Chương : Lời Xin Lỗi Không Có Hồi Đáp
Hắn nửa đùa nửa thật, Lộc Thời Thanh liếc mắt, nghiêm túc nói: "Hoài Hư, ta không thể lừa ngươi."
Bùi Lệ giả vờ không rõ: "lừa ta chuyện gì?"
"Ngươi thông minh như vậy, không thể nào không hiểu ý của vi sư. "Khó có dịp Lộc Thời Thanh dùng đến chức vị này, tận lực giữ khoảng cách nói, "Tuy có đủ loại nguyên nhân, nhưng ngươi sai thì chính là sai. Cho dù ta tha thứ cho ngươi thì lại như thế nào?"
nếu là trước kia, thời điểm mọi chuyện còn chư xảy ra. Có lẽ Lộc Thời Thanh sẽ thực sự nhẹ nhàn hời hợt nói một tiếng "Không sao". Nhưng Lộc Thời Thanh đã đến một thế giới hoàn toàn mới, tiếp xúc với những thứ cũng mới hoàn toàn, rồi lại mất đi ký ức, đứng ở góc nhìn thứ ba, tỉnh táo công bằng phán xét sự việc này.
Tình cảm riêng tư bị đào lên, hắn chỉ cảm thấy "Nguyên chủ" Thanh Nhai Quân bi thảm, Bùi Lệ tàn nhẫn.
Thiếu nợ thì trả tiền, gϊếŧ người thì đền mạng, đây là chuyện hiển nhiên. Vì sao đặt ở trên người hắn, hắn lại phải tha thứ?
Bùi Lệ trầm mặc một lát nói, "Đúng vậy... Lại như thế nào."
Lộc Thời Thanh chậm rãi nói: "Ban đầu ta cũng từng may mắn trải qua những thống khổ này, để cho ta cuối cùng sánh đôi với Tinh Tinh. Nhưng nghĩ lại, ta cảm thấy ý nghĩ này vô cùng tốt. Tại sao ngươi phải cảm ơn gian khổ?, chẳng phải là vì mọi người sẽ trôi qua tốt hơn ư?"
Bùi Lệ nghĩ, "Trải qua cực khổ, mới có thể hiểu được rất nhiều đạo lý."
"Ta không cho là như vậy." Lộc Thời Thanh lắc đầu: "Rất nhiều đạo lý, không nhất định phải trải qua bi thảm mới có thể hiểu...cũng không cần thiết phải hiểu."
Nếu như có thể, hắn nguyện ý mãi mãi tin tưởng người khác, thiện chí giúp người. Nhưng hắn không phải thánh nhân, đủ loại khó khăn trắc trở sau này về sau, khiến hắn cũng nãy sinh lòng nghi ngờ người khác.
Bùi Lệ cái hiểu cái không, nhưng nhìn thái độ của Lộc Thời Thanh, là quyết tâm không chịu tha thứ cho hắn.
Sau khi Lộc Thời Thanh nói chuyện cùng hắn, không quá cao hứng, liền đứng dậy rời khỏi, dự định tự mình đi dạo dọc theo bờ biển. Đợi chút nữa thì quay lại tìm Cố Tinh Phùng. Nhưng Bùi Lệ cũng đứng dậy theo. "Sư tôn dừng bước."
Nơi đây là hiện trường hung án năm đó, hai người miễn cưởng đứng trên đá ngầm tựa như cảnh cũ tái hiện. Lộc Thời Thanh bị hắn ngăn lại, trong lòng bỗng nhiên giật thót, theo bản năng lùi về sao một bước, "Ngươi định làm gì?"
Bùi Lệ thu vào đáy mắt. Sắc mặt triệt để ảm đạm.
Lộc Thời Thanh chết hai lần, lại tựa như không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đối với mọi người vẫn ôn hòa thân thiện như cũ, sẽ không vô cớ nổi giận. Thậm chí bời vì có Cố Tinh Phùng bên cạnh, hắn còn thích cười hơn lúc trước.
Mặc dù Bùi Lệ biết mình đã gây ra rất nhiều tổn thương cho Lộc Thời Thanh, những bởi vì những biểu hiện không quá để ý này của Lộc Thời Thanh. Thậm chí hắn còn hy vọng Lộc Thời Thanh có thể triệt để quên đi, mãi mãi cũng không nhắc đến, như vậy cảm giác tội lỗi của hắn cũng sẽ không nặng nề như vậy.
Nếu không phải do hai ngày này mắt thấy Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng tới lui thân mật, trong lòng xúc động, hắn cũng sẽ không chủ động đề cập với Lộc Thời Thanh.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn mới biết được, từ tận đáy lòng Lộc Thời Thanh vẫn đề phòng hắn, sợ hãi hắn, không tin tưởng hắn, từ đầu đến cuối đều không có dự định tha thứ cho hắn.
Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão. Nhớ lại năm đó, sao Lộc Thời Thanh chưa từng thật lòng thật dạ với hắn chứ?
Năm mười lăm tuổi hắn vào Thiên Kính Phong, lúc đó trên Noãn Nguyệt Đài chỉ có một con hồ ly trắng làm bạn với Lộc Thời Thanh. Lộc Thời Thanh vô cùng yêu thương tên đồ đệ có một không hai là hắn này. Chỉ sợ hắn ở Thiên Kính Phong quá đơn điệu sẽ thấy nhàm chán, mỗi ngày đều tự mình đưa hắn đến Hải Lâu Phong tu tập, còn đến trước núi nhờ tiệm cơm làm điểm tâm tinh xảo thêm thức ăn cho hắn.
Nhưng không những hắn không cảm kích mà còn cảm thấy Lộc Thời Thanh dối trá. Ban đầu còn nép đồ ăn Lộc Thời Thanh cho vào Đông Hải, về sau phát hiện thứ này có thể dùng để lôi kéo đệ tử của các phong khác, cũng liền yên tâm thoải mái nhận lấy, mượn hoa hiến Phật.
Sau khi Cố Tinh Phùng đến bên cạnh Lộc Thời Thanh, không phải hắn không có cảm giác nguy cơ. Nhưng du͙ƈ vọиɠ báo thù đã vượt qua hết thảy. Hắn vừa nổi điên ghen ghét Cố Tinh Phùng vừa liều mạng tự nói với bản thân Lộc Thời Thanh là kẻ thù không đội trời chung. Đêm hợp tịch, hắn vì muốn càng dễ dàng điều khiển Lộc Thời Thanh mà thậm chí hắn còn gạt Lộc Thời Thanh đeo Phược Linh Hoàn.
"Đệ tử thích sư tôn, cuối cùng cũng được hợp tịch, tuy là ép buộc sư tôn làm đạo lữ với ta, nhưng cũng đủ khiến ta hài lòng, ta mong sư tôn đeo chiếc Phược Linh Hoàn này. bời vì sư tôn quá lợi hại, ta muốn cảm nhận dáng vẻ sư tôn yếu thế hơn ta...Chỉ cần mang một khắc là được rồi ta sẽ tháo xuống cho người, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đây là câu cuối cùng hữu ích hắn nói ra trước khi Lộc Thời Thanh lâm chung.
Về sau chính là nhục nhã cùng giày vò, xuống tay lạnh lùng.
Ngay cả một câu giải thích hắn cũng không chịu nghe, hiện giờ Lộc Thời Thanh không tha thứ cho hắn, cũng không thể trách được, là chính hắn cắt đứt con đường này.
Trong cổ Bùi Lệ đắng chát, lại nửa thật nửa đùa nói với Lộc Thời thanh: "Sư tôn đừng sợ, trên thân của người không có Phược Linh Hoàn."
Lộc Thời Thanh hơi sửng sờ, giật mình, tu vi của hắn cao hơn Bùi Lệ rất nhiều, có gì mà phải lo lắng cơ chứ?
Bùi Lệ muốn khiến hắn an tâm, dứt khoát lui lại hai bước. Sắc mặt Lộc Thời Thanh dịu lại, hỏi: "Hoài Hư, ngươi còn có chuyện gì?"
Rõ ràng trước mặt Cố Tinh Phùng thì hài hước dí dỏm, nghĩ trăm phương ngàn kế để nói chuyện với Cố Tinh Phùng, Nhưng với hắn ngay cả trò đùa cũng không muốn tiếp nhận.
Bùi Lệ nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu như không có Cố Tinh Phùng, người có thể..."
Câu nói kế tiếp, thật ra hắn không nghĩ kỹ. Sẽ tha thứ cho hắn hay không? Có thể xem hắn là đệ tử duy nhất mà cưng chiều không? Hay là...có thể an tâm hợp tịch với hắn không?
Nhưng ngay lúc hắn chần chờ mở miệng, Lộc Thời Thanh trực tiếp lắc đầu.
Bùi Lệ biến sắc, đang định đặt câu hỏi, thì nghe Lộc Thời Thanh kiên định nói: "Hoài Hư, trên đời này không có nếu như."
Bùi Lệ thở dài, "Sư tôn, hoàn toàn chính xác trên đời này không có nếu như. Nhưng người có thể nói thêm chút, nghĩ thêm chút mà."
Lộc Thời Thanh lắc đầu lần nữa, lúc này giọng nói càng thêm kiên định, gần như lạnh lùng."Vậy chẳng phải là muốn ta lật đổ hết thảy những gì Tinh Tinh đã làm trong trí óc mình? vậy chẳng phải sẽ rất có lỗi với y ư...Hoài Hư. Ngươi là ngươi từng tổn thương người khác, mà Tinh Tinh lại là người hết lòng hết dạ tốt với ta. Hai người các ngươi, không thể so sánh."
Mắt thấy Lộc Thời Thanh bỏ đi, Bùi Lệ bỗng nhiên nhớ đến một buổi sáng bình thường. Khi đó chưa có Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh tiễn hắn về Hải Lâu Phong, đường tắt bên bờ biển, bỗng Lộc Thời Thanh chỉ vào chân trời nơi phương đông nói, ánh bình minh có màu tím, Hoài Hư ngươi mau nhìn xem.
Nhưng mà Bùi Lệ chỉ lo nghĩ đến, làm thế nào mới lặng lẽ đưa Hà Hoa Tô Lộc Thời Thanh cho hắn ra ngoài được, đưa cho Tư Mã Lan danh nỗi như cồn...kết giao với Tư Mã Lan là có thể khiến hắn đứng vững gót chân thêm một bước ở Thương Hải Nhất Cảnh rồi.
Đợi đến khi hồi thần, lúc hắn hững hờ hỏi Lộc Thời Thanh ánh bình minh màu tím ở đâu, Lộc Thời Thanh lại uể oải nói, một đám mây đen bay tới che mất rồi.
Sau này, thỉnh thoảng Bùi Lệ sẽ nhìn về chân trời, có khi cũng có thể thấy được bình minh màu tím. Rồi không nhịn được mà nghĩ, sáng sớm hôm đó ánh mình bình mà mình đã bỏ lỡ khi Lộc Thời Thanh chỉ.
Thế nhưng bỏ qua chính là bỏ qua, vĩnh viễn cũng không thể quay lại.
Bùi Lệ lớn tiếng gọi Lộc Thời Thanh: "Sư tôn, chúc người và Hằng Minh thiên trường địa cửu, mãi mãi không chia lìa.
vốn Lộc Thời Thanh cho rằng Bùi Lệ bị những lời vừa rồi của hắn chọc giận, lại muốn hồ ngôn loạn ngữ vũ nhục Cố Tinh Phùng. Nhưng không ngờ lại nghe được câu này, bước chân dừng lại.
... Tựa hồ, sau khi tỉnh lại, thì chưa từng nghe Bùi Lệ gọi Cố Tinh Phùng là "Hằng Minh", trước giờ đều gọi thẳng tên rất không nể mặt.
Lộc Thời Thanh không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Lệ đưa lưng về phía ánh nắng, tuy cơ mặt cứng ngắt, đáy mắt âm u xám xịt, nhưng ánh mắt lại trong vắt dị thường.
Bùi Lệ nói: "Sư tôn, ta nói thật."
Lộc Thời Thanh dừng một lát, trịnh trọng nói: "Tạ ơn."
Bùi Lệ khom người xuống, hai tay ôm quyền, nâng qua đỉnh đầu, nghiễm nhiên chính là lễ bái sư của Thương Hải Nhất Cảnh.
"Đệ đáy huyệŧ tiễn sư tôn."
Lễ tiết này, phàm là đệ tử Thương Hải Nhất Cảnh đều sẽ biết, mỗi ngày cũng sẽ không thiếu những cái vái chào như thế với sư bối. Duy chỉ có Bùi Lệ, chỉ có hôm đó khi ở trên núi mới kỳ quái vái chào Lộc Thời Thanh một lần. Sau đó thì luôn diện lý do từ chối, , hoặc là đau thắt lưng, hoặc là quá xa lạ, chưa từng hành lễ bái sư với Lộc Thời Thanh.
Đã cách nhiều năm, Lộc Thời Thanh lần nữa thấy hắn khom người, đúng là ngớ ra nửa ngày mới lấy lại tinh thần mà trả lời: "Miễn lễ."
"Tạ ơn sư tôn." Bùi Lệ đứng dậy, khắp khuôn mặt là sự cung kính, vươn tay về phía trước, làm tư thế mời.
Lộc Thời Thanh khẻ gật đầu, cất bước rời đi.
Đi được một đoạn xa, nhưng tựa như Lộc Thời Thanh vẫn còn trong mộng cảnh, lại nhìn Bùi Lệ ở phía xa. Chỉ thấy hắn tựa vào trên đá ngầm, tư thái tùy ý, giống như gánh nặng toàn thân đã tiêu tán,
Mà hình như Lộc Thời Thanh cũng hiểu ra.
Không còn chấp nhất chuyện sống chết, không còn dây dưa chuyện tình thù, mấy chục năm ân oán của hai người họ dừng ở cái cúi đầu này.
Sau nửa canh giờ, Lộc Thời Thanh trở lại Noãn Nguyệt Đài. Chỉ thấy Quỷ Yên Chi tựa ở một gian sương phòng ngây người, thấy hắn từ trên trời giáng xuống, nhướng mày cười cười, phong tình vạn chủng. Lộc Thời Thanh mỉm cười gật đầu với cô ta. Rồi nhìn vào trong phòng, Thánh Chủ nằm ở trên giường hai mắt nhắm chặt.
Cố Tinh Phùng không biết tung tích, chỉ có một tầng linh lực nhàn nhạt bao quanh bên ngoài Thủy tạ.
Xem ra, Cố Tinh Phùng tạm thời tiếp nhận "Cừu nhân" này.
Lộc Thời Thanh không biết lúc này Cố Tinh Phùng làm trì trên nóc nhà Thủy tạ, nhưng nếu Cố Tinh Phùng đã bày kết giới che chắn, hắn sẽ tự giác không đi quấy rầy, chỉ dựa vào hành lang cầu chờ đợi. Trong nước thi thoảng sẽ có cá trắm nhỏ nhô lên tranh nhau ăn hoa sen, Lộc Thời Thanh vừa đếm hai ba con, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên phát ra từ trong nhà thủy tạ.
Lộc Thời Thanh sửng sờ: "Tinh Tinh sao thế?"
Quỷ Yên Chi đi đến đầu cầu, , nghi ngờ hỏi: "Sao thế cái gì?"
Lộc Thời Thanh hỏi cô ta: "Ngươi không nghe thấy động tĩnh bên trong?"
Quỷ Yên Chi nhìn về phía thủy tạ, "Cách cái kết giới, ta nghe thấy bằng cách nào?"
Lộc Thời Thanh hiểu rõ, kết giới của Cố Tinh Phùng có thể ngăn cản tất cả mọi người, duy chỉ không bố trí phòng vệ với hắn. Tròng lòng khẽ động, lập tức phi thân tiến vào trong thủy tạ, quả nhiên không gặp trở ngại. Quỷ Yên Chi thấy hắn như vậy, nhất thời không suy nghĩ nhiều, cũng bay vào theo, nào biết tiếp xúc đến kết giới, tựa như đụng phải bức tường, chỉ nghe một tiếng "đùng" bóng đỏ rơi xuống nước, làm cá trắm cỏ trong nước giật mình chạy trốn khắp nơi.
Lộc Thời Thanh rơi xuống nhà thủy tạ, chỉ thấy Cố Tinh Phùng khoanh chân ngồi ngay ngắn, mi tâm nhíu chặt.
"Tinh Tinh?" Lộc Thời Thanh khẽ gọi.
Nhưng Cố Tinh Phùng không hề có động tĩnh gì, tựa như đang chìm trong mộng cảnh dài dằng dặc.
Trên thực tế, đúng là y đang trong mộng.
Vì thăm dò chân tướng năm đó, y dốc hết toàn lực, đào sâu mỗi một góc ký ức. Thu thập dấu vết tiền nhân để lại và từng đoạn hồi ức khi xưa, lúc này rốt cuộc y đã nhìn thấy được cảnh mà y muốn thấy nhất.
"Đa tạ."
Trời băng đất tuyết, tứ chi đứt đoạn. Thánh chủ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, câu nói này nói ra không có chút sức sống.
Kim Lân bay về phía núi băng, không ngừng xoay tròn, vụn băng bay tứ tung đầy trời, tựa như bão tuyết. Vết máu trên kim lân được bông tuyết rửa trôi, mau chóng nhạt dần.
Vừa mới tàn sát hàng vạn tính mệnh của tộc Tuyết Yêu, Vạn Yêu Vương rất đắc ý. Đi đến bên cạnh Thánh Chủ, muốn ôm người vào ngực mình. "A Dung, những người không tin ngươi đã chết, ngươi cảm ơn ta cũng là lẽ đương nhiên."
Thánh Chủ lại lui lại một bước, tránh đi cái đụng chạm của hắn.
Đôi mày Vạn Yêu Vương chau lại: "Ngươi có ý gì?"
"Ta cám ơn ngươi, đã biến ta thành tội nhân thiên cổ của Sinh Hoa Tuyết Nguyên!" bỗng Thánh Chủ lấy một con dao bằng băng từ trong tay ao ra, ánh mắt kiên quyết. "A Dung...Nhận tội với toàn tộc!"
Một câu vừa dứt, dưới ánh mắt khiếp sợ của Vạn Yêu Vương, vừa nhanh vừa chuẩn hắn cắm thẳng dao băng vào trái tim.