Canh hai tam khắc, dưới chân Liên Vân Trại chợt nổi lên một trận la hét chém giết, âm thanh vang xa đến tận trong trại.
Nam Phụng Đồng choàng tỉnh dậy, thấy Thích Thiếu Thương và mấy người tướng lĩnh chạy ào vào trướng, dáng vẻ vô cùng khẩn trương: “Nam đại nhân, có một đội quân Liêu lớn đến tập kích, xem ra người Liêu đã biết chuyện đội áp lương đang ở Liên Vân Trại!”
Tim Nam Phụng Đồng hụt mất một nhịp, đáp lại: “Tin tức của người Liêu quả là nhanh thật!”
Thích Thiếu Thương nói: “Tại hạ và Cố Tích Triều đã bố trí trại binh chống trả, nhưng chỉ dựa vào trại binh thì không thể địch lại người Liêu!”
Nam Phụng Đồng nói: “Chúng ta còn lại gần một ngàn binh lực, đành miễn cưỡng phái ra đối phó, chỉ mong Hách Liên Tướng Quân kịp thời đến cứu viện!”
Thích Thiếu Thương gật đầu: “Được! Vậy tại hạ đi bố trí binh sĩ! Nam đại nhân hãy ở lại đây, tuyệt đối đừng ra ngoài!”
Nói xong thì dắt theo mấy người tướng lĩnh đi ra, để lại Nam Phụng Đồng một mình trong trướng.
Nam Phụng Đồng ở trong trướng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vén màn trướng đi ra ngoài.
Y đi lên một đài quan sát, từ trên đó vọng nhìn ra xa, quả nhiên có một đạo quân Liêu đang giao chiến với trại binh Liên Vân Trại dưới chân núi.
Chân mày y nhíu chặt, định quay người bước xuống, chợt phát hiện có một người đứng ngay sau lưng, mái tóc dài tung bay trong gió đêm, gương mặt trắng ngời như ngọc, đôi mắt sâu thẫm như đêm đen, đang nhìn mình không chớp mắt.
Nam Phụng Đồng bị đôi mắt này nhìn đến tim cũng nhói lên, cất tiếng: “Cố huynh? Sao huynh lại ở đây?”
Cố Tích Triều nhẹ nhếch khóe môi, nói: “Ta đang ở đây quan sát tình hình, Nam Đại Nhân cũng đang khẩn trương sao?”
Nam Phụng Đồng đáp: “Đương nhiên rồi, đâu chỉ là khẩn trương, mà còn là tim như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên!”
Cố Tích Triều nói: “Nơi này nguy hiểm, e sẽ có tên bay lạc. Đại nhân cũng biết Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn của người Liêu, lỡ bị bắn trúng, không chết cũng tàn phế. Xin Nam đại nhân mau đi xuống.”
Nam Phụng Đồng nói: “Tình hình tối nay có vẻ nguy cấp, ta thân là chủ soái mà chui rúc trong trướng, làm sao coi được.”
Cố Tích Triều do dự một lúc, nói: “Nếu Nam Đại Nhân lo lắng tình hình giao chiến, Liên Vân Trại có một mật đạo thông xuống chân núi, ta sẽ đưa Nam đại nhân theo mật đạo này xuống núi để tiếp cận trận chiến, kịp thời chỉ huy.”
Nam Phụng Đồng gật đầu: “Vậy thì tốt. Chuyện không thể chần chừ, chúng ta đi thôi!”
Hai người đi xuống đài quan sát, Cố Tích Triều đưa Nam Phụng Đồng vào trong mật đạo, nhanh chóng chạy xuống chiến trường ở chân núi.
Ra khỏi mật đạo, gặp ngay bờ suối Hổ Vĩ Khê, khắp nơi đao quang kiếm ảnh, tiếng chém giết vang dội một vùng.
Cố Tích Triều nói: “Nam Đại Nhân tạm chờ ở đây, ta giải quyết mấy tên lính Liêu ở xung quanh, rồi đưa Nam đại nhân đi tiếp!”
Y nói xong thì phi thân nhảy vào vòng chiến, như chim ưng giữa một bầy bồ câu, đánh bọn quân Liêu xung quanh tơi tả, tiếng hét thảm vang trời.
Mấy tên quân Liêu còn lại thấy tình thế bất lợi, vội vàng bỏ chạy, Cố Tích Triều truy sát không tha, chỉ chớp mắt đã vượt ra khỏi Hổ Vĩ Khê, bờ bên kia lại dậy lên tiếng chém giết.
Thân ảnh y hòa lẫn vào màn đêm, không còn phân biệt được nữa.
Nam Phụng Đồng thấy y rời xa, liền ngồi thụp xuống, nắm lấy một tên người Liêu đang nằm rên rỉ trên đất, bắt hắn ngửa đầu lên.
Tên người Liêu này mặt mày đầy máu, hơi thở thoi thóp, Nam Phụng Đồng ra sức lắc lắc hắn, hỏi bằng tiếng Khiết Đan: “Ngươi là thuộc hạ của ai?”
Tên người Liêu đó trả lời đứt quãng bằng tiếng Khiết Đan: “Ta là, là thuộc hạ của nguyên soái Ngột Lỗ Nhĩ…”
Nam Phụng Đồng nói: “Ta đã hẹn trước với Ngột Lỗ Nhĩ, giờ Thìn phát động tấn công, nội ứng ngoại hợp, tại sao lại hành động trước thời hạn?”
(giờ Thìn: -g sáng)
Tên Liêu binh đáp: “Nguyên soái, nói, nói sợ đêm dài lắm mộng, phải, phải tốc chiến tốc thắng…”
Nam Phụng Đồng nghiến răng: “Thật ngông cuồng!”
Y còn định hỏi thêm, bất chợt trước mặt thấy bóng người dao động.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy người tướng lĩnh đang đứng đó, ai nấy đều lộ vẻ bối rối kinh ngạc.
Cố Tích Triều đứng một bên, ánh mắt thâm trầm, tự tiếu phi tiếu.