Sau khi đến San Francisco, Lâm Tuyết Trì không vội đến viện dưỡng lão ngay, anh về nhà cũ trước.
Đây là một khu xập xệ liền kề với phố Tàu. Khu vực này là khu ổ chuột, nơi dân da đen, dân Mexico và dân Trung quốc cùng chung sống, những hàng quán nhỏ trên đường bị bọn buôn m túy tuần tra, nhìn thấy những người trẻ tuổi đi ngang qua sẽ chủ động tiến lên chào hỏi và nhìn họ bằng ánh mắt cười cười, nói hey người anh em, tâm trạng hôm nay vui không? Có khi họ sẽ đưa thẳng cho một điếu thuốc mà không quan tâm đến độ tuổi khách hàng, hồi Lâm Tuyết Trì mười tuổi đã được hỏi vấn đề "tâm trạng vui không" này.
Người sống dưới tầng hầm không có chỗ phơi quần áo, cột điện bên ngoài trở thành bãi chiến trường của mọi người, ngày nào cũng có mấy người phụ nữ to con mặc đồ ngủ cãi nhau với người khác. Không biết quần áo nhà ai không vắt khô, Lâm Tuyết Trì đi ngang bị nước nhỏ trúng.
Anh bước đi trên hành lang dán đầy giấy quảng cáo, ngửi được mùi chua lên men. Vừa mở cửa vào nhà anh đã sững người trước những túi rác đen khổng lồ được nhét đầy lối đi. Cửa bếp bị những túi rác chặn lại, phồng lên từng bọc, trên sàn còn sót lại những chiếc bánh pizza. Mấy cái pizza này có lẽ đã từ mấy năm trước, thối rửa không thể nhận ra, hoàn toàn bị bao phủ bởi vi khuẩn đen kịt, thậm chí còn chẳng có giòi bọ. Lâm Tuyết Trì đã quá quen với cảnh phòng khách lộn xộn, trong trí nhớ của anh, anh chưa từng thấy căn hộ này được dọn dẹp gọn gàng bao giờ, dù cho có một khoảnh khắc yên bình thì nó cũng nhanh chóng bị cha anh phá thành bãi chiến trường.
Anh tìm thấy một số tài liệu hữu ích và tiền mặt trong chiếc tủ bị khóa trong phòng ngủ, giấy tờ cần dùng để xử lý các thủ tục di thể, anh còn định bán căn hộ này trả lại tiền cho Dụ Giang, nếu còn dư sẽ để lại cho Tuyết Mi đi học sau này.
"Tôi đã liên lạc với công ty bất động sản đến xem nhà của ông, sau khi họ đánh giá sẽ đưa ra mức giá. Nhưng đừng ôm kỳ vọng cao quá." Lâm Tuyết Trì nói: "Nhà đó ít nhất cũng đã bốn mươi năm rồi, có người mua hay không cũng khó nói. Dù cho có, giá cũng sẽ không cao, nói không chừng còn chẳng đủ mua mộ cho ông."
Lão đàn ông trên giường bệnh thoi thóp như thể nghe không rõ anh nói gì.
Lâm Tuyết Trì kéo ghế ngồi xuống cạnh lão: "Còn một số giấy tờ pháp lý cần ông ký tên, tốt nhất ông nên ký lúc còn sống, bằng không sau này chết rồi thủ tục sẽ rất phiền phức. Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, ông thông cảm cho tôi một tí."
Y tá đứng bên cạnh nhìn không khỏi cảm thấy thương cảm cho người thanh niên mặt lạnh này. Sau khi nghe đến đây cô thật sự không nghe nổi nữa, kiếm cớ đi lấy thuốc rồi ra khỏi phòng.
Gã đàn ông già miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt cố gắng tập trung vào Lâm Tuyết Trì, lão ta há miệng hô hấp dưới mặt nạ thở, cuối cùng vẫn không phát ra một tiếng nào. Lâm Tuyết Trì muốn lau mồ hôi trên trán lão nhưng tay vô tình đụng phải mặt nạ dưỡng khí, lão đàn ông quay đầu đi chỗ khác như thể không muốn bị đụng vào. Tay Lâm Tuyết Trì khựng giữa không trung, đành phải ngại ngùng thu tay lại.
"Vừa hay có một số việc tôi muốn hỏi ông, tôi vẫn luôn không rõ." Lâm Tuyết Trì hỏi: "Ông còn nhớ một cảnh sát tên K.K không? Đội trưởng Sở cảnh sát San Francisco đã từng thụ lý vụ án của ông."
Lão đàn ông nhíu mày, có chút nghi hoặc: "Ai?"
"Kyle Klum, không nhớ à? Không có gã, có lẽ bây giờ ông đã chết trong tù rồi, ông cũng nên có chút ấn tượng với ân nhân của mình chứ nhỉ?" Lâm Tuyết Trì lấy ảnh chụp từ điện thoại ra cho lão xem: "Ba năm trước khi ông chuẩn bị phẫu thuật bắc cầu, là ông bảo gã đến khách sạn dạy dỗ tôi đúng không? Tôi vẫn luôn không rõ, tại sao ông lại muốn tôi chết đến vậy? Ông sắp chết còn nhớ đến mẹ tôi nhưng tại sao lại nhất định muốn tôi phải chết?"
"Tao không nhớ hắn là ai, khục khục khục..." Lão đàn ông nhỏ giọng.
"Thế à? Vậy không thì sao gã ta lại đến tìm tôi?" Lâm Tuyết Trì hỏi lại: "Chẳng lẽ là gã muốn giết tôi? Nhưng gã nói muốn dạy tôi một bài học giúp ông."
"Nói láo!" Lão đàn ông trừng mắt nhìn anh: "Tao... tao vốn... chưa từng gặp gã."
Lâm Tuyết Trì xích lại gần: "Đương nhiên ông không gặp được gã rồi, bởi vì gã đã chết. Thiện ác có báo, tên khốn gã cuối cùng cũng bị giết. Ông không sợ hả? Ông làm hại nhiều người thế mà, ông hại chết mẹ tôi, ông không sợ có một ngày cũng bị người khác hại hả? Ông sợ à? Ông sợ tôi trả thù ông nên ông muốn giết tôi đúng không? Là thế đúng không?"
Lão đàn ông liều mạng lắc đầu, ông ta giãy giụa giơ tay lên muốn tác động vào đứa con của mình nhưng sức lực chỉ là chạm nhẹ: "Tao... Tao chưa từng muốn... giết mày... cho đến giờ... cũng chưa từng... mẹ mày... kể cả với mẹ mày cũng vậy..."
Lão muốn nói lão chưa từng nghĩ đến chuyện hại chết Lâm Giản. Lâm Tuyết Trì thấy sắc mặt gã xám xịt suy sụp không giống như nói dối cũng hơi do dự. K.K không có động cơ để giết anh, giữa họ không có quan hệ lợi ích thật sự, cũng không thể chỉ vì coi thường anh mà đến để gây phiền phức, chỉ có Oscar mới biết tên cảnh sát này, chỉ có lão mới có thể để K.K đến tìm anh.
Lâm Tuyết Trì đã từng lo lắng cả ngày lẫn đêm rằng Oscar sẽ đánh chết mình nhưng anh cũng biết Oscar chỉ quen dùng bạo lực để đổi lấy sự phục tùng, nói cách khác lão chỉ muốn người khác nghe lời đồng thời sợ hãi lão. Điều này hoàn toàn khác với tính chất cố ý dồn người vào chỗ chết. Cho nên khi K.K xuất hiện ở khách sạn Lâm Tuyết Trì đã rất kinh ngạc, hổ dữ không ăn thịt con, đến cùng anh đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì để gã muốn giết mình? Anh mất hết can đảm, sau cơn tuyệt vọng là sự sợ hãi và hận thù, nhất là sau khi giết K.K anh đã nghĩ, hôm nay là K.K vậy ngày mai thì sao? Có phải còn có người khác muốn đe dọa cuộc sống của anh không? Anh không muốn chết vô ích vì một người cha thế này.
Anh đang phân loại lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình thì điện thoại reo.
ID người gọi - Dụ Giang.
Lâm Tuyết Trì đành phải nhận điện thoại: "A lô."
Giọng Dụ Giang nghiêm khắc: "Em ở San Francisco?"
Lâm Tuyết Trì biết không giấu được gã: "Ừm."
"Sao không nói với ta?"
Lâm Tuyết Trì đỡ trán: "Người còn đang bệnh."
Dụ Giang thở dài: "Bây giờ ông ta thế nào?"
Lâm Tuyết Trì quay lại nhìn lão già nửa mê nửa tính: "Sắp chết rồi, còn một hơi cuối."
"Em muốn giết ông ta?" Dụ Giang hỏi, giọng điệu tùy ý bình thường.
Lâm Tuyết Trì khẽ giật mình, phủ nhận theo bản năng: "Tôi không có..."
Dụ Giang cũng không ngạc nhiên: "Em chưa nhưng em sẽ. Giết ông ta, em mới có thể hồi phục lại khổ sở của mấy năm nay, mới xem như thật sự đánh bại ông ta, em cảm thấy mình cần một nghi thức thế này đúng không? Oedipus giết cha như một nghi thức mang tính biểu tượng cao, con trai thắng cha để chứng minh sự trưởng thành của mình, em định hoàn thành nghi thức này một mình ư?"
