Đã mấy ngày Allison không liên lạc được với Lâm Tuyết Trì, thậm chí cô còn đến bệnh viện tìm nhưng y tá ở quầy lễ tân không phải nói anh đang ở phòng phẫu thuật thì cũng là không có mặt ở bệnh viện, hoặc đơn giản nói rằng cần phải hẹn trước mới gặp được.
Cô gái bắt đầu lo lắng Lâm Tuyết Trì sẽ thật sự làm chuyện gì đó ngu ngốc. Đến thứ ba cô bồn chồn lo lắng, mắt giật liên tục. Điện thoại của Lâm Tuyết Trì đã hoàn toàn tắt máy, cô đến trường học Công giáo muốn tìm người nhưng khi đến nơi trong trường đã chẳng còn ai, cô lại lo mình đánh rắn động cỏ nên không dám tìm giáo viên chuyên môn để hỏi tình huống.
Quả nhiên vào ngày thứ tư người đàn anh học pháp y nói với cô, buổi sáng cảnh sát nhận được tin báo rằng Briden Gore mất tích, ông ta đến trường học Công giáo tham gia tọa đàm và mất tích vào lúc đi toilet nghỉ giữa giờ. Trường buộc phải tạm dừng buổi tọa đàm, cho đến sáng ngày hôm sau cũng không thể liên lạc được với Briden. Ông ta để lại tài liệu, ví tiền và hành lý ở trường, chỉ có điện thoại mang theo bên người nhưng cũng đã tắt máy, cảnh sát không thể tìm được bất kỳ tín hiệu nào.
Vì ở một mức độ nào đó Briden Gore cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng trong tôn giáo và học thuật, cảnh sát rất coi trọng chuyện này, trước mắt sở cảnh sát Seatte hiện đang tiếp nhận vụ án. Tin tốt duy nhất là không ai liên kết sự biến mất của ông ta với "vụ án tiểu não trái San Francisco". Nhưng Allison tin rằng nếu cảnh sát lần theo hành lý của ông ta để lại, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra manh mối, khi đó chỉ sợ rằng Lâm Tuyết Trì cũng không thể giải thích được.
Allison hoảng sợ, cô không thể quyết định ngay được.
Cô như phát cuồng muốn tìm ra Lâm Tuyết Trì để hỏi xem đến cùng anh đang làm gì, buổi tối đi ngủ thậm chí cô còn lo rằng Lâm Tuyết Trì có giết Briden Gore trong cơn nóng giận hay không. Lúc này cô mới nhớ đến Dụ Giang, nếu như những người khác không thể tìm được Lâm Tuyết Trì thì người duy nhất có thể biết tung tích của anh là Dụ Giang.
Allison vẫn ôm thái độ hoài nghi liệu Dụ Giang có phải kẻ sát nhân hay không. Dù sao cô không có chứng cứ, không thể kết luận bừa bãi được, dù cho Lâm Tuyết Trì đã mô tả Dụ Giang giống như một Ulysses sống động như thật trước mặt cô nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là mô tả chủ quan. (Người đề xuất kế hoạch ngựa thành Troy, bức tranh địa ngục của Dante xúi người ta trở thành kẻ ác.)
Allison lấy hết can đảm, cuối cùng gõ cửa lớp học của Dụ Giang.
Tiết học đã kết thúc, cô đi đến bục giảng, thận trọng đến gần Dụ Giang: "Giáo sư."
Dụ Giang mỉm cười: "Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho trò?"
"Ừm, tôi tên Allison Owell, là bạn học của Tuyết Mi, có lẽ ngài còn nhớ tôi." Allison vừa nói vừa quan sát vẻ mặt gã: "Tôi không phải sinh viên lớp ngài, tôi chỉ đến đây nghe một khóa."
Lớp này là lớp công khai, cho phép các sinh viên khác tham dự. Dụ Giang nói: "Hoan nghênh, tôi đã nghe Tuyết Trì nói về trò, cảm ơn trò đã chăm sóc Tuyết Mi ở trường, con bé thật may mắn khi có người bạn như trò."
Allison hơi ngượng: "Chuyện là thế này, tôi... quen biết Dr.Lim là vì Tuyết Mi, anh ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi nhưng mấy ngày nay tôi không liên lạc được với anh ấy, có hơi lo lắng không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không, anh ấy bị ốm sao?"
Dụ Giang gật đầu: "Hai ngày nay quả thật thằng bé có chút không khỏe, đang tĩnh dưỡng ở nhà, cảm ơn trò đã quan tâm."
Allison nói: "Vì anh ấy tắt điện thoại nên tôi tưởng anh ấy đã xảy ra chuyện gì, không có gì thì tôi an tâm. Cảm ơn ngài."
Dụ Giang cầm túi laptop lên, vốn định tạm biệt cô nhưng lại chợt dừng bước: "Một mình thằng bé ở nhà tôi lo sẽ chán, mất khẩu vị, có lẽ có ít người sẽ tốt hơn. Nếu như không phiền, trò có sẵn sàng đi thăm thằng bé không? Có người đồng lứa tâm sự có lẽ sẽ tốt cho bệnh tình hơn."
Allison căng thẳng ngay lập tức, cô muốn từ chối theo bản năng. Cô nghĩ ngay đến Connie Baker chết oan uổng. Trong tưởng tượng của cô, biệt thự của Dụ Giang biến thành một cái miệng đẫm máu chờ cô bước vào địa ngục.
Nhưng sự cám dỗ đến gặp Lâm Tuyết Trì lại rất lớn. Trong lòng cô có một mảnh sương mù, cô cần phải vào trong căn nhà đó mới có thể cởi bỏ nó, rốt cuộc Dụ Giang giấu gì trong đó? Đâu là bí mật Lâm Tuyết Trì đang cố gắng che đậy? Bây giờ Briden Gore đang ra sao? Mối quan hệ giữa hai cha con Lâm Tuyết Trì và Dụ Giang đến cùng là thế nào? Chỉ khi bước vào căn nhà kia mới có thể tiếp cận gần hơn với sự thật, chỉ có vào đó mới có thể phát hiện ra một số manh mối.
Allison hít một hơi thật sâu, âm thầm lấy hết can đảm: "Được. Tôi sẵn sàng đi thăm anh ấy."
Dụ Giang cười: "Thằng bé sẽ rất vui. Vừa hay tôi phải đến văn phòng lấy một số tài liệu bổ sung, trò đi với tôi nhé, sau đó chúng ta cùng về. Lúc này hẳn là kịp bữa tối. Tôi sẽ gọi dì làm nhiều thức ăn là được."
"Làm phiền ngài." Cô gái đi theo.
Khó được khi Lâm Tuyết Trì phẫu thuật xong tâm trạng khá tốt, anh nhận lời mời tham dự bữa tiệc đồng nghiệp của Walter. Anh rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao của bệnh viện, được xem như là "lính mới" ở đây, lúc bắt đầu, chủ đề của mọi người xoay quanh anh ít nhất phải mười phút.
Điều này làm cho Lâm Tuyết Trì cảm thấy không thoải mái, anh không quen trở thành tâm điểm của chủ đề, anh vốn cho rằng mình đi tham gia mấy tiệc rượu với Dụ Giang đã có thể xem như thoải mái tiếp xúc với người lạ, nhưng những nơi Dụ Giang đưa anh đến là những khách sạn cao cấp, chơi vài trò tao nhã, hoàn toàn khác một trời một vực với nơi ầm ầm nhạc rock heavy metal và những trò đùa tục tĩu.
Sau khi uống cạn hai cốc bia, cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng không chịu được không khí trong quán bar nữa, anh ra trước cửa hít thở và hút thuốc.
Walter nhìn ra trạng thái hôm nay của anh không quá tệ, mang cho anh một ly cà phê nóng: "Lần đầu tới à?"
Lâm Tuyết Trì lắc đầu, chỉ vào cánh cửa sắt đen có dán kẹo cao su: "New York cũng có nơi thế này, lúc trước có một người bạn mở quán bar mời tôi đến cắt băng trước khi mở quán, tôi có đến đó một lần. Nhưng đã rời đi trước khi khai trương."
Walter cười: "Có vẻ cậu không giống loại người thích đến những nơi thế này. Tôi còn ngạc nhiên sao hôm nay cậu lại đến, ăn mừng tạm biệt độc thân à?"
"Ai nói thế?" Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Tôi bận thế này làm gì có thời gian yêu đương."
"Trông cậu như đang yêu." Walter nhíu mày: "Đừng hỏi sao tôi lại biết, đàn ông sau khi yêu có cảm giác rất lạ, trên người cậu có cảm giác đó."
Lâm Tuyết Trì buồn cười: "Vậy anh cảm thấy tôi đang yêu ai?"
Walter nhấp cà phê: "Cái này sao tôi biết được? Là cô gái mũm mĩm kia nhỉ? Cô ấy đến tìm cậu rất nhiều lần."
"Không phải cô ấy." Lâm Tuyết Trì nói: "Hai chúng tôi là bạn."
"Tôi thấy cậu dường như không có hứng thú mấy với phụ nữ, cậu gay à?" Walter không thể không hỏi: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, cũng không kỳ thị bất kỳ giới tính nào, chỉ là tò mò thôi."
Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Không, tôi không phải gay, chỉ là... có lẽ tôi không thích hợp để yêu đương."
"Ha ha, một giả thuyết thú vị. Đã từng bị tổn thương trước đây ư?"
"So sánh thế này, cuộc sống hiện tại của tôi là một hàm bậc hai với hai biến bất định X và Y, một là thời gian một là không gian. Nhưng hai biến này có ngưỡng cố định và có thể kiểm soát được phép toán của nó, tức là tất cả kết quả của phương trình này, dù cả khi có . loại thì chí ít tôi cũng biết nó có rất nhiều kết quả." Lâm Tuyết Trì bĩu môi: "Nhưng khi một người khác thêm vào, hàm này trở thành hàm bậc bốn và các biến trở thành X, X, Y và Y, có nghĩa là một tập hợp thời gian và không gian khác đi vào hàm. Anh hiểu chưa?"
Walter hiểu ý: "Vì cậu không biết giá trị của X và Y, phép toán còn được người khác kiểm soát nên hàm số này hiện không hoàn toàn thuộc về cậu, cậu không biết điều gì sẽ xảy ra sau dấu bằng."
"Thật ra kết quá không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là vấn đề của phép tính." Lâm Tuyết Trì nói: "Anh không thể tách bốn biến trong một hàm thành hai hai rồi cưỡng ép thêm ngoặc đơn, sau đó tính của mình trước rồi hợp nhất lại, đây không phải là cuộc sống của hai người nữa, đây là phép tính của bốn biến, sự kết hợp, thống nhất, tất cả trở nên không kiểm soát được. Cuộc sống của chúng ta là thế, trong xã hội, không phải ai cũng tính các biến của mình trong ngoặc trước rồi sau đó cộng lại cho ra kết quả sau dấu bằng, bởi vì anh không biết tác động thay đổi của biến này với biến kia, nó là kết quả của nhiều tổ hợp, nó ảnh hưởng kết quả lẫn nhau."
Walter gật đầu: "Chỉ có thể nói dục vng khống chế của bác sĩ ngoại khoa quá mạnh, có đôi khi không được thỏa đáng."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Thật ra cuộc sống bây giờ của tôi cũng ổn. Anh xem, nếu tôi tiếp tục làm việc thế này, có thể sau năm mươi tuổi tôi sẽ ít phẫu thuật hơn nhưng tôi biết sau khi về hưu tôi sẽ có đủ lương hưu. Công ty bảo hiểm hoàn toàn có thể bảo đảm tuổi già cho tôi, sau đó tôi sẽ đến Palm Springs mua một căn nhà nhỏ, nuôi mèo nuôi chó, trồng hoa phơi nắng mỗi ngày, sống thoải mái như nữ hoàng Anh không cần phải lo lắng điều gì."
