Chương : Người áo đen
Editor: An Nhiên
Mấy người đó theo rễ cây đi lên từ miệng giếng, chật vật ra khỏi khe hở, bò lên chừng ba mươi thước, bọn họ ra khỏi miệng giếng.
Xung quanh có rất nhiều côn trùng hoạt động. Chúng hiện ra trước tầm mắt, gần như bám đầy trên thân cây này, thân cây rất to giống như một bức tường, mọc từ đây kéo đến một nơi khác. Không biết cần mấy người mới ôm hết, chắc phải dùng những từ ngữ như mười người, trăm người ôm để hình dung.
Phân tích theo vỏ cây và các đường rãnh trên thân cây, đây rất giống cây đa, thân cây chắc là được hình thành nhờ rễ mọc đan vào nhau.
Trên thân cây là một tòa đại điện, hoàn toàn là dùng sức người xây lên từ những tảng đá, cột chống rất lớn cùng những khối đá cao đến hơn sáu mươi thước. Ở bên cạnh phiến đá còn có một bức tượng lớn bị bọc trong vô số dây leo.
Không thể hình dung độ hỗn loạn của không gian này, ở đây giống như một sơn cốc có thảm thực vật cực kỳ tươi tốt ở sâu trong rừng mưa nhiệt đới, không có bất kỳ khe hở nào, khắp nơi phủ đầy dây leo và rêu xanh, rất nhiều thân cùng rễ cây mọc quấn thành từng tầng dày đặc như mạng lưới chiếm toàn bộ không gian.
Vì không đủ độ cao mà gốc cây khổng lồ này khi mọc đến đỉnh chóp bắt đầu sinh trưởng theo chiều ngang, ba nhánh cây phân ra giống như ba cánh tay thối rữa xen vào tường, mới nhìn giống như xác của một con quái vật lớn đang khom lưng chống trời.
Kỳ quái nhất là, Lê Thốc thấy được rất nhiều lá cây, ở trong bóng tối của nơi này mà rất nhiều cành trên cây vẫn mọc tua tủa lá, nhưng lá đều mọc hướng xuống dưới. Lân quang ở đây cũng có thể giúp cây quang hợp sao?
Trong không gian lớn này Lê Thốc thấy rất đông người. Ít cũng phải có hơn ba mươi người, túm năm tụm ba, phân tán trên những cành cây.
Những người này đều còn trẻ, mặc áo gió đen bó sát người, trên thân khoác trang bị.
Những người áo đen này gần như có vóc dáng giống nhau, bất luận là chiều cao hay là tỉ lệ đường cong trên cơ thể, kể cả kiểu tóc cơ bản cũng giống nhau. Không ai nói gì, những người này dường như đều câm điếc.
Lê Thốc bị đặt trên một nhánh cây, có người bắt đầu kiểm tra thân thể cậu, bọn họ dùng tiếng nói rất nhỏ và một ngôn ngữ mà Lê Thốc nghe không hiểu để nói chuyện với nhau.
Cả người cậu cũng bắt đầu tê dại, điều này làm cho cậu hơi mừng, bởi vì lúc trước cậu còn không cảm giác được cơ thể mình. Một người trẻ tuổi ở sờ lên cổ cậu. Cậu kinh hãi nghe được cổ mình phát ra tiếng xương khớp va chạm. Sau đó một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể.
Phải ba giờ sau, cậu lại từ từ cảm giác được sự đau đớn, ý thức của cậu mơ hồ lúc lâu, tới khi dần khôi phục lại thì đầu gối của cậu đã được một thanh nẹp cố định.
"Cảm ơn." Lê Thốc nói. Đây hẳn không phải ảo giác của mình, nhưng mà cái chỗ này tại sao lại có lắm người như vậy?
Không ai để ý đến lời vừa rồi, những người này đều rất im lặng nhìn cậu, dùng một loại chất nhầy lau lên vùng da bị ăn mòn của cậu. Cảm giác bây giờ không quá nhạy bén, không phải là rất đau, ngược lại đó là một loại cảm giác da kéo căng rất dễ chịu.
"Các anh là kẻ thù của ông chủ Ngô sao?" Lê Thốc hỏi, thầm nghĩ ông chủ Ngô muốn giết những người này ư? Những người này là người tốt lại còn kinh nghiệm đầy mình nữa chứ.
"Nếu các anh là kẻ thù của ông chủ Ngô, tôi quyết định phản bội, các anh đưa tôi về Bắc Kinh, tôi sẽ nói hết tất cả cho các anh."
Hai bên trái phải có một người áo đen mang tới một cái bình, đi tới bên cạnh Lê Thốc, thả từ trong bình ra một con rắn màu đỏ.
"Cậu biết chúng tôi muốn làm gì." Người áo đen nói, "Nói hết tất cả những gì cậu cảm giác được cho chúng tôi." Cũng không chờ Lê Thốc nói gì, liền đem con rắn ấn vào cổ cậu.
Lê Thốc thấy cổ tê rần, độc từ vết cắn bắt đầu có tác dụng, lập tức từ phần cổ lan ra khắp toàn thân.
"Tôi cảm giác được... đau." Lê Thốc rên rỉ nói. Thầm than quả nhiên là người xấu, ông chủ Ngô tôi sai rồi. Sau khi nói xong, cậu cảm thấy đầu choáng váng, não căng lên, tất cả bốn phía đều mơ hồ.
"Lại buồn ngủ rồi." Lê Thốc thầm nhủ, "Ngủ đi ngủ đi, tốt nhất không cần tỉnh lại nữa, cho tôi được gặp Thượng Đế đi."
Trước đây Lê Thốc cảm giác được mình có một năng lực, bất kể là trong hoàn cảnh đáng ngại đến mức nào, cậu đều có thể bỏ qua tất cả mà ngủ say, chỉ cần cậu muốn ngủ là nhất định có thể ngủ được. Giờ thì cậu mới ý thức được không phải như vậy, mình chỉ đơn giản là ngủ mà thôi. Nhưng cuộc đời này của cậu cũng chưa từng khốn khổ như bây giờ.
Cảm giác trời đất quay cuồng tràn tới, đau đớn trên vết thương từ cổ lan ra toàn thân. Lê Thốc nhắm mắt lại, hô hấp từ bụng, đầu óc dần chìm vào một khoảng không, gạt tất cả những thứ không liên quan đến giấc ngủ của mình đi, không xuất hiện bất kỳ cảnh tượng nào trước mắt nữa.
Mấy phút sau, cậu thực sự ngủ rất sâu. Người áo đen ở hai bên buông cậu xuống, nhìn đồng hồ đeo tay.
"Bốn giờ sau nếu hắn không chết thì cứu tỉnh." Một người trong đó nói.
"Mấy người khác thì sao?"
"Trước khi chưa rõ hoàn toàn mục đích của Ngô Tà, không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Lê Thốc bắt đầu nằm mơ, cậu mở mắt. Mẹ nó chứ, cậu nhìn thấy ánh mặt trời, nghe thấy tiếng suối chảy. Cậu ngồi dậy, thấy mình đang ở bên một suối nước trong rừng, có rất nhiều người đang nghỉ ngơi ở đây.
Cậu chú ý đến một người trung niên, đang yên lặng ngồi ở đầu kia của suối nước, ở trần. Ông ta dường như vừa vận động mạnh, mặc dù không thở dốc nhưng cả người lấm lem.
Người trung niên không nhìn thấy cậu, chỉ nhìn suối nước, sau đó nhảy vào suối nước, bắt đầu lau rửa toàn thân. Bỗng nhiên sắc trời sầm xuống, người trung niên không để ý, vẫn đứng trong suối nước như cũ, trời bắt đầu đổ mưa to.
Mưa càng lúc càng lớn, người trung niên lẳng lặng đứng trong mưa, qua năm sáu phút, mưa ngừng lại. Người trung niên rũ tóc, đi tới chỗ Lê Thốc, ông ta đi tới trước mặt Lê Thốc, cầm lên một cái lồng sắt từ dưới đất.
Lồng sắt trống không, bên trong có mồi. Ông ta lại ném lồng sắt vào trong bụi cỏ, nhìn qua một lúc.
Hình ảnh bắt đầu chồng lên nhau, Lê Thốc thấy mình có cảnh giác, cậu ở bên cạnh nhưng đối phương dường như không nhìn thấy cậu, nhưng trong nội tâm vẫn cảnh giác.
Bỗng nhiên cậu cảm giác nơi mình đứng bị nâng lên. Cậu thấy quái lạ là tại sao mình lại đang ở trong lồng.
Người trung niên đem lồng sắt nhốt cậu ném tới trên một tảng đá cạnh bờ suối, cậu cảm giác thể trọng của mình hình như rất nhỏ.
Người trung niên lùi về sau mấy bước, ngồi xuống trên một tảng đá khác, lau mặt mình, nói với Lê Thốc: "Lời nhắn cuối cùng cho Ngô Tà. Ta chỉ có thể dùng cách này để truyền tin ra ngoài."