"Tôi... tôi vẫn chưa nghĩ kỹ..." Lâm Tuyết Trì mím môi, nói bất chấp: "Dù sao tôi cũng đã từng giết người rồi, giết một người hay giết hai người thì có gì khác nhau? Là ông ta muốn giết tôi trước, là ông ta để người khác đến giết tôi, tôi chỉ bảo vệ chính mình!"
Dụ Giang ở đầu dây bên kia im lặng.
Lâm Tuyết Trì bị sự im lặng này của gã làm cho rùng mình, môi run rẩy: "Người cũng cho rằng tôi là sát nhân đúng không? Người cảm thấy tôi không bình thường đúng không? Tôi muốn giết cha ruột của mình, nói không chừng tôi đã giết người thành quen, sau đó sẽ còn giết thêm những người khác..."
"Tuyết Trì." Dụ Giang ngắt lời anh: "Đây là lý do vì sao ta hi vọng em nói chuyện này với ta. Bản thân em không thể tự đưa ra quyết định, vậy tại sao em không thương lượng với ta? Rõ ràng là em đang sợ, nhưng sao lại không nói với ta chứ?"
Lâm Tuyết Trì đỏ mắt tủi thân: "Tôi sợ người ghét tôi."
Dường như Dụ Giang không ngờ anh sẽ đột ngột nói lời thế này. Gã cười: "Ta yêu em, điều này mãi mãi sẽ không thay đổi."
Lâm Tuyết Trì sụt sịt: "Tôi cũng yêu người."
Một lúc lâu sau Dụ Giang nói: "Nếu em thật sự muốn làm thế ta cũng sẽ không phản đối. Tin ta, trong chuyện giết cha này mức độ tiếp nhận của ta tốt hơn em tưởng tượng nhiều. Hệ thống đạo đức hiện đại mặc dù nghiêm ngặt nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều nghi lễ cổ xưa, vi phạm bản chất con người là điều khó tránh khỏi. Con trai sùng bái và có dục vọng muốn giết cha là điều bình thường, giống như một đồ đằng nguyên thủy được in sâu vào đáy lòng của tất cả các loài động vật giống đực. Rất nhiều cậu bé trưởng thành với ý nghĩ này."
"Nhưng... nhưng... tôi giết lão rồi liệu có trở thành lão không?"
Dụ Giang nói trúng tim đen: "Giết ông ta chưa chắc em đã biến thành ông ta nhưng không giết em sẽ mãi mãi không thể đánh bại lão, nếu không chứng minh điều này, em có cảm thấy sau này em sẽ dùng những người khác để chứng minh em mạnh hơn không? Nếu những người khác có thể chứng minh, vậy tại sao sau khi giết K.K em vẫn không từ bỏ ý nghĩ giết lão? Đây cũng là lý do vì sao em vội vàng chạy về San Francisco nhỉ? Em muốn chắc rằng ông ta còn sống, em chỉ có thể hoàn thành chuyện này khi ông ta còn sống."
Lâm Tuyết Trì im lặng. Dụ Giang nói: "Tuyết Trì, mục tiêu của em vẫn luôn là lão. K.K chỉ là kẻ thay thế, giết K.K em chỉ thắng một phần nhưng K.K không phải lão, những vật thay thế sau này cũng không phải."
Lâm Tuyết Trì không tin được: "Người thật sự muốn tôi giết ông ta à?"
"Đúng, là người bầu bạn cũng như là cha em, ta thật sự nghĩ vậy." Dụ Giang thoải mái thừa nhận: "Oscar Collins chẳng là gì của ta cả, với ta mà nói, sự sống chết của lão chỉ có liên quan tới em, nếu ông ta chết là lợi ích cho em, vậy ta mong ông ta chết. Dù sao cũng tốt hơn là em sống trong nỗi sợ hãi thường trực khi ông ta chết rồi. Thật sự ta rất vui khi em có thể tự mình hoàn thành chuyện này, bởi vì lần này ta không có cách nào giúp em, đây là quá trình em trưởng thành mà ta không thể làm giúp."
Lâm Tuyết Trì cười gượng: "Tôi cho rằng ít nhất người sẽ nói vài lời xã giao gì đó, chẳng hạn như tôi sẽ buồn thương nếu giết lão."
"Nếu em cảm thấy mình không bình thường, vậy ta cũng sẽ chẳng khác gì em." Giọng Dụ Giang chậm rãi.
Lâm Tuyết Trì chợt thấy hối hận khi chạy đến San Francisco một mình: "Nếu lúc này người ở cạnh tôi thì hay rồi."
"Được, vậy mai ta đến." Dụ Giang nói.
Lâm Tuyết Trì ấm áp trong lòng: "Đừng mà, tự tôi có thể xử lý."
Dụ Giang chọc anh: "Ngày mai đừng gọi cho ta khóc lóc bảo "Daddy người mau đến đây, con không biết phải làm sao bây giờ.", đến lúc đó ta không thể chạy đến ngay đâu."
"Vậy người đừng đến!" Lâm Tuyết Trì nói: "Dù sao cũng là chuyện riêng của tôi, nói không chừng còn liên lụy tới người."
Dụ Giang bất đắc dĩ: "Vâng vâng vâng, nói mấy câu cũng không được hử, ta đến là được chứ gì? Sao ta lại để em một mình được?"
Lâm Tuyết Trì nóng mặt: "Thôi đi, người chỉ biết dỗ tôi."
Nghe gã đàn ông nói vậy anh đã yên lòng hơn rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến Dụ Giang có thể ở cạnh là anh có cảm giác như giẫm trên núi đá, dù cho con đường có khúc khuỷu thế nào anh vẫn có thể yên tâm bước đi.
Lần cuối Lâm Tuyết Trì đến bệnh viện là vào buổi tối ngày hôm sau.
Các y tá tan làm sớm, trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng. Lâm Tuyết Trì mang theo hoa, anh tìm một chai nước khoáng để cắm hoa vào, sau đó ngồi trước giường bệnh đọc tiểu thuyết. Mãi đến khi trời tối hẳn bệnh nhân mới dần tỉnh lại trong hương hoa.
Lão đàn ông thấy Lâm Tuyết Trì ngồi bên giường lại mỉm cười: "Hoa đẹp lắm."
Lâm Tuyết Trì để sách trong tay xuống: "Ừ, nếu đã đưa tiễn ông thì cũng nên có thành ý một chút."
Lão đàn ông không để ý, ánh mắt lão nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa chớp được kéo lại không thấy cảnh sắc bên ngoài. Thế là lão nói muốn nhìn xem, Lâm Tuyết Trì đi tới bên cửa sổ kéo màn cho lão, bầu trời đen kịt như nước không có một ánh sao nào.
Lão đàn ông thở dài: "Tôi muốn... tôi muốn về nhà..."
Lâm Tuyết Trì trở lại ngồi xuống mép giường: "Được, vậy tôi mang ông về." Anh hờ hững lấy mặt nạ thở trên mặt lão, tắt máy thở bên cạnh, quăng mặt nạ xuống dưới gối rồi lấy một cái khăn tay từ trong túi quần ra trùm mặt lão lại, dưới vẻ mặt dần dần sợ hãi, anh bịt kín miệng chuẩn bị kêu cứu của lão: "Tạm biệt, cha."
Lão đàn ông ư a ngay lập tức: "Ư! Ư —"
Lâm Tuyết Trì rũ mắt, sự vùng vẫy nhỏ bé của cha anh hầu như không đáng kể – Lão đã quá yếu, thậm chí ngay cả việc nhấc tay để ngăn Lâm Tuyết Trì cũng tốn sức vụng về. Lâm Tuyết Trì chán ghét gỡ bàn tay đang nắm lấy vạt áo anh như thể lo lắng quần áo sẽ bị bẩn, tay còn lại giữ chặt mặt gã. Cơ mặt dưới chiếc khăn run rẩy như mặt tường trải qua một trận động đất, nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào theo sự chấn động dữ dội đó.
Một lúc sau, cơn chấn động bắt đầu chậm lại, chân tay lão đàn ông cứng ngắc, hai tay giơ lên làm một động tác đầu hàng trong vô vọng. Lâm Tuyết Trì bất động, hai tay dùng hết sức đè lên mặt lão, hai chân lão đột ngột đạp lên không trung rồi nện xuống giường.
Ngay sau đó, sự run rẩy, vùng vẫy cùng dừng lại. Lâm Tuyết Trì thở dốc, ngon tay run khe khẽ, cảm giác hơi thở giữa mấy ngón tay đã biến mất, tay anh vừa rời khỏi mặt lão đàn ông, khăn tay trượt xuống để lộ một đôi mắt to lồi ra và cái miệng hơi hé.
Lâm Tuyết Trì nhìn đôi mắt đó, thở dài khép chúng lại: "Ông giết tôi một lần, tôi giết ông một lần. Chúng ta không ai nợ ai, cha."
Anh vẫn ngồi ở mép giường, bóp miệng lão đàn ông đeo mặt nạ thở, bật máy thở lên cho lão lần nữa, sau đó thu dọn ga trải giường lộn xộn. Anh ngồi đến khi sắp đến giờ kiểm tra phòng ban đêm anh mới rời đi.