Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương .: Cùng Đến Phố Yên Hoa
Edit: Dajiangyou
Cách đây mấy trăm dặm là Biển Cả Một Cảnh, Cố Tinh Phùng đang bế quan trong Thiên Kính Phong mở mắt ra, hơi hơi thở gấp.
Hít vào mấy hơi, y nhắm mắt lần nữa, vận động linh lực.
Thời điểm Lộc Thời Thanh chuyên tâm tắm rửa, ngoài thùng tắm có một bãi nước đọng cấp tốc tụ lại, ở nơi hắn không thấy hình thành một quả cầu nhỏ, tiếp theo ngưng kết thành màu trắng như tuyết, chậm rãi mọc ra đầu, lỗ tai, tứ chi, và cái đuôi, cuối cùng mở ra hai mắt, màu mắt lưu ly, hiển nhiên chính là thỏ con.
Thỏ con nhảy đến nằm xuống dưới chân giường. Tựa như Lộc Thời Thanh đang tắm rửa cũng không tồn tại, nó nhìn thẳng không chớp mắt.
Lộc Thời Thanh gắng sức tắm thật mau, lúc này trong phòng còn ấm, hắn lấy ngoại bào rộng thùng thình khoác lên người, rồi đi tìm thỏ con. Hắn ngạc nhiên chạy tới, ôm nó lên: "Thỏ con, thì ra em vẫn nằm ở đây à".
Thỏ con nhìn hắn, nghiêng đầu sang hướng khác.
"Xin lỗi vì đã tự chủ trương đưa em đi tắm." Lộc Thời Thanh thấy trên thân nó ướt sũng, liền đặt lên giường, cầm khăn lụa lau người cho nó, "Nhưng mà em nhìn đi, bây giờ em sạch rồi này, trong thùng lắm của Tống gia còn thả thêm hương liệu nữa đó, giờ em vừa trắng vừa thơm, đáng yêu lắm luôn."
Lúc hắn cúi người, ngoại bào trên thân hơi trượt xuống dưới, lộ ra một bên xương quai xanh cùng đầu vai. Ánh mắt thỏ con run lên, nhảy ra khỏi tay hắn lần nữa, đâm đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đuôi ẩm ướt ở ngoài.
"Không thể chui vào ." Lộc Thời Thanh ôm nó ra, đổi cách thuyết phục khác, "loài thỏ các em sợ nước nhất, cứ ngủ thế này sẽ bị cảm đó."
Theo động tác của hắn, ngoại bào càng trượt xuống nhiều hơn, thỏ con ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, chốc lát sau nó không giãy dụa nữa, mắt cũng khép lại, đầu nghiên qua một bên.
Đương trường ngất xỉu.
Lộc Thời Thanh giật mình không nhỏ, sờ sờ lồng ngực , tìm kiếm hơi thở của nó, thoáng yên lòng —— nó quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, mình hành hạ nó như thế, hổ thẹn quá đi mất.
Động tác Lộc Thời Thanh càng thêm nhu hòa, lau lông cho thỏ con xong, cũng tự lau khô cho bản thân, sau khi mặt y phục thì gọi hạ nhân thu dọn thùng tắm, lúc này mới ôm thỏ con đắp chăn ngủ.
Bên ngoài ánh trăng như nước,cánh hoa rơi lả tả như tuyết,Lộc Thời Thanh nghe thấy hệ thống thở dài nặng trĩu.
Hắn hỏi: "Tiểu Bạch ngươi sao thế?"
"Địa phương đêm nay chôn hoạt thi, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, một tu sĩ Phân Thần kỳ thôi là đã có thể cảm nhận được nơi đó có thứ gì."Hệ thống nói: "Nhưng con thỏ này lại chạy đi đào Kim Tiền Kiếm, làm ta rất hoài nghi nó có thể do yêu tu nào đó biến thành. Nhưng bây giờ không nghĩ vậy nữa, ta cho rằng nó chỉ là một con súc sinh nhỏ bình thường mà thôi."
Đây cũng chính là vấn đề Lộc Thời Thanh đang tự hỏi: "Vậy thứ gì đã khiến ngươi thay đổi cách nhìn thế?"
Hệ thống không trực tiếp trả lời, mà là nhắc lại chuyện xưa: "Năm đó hồ ly linh sủng của ngươi, chỉ đứng xa xa nhìn ngươi múa kiếm, cũng chưa thấy được diện mạo của ngươi, đã cảm thấy ngươi có phong thái của tiên nhân, cam nguyện nhận ngươi làm chủ nhân."
Lộc Thời Thanh kinh ngạc: "Chứ không phải do nó đói bụng nên mới cần ta thu lưu à?"
"Đương nhiên không phải, nó đã sắp tu thành hình người rồi, sao có thể tệ đến mức chết đói chứ, nhưng mà ngươi cho nó trái táo nó vẫn ăn hết."
Lộc Thời Thanh thở dài: "Hồ ly tiên sinh thật tri kỷ."
Hệ thống dường như đắc ý cười cười,nói tiếp: "Còn có Bùi Lệ, thấy được dung mạo của ngươi, dù ngươi đã chết, hắn cũng muốn làm mấy hành vi cầm thú với xác ngươi.."
"Đợi đã..." Lộc Thời Thanh thấy nó càng nói càng xa, nhịn không được nói, "Việc này thì có liên quan gì tới thỏ con ?"
"Bạch Tiêu sư tôn ngươi, đại khái là nhìn ngươi lớn lên, cho nên không có cảm giác." Hệ thống cười lạnh một tiếng, "Người khác đều không thể xem nhẹ dung mạo của ngươi. Nếu như tiểu súc sinh này có chút nhân tính, nó có thể thờ ơ sao?"
Lộc Thời Thanh: "..." Mặc dù rất cứng nhắc, nhưng rất có đạo lý.
Lộc Thời Thanh lựa chọn tin tưởng thỏ con,động vật vừa đáng yêu vừa ngây thơ như vậy, nào có nhiều tâm địa gian xảo như thế. Nó cứ đơn thuần, không buồn không lo như vậy là đủ.
Thanh kiếm kia, mảnh đất chôn xác kia, chắc chắn chỉ là trùng hợp... Trùng hợp.
Đợi sau khi Lộc Thời Thanh ôm thỏ con ngủ ở Mai Hoa Châu xong, tại nơi Thiên Kính Phong xa xôi Cố Tinh Phùng thở ra một hơi, từ trên bồ đoàn đứng lên.
Toàn thân trên dưới của y toàn là sương trắng, ngoại trừ cặp mắt màu lưu ly kia, những nơi khác cơ hồ đã không nhìn ra nguyên dạng.
Bỗng nhiên, ấn đường y hơi nhí lại, cùi đầu xem xét, chỉ thấy trước ngực ngân quang ngưng tụ thành hình dạng một đóa hoa. Đợi ngân quang biến mất nơi đó đã mọc ra một đóa sen sáu cánh bằng băng, giống như đúc đóa Hà Hoa Tô hôm đó Lộc Thời Thanh ăn.
Cố Tinh Phùng cũng không biết tao ngộ ngày đó của Lộc Thời Thanh, nhưng y nhìn thấy Băng Tố Hoa kia lại không kinh ngạc chút nào. Khẽ vươn tay, Băng Tố Hoa rơi xuống lòng bàn tay, y nhìn nó chằm chằm, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện mấy phần xấu hổ và giận dữ.
Năm ngón tay nắm lại, trong nháy mắt Băng Tố Hoa hóa thành hư không.
Lúc này trời đã đầy sao, hoa bay rợp trời, bên ngoài Noãn Nguyệt Đài không có một ai.
Cố Tinh Phùng che kín ngoại bào bước ra khỏi phòng, ngự kiếm bay tới bên cạnh suối nước cách đó không xa. Một ngày không đến, mặt đất đã có chút run động, tựa như trong lòng đất có thứ gì đó đang gào thét phát cuồng, cỏ cây xung quanh hồ nước đều rũ xuống, đã sắp khô héo.
Y trút bỏ ngoại bào, lộ ra băng hoa đầy trước ngực và sau lưng, y bước từng bước vào suối nước. Theo từng đạo linh lực tràn ra từ cơ thể, đáy ao vẫn đang rung chuyển dần dà ê dịu lại.
Chỉ qua thời gian nửa nén hương, linh lực dự trữ buổi sáng đã thấy đáy, Cố Tinh Phùng đầu nặng chân nhẹ, dựa vào cạnh ao nghỉ ngơi.
Gió nhẹ thổi qua, cỏ cây lần nữa lay động, những gợn sóng lăng tăng trong hồ cũng phủ thêm một tầng tinh quang.
Trong thoáng chốc,dừng như có một tiếng than rất nhẹ, quanh quẩn bên trong không cốc chật hẹp.
"Tinh Tinh chớ sợ, con nhìn sư tổ lợi hại như thế, đương nhiên có thể sống rất lâu, nơi này không cần đến con đâu."
Ngày kế tiếp, Lộc Thời Thanh bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, Tống Dương ở bên ngoài hô: "Tiểu Không, mở cửa nhanh, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Lộc Thời Thanh trả lời sau đó ngồi dậy, phát hiện thỏ con không có trong chăn, vừa mặc y phục vừa dùng ánh mắt lục soát, thấy được thỏ con chẳng biết lúc nào đã chạy tới chỗ khác trên giường, núp ở góc tường ngủ say sưa. Hắn cảm thấy sợ là thỏ con giận thật rồi, đến nỗi ngủ chung với hắn cũng không muốn.
Hắn không dám đánh thức thỏ con, rón rén xuống giường, sau khi rời khỏi đó thì đóng của lại, mới hỏi: "Chuyện gì ?"
Tống Dương nhìn bốn bề vắng lặng, lôi kéo hắn ngồi vào trong cái đình cạnh cây mai, nhỏ giọng nói: "Hôm qua nhà ta có người đưa hàng qua Bách Lí Ổ, sáng sớm hôm nay đã trở về, nói với ta là Bách Lí Ổ sóng yên biển lặng, đừng nói tà ma, ngay cả ăn trộm cũng không có"
Lộc Thời Thanh yên lòng, quả nhiên hệ thống phỏng đoán không sai."Vậy, Sinh Sôi Nương Nương thì sao?"
"Sinh Sôi Nương Nương cũng không có dị trạng gì." Tống Dương nói, " người kia nói, cái tượng bùn này đã ở Bách Lí Ổ vài chục năm rồi, vô cùng linh thiên."
Nghe hắn nói như vậy, Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, thì ra Sinh Sôi Nương Nương không chỉ đoán sinh nam hay sinh nữ mà còn bói cả nhân duyên. Nếu nói như vậy bà ta cũng không hoàn toàn là tà ma ngoại đạo. Có lẽ, mọi người đưa nhầm bản lĩnh của bà vào đường tà ma ngoại đạo, Sinh Sôi Nương Nương không có liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng những quỷ ảnh kia nên giải thích thế nào?
Còn có hệ thống từng nói, địa phương chôn hoạt thi kia, chỉ cần tu sĩ có chút hiểu biết đều có thể cảm giác được nơi kia có dị biến, vì sao nhiều năm như vậy, Bách Lí Ổ không có ai đến xử lý?
Lộc Thời Thanh thấy, có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ là Bách Lí Ổ lười quản, nếu tiếp tục tra xét, lỡ đâu dính dáng đến một đống vấn đề về tác phong, vậy thì việc này khó mà khống chế.
Hắn ở "Thế giới hiện thực" cũng chỉ là một người công chức không có bản lĩnh gì, chỉ cần làm tốt việc của mình, không gây trở ngại là được, việc lớn thì sẽ tự có nhân vật lớn quan tâm.
Ngay cả Tống Dương cũng nói: "Trình bá bá rất có năng lực, nếu như Sinh Sôi Nương Nương đã làm nhiều việc ác thật, ông ta nhất định sẽ không nhân nhượng. Còn có Tu ca, huynh ấy tốt như vậy, cũng sẽ không ngăn cản ta."
Lộc Thời Thanh lần thứ hai nghe được xưng hô Tu ca, không biết người đó rốt cuộc là ai.
Trong phòng truyền ra tiếng cào cửa, Lộc Thời Thanh vội chạy qua mở cửa, chỉ thấy thỏ con ghé vào ngưỡng cửa, ngửa đầu nhìn hắn, Lộc Thời Thanh kinh hỉ nói: "Thỏ con em tỉnh rồi hả? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
Thỏ con không nhúc nhích, Lộc Thời Thanh xoay người lại ôm nó, nó chỉ là toàn thân chấn động, nhưng không kháng cự. Lộc Thời Thanh buông xuống nỗi lo trong lòng, "Tốt quá,Không giận ta."
Tống Dương bên cạnh trợn to mắt,một con thỏ con con, thế mà Lộc Thời Thanh nịnh bợ thành dạng này, quả nhiên đứa ngốc này tâm tư đơn thuần,với thứ gì cũng đều hòa hợp như thế.
Ngay cả sư tôn Cố Tinh Phùng, xưa nay lạnh như băng, cũng có thể ở chung hài hòa với hắn.
Không đúng... sao có thể đánh đồng sư tôn với con thỏ này, nên vả miệng.
Đợi Lộc Thời Thanh thu thập xong, Tống Dương dẫn hắn đi ăn cơm. Không thể không nói, Tống gia giàu nứt khố đổ vách, ẩm thực tinh xảo hơn Biển Cả Một Cảnh nhiều, toàn bộ đều là đồ ăn chính cống của Tiền Đường. Tuy Lộc Thời Thanh hơi nhớ Biển Cả Một Cảnh, nhưng sẽ không già mồm cho rằng, mọi thứ ở Biển Cả Một Cảnh mới là tốt nhất.
Hắn ngồi ngay trước một đĩa tôm chiên trà Long Tĩnh, lại ăn mấy cái bánh bao súp, Tống Dương đẩy mấy món đồ ăn còn lại trên bàn về phía hắn, "Nếm thử đi, mấy món này cũng ngon lắm."
Lộc Thời Thanh bận nhai thức ăn không có thời gian nói chuyện, chỉ gật đầu coi như trảlời.
Tống Linh Kỳ không tới ăn cơm, Tống Nghị còn có việc phải làm,nên nhanh chóng ăn xong rồi rời đi, trên bàn chỉ còn hai người bọn họ. Có bóng người ung dung chậm rải đi vào trong sảnh, cố ý hắng giọng, còn nhảy qua bật cửa.
Tống Dương ngẩng đầu nhìn, đứng lên nói: "Linh ca, huynh đi đâu đó."
Người kia ngữ khí rời rạc nói: "Noãn Ý Lâu."
Tống Dương ngậm miệng, tiếp tục ngồi xuống ăn cơm. Người kia thấy hắn như thế, đi ngược trở về, đập hắn một cái: "Sao, có muốn cùng ca đi trải sự đời không?"
Tống Dương từ chối thẳng thắn: "Không đi, đang ăn cơm."
Đối phương cười nói: "Ca cũng đói đây, ngươi cho là Noãn Ý Lâu không có cơm ăn à?"
"Ta đã là người của Biển Cả Một Cảnh, phải chú ý lời nói và hành vi." Tống Dương chững chạc đàng hoàng, chỉ chỉ Lộc Thời Thanh, "Huống chi bằng hữu của ta vẫn còn ở đây, huynh nói chuyện chú ý chút đi."
Lộc Thời Thanh đang tập trung ăn bánh bao, bỗng nghe được câu này, vội vàng ngẩng đầu. Chỉ thấy bên cạnh Tống Dương đứng một nam tử mặc trường sam, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi mỏng, vốn là tướng mạo cay nghiệt cẩu thả, nhưng khí chất lại cố tình văn nhã, đã làm giảm bớt sự sắc bén trên gương mặt .
Lộc Thời Thanh lung tung nuốt xuống, nho nhã lễ độ nói: "Xin chào."
Người kia gật đầu, cười như không cười nhìn chằm chằm mặt hắn.
Lộc Thời Thanh ngẩn người: "Xin hỏi, trên mặt ta dính gì à?"
"Có." Đối phương duỗi ra một ngón tay chọc lên má phải của bản thân, "một miếng nhân bánh bao rất lớn."
"A? Đa tạ đã nhắc nhở." Lộc Thời Thanh vội đưa tay lên sờ má phải, không có gì hết.
"ây da nói sai rồi." Người kia lại chỉ má trái của mình, "Là nơi này."
Lộc Thời Thanh thế là lại sờ má trái, vẫn không có gì. Tống Dương để đũa xuống, "Linh ca! Huynh quá đáng lắm luôn rồi đó!"
Người kia cười ha ha, tiến lên vỗ vỗ đầu Tống Dương , "Bằng hữu của ngươi thật thú vị. Ta vốn cho rằng hắn chỉ có tướng mạo lương thiện, không ngờ là trong ngoài như một, hiếm có hiếm có, có thể kết làm bằng hữu."
Sau đó khoát khoát tay với Lộc Thời Thanh , nghênh ngang rời đi." Kêu A Dương dẫn ngươi đi chơi cho tận hứng, nếu muốn đến Noãn Ý Lâu nghe hát uống trà thì cứ ghi nợ vào sổ của ta."
Hệ thống xì một tiếng khinh miệt trong đầu Lộc Thời Thanh : "Không biết xấu hổ."
Lộc Thời Thanh thì sững sờ nhìn bóng lưng người kia, lúc này mới phát giác ra mình bị chơi xỏ. Song trên mặt người kia không có ác ý, trái lại đối phương nói câu "Có thể kết làm bằng hữu" kia rất êm tai.
Đều là tục nhân, ai không thích được khen.
Hắn hỏi Tống Dương: "Trà và khúc của Noãn Ý Lâu được lắm hả? Có thể khiến người khác không ăn sáng cũng phải đến đó ngồi trước?"
Tống Dương cười lạnh: "Đúng vậy , cô nương cũng là xinh đẹp nhất."
"... Hả?"
Tống Dương đã ăn xong, quệt quệt mồm: "Noãn Ý Lâu là thanh lâu nổi danh nhất phố Yên Hoa, Tiểu Tĩnh Tiên chính là người của thanh lâu đó. Linh ca ta thường xuyên ở đấy, nơi đó sắp thành cái nhà thứ hai của hắn rồi."
Lộc Thời Thanh đã hiểu, khó trách Tống Dương vừa nghe tới nơi này, lập tức trở nên đứng đắn.
Tống Dương quệt miệng nói: "Hắn Tống Linh Bích, ở nơi đó rất được hoan nghênh. Cũng đúng, hình người dáng chó, biết làm thơ, còn ra tay hào phóng, nếu ta là cô nương trong đó, chỉ sợ cũng...Hừ, dù sao chỗ kia, chỉ có đứa ngu mới không đi nịnh bợ hắn."
Lộc Thời Thanh cũng đã ăn xong cái bánh bao cuối cùng, thỏa mãn đứng lên, cũng xếp gọn cái ghế vừa ngồi. Chợt nhớ tới một việc, nhỏ giọng hỏi Tống Dương: "Không phải ngươi rất ghét tấm thân đồng tử của mình à? Sao không đi..."
Tống Dương toàn thân chấn động, vội che miệng hắn lại, thấy hạ nhân đang chuyên tâm thu dọn, không chú ý đến bọn họ, mới lôi kéo Lộc Thời Thanh đi ra ngoài. Làm như thật nói: "Không giống nhau, ta muốn tìm nương tử cùng ta sống thật tốt, Nào có đạo lý đi thanh lâu tìm thê tử? Dù sao ta không đi, Tiểu Tĩnh Tiên cũng không thể hấp dẫn được ta."
Lộc Thời Thanh cũng có chút hiếu kỳ. Nguyên do Tống Dương và Diệp Tử Minh cãi nhau sau đó nắm tay, gây ra động tĩnh lớn như vậy, trở thành đối tượng bị trêu chọc của các đệ tử Biển Cả Một Cảnh, tất cả đều là bởi vì tiểu Tĩnh Tiên và Tĩnh Hàm Thánh nữ. Rốt cuộc Tĩnh Hàm Thánh Nữ tốt thế nào, mà Diệp Tử Minh phải ra sức giữ gìn, Tiểu Tĩnh Tiên lại kém xa bao nhiêu mới có thể khiến cho Diệp Tử Minh ghi hận tới giờ?
Hai người nói dứt lời, Tống Dương liền hỏi hắn đi Tây Hồ trước hay là đi vườn mai dạo trước. Lộc Thời Thanh thấy rất khó chọn, Tây Hồ là cảnh đẹp nổi tiếng ở Tiền Đường, chơi một lần chính là cả ngày, chắc chắc không dư ra thời gian để đi vườn mai, nhưng nếu đi vườn mai trước, thì không thể tham quan hết Tây Hồ.
Tôm Chiên Trà Long Tĩnh/龙虾井仁:
Bánh Bao Xúp hay Tiểu Long Bao/小笼包:
Trường sam, áo dài/长衫: mình tưởng chỉ có thời dân quốc mới mặc áo dài :(
tra gg thì thấy đây là áo dài
Chắc trong truyện là loại này: