Sa Ngã Vô Tội

chương 2: sương khói mênh mông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến nhà, cô kiệt sức nằm bẹp trên giường, mắt đăm đăm nhìn trần nhà toàn một màu trắng, nước mắt kềm nén bấy lâu chực trào ra khoé mắt…

Cô cũng hy vọng có một người đàn ông có thể yêu quý, trân trọng mình và cất giấu mình ở nhà như một báu vật, một người cô có thể nương tựa và toàn tâm chăm sóc con gái cô.

Cô cũng đâu muốn sống dưới sự soi mói của người đời, mỗi khi bị người ta nhìn cô đều cảm thấy nhục nhã.

Cô cũng căm ghét những lời khiêu khích như hôm nay, quả thực ghê tởm đến mức buồn nôn.

Đối với bản thân, cô không có quyền được lựa chọn…

Vào phòng chứa đồ lấy ra một cái hộp đầy bụi bặm, mở hộp ra, bụi bay khắp nơi, những kí ức cũng theo đó chợt ùa về.

Lấy từ trong hộp ra tấm ảnh tốt nghiệp sơ trung bám đầy bụi, cô khẽ chạm những ngón tay trắng đến tái nhợt lên khuôn mặt Trần Lăng.

Mặc dù bức ảnh chụp đã sắp phai màu, nhưng hình ảnh của anh vẫn rất rõ ràng.

Anh thật sự rất đẹp trai, mỗi lần có trận bóng rổ nào đó, dẫu dưới trời nắng gay gắt, thì mỗi khi anh dẫn bóng lao về rổ đối phương đều khiến các nữ sinh bên cạnh cô điên cuồng gào thét tên anh.

Kỳ thực vào lúc đó, cô cũng đã rất muốn hét lên: Em yêu anh!

Nhưng cô lại không có đủ dũng khí.

Những cô gái ở tuổi mơ mộng yêu đương là lãng mạn nhất, quyển nhật ký của cô tràn ngập những câu ‘kiếp này’ kiên quyết: Cả đời chỉ yêu một mình anh.

Những cô gái ở tuổi yêu đương mơ mộng cũng là không thực tế nhất, luôn nghĩ tình yêu là thiên trường địa cửu, song lại không vượt qua nỗi sóng gió.

“Chia tay”, khi chính miệng cô nói ra hai từ này thì hình ảnh của anh trong cô cũng như tấm ảnh kia… đã phai nhạt theo những lời thề ước…

Cô kiên quyết bước ra khỏi cuộc đời anh, không phải vì cô không yêu anh…

Haiz! Trần Lăng, cô yêu anh ta…

Nhưng anh ta không nên cùng cô hẹn thề son sắt đời đời kiếp kiếp, rồi lại vụng trộm cùng một cô gái khác.

Nhìn lên đồng hồ thấy đã 17h30 rồi, đã đến lúc phải đi đón Tư Tư tan học. Cô cất lại những bức ảnh vào hộp, một lần nữa cất nó vào một góc mà cô không thể dễ dàng để ý đến.

Hiện thực dù sao cũng không phải là một câu chuyện cổ tích, đoạn tình yêu sâu sắc đẹp đẽ xưa kia cũng chẳng lãng mạn như những gì được kết tinh trong tiểu thuyết. Những thăng trầm trong cuộc sống mà một bà mẹ đơn thân phải trải qua, thì một chữ “khổ” đơn giản đó làm sao có thể hình dung hết được.

Nhưng cô chưa bao giờ hối hận, ít nhất thì cô cũng đã từng có được tình yêu thật sự, ít nhất cô vẫn còn có Tư Tư, đáng giá để cho cô chống đỡ lại hết thảy.

Vốn ngỡ rằng cái cuộc sống một màu trắng xoá này của cô vẫn tiếp tục kéo dài, không nghĩ rằng công việc mới này sẽ làm thay đổi cuộc đời cô…

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Đi làm ngày đầu tiên, nhân lúc nghỉ trưa, cô đến phòng tài vụ để cảm ơn Uyển Uyển.

Uyển Uyển đang cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, trên khuôn mặt tròn là đôi mắt to hồn nhiên, mái tóc xoăn nhuộm nâu vàng, cùng với chiếc váy viền hoa hợp dáng người, trông đáng yêu như búp bê vậy.

“Uyển Uyển…!” Cô gõ cửa văn phòng để mọi người chú ý.

Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy cô lập tức niềm nở lôi kéo: “Băng Vũ, lại đây ngồi…”

Băng Vũ bị cô nàng nắm tay kéo vào văn phòng, mọi người đều gật đầu mỉm cười, cô lịch sự nói: “Xin chào mọi người!”

“Tôi đã nói là cô ấy rất xinh đẹp rồi mà, bây giờ mọi người tin rồi chứ?” Nói rồi Uyển Uyển chớp chớp đôi mi khiến cô cảm thấy như sắp rơi xuống vực sâu. Cùng lúc đó, cô cũng nhận ra rằng mọi nhân viên trong công ty đều rất tò mò về trợ lý thư ký mới của Tổng giám đốc. Xem ra về sau cô càng phải thêm cẩn thận mới được, tuyệt đối không thể có hành vi bất cẩn nào để họ phải bàn tán.

Cô âm thầm kéo áo Uyển Uyển, cảm nhận được tốc độ lan truyền của lời đồn đãi thông qua ánh mắt dò xét của các cô nàng xung quanh.

Uyển Uyển giới thiệu mọi người với Băng Vũ: chị Trần, chị Vương…

Băng Vũ cố gắng ghi nhớ những gương mặt xa lạ này, đem những gương mặt ấy so với danh sách số chỗ ngồi của nhân viên lúc sáng mới được xem.

Giới thiệu xong, Uyển Uyển mới quay sang hỏi: “Băng Vũ, tìm tớ có việc gì à?”

“Tớ đến cảm ơn cậu đã giới thiệu cho tớ một công việc rất tốt. Buổi tối có rảnh thì đến nhà tớ ăn cơm nhé.”

“Tốt quá! Lâu rồi tớ chưa được ăn những món ngon do cậu nấu.” Uyển Uyển vui vẻ ôm chầm lấy Băng Vũ, sau đó ra vẻ chị cả hỏi: “Thế nào, công việc ứng phó được chứ?”

“Rất tốt…!” Sáng nay cô đã đọc qua một lần hết các tư liệu, cũng hiểu được vì sao Lâm Quân Dật lại vội vã tuyển trợ lý thư ký mới như vậy. Anh ta từ Mỹ về, khuynh hướng quản lý cũng theo phong cách Mỹ. Anh ta chuyên tâm chú trọng vào công việc của mình, còn công việc hậu cần trong công ty đều giao hết cho tổng thư ký điều động xuống dưới. Riêng đối với Triệu Thi Ngữ, anh ta cố tình giao cho cô ta làm công tác “hình thức xã giao”, chỉ cần làm tròn bổn phận được giao đó là đưa đẩy, chuyện trò làm vui lòng các ‘sếp’ bên đối tác là được rồi, bởi những chuyện đó anh ta tuyệt đối không đụng tay đến.

“Tổng giám đốc Lâm chuyện gì cũng đòi hỏi rất cao, cô cũng nên chú ý, cẩn thận một chút!” Chị Trần, lớn hơn Băng Vũ vài tuổi, lên tiếng nhắc nhở: “Mấy hôm trước, Lâm tổng bảo Triệu Thi Ngữ đến bộ phận nhân sự lấy dữ liệu về các nhân viên trong công ty. Sau khi xem xong có vẻ không hài lòng, lập tức gọi trưởng phòng Lý bộ phận nhân sự đến. Ngài ấy nói là muốn biết trình độ, kiến thức, kinh nghiệm quản lý, biểu hiện công tác của tất cả các nhân viên… nhưng trong tư liệu lại toàn những thông tin cơ bản chẳng có giá trị gì cả. Cho nên yêu cầu trưởng phòng Lý mau chóng cung cấp thông tin chính xác và cũng tìm cho thư ký của ngài ấy một trợ lý ngay lập tức.”

“Wow, lợi hại vậy sao?” Băng Vũ từ tận đáy lòng cảm thán: “Khó trách công ty chỉ mới thành lập được ba tháng, mà mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy.”

Chị Vương nhiệt tình trả lời: “Tổng giám đốc không chỉ học Kinh Tế mười năm ở Mỹ, mà mấy năm nay còn giúp ông nội quản lý việc kinh doanh nữa nha.....”

A! Điển hình của loại ‘dùng thực tiễn chứng minh lý thuyết’ đây mà, khó trách khí chất khác hẳn với lão sếp cũ của cô đến thế.

“Nhưng tại sao Tổng giám đốc lại còn về nước lập công ty riêng?”

“Đầu năm nay, kinh doanh bất động sản là dễ kiếm tiền nhất nha!” Uyển Uyển nói.

“Cũng phải, người có năng lực như Tổng giám đốc, lại còn vẻ bề ngoài đẹp trai, phong độ như vậy thực sự là không nhiều.”

“…”

Nhắc tới mấy từ “đẹp trai”, “phong độ” đó, không một cô nàng nào có thể cự tuyệt được, các cô không thể ngừng lại nổi mà cứ tiếp tục, càng nói càng thái quá.

Một cô gái vờ như vô tình quét mắt liếc qua Băng Vũ một cái, hỏi các đồng nghiệp: “Các cô nói xem Tổng giám đốc có thật sự yêu vị hôn thê của anh ấy không? Triệu Thi Ngữ quyến rũ như thế mà cũng không thể làm cho anh ấy đi vào khuôn khổ sao?” (*)

(*) Chữ ‘khuôn khổ’ ở đây ý nói về mối quan hệ giữa các sếp và thư ký của mình, nó đã trở thành ‘thông lệ’, luật bất thành văn rồi ấy.

Có một người lắc đầu: “Khó mà nói.”

Uyển Uyển thần bí từ từ hạ giọng nói: “Nghe nói có một lần, Triệu Thi Ngữ lợi dụng say xỉn bày tỏ sự yêu thương nhung nhớ, nào ngờ bị Tổng giám đốc quẳng lại giữa đường lớn…”

“Không thể nào? Anh ta có phải là đàn ông không vậy?”

Tốc độ lan truyền tin tức của cánh phụ nữ so với tin tức của một ông hoàng nào đó ban ra còn nhanh hơn, nhưng về độ chính xác thì còn phải nghiên cứu thêm.

Nhưng Băng Vũ tin một điều rằng, loại đàn ông vừa có thân thế vừa có năng lực như Lâm Quân Dật tuyệt đối sẽ không lấy một người vợ chỉ có vẻ bề ngoài. Một doanh nhân thành đạt phố Wall đã nói rằng: Theo góc độ nhà kinh doanh, anh có tiền tức là tăng thêm giá trị tài sản, còn sắc đẹp của phụ nữ là thứ sẽ giảm dần giá trị, đối với những thứ dễ bị giảm giá trị như vậy, thuê đương nhiên có lời hơn mua rất nhiều. Phàm là người làm ăn khôn khéo đều biết chỉ nên kết giao qua lại với phụ nữ đẹp chứ không nên kết hôn với phụ nữ đẹp. Cho nên những người phụ nữ lợi dụng nhan sắc của mình để được gả vào những gia đình giàu sang quyền quý, cuối cùng cũng sẽ rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, kết cục thường rất thê lương.

Mọi người bắt đầu cô một lời, tôi một chữ, lôi chuyện cũ của Lâm Quân Dật ra nói, ngay cả vị hôn thê của anh ta cũng được miêu tả sinh động không kém, giống như bọn họ từng thấy hai người họ đau khổ dằn vặt vì nhau vậy đó.

Cô lẳng lặng lắng nghe, kỳ thật cô rất muốn nghe chuyện về gia đình của Lâm Quân Dật…

Lâm Quân Dật trông rất giống với Trần Lăng, thật sự họ không có chút quan hệ nào sao? Có thể giống như tình tiết trong tiểu thuyết như là anh em sinh đôi, hoặc là trường hợp con riêng con tư, hoặc là có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết chẳng hạn?

Những loại tình huống này ở những gia đình quyền quý nào có hiếm gì…

* * * * * * * * * * * * * * * * * * *

Sau hai tuần làm việc, Băng Vũ tin tưởng rằng chưa từng thấy ai làm việc điên cuồng như Lâm Quân Dật.

Mỗi ngày, khi cô đi làm thì đã thấy Lâm Quân Dật ngồi trong phòng làm việc từ sớm, lúc cô tan sở thì anh vẫn còn ngồi làm việc.

Sếp tổng đã như vậy, thân làm nhân viên cũng không cách nào nhàn rỗi được. Ngoài việc cố gắng hoàn thành thật tốt những việc được giao, còn phải cố gắng hết sức lĩnh hội ý tứ trong từng từ ngữ của sếp để hiểu mà làm cho tốt. Tuy áp lực rất lớn, nhưng Băng Vũ lại rất thích công việc này, bởi cô chỉ cần làm tốt công việc ‘quản gia’ của mình, không cần tham gia vào những cuộc xã giao mang nặng tính vật chất gì cả. Hơn nữa, Lâm Quân Dật quả nhiên là một ông chủ theo phong cách Âu Mỹ, trừ những lời có chút mạo phạm trong lần gặp đầu tiên ra thì sau đó anh tỏ ra rất tôn trọng cô, không có bất kì lời lẽ thất lễ nào nữa. Xem ra, hôm đó là anh muốn thử cô thôi.

Hôm nay, công ty mở cuộc họp thường kỳ nửa tháng một lần, cô đã quên đưa cho Lâm Quân Dật đề cương hội nghị mình đã chuẩn bị sẵn còn đặt ở trong ngăn kéo. Sắp đến giờ làm việc, trên đường lớn xe chật như nêm cối không có chút dấu hiệu di chuyển nào. Vì không muốn trễ giờ nên cô xuống xe, bước vội về phía công ty.

Có thể là do quá vội vàng, cũng có thể do đôi giày cao gót giá rẻ chất lượng quá kém, đang đi thì gót giày bị gãy nên cô hụt chân ngã nhào xuống thềm đá.

Ngồi đông cứng trên đường, cô xoa xoa chỗ đau nhức nơi mắt cá chân, muốn đứng lên để đến công ty nhưng phát hiện chỉ dùng một chút sức lực thôi chân cũng đau giống như bị vỡ nát vậy.

Cô ngồi nghỉ một lúc, chân đau cũng dịu bớt phần nào, cố đứng lên lần nữa nhưng so với lần trước càng đau hơn… Cố gắng thử đứng lên thêm vài lần nữa rồi cô đành bỏ cuộc hoàn toàn, liền lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Thi Ngữ.

Điện thoại công ty không ai bắt máy, di động của cô nàng cũng tắt.

Tìm thấy số điện thoại của Lâm Quân Dật, Băng Vũ nhìn dãy số do dự một lúc lâu, làm thế này thì đường đột quá, nhưng cô không thể vắng mặt mà không có một lấy lý do nào như vậy được. Tính cách lạnh lùng, nghiêm khắc của Lâm Quân Dật cô còn lạ gì, biết đâu ngày mai cô sẽ bị cho thôi việc cũng không chừng. Cuối cùng, cô khẽ cắn môi, quyết tâm gọi điện thoại cho anh.

Chưa đến hai giây đã nghe máy, tốc độ này của anh ta… Ngay cả cơ hội rút lui cô cũng không có.

“Alo!” Giọng anh trong điện thoại nghe rất êm, nếu không phải cái ngữ khí đã bị công thức hóa thì nhất định rất êm tai.

Cô loáng thoáng nghe được trong điện thoại một loạt tiếng bước chân rất nhẹ.

Anh không ở trong phòng họp chứ, chắc là không rồi, vì theo kinh nghiệm của cô khi đang họp anh ta chưa từng tiếp nhận điện thoại. Nhìn thời gian, đã hơn 9h30, không có khả năng giờ mới bắt đầu hội nghị.

“Lâm tổng, tôi là Diêu Băng Vũ.”

“Tôi biết.”

Cô ngạc nhiên, anh biết số điện thoại của cô ư, nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết cả… cô chỉ viết trên sơ yếu lý lịch của mình lúc xin việc thôi mà.

“Đề cương hội nghị ngài cần tôi để ở trong ngăn kéo giữa bàn làm việc của tôi, làm chậm trễ cuộc họp là lỗi của tôi…”

“Triệu Thi Ngữ đã tìm được cho tôi rồi.” Giọng anh nghe không giống thường ngày, qua điện thoại nhưng cô vẫn cảm thấy xung quanh mình không khí đang lạnh dần. Không hiểu vì cái gì mà mỗi lẫn nói chuyện với anh ta, trong lòng cô đều run sợ.

Cô không phải loại người nhát gan, nhưng luôn cảm thấy trên người Lâm Quân Dật có một loại hơi thở khiến người ta sợ hãi, mỗi âm mỗi thanh giống như đều có thể giết người ngay tức khắc.

Cô sợ hãi giải thích: “Thực xin lỗi, trên đường đi làm thì chân tôi bị thương, tôi sẽ nhanh chóng…”

“Vậy cô không cần đến đây!”, giọng lạnh lùng như cô dự đoán.

Cô đương nhiên không kỳ vọng anh ta sẽ quan tâm đến cái chân bị thương của mình, nhưng ít nhất cũng nên hỏi han tượng trưng một chút chứ… Có lẽ cô đã ảo tưởng quá nhiều rồi.

“Cảm ơn!”

Cô đang định cúp máy thì anh đột nhiên hỏi: “Bây giờ không phải cô đang ngồi ở trên đường đó chứ?”

“Hả? À vâng” Bên tai vang lên một loạt âm thanh còi xe inh ỏi, đoán chừng anh ta cũng nghe ra.

Đầu dây bên kia im lìm.

Cô “Alô!” một tiếng, anh không trả lời, không giống như đã tắt điện thoại, nhưng cũng không giống như có người đang nghe máy.

Người này… sự cao ngạo của anh ta nhất định đã đạt cảnh giới cao nhất rồi.

Cô bất đắc dĩ cúp máy, một mình ngồi trên thềm đá lạnh như băng, nhìn ngắm những cành liễu đang đong đưa theo gió.

Giờ phút này cô rất mong mỏi có một bờ vai để tựa vào, dù chỉ trong khoảnh khắc. Đáng tiếc là cô lại giống với cành liễu kia, vô lực chống cự trước mưa gió, lại không có nơi nào tựa vào, chỉ có thể một mình đối mặt với mưa gió lạnh lùng, phất phơ trong thế giới này.

Con người ta vào lúc yếu đuối, thường hay nhớ đến người không nên nhớ.

Nhìn người qua lại trên đường phố tấp nập, cô bỗng nhiên nhớ tới Trần Lăng.

Không biết hiện giờ anh sống có tốt không? Có phải anh đã kết hôn với cô gái kia, cùng cô ta sống những ngày bình thản mà ngọt ngào rồi không? Liệu trong những đêm tối tịch mịch anh có chút nào nhớ tới cô không?

Cô cười tự giễu mình! Đương nhiên là “không”.

Một người phụ nữ trong lúc anh khốn cùng thất vọng nhất lại khinh khi ghét bỏ anh, không chút để ý đến những lời khẩn cầu mà kiên quyết vứt bỏ anh, người phụ nữ như thế thì có gì đáng để lưu luyến …

* * * * * * * * * * * * *

Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hỏi cô có muốn lên xe không.

Cô vội vàng nói: “Cảm ơn!”, tài xế giúp cô mở cửa và ngồi vào trong xe.

Đến bệnh viện, bác sĩ nhìn chân bị thương của cô nói rằng không có thương tổn đến xương cốt, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thì không có gì trở ngại nữa.

Vừa hay hôm đó là thứ sáu, cô được ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Đến thứ hai, mặc dù chân vẫn còn đau nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng lết đến công ty. Lâm Quân Dật đã đến văn phòng từ sớm, nghe thấy có tiếng mở cửa anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Theo thường lệ, cô pha một tách café mang vào cho anh.

“Lâm tổng, café đây!”

Cô đặt tách café lên bàn, phát hiện thấy anh đang xem tình hình biến động của bất động sản trong vài năm gần đây, đồng thời dò từng khu vực trên bản đồ địa bàn thành phố.

Cái dáng vẻ chuyên tâm chăm chú ấy khiến cho cô không thể dời ánh mắt đi được.

Anh giống như một kiệt tác nghệ thuật đỉnh cao, tràn ngập hương vị nam tính đầy cương nghị nhưng không hề cứng ngắc, vô cảm…. Lông mi thật dài hơi rũ xuống che đi đôi mắt sắc bén, cũng che khuất luôn ánh mắt khinh bỉ mà cô ghét nhất… Cho nên cô vô ý thức lại tìm kiếm hình ảnh của Trần Lăng trên khuôn mặt người đàn ông này.

Càng nhìn thì lại càng phát hiện họ không giống nhau. Nhưng nói thực ra thì so với Trần Lăng anh ta cũng có lực hấp dẫn đó.

“Còn có việc gì nữa sao?!” Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô không quá hai giây, rồi quay ngay về màn hình máy tính, lệnh đuổi khách đã quá rõ ràng, không chút nào che giấu.

“Không có việc gì!”

Cô vốn định nói một câu: “Uống Café nhiều quá sẽ không tốt cho sức khoẻ.”

Nhưng vừa nhìn thấy thái độ đó của anh thì lại thôi!

Xoay người, cảm thấy chân đau nhói, cô cắn răng thử đi thêm hai bước, từ từ thích ứng với cơn đau.

“Ngày mai không cần đến công ty nữa.” Giọng anh từ phía sau lưng truyền đến. Cô hoảng sợ, vừa định nói thì nghe thấy anh bổ sung thêm: “Ở nhà chăm sóc vết thương cho khỏi rồi hãy đi làm, tiền lương vẫn tính, viện phí công ty chịu.”

Tim cô như bị cái gì đó khẽ chạm vào, là sự cảm động mà từ lâu rồi không hề tồn tại. Đã khá lâu rồi, cô đã không còn cảm động bởi sự quan tâm của bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Cô nhẹ nhàng xoay người về phía anh, đón nhận ánh mắt tràn ngập sự thân thiết, gần gũi. Xem ra, anh ta tuy có phần lạnh lùng nhưng cũng không phải là người vô tình.

Bởi vì thường ngày anh rất lạnh lùng, nên cô có chút được quan tâm mà e sợ, mỉm cười cảm kích, cô cúi người cung kính: “Cảm ơn Lâm tổng. Chân của tôi bị thương không nặng, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc đâu.”

“Uhm!” Anh lại cúi đầu xem văn kiện, không nói thêm gì nữa. Cô lẵng lặng ra ngoài.

Vừa từ phòng của Tổng giám đốc đi ra, Băng Vũ đã nghe thấy giọng nói châm chọc, khiêu khích của cô thư ký có dáng vẻ mê hoặc động lòng người - Triệu Thi Ngữ:

“Có cần thiết phải đưa café liên tục như vậy không?”

“Là Lâm tổng bảo tôi cứ một tiếng thì mang cho ngài ấy một tách café.”

Cô biết rõ phụ nữ thường hay ghen tị, nhưng chuyện nhỏ nhặt như mang café mà cũng tính toán chi li, thật không thể nào lý giải được.

Huống chi Lâm Quân Dật cũng chẳng phải vị hôn phu của cô ta, cô ta quan tâm thì có lợi ích gì.

Triệu Thi Ngữ bĩu môi, dùng đôi tròng mắt màu đất non quyến rũ tà tà nhìn cô: “Phải không? Trước khi cô tới đây, mỗi ngày anh ấy chỉ uống có một tách café thôi mà.”

Vì tránh những phiền toái không đáng có, cô cố gắng nở ra một nụ cười tươi tắn nhất, vô cùng khách khí giải thích với Triệu Thi Ngữ: “Có thể gần đây ngài ấy gặp áp lực công việc khá lớn, nghỉ ngơi không đủ chăng?!”

Phụ nữ quả thực rất đáng sợ, phụ nữ hay ghen tị càng đáng sợ hơn, nhưng đáng sợ nhất vẫn là phụ nữ xinh đẹp mà lại ghen tị.

Chỉ chuyện uống café thôi mà cũng có thể nghĩ ra được một mối quan hệ mờ ám nào đó, quả thật rất hợp với lối tư duy logic của cô ta.

Không lẽ dáng vẻ cô hấp dẫn như vậy sao, đến mức phải khiến anh ta vì để nhìn thấy cô mà một tiếng lại uống một tách café? Cô không đến nỗi tự kỷ như vậy đâu. Vấn đề là anh ta hầu như không buồn liếc đến cô lấy vài lần nữa là, mà là cô, lại dừng ánh mắt trên người anh ta để hoài niệm quá khứ, không thể tự điều khiển được mình.

Ôi! Mà phải nói, đối với sở thích cứ một tiếng uống một tách café của anh cô cũng có chút khó hiểu. Café thượng hạng được trồng trên cao nguyên ở độ cao 750 – 1500 mét so với mực nước biển, vậy mà mỗi ly anh chỉ nhấp vài ngụm, có khi một hớp cũng không đụng tới. Phá gia chi tử cũng không có loại nào như anh ta!

Triệu Thi Ngữ thấy cô tập trung gõ bàn phím chuẩn bị kế hoạch công tác cho Lâm Quân Dật, cũng không nói gì thêm nữa, lấy gương ra ngắm nghía kiểu tóc khá là hoàn mỹ của mình, cổ áo rộng lại còn được kéo xuống rất thấp, cả nửa bộ ngực sữa đầy đặn lộ ra chả sót chỗ nào.

Rất rõ ràng, cô nàng trang điểm xinh đẹp thực sự không phải để cho Băng Vũ thưởng thức, chỉ là không biết người cô ta muốn hấp dẫn có hiểu được ‘phần tâm ý’ này hay không?

Cô xem qua hết một lượt những tư liệu có trên bàn mà không tìm được bản ghi chép của hội nghị hôm đó, lịch sự hỏi Triệu Thi Ngữ: “Tư liệu ghi chép của cuộc họp hôm trước không cần tôi chỉnh sửa gì sao?”

“Cuộc họp? Không cần, buổi họp hôm đó bị huỷ bỏ.”

“Tại sao lại huỷ bỏ?”

“Làm sao mà tôi biết được? Hội nghị vừa mới bắt đầu thì Tổng giám đốc ra ngoài nghe điện thoại, khi trở vào lại nói là huỷ họp.”

Điện thoại? Không phải là cuộc điện thoại của cô chứ?

Đang mãi suy nghĩ… điện thoại ngoại tuyến công ty vang lên, cô liền nhấc máy với tốc độ nhanh nhất: “Xin chào, công ty bất động sản Quân Dật xin nghe!”

“Xin chào, tôi gọi từ ngân hàng phát triển, xin hỏi Tổng giám đốc Lâm có ở đó không?”

“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm Lâm tiên sinh có việc gì không?”

“Hồ sơ xin vay của quý công ty có chút vấn đề, tạm thời chúng tôi không thể xét duyệt được…”

“Vâng, xin ngài vui lòng đợi một chút, tôi sẽ chuyển máy tới Lâm tiên sinh ngay.”

Cô vội gọi vào điện thọai nội tuyến cho Lâm Quân Dật: “Lâm tổng, có điện thoại từ ngân hàng phát triển, họ muốn bàn về chuyện cho vay với ngài.”

“Nối máy vào đây!”

Cô chuyển máy, buông điện thoại hai bên xuống, đèn tín hiệu trò chuyện gần 30 phút mới tắt.

Lúc cô lại mang café vào, nhìn thấy Lâm Quân Dật đang ngẩn người xoay mặt về phía cửa số, ánh mắt âm u, khuôn mặt thoáng chút u sầu.

Chuyện này cũng khó trách, công trình đã sắp khởi công, tiền vốn đều đổ dồn vào đó hết, giờ ngân hàng lại cự tuyệt cho vay há chẳng phải là muốn đẩy họ vào thế tiến thoái lưỡng nan sao.

Không muốn quấy rầy anh, cô nhẹ nhàng đặt tách café xuống bàn, đang định ra ngoài.

Anh đột nhiên hỏi: “Triệu Thi Ngữ đâu?”

“Cô ấy cùng người bên bộ phận công trình tới cục xây dựng thành phố rồi ạ!”

“Cô giúp tôi liên hệ với giám đốc Trương bên ngân hàng Phát Triển, tôi có chuyện muốn bàn với ông ấy.”

“Vâng!”

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Mất thời gian rất lâu với thư ký của giám đốc Trương, Băng Vũ mới có thể sắp xếp ổn thoả, sau đó báo lại với Lâm Quân Dật cuộc hẹn với ông ấy.

Ngay buổi chiều hôm đó, theo đúng hẹn, cô cùng Lâm Quân Dật đến ngân hàng phát triển gặp giám đốc Trương. Nhưng gần đến giờ hẹn, giám đốc Trương lại nói có việc bận, bảo họ quay về trước. Là thư ký mà nói, đây là do cô thất trách, không đoán được sự cố hai người nhất thời gặp phải, đáng lẽ cô phải gọi điện cho thư ký của giám đốc Trương để xác nhận lại một lần nữa trước khi tới.

Cô cứ nghĩ sẽ bị Lâm Quân Dật mắng cho một trận, sau đó là giận dữ bỏ đi, nhưng… lại không có.

Anh ngồi ngay ngắn ở ghế sofa trong phòng khách, châm một điếu thuốc hút.

Tư thế anh thực sự rất tao nhã, người khẽ dựa về phía sau, một tay nhẹ nhàng đặt lên thành ghế sofa, tay kia thì thản nhiên lượn lờ với làn khói thuốc, mười ngón tay trắng nõn nà ở lưng chừng mờ ảo trông không giống bàn tay của đàn ông chút nào.

“Lâm tổng, thật sự xin lỗi, là năng lực làm việc của tôi kém cỏi.”

“Chuyện này không liên quan đến cô… Có một số người thích đặt mình ở trên giá cao, như vậy mới thể hiện được sự tôn quý của họ…” Giọng anh không giống tức giận cũng không như trách cứ, rất trầm thấp và cũng rất lạnh lùng!

Bình thường mà nói, anh nhất định sẽ cảm giác mình đang chịu nhục, nhưng xem trên mặt anh lại không có chút cảm xúc gì. Cô không thể tưởng tượng nỗi, tuổi anh ta còn trẻ thế mà đã có thể thu liễm được cảm xúc, thấu hiểu mọi việc trước sau, phỏng chừng với tuổi đời như anh ta thì hẳn không thể làm được điều ấy.

Làm việc ở bên cạnh anh gần một tháng, nhưng ngoài công việc ra họ rất ít nói chuyện với nhau, cho nên cô không biết anh thích nói chuyện về chủ đề gì, nên chỉ biết yên lặng cùng anh ngồi đợi.

Nhìn gương mặt anh mờ ảo trong làn khói thuốc lượn lờ làm cô lại nghĩ đến Trần Lăng.

Cô chỉ bắt gặp Trần Lăng ngập ngụa trong làn khói thuốc đúng một lần, khi đó họ vẫn còn đang học sơ trung, lúc nhìn thấy anh đặt mình trong làn khói thuốc dày đặc, bị làn khói xám kia phủ mờ, không hiểu vì sao cô cảm thấy rất đau lòng, cô nói với anh: “Hút thuốc lá có hại cho cơ thể lắm!”

Từ lúc đó, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc lần nào nữa.

Gạt tàn trước mặt Lâm Quân Dật gần như đã đầy tàn thuốc, nhưng anh vẫn định hút tiếp.

Bình thường mà nói, đàn ông ham mê nữ sắc cô cũng có thể hiểu, nhưng ham mê thuốc lá, rượu bia thì thật không lý giải nỗi. Cô nghĩ chỉ khi nào có chút buồn bực, thất bại đàn ông mới mượn thuốc lá, rượu bia giải sầu, trốn tránh sự thật. Loại người kiêu ngạo như Lâm Quân Dật này thì có gì mà phải trốn tránh?

Cô thật sự không chịu được, khuyên nhủ: “Lâm tổng, hút thuốc lá nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu!”

Đầu ngón tay đang cầm điếu thuốc của anh khẽ động đậy, một chút tàn thuốc rơi trên mặt đất.

Thoáng chần chừ một lúc, anh dập tắt nửa điều thuốc còn lại, giương mắt nhìn cô nói: “Cảm ơn!”.

Ánh mắt lóe lên ngời sáng dị thường, nét sáng ngời rất khó bắt gặp thấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio