, anh cười khẽ: "Ông cũng có ngày hôm nay."
"Hiếm khi hai chúng ta cùng nhau ra ngoài, ta nghĩ nên ở cạnh em nhiều hơn." Giọng Dụ Giang trầm thấp.
Lâm Tuyết Trì nhìn thấy ánh sao phản chiếu trên cửa sổ trong mắt gã.
Thật sự là anh chưa từng đi chơi riêng với Dụ Giang, khi Lâm Tuyết Mi còn, cho dù Dụ Giang có đưa họ ra ngoài du lịch thì cũng là ba người đi chơi cùng nhau.
Sau đó, anh có quan hệ thân mật với Dụ Giang và hầu như không có cơ hội ra ngoài chơi như thế này.
Đây là chuyến đi đầu tiên chỉ thuộc về hai người họ.
"Chúng ta thế này...!có được xem là tuần trăng mật không?" Lâm Tuyết Trì dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc áo sơ mi lụa của gã.
Dụ Giang dịu giọng: "Ừ, có muốn đi đâu không, chúng ta có thể đi."
Lâm Tuyết Trì nhướng đuôi mắt, dùng giọng quyến rũ ám chỉ: "Thật à? Người đi cùng em hửm? Đừng lừa em."
Dụ Giang hôn lên vành tai anh, dùng chất giọng say đắm lòng người: "Ta yêu em, em cũng yêu ta.
Chúng ta đã đạt thành nhất trí rồi nhỉ?"
Lâm Tuyết Trì liếc nhìn tờ báo nhàu nát trong thùng rác, hơi xấu hổ buồn bực: "Tôi còn nói được gì trước mặt phóng viên chứ? Bớt ảo tưởng đi."
Dụ Giang hôn lên cổ anh, giọng điệu không chút tổn thương: "Được rồi, ta cũng không ép em phải giữ lời.
Nhưng em biết ta có yêu cầu rất cao với bản thân, ta nói với họ, ta ở cùng em nên mới không đi xã giao, ta hy vọng mình thành thật giữ lời."
Lâm Tuyết Trì bị gã hôn đến choáng người, vừa đẩy gã vừa nói: "Đừng..."
Hai ngày nay bọn họ làm rất nhiều lần, anh tự hỏi không biết Dụ Giang có phát hiện gì không, anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ tâm tư của Dụ Giang.
Gã luôn kéo anh lên giường và thỏa mãn anh bằng tình dục.
Lúc này Lâm Tuyết Trì thực sự không muốn làm lắm, kể từ khi nhận được email của Allison, anh ấy đã bắt đầu rối bời, dù cả khi Dụ Giang ôm anh vẫn không thể cho anh đủ cảm giác an toàn.
"Tôi có chuyện muốn nói với ông, chờ chút lại..." Lâm Tuyết Trì đẩy gã ra, mặt mày đỏ ửng.
Dụ Giang kiên nhẫn dừng lại: "Chuyện gì?"
"Vốn không muốn nói cho ông nhưng tôi hơi lo lắng..." Lâm Tuyết Trì cụp mắt nhìn tay hai người đang đan vào nhau, ngón tay anh vuốt ve lòng bàn tay Dụ Giang: "Có người tìm được K.K, họ nhìn ra chút manh mối."
"Họ," Dụ Giang đan mười ngón cùng anh: "Là ai? FBI à?"
"Ừm," Lâm Tuyết Trì nói: "Sớm muộn gì họ cũng tra ra được mối quan hệ giữa Oscar và K.K..."
Gương mặt u buồn của anh rơi vào mắt Dụ Giang, người cha để đứa trẻ tựa vào lòng mình: "Không sao, có ta ở đây."
Lâm Tuyết Trì ôm eo gã, nhìn thành phố NY rực rỡ ngoài cửa sổ: "Lâu lắm rồi chúng ta không về San Francisco nhỉ?"
"Ừm," Dụ Giang dùng cằm vuốt ve đỉnh tóc anh: "Em có về thăm không?"
Lâm Tuyết Trì thở dài: "Cũng nên trở về thôi, đúng không?".