Chào! Tớ là Nguyễn Bảo Hân. t. Đang công tác tại lớp a THPT Nguyễn Huệ. Gia cảnh cũng thuộc dạng có của ăn của để. Mẹ tớ mất từ lúc sinh tớ ra tớ thương mẹ lắm lắm luôn. Tớ có một ộp pa năm nay t đang học đại học. Ba tớ đang quản lí một trang trại cây ăn quả. Tớ thích ăn nho cực, nghĩ lễ về thăm ba ở nông trại,buổi trưa toàn đi chôm nho của ba với con Thư. Chết suýt quên con bạn thanh mai trúc mã tên cúng cơm là Trần Bảo Thư. Chả là ngày trước hai mẹ sinh xong nằm cùng phòng nên kết thân. Còn có chuyện này nữa cơ tớ sinh lúc : nó sinh lúc :, thế là được làm đàn chị. Lúc mới biết cười như con điên rồi tự cho mình cái quyền được xoa đầu nó. Nó điên lắm nhưng chẳng làm gì được, tớ có võ mà. hiện tại hai đứa đang sống ở một chung cư do hai ba mua cho.
Hôm nay là thứ đến cổng trường mở máy ra xem tin nhắn đập vào mắt. Lại cái tên đó bực mình tớ xóa hết đi.
-Trai hỏi thăm à- Thư hỏi
-Thằng đấy đáng mặt làm trai á?
-Không con trai thì chẳng nhẽ bê đê à vừa đẹp trai cao nhà giàu học giỏi lại còn giỏi thể thao nữa chứ... mà mày cũng kiêu nó vừa vừa thôi cũng gần năm rồi con gì- Trời ơi cứ nhắc đến tên đó là y như rằng nó xổ ra một tràng
-Hân ơi- Có thằng nào đó đang gọi tớ
Quay đầu lại. Ôi Mẹ Ơi. Vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện liền thiêng, thiêng quá lần sau hổng dám nhắc nữa đâu.
- CHẠY...
Chạy một mạch lên lớp, ôm ngực thở hổn hển. Chả biết thò đâu ra chai nước khoáng la vi. Chộp luôn tu một hơi hết nửa chai công nhận mình trâu bò thật. Quay ra cảm ơn...
-Cậu uống hết nửa chai nước cơ à chắc chạy mệt lắm đúng không nghỉ tí đi. A khăn đây cậu lau mồ hôi đi mà thôi để tớ lau cho. Sao cậu phải chạy từ từ đi có phải tốt hơn không...- Đấy đấy lại bắt đầu đấy cái miệng kìa cứ liên liến liên liến ra rõ ghét.
Cái ngày học lớp chả biết hắn ăn ở thất đức thế nào mà bị bọn đàn anh đánh. Nhìn trận hỗn loạn máu nữ hùng chỗi dậy xông vô góp vui, tung vài chưởng karate mới học cho tăng độ nảy lửa. Thế mà cuối cùng lại cứu được hắn mới vi diệu chứ. Cuộc đời ai hay đâu chữ ngờ chỉ mới hôm qua còn làm kiêu vậy mà hôm sau bám người ta như "đỉa thấy cơm" ý. Vâng tớ biết tớ đẹp như ngôi sao hô ly gút, giỏi võ như Lý Tiểu Long thì hắn bám cũng là điều hợp đạo lý nhưng mà bám thì cũng phải bám nó vừa thôi chứ đây lại bám gần năm. Đỉa nó còn phải chịu thua.
Thương thay số phận tớ. Chả biết ăn ở thế nào mà lại ngồi cùng hắn mới đau chứ.
-Ái chà chà chà thân mật tình tứ chưa kìa- Lại đến lượt con Thư mở miệng là toàn nói những điều tớ không thích.
-Ngon nói lại coi.
-Ớ hớ tao vừa nói gì ý nhỉ quên mất tiêu rồi- Nàng ta ỏng ẹo về chỗ thật không hiểu sao tớ lạ có thể chơi với con bánh bèo này được.
Tiết
-Khánh chỉ bài này coi
-...
Tiết
-Khánh bài này
-...
Tiết
-Khánh bài này
-...
Tiết
-Khánh...
-Sao mày cứ Khánh Khánh Khánh hoài thế, đã học kém rồi còn không chịu học suốt ngày lo nghe nhạc lo đọc truyện online nên giờ thế đấy.
Giật cả mình con Thư này hôm nay gan nhể dám nói chị mày à.
-Gì chứ nhạc hay mà truyện online hay mà. Tao đây là bận chơi thôi nhá nếu tao mà không chơi á thì tao sẽ là đứa học giỏi nhất thế giới lâu rồi thôi thôi mày quay lên đi làm phiền người ta hỏi bài quài à.
Con hâm này nữa, tớ thừa nhận là tớ học không giỏi lắm nhưng chơi là chuyện nhỏ học là chuyện lớn. Phải làm chuyện nhỏ thì mới làm được chuyện lớn chứ.
Tan trường rồi thời gian hạnh phúc là đây.
-Hân ơi tớ về đây xa cậu tớ buồn lắm tớ chỉ muốn bên cạnh cậu mãi mãi, thôi tớ về đây.
Con lậy ông nội ạ. Xa nhau có chưa đầy một ngày mà cứ làm như xa nhau cả đời không bằng á. Quay lưng đi về. Lấy tai nghe ra nghe nhạc, nhà cách trường mấy trăm mét thôi nên hai đứa đi bộ.
-Con này tao bảo bao nhiêu lần rồi hả nghe nhạc thì phải cho tao nghe với chứ.
Nó dựt lấy một bên tai nghe, ôi trời ơi nghe nhạc cũng không yên.
-Hân mày nhìn thấy anh chàng tóc xanh rêu kia hông đẹp zai quá.
Con này mê zai le vờ mắc rồi.
-Không bằng ộp pa của tao theo tao thì... ơ con này chạy đâu rồi.
Thấy zai đẹp y như rằng là cọc đi tìm trâu. Kìa kìa chả biết anh ta nói gì mà nó cười đến nỗi miệng sắp chạm tới mang tai thế không biết. Tổng quát thì con Thư nó xinh trắng trẻo anh nào cũng mê mệt. Tớ thề là anh này sẽ đổ trong phút nữa. phút... phút... phút... phút... phút...
-Giới thiệu với anh đây là bạn thân của em Bảo Hân.
-Chào em.
-Giới thiệu với mày đây là anh Phong người yêu tao.
-Chào anh.
-À hôm nay tao đi chơi với Phong mày về nhà trước nhá.
-Ừ.
Xời tớ nói cấm có sai bao giờ. Thư ơi mày đúng là... không hổ danh bạn tao.
Ế! Ai kia trông giống ộp pa thí nhở mà không phải chính xác là ộp pa mà.
-Ộp pa!!!
-Hân em gái.
Ơn trời ộp pa đây rồi, tối nay đỡ phải lăn vào bếp!
-Đi đâu thế ộp pa
-À hôm kia anh về thăm ba, ba gửi cho em gái với Thư em gái mấy chùm nho. Nà cầm đi.
-Em xin ộp pa. Ộp pa em đói rồi cũng đã chiều muộn ộp pa đưa em đi ăn tối đi.
-Không đưa em gái đi ăn là túi anh lại trăng màng nhện không đi đâu.
-Đi mà ộp pa.
Tớ giật giật tay của ộp pa.
-Ơ hay con bé này không đi là không đi mà.
Tớ giật mạnh hơn.
-Đi đi mà ộp pa.
-Khô...
Bỗng bóng người từ đâu vụt qua và tớ nghe được tiếng...
Bốp.
Mở mắt ra nhìn.
what the f...?
Hắn đang đánh ộp pa. Ba ơi cái viễn cảnh gì đây ba?
-Hân cậu là có quan hệ gì với tên trai già này mà cầm tay cầm chân hả Hân?