Walter đùa: "Hóa ra cậu cũng có cái nhìn cuộc sống đơn giản thế."
"Sao tôi lại không có?" Lâm Tuyết Trì dở khóc dở cười: "Tôi trông có chỗ nào khác lạ lắm hả? Phải cần một cuộc sống khác biệt?"
"Ý tôi không phải vậy," Walter lắc lắc cốc cà phê trong tay: "Cậu cho người ta cảm giác... tôi nói cậu đừng giận, cậu nhìn nhóm bác sĩ chính chúng ta xem, mặc dù mỗi người một tính cách khác nhau nhưng sau khi xuống bàn phẫu thuật sẽ trở về trạng thái ôn hòa, khá cảm tính, nhưng cậu cho tôi cảm giác cậu luôn đứng trên bàn mổ, mà cậu lại thích ở trong trạng thái này."
Lâm Tuyết Trì ngẩn ra: "Tôi không ngờ anh lại nghĩ thế."
"Nếu tôi nói sai, cậu đừng so đo." Walter mỉm cười.
Lâm Tuyết Trì chạm ly với anh ta: "Không sao, tôi biết tính cách của mình có rất nhiều khiếm khuyết. Chỉ là... tôi cố gắng không gây rắc rối cho người khác."
Walter đùa: "Cậu biết gì không? Con người sẵn sàng kết bạn với một người hơi rắc rối nhưng trông vui vẻ, vì dù cho người đó có rắc rối đi chăng nữa thì cuối cùng anh ta sẽ biến rắc rối thành một cơ hội để mối quan hệ thân thiết hơn. Họ gọi cái đó là "mùi tình người". Còn cậu thì ít cái mùi tình người đó."
Lâm Tuyết Trì hiểu được ý đùa của anh ta: "Phụ nữ luôn rất thích tôi."
"Đó là do cậu điển trai." Walter bất bình: "Ba mươi tuổi nhưng mặt hai mươi, đương nhiên phụ nữ thích cậu rồi."
Lâm Tuyết Trì bật cười, anh lấy điện thoại ra xem giờ, thấy hơi muộn, anh phải gọi cho Dụ Giang để báo hành trình –
"Tôi liên hoan với đồng nghiệp, chắc phải sau mười hai giờ mới về, ông ngủ trước đi, đừng chờ tôi."
Bên phía Dụ Giang rất yên tĩnh: "Bên ta vẫn chưa kết thúc. Em uống rượu à? Có lái xe không? Có cần ta đi đón em không?"
Lâm Tuyết Trì biết gần đây gã chuẩn bị xuất bản một cuốn sách: "Tôi bắt xe được, rất xa chỗ ông, đừng qua đây."
"Vậy thì chú ý an toàn, khi nào về nói với ta một tiếng." Dụ Giang nói.
"Ừ, nói nhiều quá." Lâm Tuyết Trì vội vàng cúp máy.
Dụ Giang hờ hững để điện thoại xuống, mang ý xin lỗi: "Ngại quá, tôi bị điện thoại quấy rầy."
Giọng của gã rơi vào một căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, nó có vẻ rất trầm và nhẹ nhàng.
Trên chiếc ghế dựa vào tường, một cô gái chật vật bị trói hai tay ra sau lưng, hai chân bị còng lại, cả khuôn mặt được trùm mũ đen chỉ chừa lại phần miệng một vết cắt mảnh. Sau khi cô nghe giọng nói của gã đàn ông, cô thở dồn dập nhưng cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo không làm ra bất kỳ hành động kịch liệt nào.
Vẻ căng thẳng của cô gái rơi vào mắt Dụ Giang, gã cười nói: "Chúng ta vừa nói đến chỗ nào rồi?"
Cô gái đè nén sự sợ hãi: "Là Tuyết Trì hả? Vừa nãy là anh ấy gọi điện đến sao?"
"Đúng vậy." Dụ Giang nói: "Vừa rồi quả thật là thằng bé."
Cô gái hít sâu một hơi: "Anh ấy sẽ phát hiện ra, anh ấy sẽ phát hiện ra tôi mất tích. Ông định giải thích với anh ấy thế nào? Chuyện này có lợi gì cho ông. Ông có thể không cần phải bắt tôi. Tôi không làm hại gì đến ông."
Dường như Dụ Giang thấp giọng cười: "Nếu như cô là tôi, cô thấy tôi phải giải thích thế nào với thằng bé?"
"Ông có ý gì?" Cô gái không hiểu: "Tôi không biết."
"Cô Owell, có lẽ Tuyết Trì chẳng thuần khiết tốt bụng như cô tưởng tượng, tôi rất xin lỗi vì đã phá vỡ một số ấn tượng của cô về thằng bé. Nhưng tôi nghĩ trong lòng cô cũng có nghi ngờ, đúng không?" Dụ Giang nói: "Ví dụ như nói thằng bé thà tin một cô gái là cô, nhờ cô lén lút làm một vài chuyện hơn là liên lạc với cảnh sát?"
Allison bị nói trúng phóc, cô không dám nói tiếp nữa.
"Làm một người đi trước, tôi có vài lời nhất định phải nhắc nhở cô, trong tình huống chưa xác định được đối phương có phải là bạn hay không thì đừng tùy tiện kết giao, bởi vì cô không biết đến cuối cùng họ là loại người nào." Dụ Giang nhẹ giọng.
Câu này làm Allison cao giọng: "Ông nói bậy, Tuyết Trì sẽ không lừa tôi!"
Giọng điệu này của cô làm Dụ Giang nhớ đến Tuyết Mi. Tuyết Mi cũng nói những điều tương tự thế này trước khi chết, giống hệt nhau. Nhưng thái độ tự cho mình là đúng của những cô gái này làm Dụ Giang thấy nhàm chán. Nếu nói tình cảm gần như trong sáng của Lâm Tuyết Mi dành cho Lâm Tuyết Trì là do ảnh hưởng của huyết thống thì những lời Allison Owen lại làm Dụ Giang thấy rất buồn cười. Gã nhìn thấu linh hồn tội nghiệp của cô gái chẳng tốn chút sức, có lẽ cô gái tự nguyện bước vào vũng nước đục này, thậm chí Lâm Tuyết Trì đã từng ngăn cản cô nhưng cô vẫn bước đến bờ vực nguy hiểm với những động cơ không giải thích được. Cô cho rằng mình có thể cảm động Lâm Tuyết Trì, có thể thay đổi thằng bé hoặc ít nhất cô gái có thể nhận được một sự thật không có ý nghĩa gì với mình – ngay từ đầu chuyện này đã không liên quan gì đến cô — kết quả là cô gái không những không thể đến gần Lâm Tuyết Trì, thậm chí còn đưa mình vào nguy hiểm. Cô nên thấy sợ hãi nếu còn chút lý trí bình thường, nên tách mình khỏi Lâm Tuyết Trì và rũ sạch mọi thứ để bảo vệ tính mạng của mình làm ưu tiên hàng đầu. Muốn làm gì cũng phải cần có mạng mới làm được.
Nhưng cô gái không làm vậy, cô làm điều ngu ngốc, có lẽ cô vẫn còn say sưa trong cảm giác được làm "người bạn trung thành của Lâm Tuyết Trì", cô tin rằng Lâm Tuyết Trì sẽ đến cứu mình, sẽ bị mình làm cảm động, như thế tình cảm của cô sẽ được đền đáp. Đến khi nào những cô gái này mới từ bỏ ảo mộng và sống một cuộc sống thực tế nhỉ?
Dụ Giang giễu cợt nhìn đồng hồ: "Không thì thế này, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện."