Sa Điêu Sư Tổ

chương 14: thân ảnh cô đơn trong tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành vi bộc phát bất chợt này khiến Lộc Thời Thanh theo bản băng lùi về sao trốn tránh.

Nhưng thỏ trắng cắn không nhả, đánh đu giữa không trung theo động tác lui lại của hắn.

Lộc Thời Thanh đâm đâm đầu nó, "Thỏ con ơi, sách không ăn được đâu ha."

Nó không nghe, chỉ lo căm tức nhìn chữ trên bìa sách.

Lộc Thời Thanh nhíu mày nghĩ nghĩ, tóm thịt mềm trên gáy nó, chiêu này có lực sát thương cực lớn đối với động vật có vú, toàn thân nó cứng đờ, ngoan ngoãn nới lỏng miệng.

Lộc Thời Thanh vuốt vuốt lông của nó, thả nó lên giường, cầm lấy Cỏ tai thỏ trên bàn đưa đến bên miệng nó."Có phải đói bụng hay không, ăn cái này nè, sách vừa cứng vừa thô ráp,đâu có ăn ngon bằng cỏ."

Bé thỏ trắng lại tỏ ra cao lãnh, chạy ra đằng sau gối đầu, tiếp tục híp mắt nằm đó.

Lộc Thời Thanh đoán, có lẽ là ở trong rừng núi nó chưa thấy sách bao giờ, cho nêm muốn nếm thử món mới, chứ thật ra không đói bụng. Nhưng trong núi nhàm chán, không có gì để giải sầu, quyển sách này giữ lại lâu lâu còn lấy ra đọc lại được, không thể để cho nó gặm mất.

Có điều,đọc xong cả quyển « Sư Tôn Xấu Xí» này, Lộc Thời Thanh cũng chỉ hiểu được tình tiết chuyện cũ, vẫn không rõ ràng rốt cuộc Bùi lệ và Lộc Thời Thanh có thâm cừu đại hận gì. Hắn đành phải đi hỏi hệ thống.

Hệ thống miễn cưỡng nói: "Kỳ thật truy cứu việc này cũng không có ý nghĩa gì, Bùi Lệ đã không còn ở Biển Cả Một Cảnh, nói không chừng cũng đã không còn trên đời này. Ngươi chỉ cần rời đi cả người đầy điểm đáng ngờ Cố Tinh Phùng này, thoát ly tiên đạo, là có thể vui vui sướng sướng sống hết đời."

Lộc Thời Thanh nói: "Thế nhưng mà..."

Lần này hệ thống không để hắn nói xong, trực tiếp cắt ngang, "Ta nghĩ, con linh sũng hồ ly chết oan chết uổng kia của ngươi, cũng có nguyện vọng này."

Lộc Thời Thanh vốn là muốn hỏi, tại sao hệ thống không tin Cố Tinh Phùng như vậy. Nhưng hệ thống đã nói như thế, hắn đành đem lời này nuốt xuống. Dù sao đối phương là hệ thống, không có lý do lừa hắn, cũng không có lý do gì hại hắn. Với lại, câu chuyện của con hồ ly linh sủng kia đúng là cảm động, Lộc Thời Thanh cảm thấy mình không thể quá tùy hứng, dù sao hắn chỉ là người xuyên việt, cũng không có quyền lợi quyết định tương lai của thân thể này.

Lúc này, cửa bị gõ vang, Tống Dương ở bên ngoài hô: "Tiểu Không, ngươi ở bên trong à?"

Lộc Thời Thanh sững sờ, vội nhét quyển sách xuống gối đầu, thế nhưng thỏ con nằm chình ình bên cạnh làm hắn đổi ý, nhét sách vào tủ treo quần áo, lúc này mới đáp lời đi mở cửa.

Tống Dương đứng ngoài cửa, giống như bị dán một một lớp da táo lên mặt, đỏ đến phát tím, vinh quang tột đỉnh. Lộc Thời Thanh giật nảy mình, "Mặt của ngươi..."

Tống Dương hắng giọng, "Là do mấy ngày này trời nóng, ta chạy qua đây tìm ngươi cho nên mặt mới vậy đó, nóng thật. Ngươi nói đi, không có việc gì cứ thích chạy lung tung khắp nơi."

Lời này nói đúng lý hợp tình, nếu không phải trên đỉnh đầu đang là ngày xuân nhu hòa, Lộc Thời Thanh kém chút nữa tin hắn.

"Đi theo ta, sắp tham quan Tàng Kinh Các rồi, đến lúc đó Diêu sư thúc sẽ giảng giải địa thế và lai lịch của Biển Cả Một Cảnh." Tống Dương túm khung cửa, lôi kéo hắn đi cùng.

Lộc Thời Thanh còn chưa kịp chào tạm biệt thỏ con, đã bị dẫn tới trước núi.

Lúc này Diêu Phủng Châu và Tư Mã Lan đang cùng nhau thương nghị quá trình trong điện, các đệ tử mới tới đều chờ ở bên ngoài. Tống Dương vừa xuất hiện, lập tức vang lên một loạt âm thanh ồn ào.

Theo động tĩnh này, Diệp Tử Minh xuất hiện ở cửa đại điện, âm thanh lạnh lùng nói: "Yên lặng."

Thế là đám người liền yên lặng, thế nhưng từng đôi mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Lộc Thời Thanh cũng nhìn sang, chỉ thấy mặt hắn còn đỏ hơn mặt Tống Dương, ít nhất Tống Dương có thể tự nhiên đối mặt với người khác, còn Diệp Tử Minh lại không thể. Ném lại hai chữ, rồi xoay người cực nhanh vào cửa, thật giống như nhìn về phía hắn không phải là ánh mắt mà là đao.

Xem ra trách phạt vừa nãy, đã cho bọn hắn trải nghiệm rất thấu triệt, hi vọng về sau đừng có tranh chấp giống vậy nữa.

Tống Dương đưa mắt nhìn Diệp Tử Minh sau khi tiến vào điện, thì thu lại tầm mắt, tiếp tục căn dặn Lộc Thời Thanh, "Tiểu Không, ngươi đừng chạy loạn nữa nha. Ta vừa nghe nói, gần đây có một người thần bí,hay đi gây hấn với các môn phái trong Hồng Trần giới, gặp ai cũng muốn giao đấu, ngay cả Lâm chưởng môn ở Hà Lạc Tĩnh Địa cũng không là đối thủ của hắn. Nếu ngươi đụng phải, hắn nhéo một cái ngươi cũng đủ chết rồi."

Lộc Thời Thanh từng nghe hệ thống đề cập qua,Hà Lạc Tĩnh Địa ở Trung Nguyên rất có địa vị, công pháp hội tụ sở trường của các phái. Từ khi lập phái đến nay cũng chỉ một trăm năm, nhưng phát triển nhanh chóng, môn hạ đệ tử đã có hơn vạn. Chỉ là tư lịch cạn, thời gian ngắn, tạm thời chưa có người thành tiên, nếu không chắc là có thể trở thành môn phái lớn thư tư sau Biển Cả Một Cảnh, Côn Luân Thái Hư Đỉnh, Trường Bạch tuyết lĩnh rồi.

Tống Dương nói người thần bí này, ngay cả chưởng môn của Hà Lạc Tĩnh Địa cũng đánh không lại hắn, thật không thể khinh thường.

Thế nhưng những đệ tử mới tới này đều là nghé con không sợ cọp, lập tức có người giễu cợt nói: "Có cái gì hay mà đắc ý, Hà Lạc Tĩnh Địa chỉnh hắn không được, không có nghĩa là ba đại môn phái cũng đánh không lại, đồ không có cốt khí chỉ biết ở đó khoa tay múa chân."

Lộc Thời Thanh nghe được khẩu âm quen thuộc này, không cần nhìn, cũng biết là phát ngôn của hai đệ tử tuyết lĩnh đến từ Đông Bắt kia.

Tống Dương liếc xéo, "Ta đang hù dọa tên ngốc này, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng bị lừa, xin lỗi nha Liễu Tuyền."

Thì ra thiếu niên ngông cuồng này là Liễu Tuyền, Lộc Thời Thanh nhớ ra, hắn còn có một ca ca luôn luôn quản hắn, hẳn là Liễu Khê.

Ngoài mặt thì là tiểu thịt tươi đoan chính thanh tú, nhưng nội tâm thật ra là đại hán Đông Bắc.....

Đương nhiên Liễu Tuyền không nhịn được chuyện Tống Dương châm chọc mình, vén tay áo lên nhào qua, "Ngươi nói cái gì!"

Liễu Khê bên cạnh ngăn hắn lại, " Đừng ầm ĩ nữa, ngươi quên chuyện vừa nãy rồi sao?"

Một màng Diệp Tử Minh cùng Tống Dương nắm tay còn ngay trước mắt, Tống Dương nén giận, cảm thấy nắm tay Diệp Tử Minh cũng chỉ hơi ngượng ngùng, nhưng nếu nắm tay tiểu tử Tuyết lĩnh này, nghĩ thôi đã muốn ói rồi. Quả nhiên Liễu Tuyền cũng kiêng kị việc này, chỉ đành ngậm miệng lại.

Yên lặng chờ trong chốc lát, Thẩm Kiêu cùng Diệp Tử Minh đi ra chính điện, gọi mọi người dời bước vào nhà tháp sau chính điện.

raw:塔楼

Tòa tháp có tổng cộng năm tầng, mỗi một tầng đều được phân loại đặt vào các loại kinh quyển cùng điển tịch, bình thường không dễ gì mở ra, hôm nay là cơ hội khó có được. Mỗi người đều trừng to mắt, chỉ sợ thấy không rõ ràng, về sau không có cơ hội đi vào lần nữa.

Hệ thống đối với mấy đệ tử chưa thấy qua việc đời khịt mũi coi thường: "Trước kia lúc ngươi làm chưởng môn, cơ hồ ngày nào cũng đến,mùi sách mực nơi này ta ngửi thấy là đau đầu."

Lộc Thời Thanh hiếu kì: "Ngươi không phải là hệ thống sao? Còn có thể ngửi được mùi?"

"... Ví von mà thôi." Hệ thống hắng giọng, "Ngươi thấy không, chân dung ngay phía trước của tần này."

Lầu một Tàng Kinh Các thờ phụng mấy tấm chân dung, phía trên đều là dung nhan của các đời chưởng môn. Lộc Thời Thanh cách làng khói lượn lờ từ trong lò bay lên nhìn sang, không ngừng tán thưởng. Không hổ là cấp bật tông sư tiên đạo, coi như cùng mặc trường bào màu xanh lơ giống nhau, đặt chung một chỗ vẫn là rất có khí khái. Khí chất hoặc đoan chính, hoặc tùy tính, hoặc oai hùng hoặc là đạm bạc, không một ai ảm đạm lưu mờ.

Rất nhanh, ánh mắt Lộc Thời Thanh dừng lại trên bức tranh cuối cùng.

Người trong trong tranh thân hình thon dài, dưới tay áo là một thanh trường kiếm, người đó hơi xoay người, lộ ra một bên mặt đeo mặt nạ. Rõ ràng là tư thái tác chiến, có thể thấy được anh mắt nhu hòa phía sau mặt nạ. Tựa như không phải đang nghênh chiến, mà là đang che chở hết thảy sau lưng.

Mà mặt nạ người đó đeo ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài, những nơi khác đều trống rỗng, không lỗ thủng cũng không tô màu, tựa như người đeo nó không có cảm giác nào khác, vị trí giữa trán có một nốt đỏ, Giống như một cánh mai chu sa rơi ở nơi đó.

"Đây là..." Hỏi một nửa, Lộc Thời Thanh đột nhiên cảm giác được tim giống bị thứ gì đâm trúng, hơi nhoi nhói.

Cùng lúc đó, hắn thấy được chữ ghi trên tranh.

Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh, chưởng môn đời thứ năm của Biển Cả Một Cảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio