Chương : Bí mật của Tô Vạn
Editor: An Nhiên
Căn cứ vào dấu chân mà suy đoán, Dương Hảo và Lương Loan hai người ở giao lộ chữ T, mỗi người chọn một hướng để đi. Sau khi cân nhắc, bọn cậu quyết định đi tìm Lương Loan trước, dù sao con gái ở trong hoàn cảnh này, xác suất sinh tồn thấp hơn, cần sự trợ giúp nhiều hơn.
Thông đạo có kết cấu vòng cung có đỉnh chóp, trên tường tất cả đều bằng xi măng sơn lên nhựa đường đen kịt, bởi mặt tường không bằng phẳng, nhựa đường quét bên trên rất giống một loại bệnh ngoài da nào đó, nổi lên những mảng sần sùi sáng bóng.
"Đây là kiến trúc hiện đại..." Tô Vạn kinh ngạc nói.
"Căn cứ vào dòng chảy cổ đại để xây dựng, trát xi măng và nhựa đường, tăng cường chống thấm nước, lúc đầu vách tường ở đây có lẽ toàn là vết nứt."
"Cái này không phải người cổ đại tạo ra." Tô Vạn nói, "Không có mắt thẩm mĩ chút nào cả."
Dọc theo thông đạo đi sâu vào trong hơn mười mét, trên mặt đất không có bất kỳ hạt cát nào, đáy thông đạo trở nên rất sạch sẽ, đi vào đến mấy trăm mét, vẫn không nhìn thấy bất kỳ lối rẽ nào, thông đạo cũng không có chỗ ngoặt hay nhấp nhô. Chỉ là cách mỗi ba mươi mét, trên vách tường sẽ có những chữ lớn màu trắng: khu thứ hai phía bắc, hành lang số sáu.
Lê Thốc nhìn mấy người, bắt đầu nhớ ra một chuyện: "A, Lương Loan có bản vẽ mà chúng ta cần."
"Là sao?"
"Mày còn nhớ không, cái thây khô đầu tiên được gửi đến nhà mày ấy? Cái xác ấy được phát hiện ở khu thứ sáu phía bắc hành lang số ba. Thời gian là năm . "Lê Thốc nói, "Nơi này là khu thứ hai, cùng là phía bắc, nơi này chắc có tới khu như này đúng không?"
"Chớ có đoán bừa. Tập trung lực chú ý." Hắc Nhãn Kính nói, hai người dừng lại, trước mặt xuất hiện một ngã ba.
Đầu ngã ba viết khu thứ ba, hành lang thứ nhất. Nếu tiếp tục đi lên phía trước, sẽ đến khu thứ tư hành lang thứ nhất. Sâu trong hai hành lang này đều tối đen như mực, có cảm giác như nối với đến một thế giới khác.
"Chị già đi đường này?" Tô Vạn lẩm bẩm.
"Có la bàn không?" Lê Thốc hỏi, Tô Vạn lấy ra một cái từ ba lô đưa cho cậu, Lê Thốc nhìn một lúc, nói: "Xong, chúng ta đi sai rồi, Lương Loan và Dương Hảo tại sao phải chia ra mỗi người một ngả. Ở nơi như thế này, đơn giản chỉ có hai khả năng, một là đi vào, một là đi ra. Chị Lương là đi vào hay đi ra? Khu thứ ba thông đến khu vực trung tâm, khu thứ tư thông ra bên ngoài."
"Với cái trí thám hiểm của chị Lương, khi chị ấy ở đầu ngã ba này, có lẽ đến trái phải cũng không phân biệt rõ ràng, chị ấy sẽ không lo lắng kỹ càng như vậy đâu."
"Bên này." Hắc Nhãn Kính chỉ hành lang số bốn, "Thời điểm bọn họ tách nhau ra, khoảng cách vết chân rất lớn, khi lên bờ cũng không dừng lại, hai người đã chạy xa nhau. Lý do có thể là, thời điểm họ lên bờ gặp xui xẻo, có gì đó đuổi theo bọn họ, người lên bờ trước chọn bên này, người lên bờ sau chọn bên kia. Cô gái thể lực rất yếu, chắc sẽ bơi sau cậu kia, thứ đuổi theo họ cuối cùng đã đuổi theo cô gái. Lúc cô gái lao tới hành lang này, chạy trối chết, cô ấy có nhiều nhất một cái đèn pin, khi chạy tới đây, không thể có thời gian mà thấy được lối rẽ, nhất định là đã tiếp tục chạy về phía trước."
Lê Thốc và Tô Vạn trợn mắt há mồm, sửng sốt hồi lâu, Lê Thốc nói: "Anh là thám tử Nhật Bản?"
Hắc Nhãn Kính khoác vai hai cậu, lại xoa đầu cả hai, sau đó đẩy đầu họ tới hành lang khu thứ tư.
Vừa lúc đó, chỉ một giây đồng hồ, đột nhiên hắn cảm giác được có gì bất thường, hắn liếc qua cửa vào khu thứ ba. Chợt bỏ kính râm xuống, lập tức ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên quay người lại, áp sát vào vách tường.
Lê Thốc và Tô Vạn nhìn theo, cũng lập tức bắt chước hắn, áp sát người vào vách tường. Hắc Nhãn Kính bẻ gậy huỳnh quang trong tay, kéo hai cậu tới, bôi chất hóa học bên trong vào lòng bàn tay họ, sau đó vứt xuống mặt đất, giẫm hai chân lên, nói: "Chạy theo bước chân tôi, các cậu sẽ không đụng vào bất kỳ vật gì, tin tưởng ở tôi, phải chạy nhanh nhất có thể để đuổi kịp tôi." Nói xong lập tức phi thân vào bóng tối trong khu thứ tư.
Tô Vạn và Lê Thốc liếc nhau, lập tức đuổi theo.